Tiên Lí Tình Duyên
Chương 12
Âu Dương Hoành tâm trạng cực kì phức tạp trở về chỗ ở của chính mình. Hắn không nghĩ tới sẽ có thể gặp lại được gã, hắn vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không cùng hắn có quan hệ gì nhưng là hiện tại, hắn lại lần nữa gặp lại gã.
Gã so với năm đó cũng không có thay đổi gì đặc biệt, vẫn là cao lớn như thế, tuấn mĩ như thế nhưng mà dưới lớp bề ngoài đó lại ẩn chứa một cỗ cảm giác thực lạ lẫm quá.
Đúng vậy, như vậy đã nhiều năm con người luôn luôn thay đổi, hơn nữa hoàn cảnh biến hóa lớn thì làm sao có thể yêu cầu đối phương giữ lại cảm giác xưa, kia không phải là đòi hỏi quá lớn rồi sao.
Chính là vì cái gì mà lại gặp gỡ trong tình thế này? Vì cái gì chính gã lại chính là người muốn thương tổn Du Hàng? Đây là ý trời sao? Phải muốn chính mình phải gặp gã trong lúc tình thế nguy nan, cho gã trợ giúp dẫ cho kỳ thật sai lại chính là gã?
Có lẽ, có lẽ ba.
Bọn họ nguyên lai còn có mối quan hệ thiên ti vạn lũ. Thời gian tuy là một lưỡi dao sắc bén nhưng không có một dao cắt đứt mối quan hệ đó.
Như vậy, nên giúp gã hay sao chứ?….
Không, nên hỏi trước, có thể không giúp hắn sao chứ?…
Âu Dương Hoành suy nghĩ thật lâu, hắn biết Du Hàng đang rất lo lắng không biết phải xử lý Du Phàm như thế nào, mà Du Phàm lại đối chuyện bị lộ lại không hề biết, đại khái nghĩ là chính mình đã trót lọt cho qua, không ai biết được, gã thậm chí có thể còn đang suy nghĩ biện pháp tiếp theo để đạt được mục đích.
Chính, nhưng là cho dù như thế chính mình cũng không thể để cho gã đạt được mục đích, hắn quyết không để Du Phàm thương tổn Du Hàng, cũng không cho Du Hàng thương tổn Du Phàm. Sinh mệnh của hai người này cứ như vậy chiếm một vị trí rất trọng yếu, mà hiện tại bọn họ đang mắc kẹt trong tình huống như thế này, hắn rốt cuộc phải làm sao đây?
Du Hàng đã nói y hiện tại đang rất do dự, đúng, là do dự. Y sẽ quyết định nói hết sự tình cho phụ thân, thậm chí là giao cho cảnh sát ni?
Không, không thể để y làm như vậy.
Có lẽ nên đi cầu Du Hàng tha thứ cho Du Phàm, chính, nhưng là nên nói với y thế nào đây? Y sẽ nghe theo lời mình nói hay sao chứ?….
Rốt cuộc Âu Dương Hoành hạ quyết tâm, bởi vì hắn không muốn làm chính mình hối hận.
Hắn thật nhanh hít sâu vào, sau đó cầm lấy di động, bấm số.
“Đô….Đô….” là tiếng chuông điện thoại reo, Âu Dương Hoành tim đập thật mạnh, thật nhanh. Hắn cũng không biết chính mình vì cái gì lại khẩn trương đến như vậy, có lẽ bởi vì hắn ngốc nghĩ lời nói chính mình cơ hồ là quyết định đến cả hai con người.
Điện thoại reo qua vài tiếng, đối phương đã bắt máy.
“Uy….” từ trong điện thoại truyền đến giọng nói tràn đầy từ tính rất đỗi quen thuộc. Âu Dương Hoành cực kì yêu mến thanh âm này, nhưng này không phải là lúc để hắn thưởng thức thanh âm của đối phương.
“A Hàng….” Hắn kêu lên.
“Dương Hoành, là ngươi.” Nhận được điện thoại của Dương Hoành, Du Hàng hiển nhiên tâm tình vui hẳn lên, vừa mới muốn gọi điện thoại cho hắn ni, không nghĩ đến hắn đã nhanh tay hơn gọi cho mình, này có tính là thần giao cách cảm không vậy?
“Ta…..” Âu Dương Hoành cũng rất do dự, tựa hồ khó mở miệng.
“Làm sao vậy?” Du Hàng thấy kì quái, quan tâm hỏi.
“A Hàng, ta nghĩ cầu xin ngươi một việc.”
“Là việc gì?”Du Hàng cười nói, nghĩ thầm tiểu tử này lại muốn làm gì đây. Sẽ không lại cái gì mà mời ăn một bữa tối đó chớ.
“….” Hắn có chút do dự.
“Ân? Dương Hoành?”
“A Hàng… Có thể hay không ngươi tha cho Du Phàm, không cần phải truy cứu nhiều.”
Du Hàng không khỏi ngây ngẩn cả người. Đây là cái chuyện gì vậy?
“Vì cái gì?” Hắn hỏi, màng theo ngữ khí có chút khó tin.
“Ta….” Âu Dương Hoành cũng không biết như thế nào nói rõ. Có một số sự việc không nghĩ sẽ nói ra.
“Vì cái gì ngươi lại vì hắn mà cầu xin ta? Ngươi cùng hắn có quan hệ gì? Hắn nhờ ngươi đến cầu xin ta hay sao chứ? Du Hàng hiển nhiên là rất không bình tĩnh, y không rõ vì cái gì Âu Dương Hoành lại đột nhiên nói ra những lời như vậy cho nên ngữ khí không khỏi nóng giận lên.
Âu Dương Hoành cũng không nói gì.
Y càng không khỏi trở nên phiền táo, nhất thời không suy nghĩ mà mở miệng nói: “Ngươi không phải là muốn yêu hắn rồi chứ? Bởi vì phát hiện không theo đuổi được ta nên liền chuyển mục tiêu tới hắn, bởi vì hắn cho ngươi nhiều tiền hơn?”
” Ngươi!……”
Âu Dương Hoành không nghĩ tới y sẽ nói ra những lời như vậy, nguyên lai chính mình trong mắt y chỉ là loại người như thế này, đúng vậy, y nghĩ hắn vì tham mê tiền bạc của y mà không ngần ngại bán đứng sắc tương để dẫn dụ y!
Âu Dương Hoành chỉ cảm thấy một trận nồng đậm bi ai, biết rõ đối phương đã hoàn toàn quên đi mình mà lại còn khờ dại nghĩ chỉ cần theo đuổi thì sẽ có hồi báo, vì thế mà ngây ngốc đâm đầu vào để bây giờ như con lạc mất đầu phá huyết lưu.
Cho tới bây giờ mới biết được, nguyên lai mình trong mắt đối phương chỉ là đang diễn kịch làm cho y cảm thấy nhàm chán. A a, tình yêu thật buồn cười, tình yêu cũng thật đáng buồn a…
Âu Dương Hoành thống khổ nhắm mắt lại, chậm rãi buông di động trong tay, ấn hạ nút dừng cuộc gọi để mặc cho chính tâm mình rơi vào biển sâu của ai thương khôn cùng.
Cuộc gọi đã chấm dứt, Du Hàng cầm trong tay di động chỉ còn lại tiếng tít của cắt đứt cuộc gọi vang lên. Y nhìn điện thoại, nhất thời không khỏi có chút thất thần.
Y chẳng biết chính mình vì cái gì lại thất thố như vậy. Y vốn là một người bình tĩnh, làm việc luôn luôn suy nghĩ cẩn thận, nhưng chính là vừa mới nghe Âu Dương Hoành vì Du Phàm mà cầu tình thì y nhất thời trong lòng dâng lên một cỗ nồng đạm chưa xót, thật sự rất khó chịu.
Loại cảm giác này rất lạ lẫm, từ nhỏ đến lớn y chưa từng bao giờ có tâm tình như vậy, nhưng rốt cuộc cuối cùng y đã biết đây có ý nghĩa gì.
Ghen tị, đúng vậy, đây là ghen tị. Hắn ghen tị Âu Dương Hoành quan tâm một người khác, mà hơn nữa lại là một nam nhân thuần thục anh tuấn, người nam nhân này thậm chí nhiều lần muốn tổn thương y, nhưng Âu Dương Hoành như thế lại một mực quan tâm gã!
Cuối cùng Du Hàng cũng phát hiện, nguyên lai trong tận sâu tâm trí mình đã bất tri bất giác sớm bị hình bóng Âu Dương Hoành vây hãm, cũng đã thật sớm yêu thương hắn.
Chính, nhưng Dương Hoành, ta nói rồi, ta đều không phải muốn đối phó Du Phàm, như vậy vì cái gì ngươi lại nghĩ muốn giúp gã?
Du Hàng rất muốn hướng Âu Dương Hoành hỏi cho rõ ràng, nhưng mà y không thể, y biết mình đã thương tổn hắn, bởi vì y đối hắn không tin tưởng.
Đúng vậy, y như thế nào lại không tin tưởng Dương Hoành? Vô luận Du Phàm cùng hắn lúc đó có cái gì, vô luận là bọn họ có quan hệ gì, nhưng tình yêu của Dương Hoành đối với mình chẳng lẽ còn chưa đủ chân thành hay sao chứ? Chính mình có thể nào lại đưa tình cảm của hắn phá đi?
Du Hàng lập tức cầm lấy điện thoại dọi cho Dương Hoành, nhưng hắn không nghe máy.
Du Hàng tự biết mình đã nói những lời làm thương tổn hắn nên áy náy không thôi, cũng rất đau lòng.
Cho nên, một lần không nghe, y lại gọi lần thứ hai, lần thứ ba, chỉ cần đối phương không có tắt máy, y sẽ không từ bỏ việc gọi điện thoại cho hắn.
Rốt cuộc, Âu Dương Hoành cũng bắt máy.
Hắn cũng không biết chính mình vì cái gì lại tắt điện thoại, có lẽ là tha thứ được. Nguyên lai chính mình yêu y nhiều như thế, cũng bởi vậy mà mới bị bi thương trầm trọng như vậy ba.
Nói như thế, nhưng thật ra là chính mình tự làm tự chịu.
Có lẽ đây là số phận, đã bắt đầu từ lúc lần đầu tiên gặp mặt y liền phải muốn làm hắn trong lòng run sợ, thống khổ ai thương, đại khái là chính mình kiếp trước nợ hắn, cho nên kiếp này phải trả.
“Thực xin lỗi, Dương Hoành, thực xin lỗi!” Vừa nghe người kia bắt máy. Du Hàng liền liên miệng giải thích. Y chỉ hy vọng điều này nhiều ít có thể bù lại lỗi lầm của y.
“…”
Đối phương đáp lại cho y chỉ là một mảnh trầm mặc, nhưng Du Hàng biết hắn vẫn đang nghe vì thế liên tục sám hối:
“Thực xin lỗi, là ta sai, ta không nên nói ra những lời như thế….”
“….” đối phương vẫn đang tiếp tục giữ trầm mặc.
“Là ta quá bức xúc, không quan tâm đến cảm nhận của ngươi.”
“…..Bức xúc không phải cái cớ ngươi có thể loạn nói chuyện như thế, nếu không có chuyện gì thì ta phải cúp máy đây!” Âu Dương Hoành rốt cục mở miệng, khẩu khí rõ ràng rất tức giận.
“Dương Hoành…..”
“Ngại quá, ta hiện tại muốn đi ngủ, không muốn cùng ai nói chuyện cả!” hắn ngữ khí quyết tuyệt, không chút để đối phương có đường thương lượng.
“Chính, nhưng là ta ghen! Bởi vì ta yêu ngươi!” Du Hàng thẳng miệng nói ra, quả quyết thổ lộ, vô luận như thế nào y cũng phải nói cho hắn biết tâm ý của mình, sau đó dù đối phương muốn hắn phải lấy cả đời để bồi thường hắn cũng cam tâm tình nguyện, không hề tiếc nuối.
Âu Dương Hoành có chút sửng sốt, những lời này chẳng phải hắn đã chờ rất lâu rồi sao, nhưng mà hiện tại nghe được lại không hề có chút thoải mái cùng kích động, mà dương dật trong lòng vẫn còn, chính là khó có thể xóa bỏ ưu thương.
Vì cái gì lại như vây? Là bởi vì chính mình đã tâm đã thương tổn sao chứ? Mà một khi tâm thương tổn, miệng vết thương không dễ gì hàn gắn lại.
“Ta chán ghét mấy kẻ có tiền như các ngươi! Động một chút là liền nghĩ người khác tham tiền bạc của mình, ngươi trước kia không phải như vậy! Ngươi đem A Lam trước kia trả lại cho ta!Ta không muốn tiếp tục kéo dài nữa, ta muốn quay về cuộc sống như trước! Ta muốn A Lam ngày xưa mặc đồ ngủ của ta, ăn cơm trắng đậu hủ của ta ngày xưa kìa!” Hắn tiếp tục phát tiết tức giận.
“A Lam trước kia…. cuộc sống trước kia….” Du Hàng thì thào.
“Đúng vậy, ngươi cái gì cũng không nhớ rõ! Cái gì cũng không biết!” Âu Dương Hoành bi ai nói xong, “Nhưng A Lam sẽ không như vậy! Hắn tuyệt đối tin tưởng ta! Cũng sẽ tuyệt đối không hoài nghi ta! Hắn quan tâm ta, yêu ta, tuyệt đối sẽ không thương tổn ta như vậy! Chính là ngươi thay đổi, ngươi không phải là A Lam! Ta chán ghét ngươi! Chán ghét!….”
Âu Dương Hoành lớn tiếng quát trong điện thoại, sau đó liền cúp máy.
Hắn ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn điện thoại di động trong tay, trong lòng dũng mãn nồng đậm chua xót … cùng với đau lòng:
Chán ghét!…… Chán ghét!……. Ô…… cước phí điện thoại của ta……….
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
59 chương
26 chương
9 chương