Tiên Hà Phong Bạo
Chương 31
Thế nhưng không chờ hắn tới gần, một luồng nước mạnh vọt tới, hắn chỉ có thể tránh né vô thức.
Thình thịch!
Thân thể Từ Huyền bị một con cá lớn đâm vào, hắn không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn.
- Ùng ục ùng ục…
Hắn thoáng cái di động lên mặt nước, chỉ thấy ở phía sau có một con quái ngư dài tới hai thước, đang mở răng nanh và cái miệng lớn đuổi theo từ phía sau.
Từ Huyền sợ tới hết hồn, vội vã vận chuyển bí quyết chữ Phiêu, mượn lực trong nước bay vụt ra bên ngoài.
Đến khi lên được bờ, Từ Huyền nghiến răng nghiến lợi.
Quái ngư vừa rồi ở dưới hàn đàm, hắn cơ bản có thể thấy rõ, hẳn đây là cá sống lâu trăm năm, bị âm hàn khí tiêm nhiễm cho nên mới thành tinh…
- Quái ngư này hẳn còn chưa hoàn toàn hóa thành tinh quái.
Từ Huyền dung nhập vào ký ức kiếp trước, kiến thức phi phàm!
Hắn xoay người lại nhặt cành cây nhọn kia, dứt khoát nhảy ùm vào hàn đàm thêm lần nữa.
Dùng phương pháp quy tức, Từ Huyền cẩn thận lặn xuống ví trí vừa rồi.
Ùng ục ùng ục…
Sóng nước cuồn cuộn, quái ngư kia lại bắt đầu lao tới.
Lúc này Từ Huyền đã sớm có phòng bị, hắn đứng yên một chỗ nắm chặt cành cây nhọn trong tay.
Quái ngư kia lao đến, lập tức mở cái miệng lớn như chậu màu đầy răng nanh… Từ Huyền bạo phát khí huyết toàn thân, tinh quang trong mắt được ngưng tụ tới mức tận cùng, cành cây trong tay đâm ra nhanh như thiểm điện.
Phập!
Cảnh cây theo miệng quái ngư đi vào, trực tiếp xuyên qua cả thân hình.
Trong nhất thời, máu tươi văng khắp nơi, sóng nước cuồn cuộn.
Từ Huyền bị cỗ lực đạo kia phản chấn ngược lại, uống mấy ngụm nước.
Vất vả mãi mới kéo được quái ngư lên bờ, Từ Huyền tỉ mỉ quan sát, phát hiện con cá này dài gần hai thước, sợ rằng phải hơn ba trăm cân, sống chừng một hai trăm năm rồi, hầu như đã hóa thành loại yêu.
Một khi yêu hóa triệt để, con cá này sẽ sánh ngang với Luyện Khí tiên sĩ.
Cũng may linh trí của nó không đủ, bị Từ Huyền mượn lực giết chết.
Chỉ có điều loại quái ngư sống một hai trăm năm này, hấp thụ âm hàn linh khí tẩy tủy, máu thịt trên người không thua gì thiên địa linh tài.
Từ Huyền dứt khoát xé bụng quái ngư ra, há mồm uống máu.
Khi máu tươi xuống bụng, lúc đầu chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt ôn hòa, nhưng ngay sau đó truyên đến một cỗ hàn khí lan truyền khắp toàn thân Từ Huyền.
Hắn không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, lập twucs luyện tập Long Xà Cửu Biến tại chỗ, cũng phối hợp với Thổ Nạp quyết.
Sau nửa khắc, hàn ý và nhiệt ý trong cơ thể Từ Huyền bắt đầu trung hòa với nhau.
Mà trong quá trình này, động tác Từ Huyền thi triển Long Xà Cửu Biến giống như mây bay nước chảy, vô cùng lưu loát sinh động, đặc sắc tuyệt luân.
Ầm ầm bình bình ầm…
Từ Huyền chỉ cảm giác khi thi triển tất cả các động tác đều vô cùng sung sướng dị thường, cỗ hàn ý trong cơ thể kích thích nhiệt huyết trong lồng ngực. Dưới sự tác động của hai cỗ lực lượng, hắn càng lúc càng thêm dèo dai.
Nhất thời, hắn chỉ cảm thấy khí huyết thần tăng nhiều, ngay cả một vài động tác cực khó của bí quyết chữ Triền cũng nhất cử đột phá.
- Làm lại!
Sau khi hoàn thành xong các động tác khó của đệ tử biến, hắn lại uống máu quái ngư.
Trong nhất thời, nhiệt khí và hàn khí trong cơ thể lại đan xen với nhau, nhiệt huyết cuồn cuộn, ý chí chiến đấu sục sôi.
- Ầm ầm, bình bình, ầm…
Khi động tác của đệ tứ biến được đẩy lên cao trào, nhiệt khí và hàn khí trong cơ thể cũng đạt tới đỉnh điểm.
Trong chớp mắt, các động tác của đệ tử biến dĩ nhiên được thi triển một cách mạch lạc.
Một cỗ dòng nước ấm nóng lan khắp toàn thân, chảy xuôi tới tứ chi bách hải.
Trong sát na, Từ Huyền biết tinh khí thần của chính mình đã đột phá gông cùm xiềng xích, bước vào một cấp bậc hoàn toàn mới.
Đồng thời, toàn thân cảm giác bồng bềnh… trong cơ thể sinh ra một cỗ lực lượng thần bí ngoan cường.
- Đây là… nội kình!
Từ Huyền tỉ mỉ thể ngộ lực lượng huyền diệu bên trong thân thể, toàn thân hưng phấn tới run lên.
- Đây là… nội kình!
Từ Huyền tỉ mỉ cảm nhận lực lương cường đại ở trong khí huyết, cảm thụ thể chất tăng vụt lên.
Giờ khắc này, trong lòng hắn dâng trào tình cảm mãnh liệt, niềm vui tràn đầy.
Hô!
Từ Huyền hít sâu vào một hơi, chậm rãi giơ quả đấm lên, trong lòng bàn tay đều bị nhiễm hồng, tỏa ra một cỗ khí tức kỳ dị.
Dưới lực lượng gia trì mà không thể cảm nhận bằng mắt thường, bàn tay của Từ Huyền bắt đầu run với một tần suất cao, nhìn qua có vẻ tráng kiện hơn bình thường.
Rồi đột nhiên, tinh quang trong mắt hắn chợt lóe, bàn tay đỏ rực trầm trọng đánh xuống mặt đất.
Ầm! Răng rắc…
Nham thạch dưới chân hánh bị đánh thành một cái hố nhỏ, đá vụn bay tung tóe khiến đám chim chóc gần đó kinh hãi bay tán loạn.
Nội kình, thứ lực lượng này đạt được luyện thể tứ trọng mới có thể nắm giữ và vận dụng.
- Luyện thể tứ trọng!
Từ Huyền hít sâu vào một hơi, trong mắt tản ra thần quang như hỏa diễm, ngửa mặt lên trời cười dài nói:
- Từ Đại Hổ a Từ Đại Hổ, ngươi tự cho là có thể đẩy ta vào chỗ chết, tùy tiện bóp nát trong lòng bàn tay, chèn ép cả nhà ta không gượng dậy nổi. Đáng tiếc ngươi không được như ý nguyện, còn xúc tiến ta bước vào luyện thể tứ trọng sớm hơn, ha ha ha…
Lúc này, Từ Huyền hoàn toàn khẳng định chính mình đã phá tan gông cùm xiềng xích của luyện thể tam trong, bước vào luyện thể tứ trộng mà vô số phàm sĩ đê giai thiết tha!
Tấn chức luyện thể tứ trọng, điều này đại biểu cho hắn thoát khỏi số phận đau khổ của phàm sĩ đê giai, trở thành phàm sĩ trung giai được người người hâm mộ.
Mặc dù Từ Huyền đạt được luyện thể tứ trọng, vẫn như cũ là một phàm sĩ thế nhưng hắn thuộc về đại đa số phàm sĩ bình thường, bộc lộ hết tài năng mà tiến lên.
Một bước này không chỉ thực lực bay vọt mà còn tượng trưng cho địa vị.
Cho dù người trưởng thành trong thôn, có thể trở thành phàm sĩ trung giai, mười người cũng không nhất định xuất hiện một người.
Huống chi Từ Huyền mới chỉ là một thiếu niên chưa đủ mười sáu tuổi. Khó có thể tưởng tượng được thành tựu sau này sẽ lớn tới đâu.
Vào buổi tối, Từ Huyền ngồi xếp bằng điều tức, nghỉ ngơi dưỡng sức chờ trời sáng để tìm lối ra.
Bởi vì trong thâm sơn có rất nhiều dã thú, xà trùng lượn lờ cho nên hắn không dám đi vào giấc ngủ, chỉ có thể điều tức Thổ Nạp quyết thay cho giấc ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Từ Huyền đi tới trước hàn đàm, hít sâu vào một hơi rồi phi thân vào trong nước.
Sáng sớm thủy đàm càng băng lãnh, hắn vận chuyển nội kinh tạo nên một cỗ nhiệt độ ầm áp, sau đó tiến vào trạng thái quy tức.
Rất nhanh, hắn tìm được cây cỏ lạ mà hôm qua phát hiện ra.
Dị thảo này cả thân như ngân sương, ở dưới đáy nước lưu chuyển bào khí nhàn nhạt, đưa tay tới gần, Từ Huyền cảm thụ được một cỗ hàn ý băng lãnh, hầu như muốn ngưng kết máu thịt lại.
Hắn hoảng sợ thu hồi tay về, ánh mắt lập lòe bất định, nửa vui vửa lo.
Cây dị thảo ngân sương này, thậm chí bên trong Linh Phương phổ cũng không ghi chép.
Ào!
Sau một lát, Từ Huyền trồi lên khỏi hàn đàm, thở nhẹ một hơi, không đi hái dị thảo ngân sương kia.
Truyện khác cùng thể loại
510 chương
150 chương
227 chương
2005 chương
52 chương
388 chương