Tiền kiếp làm thiếp hậu kiếp làm thê

Chương 90 : Đừng để tên khốn kia ra

Khi Bùi Dực thượng triều xử lý chính vụ có hơi thất thần, trong đầu thường xuyên hiện lên gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Diên. Lúc này mới tách ra không bao lâu mà hắn đã bắt đầu nhớ nàng. Nếu là từ trước, Bùi Dực tuyệt đối không nghĩ rằng bản thân là người quyến luyến nhi nữ tình trường như vậy. Nhưng hiện tại, hắn thật sự rất muốn ôm Thẩm Diên ngoan ngoãn mềm mại vào lòng, thơm thơm nàng. Luôn cảm thấy mỗi ngày dường như đều hôn không đủ, hận không thể cả ngày đều ở chung với nàng. Ngày gần đây Thẩm Diên rất ngoan, sẽ chủ động hôn hắn, ôm hắn, làm nũng với hắn. Lúc nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng mà tràn ngập tình yêu. Điều này khiến Bùi Dực có loại ảo giác dường như hắn là người tình mà Thẩm Diên yêu nhiều năm. Nhưng hắn và Thẩm Diên mới quen nhau mấy tháng, đâu ra loại thâm tình này đây? Nàng yêu hẳn là một “mình” khác. Trong lòng Bùi Dực chua xót buồn bã, rồi lại không thể không tiếp thu sự thật này. Mấy ngày gần đây, trong đầu hắn thường xuyên xuất hiện hình ảnh một Bùi Dực khác ở chung với Thẩm Diên. Những đoạn ngắn đó càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng rõ ràng. Một Bùi Dực đối với Thẩm Diên cực kỳ dịu dàng cưng chiều, Thẩm Diên rất ỷ lại y, ở trước mặt y rất tự nhiên, sẽ không có vẻ câu nệ gò bò. Hai người như là vợ chồng ở chung nhiều năm, rất là hòa hợp. Bùi Dực hâm mộ hình thức bọn họ hòa thuận ở chung, hắn biết bây giờ Thẩm Diên nhiệt tình với hắn như thế chẳng qua là nhìn nhầm hắn trở thành một người khác mà thôi. Nếu sau khi nàng biết chân tướng, tốt đẹp trước mắt đều không còn tồn tại nữa. Bùi Dực không muốn đánh vỡ sự yên bình trước mắt, càng không muốn khiến quan hệ giữa mình và Thẩm Diên lại lần nữa lâm vào cục diện bế tắc. Hắn học một Bùi Dực khác, bắt chước giọng điệu y ngày thường nói chuyện và ngôn hành cử chỉ, thử dịu dàng với Thẩm Diên. Trước kia Bùi Dực cảm thấy thân phận mình cao quý, không cần thiết tự hạ thân phận đi dỗ dành một nô thiếp không tuân thủ quy củ như vậy. Thẩm Diên mang thai rời nhà trốn đi, còn không biết hối cải, tay đấm chân đá hắn, tuyệt đối không nhận sai. Càng dõng dạc nói chán ghét hắn, muốn hòa ly với hắn. Bùi Dực chưa thấy qua người thiếp nào ngang ngược kiêu ngạo vô lễ giống Thẩm Diên như vậy. Hắn là chồng nàng, làm sao nàng có thể bất kính với hắn như thế đây? Cho nên khi đó, hắn cũng không muốn dỗ nàng, chỉ muốn trừng phạt nàng. Nhưng hiện tại, nếu hắn dịu dàng một chút thì Thẩm Diên sẽ thân mật với hắn, vừa hôn vừa ôm hắn, hắn rất hưởng thụ việc nàng lấy lòng. Còn không phải là dỗ phụ nữ thôi à? Vậy dỗ đi, tùy ý dỗ dành, mua chút cháo và bánh ngọt, điều này còn có ích hơn nhiều so với tiêu mấy vạn lượng bạc trước đây. Bùi Dực vì nhớ Thẩm Diên, lại đuổi đến Thẩm viên. Buổi chiều Thẩm Diên mệt rã rời, ăn vạ trên giường ngủ trưa, đã quên đi ra cửa nghênh đón Bùi Dực. Bùi Dực cũng không tức giận, cảm thấy nàng vác bụng to đứng lâu rồi sẽ mệt mỏi, ngủ nhiều nạp đủ năng lượng tinh thần cũng tốt. Hiện tại, tâm trạng của hắn đã xảy ra biến hóa. Nếu là lúc trước, Thẩm Diên ngủ nướng không ra tiếp hắn, trong lòng hắn lại không vui, cảm thấy nàng là người phụ nữ lười. Nhưng hiện tại lại cảm thấy nàng muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu đi, hắn cũng không ngại cưng cưng cái cô bé này. Bùi Dực tiến vào phòng đã nhìn thấy khuôn mặt ngọt ngào ngủ say của nàng, trong lòng hắn khẽ nhúc nhích, chậm rãi đến gần mép giường, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ hấp dẫn rồi mút lên. “Ư… Ưm… Phu quân…” Thẩm Diên bị hắn hôn tỉnh, nàng mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, ánh mắt mê mang nhìn hắn. “Tỉnh rồi?” Bùi Dực ôm Thẩm Diên vào trong ngực, nhéo khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng rồi nhẹ giọng nói: “Lên ngồi một lát, đợi lát nữa có thể dùng bữa tối.” Thẩm Diên dụi vào ngực hắn, dịu giọng nói: “Dạ.” Bữa tối, Bùi Dực múc chén canh gà rồi đút từng muỗng từng muỗn cho Thẩm Diên. Thẩm Diên uống xong canh gà ngọt mát, cảm thấy sắc trời hơi muộn, nàng nói: “Phu quân, bản thân thiếp tự ăn được, chàng mau ăn rồi về phủ sớm một chút.” Bùi Dực múc muỗng cơm đút cho Thẩm Diên, hắn nói: “Không đáng ngại, tối nay không trở về phủ, ở lại chỗ này.” Bùi Dực sớm có ý tưởng ở tại chỗ này, hắn đều phái người gửi vài bộ quần áo sang đây. Người Thẩm Diên mềm mại thơm ngát, buổi tối ôm nàng ngủ nhiều thoải mái, hơn nữa khiến lòng hắn yên ổn, nó có tác dụng tốt hơn bất kỳ loại thuốc an thần nào. Gần đây, số lần Bùi Dực tới Thẩm viên rất thường xuyên, ở trong một khoảng thời gian dài. Ngoại trừ thượng triều, hầu như tất cả thời gian của hắn đều ở chỗ này. Trong lòng Thẩm Diên hơi lo lắng, nàng hỏi: “Phu quân, gần đây chàng vẫn luôn ở nơi này của thiếp, nếu tên khốn kia đột nhiên ra ngoàibắt nạt thiếp, vậy lại làm sao bây giờ?” Bùi Dực ngừng lại, hắn thử hỏi: “Diên Diên không hy vọng người kia ra ngoài sao?” Thẩm Diên tức giận nói: “Đương nhiên không hy vọng, mỗi lần y ra ngoài đều nói muốn đánh thiếp, tốt nhất vĩnh viễn đừng ra tới.” Vĩnh viễn đừng ra ngoài sao? Sắc mặt của Bùi Dực cứng đờ, trong lòng đột nhiên nổi lên chua xót. Hắn im lặng một lát, đáy mắt ẩn chứa ảm đạm, gắp một miếng gà không xương đút cho Thẩm Diên, dường như không có việc gì mới nói: “Diên Diên không thích y, ta đây khiến cho y vĩnh viễn đều đừng ra ngoài.