Tiên Giới Tẩu Tư Phạm
Chương 24 : Phản kháng
Khi tiếng gõ đã sắp truyền tới dưới chân, Tiêu Dật được Sở Mặc mang lên thuyền.
Màn sáng màu lam nhạt sáng lên, trùm lấy toàn thân thuyền, Tiêu Dật nhẹ vươn tay chạm một cái vào màn sáng, một cảm giác đau nhói như kim châm truyền tới, y vội rụt tay về, sau lưng lại vang lên tiếng cảnh cáo của Sở Mặc, “Đừng chạm bậy vào cấm chế.”
Tiêu Dật nhíu mày, y thật không biết địch ý của Sở Mặc đối với y là từ đâu mà tới? Cho dù Sở Mặc bắt được chuyện y buôn lậu vật phẩm nhân giới, nhưng đó cũng là chuyện của sở tuần kiểm mà, hắn là phó thống lĩnh kim ngư vệ, có cần phải tính toán với một tiểu nhân vật như y không?
Tiêu Dật không hiểu, nhưng cũng biết tính mạng của mình hiện tại đang nằm trong tay đối phương, y vẫn ngoan ngoãn nghe lời để được yên. Yên phận lùi lại một bước, Tiêu Dật tránh khỏi màn sáng, đột nhiên một bóng âm màu đỏ máu thật lớn từ dưới đất khúc xạ mà ra, rọi lên màn sáng, có thể thấy rõ được có thứ gì đó đang xuyên qua lại dưới mặt đất màu đen thẫm, kèm theo tiếng gõ nặng nề.
“Đùng!” Tiếng gõ đột nhiên đề cao, chấn động lỗ tai Tiêu Dật phát đau.
Ngay thoáng chốc y thất thần, mặt đất vốn yên tĩnh đột nhiên lắc lư kịch liệt, nổi lên từng đợt từng đợt sóng lớn, chiếc thuyền dưới chân cũng nhấp nhô theo cơn sóng, nhìn từ xa, giống như thuyền đang trôi trên biển lớn.
Tiêu Dật không cẩn thận xém chút té ngã, hồ loạn vươn tay tóm lấy gì đó, đợi khi y phản ứng lại mới ý thức được thứ mình tóm được là cánh tay của Sở Mặc. Tiêu Dật nhanh chóng rụt tay về, khiến y bất ngờ là, Sở Mặc vẫn luôn vẻ mặt bất thiện thế nhưng không nói gì, chỉ mang thần sắc lạnh lùng nhìn chằm chằm bên ngoài, giống như đang lâm đại địch.
“Đùng!” Lại một tiếng gõ chói tai vang lên, tiếp theo đó là thân thuyền chao đảo điên cuồng. Tiêu Dật lần này không dám bám Sở Mặc nữa, mà bám chặt vào mạn thuyền. Mấy bóng dáng màu đỏ máu nhảy vọt từ dưới đất lên, thân hình cự đại mà xấu xí đụng lên màn sáng, hóa ra là một loại quái ngư cự đại Tiêu Dật chưa từng thấy qua. Có một con quái ngư ịn gương mặt nó lên sát màn sáng, con mắt màu đỏ to cỡ nắm tay xoay chuyển liên tục, nước dãi màu nâu nhiễu giọt, men theo màn sáng chậm rãi trượt xuống.
Tiêu Dật kinh ngạc lùi lại một bước, mở to mắt, thất thanh nói: “Đây là cái gì?”
Phản ứng của y khiến trong lòng Sở Mặc lại thoáng qua một chút không hợp, thần sắc kinh ngạc của Tiêu Dật hoàn toàn không phải giả tạo, Sở Mặc có chút nghi hoặc, lẽ nào y chưa từng thấy qua doanh cổ ngư?
Doanh cổ ngư là một loại yêu thú đặc thù sinh sống tại Vô Vọng chi hải, ngoại hình cực lớn lại xấu xí, toàn thân đỏ máu, thích tụ bầy, thanh âm giống như tiếng gõ. Chỉ riêng vài con doanh cổ ngư đối với tiên nhân mà nói không hề có gì nguy hiểm, nhưng doanh cổ ngư kết thành đàn lại vô cùng khó nhằn. Chỉ là doanh cổ ngư tuy tướng mạo hung tàn, nhưng tính cách cũng coi như ôn hòa, chỉ cần đối phương không chủ động khiêu khích, chúng bình thường sẽ không chủ động gây chuyện. Sỡ dĩ Sở Mặc đậu xuyên vân thoa lại không đi, chính là vì không muốn khiến doanh cổ ngư chú ý.
Tại tiên giới, doanh cổ ngư không phải là vật hiếm thấy gì, vì chất thịt của doanh cổ ngư non mềm, mà nội đan lại là phụ liệu để luyện đan, tiên đình có người đặc biệt đóng trại ở Vô Vọng chi hải để săn bắt doanh cổ ngư, nội đan thì dùng để luyện dược, thịt thì bán ra, cũng coi như là một phương thức mở nguồn tài nguyên của tiên đình.
Nghi hoặc chợt lóe lên rồi qua, Sở Mặc rất nhanh tỉnh táo lại, cảm thụ dao động nhấp nhô bất thường dưới chân, chân mày Sở Mặc nhíu chặt.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn xuất hiện tại Vô Vọng chi hải, tuy Vô Vọng chi hải tràn đầy đủ dạng nguy hiểm, nhưng nguy hiểm nhiều nhất là tới từ bão từ trường trong không trung và thất lạc phương hướng. Đối với Vô Vọng chi hải mà nói, đại đa số thời gian nó đều bình lặng, người không quen thuộc căn bản nhìn không ra nó là biển, chỉ cho rằng dưới chân là mặt đất chắc cứng. Mà tình hình trước mắt lại biểu thị nguy hiểm chân thật, chẳng lẽ hắn gặp phải đàn doanh cổ ngư đi săn hoặc là tệ hơn nữa?
Trong lúc đang suy ngẫm, một tiếng “ọ” giống như tiếng bò kêu từ đáy biển nổi lên, cùng với tiếng ọ đó, một bóng dáng màu đen cực lớn từ dưới đáy chui lên, vô số nước biển màu thâm đen từ phần đỉnh hắc ảnh trượt xuống, hình thành một đạo nước xoáy cực lớn.
Xuyên vân thoa bị vòng xoáy hút lấy, từng chút một bị kéo về hướng hắc ảnh.
“Đây là cái gì?” Tiêu Dật lại lần nữa ngạc nhiên nói.
Không chỉ Tiêu Dật, Sở Mặc cũng không rõ vật khổng lồ trước mặt này rốt cuộc là cái gì. Chỉ thấy bộ phận nó lộ ra ngoài mặt nước, liền có thể tưởng tượng được bản thể của nó rốt cuộc lớn cỡ nào. Thần sắc Sở Mặc trở nên ngưng trọng, động tác nhanh chóng đánh ra mấy thế tay. Màn sáng màu lam bao quanh chiếc thuyền lại lần nữa sáng lên, vô số bùa chú màu bạc lấp lánh lưu đọng trên màn sáng, năng lượng do xuyên vân thoa bạo phát ra trung hòa với lực hút của xoáy nước, chiếc thuyền chậm rãi dừng lại.
Sở Mặc không có cảm giác thở phào, ngược lại nhanh chóng lấy ra mười mấy khối thượng phẩm tinh ngọc, bỏ vào phòng điều khiển của xuyên vân thoa.
Giây tiếp theo, hắc ảnh đáng sợ tựa hồ vụng về xoay người dước nước, đám doanh cổ ngư há miệng về hướng xuyên vân thoa hút lấy. Lực hút cường đại truyền tới, màn sáng màu lam quanh xuyên vân thoa đột nhiên tối đi, cả chiếc thuyền trôi về phía hắc ảnh.
Biến cố phát sinh quá mức đột ngột, Tiêu Dật cho dù có ngốc cũng nhìn ra được tình hình nguy cấp hiện tại. Y sâu sắc cảm thấy hôm nay xuất môn không có xem hoàng lịch, ba lần bốn lượt rơi vào hiểm cảnh. Mắt thấy một mình Sở Mặc điều khiển xuyên vân thoa, Tiêu Dật hít sâu một hơi, miễn cưỡng vịnh mạn thuyền bước qua, “Tôi có thể làm gì không?”
Sở Mặc tuy đáng ghét, nhưng trước mắt không phải lúc tính toán, y có thể xuất một đao thì liền xuất một đao, y còn chưa muốn chết mơ hồ tại đây.
Sở Mặc trong lúc bận rộn ngẩng đầu nhìn Tiêu Dật một cái, thấy vẻ nghiêm túc trên mặt Tiêu Dật, tâm trạng khẽ động, điểm nhẹ lên cổ tay tái Tiêu Dật, cùm tay màu đen trượt xuống. Hắn lại lấy ra mười mấy khối thượng phẩm tinh ngọc, Sở Mặc giao cho Tiêu Dật, lời ít ý nhiều nói: “Phía dưới cùng chiếc thuyền là lò cấm chế, nhét mớ tinh ngọc này vào bên trong, trông coi lò cấm chế.”
Lò cấm chế là nơi quan trọng nhất của xuyên vân thoa, xuyên vân thoa có thể vận chuyển trong Vô Vọng chi hải, chính là nhờ vào độ ngang ngạnh của cấm chế. Lúc này toàn bộ tâm tư của Sở Mặc đều đặt trên việc khống chế xuyên vân thoa, không cách nào phân tâm lo cho lò cấm chế, nếu Tiêu Dật đã chủ động đưa ra, hắn sẽ tạm tin y một lần.
Ánh mắt Tiêu Dật đảo qua cùm tay đã trượt xuống, tuy y không biết độ quan trọng của lò cấm chế, nhưng cũng nhìn ra được, Sở Mặc nếu đã để y đi tức là tin tưởng y. Cất tinh ngọc Sở Mặc đưa cho, Tiêu Dật quay người rời khỏi phòng điều khiển, trước khi ra ngoài, Tiêu Dật nghiêm túc nói: “Anh yên tâm, tôi biết nặng nhẹ, sẽ không nhân cơ hội làm gì.”
Nói xong, Tiêu Dật cố gắng đi về hướng lò cấm chế, sau lưng y, Sở Mặc nhìn thật sâu y một cái, rất nhanh vứt bỏ những suy nghĩ khác, toàn thần chuyên chú thao túng xuyên vân thoa đối kháng với lực hút trước mặt.
Khi Tiêu Dật chạy tới trước lò cấm chế, xuyên vân thoa đã càng lúc càng gần hắc ảnh, y không kịp nghĩ gì nhiều, một hơi nhét tất cả tinh ngọc Sở Mặc đưa y vào lò cấm chế. Lò cấm chế trước mặt có phần giống lò luyện đan của thái thượng lão quân mà y từng thấy trên tivi, lò cấm chế hình dạng hồ lô cao hơn một người dựng thẳng trước mặt, khi tinh ngọc được bỏ vào, một tầng huỳnh quang màu trắng từ đỉnh lò cấm chế bốc ra, cho dù Tiêu Dật cũng có thể cảm nhận được năng lượng dao động cực lớn trong đó.
“Như vậy đủ rồi đi.” Tiêu Dật thấp giọng tự nói. Nghĩ tới bộ dáng lợi hại của Sở Mặc, chắc không phải dạng đoản mệnh, khẳng định có thể mang y chạy khỏi đợt này. Tiêu Dật cười khổ, cảm thấy tình trạng hiện tại thật có hơi hoang đường, y vậy mà lại đem hy vọng sinh tồn toàn bộ ký thác lên người trước đó còn muốn giết y
Trong lúc Tiêu Dật nghĩ bậy nghĩ bạ, xuyên vân thoa đột nhiên ngã nghiêng sang bên trái. Vì Sở Mặc giải khai cấm chế của hắn, cũng may Tiêu Dật kịp giữ vững người, không bị chấn ngã đông ngã tây như vừa rồi. Đợi khi chiếc thuyền ổn định lại, huỳnh quang trong lò cấm chế yếu đi, ẩn ẩn có xu thế tối lại. Tiêu Dật kinh ngạc, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, trước đó còn tràn đầy năng lượng thế nhưng thoáng chốc đã tiêu hao hơn nửa.
Lúc này đã không kịp đi tìm Sở Mặc lấy tinh ngọc nữa, Tiêu Dật lập tức quyết đoán lấy Vượng Tài ra, đem tài sản tích lũy mấy hôm nay toàn bộ đổ vào lò cấm chế.
Huỳnh quang trên lò cấm chế lại lần nữa sáng lên, Tiêu Dật thầm thở phào một hơi, nhưng nghĩ tới số tinh ngọc khổ khổ sở sở kiếm được thời gian này, lại có chút đau lòng.
Vượng Tài vẫn không có tinh thần luyến tiếc không nỡ nhìn lò cấm chế, cọ cọ người Tiêu Dật, mềm mại mở miệng: “Tên đại ác nhân đó sẽ trả tinh ngọc lại cho chúng ta chứ?”
Tiêu Dật ngây ra, ý thức được Vượng Tài là nói Sở Mặc, tuy Vượng Tài và y cùng chung mối thù y thấy rất vui, nhưng nghĩ tới Vượng Tài lại còn muốn từ trên người Sở Mặc đòi lại tinh ngọc bù vào, Tiêu Dật có chút giở khóc giở cười. Y không có gan tìm Sở Mặc đòi những tinh ngọc này, càng huống hồ sỡ dĩ y lấy tinh ngọc ra cũng là vì bảo đảm tính mạng của mình.
Không đợi Tiêu Dật trả lời, Vượng Tài lại cọ cọ y lần nữa, nhắc nhở: “Nhớ phải đòi đại ác nhân tinh ngọc của chúng ta.”
Tiêu Dật cười cười: “Mày cũng nói anh ta là đại ác nhân, mày cảm thấy anh ta sẽ trả cho chúng ta sao?”
Vượng Tài nghe Tiêu Dật nói thế, hai sợi dây ủ rũ lập tức bay lên, “Đại ác nhân không trả Vượng Tài liền ăn hắn.”
Tiêu Dật khẽ động, sờ sờ Vượng Tài, “Mày còn khó chịu sao?”
“Khó chịu!” Thanh âm Vượng Tài lại lần nữa mềm xuống.
Tiêu Dật thở dài, từ bỏ ý nghĩ vừa mới nổi lên.
Không biết có phải đã tránh được nguy cơ không, thân thuyền lại lần nữa ổn định rồi không còn dao động nào lớn nữa, năng lượng trong lò cấm chế vẫn duy trì chuyển vận ổn định, điều này có nghĩa là cấm chế màu lam bên ngoài chiếc thuyền vẫn luôn bảo vệ xuyên vân thoa rất tốt.
Trong phòng điều khiển, Sở Mặc rối mắt đánh ra một đống thế tay, xuyên vân thoa hơi nghiêng đi, mượn lực oanh tạc khi đàn doanh cổ ngư và hắc ảnh cự đại liên tục đập vào, từng chút một thoát khỏi phạm vi lực hút của hắc ảnh. Cho tới khi xuyên vân thoa hoàn toàn trời khỏi vùng quanh hắc ảnh, lái tới bên rìa đàn doanh cổ ngư, Sở Mặc mới thở phào một hơi. Chỉ cần bảo trì phương hướng này, rất nhanh bọn họ có thể thoát khỏi cục diện trước mắt, tới lúc đó lái xuyên vân thoa hết tốc lực, nghĩ chắc đàn doanh cổ ngư và hắc ảnh đang chiến đấu say mê kia, ai cũng không để ý tới một chiếc xuyên vân thoa nho nhỏ.
Lại nói, Sở Mặc không ngờ lần này lại xui xẻo như thế, không đâu lại gặp phải yêu thú đi săn doanh cổ ngư, đàn doanh cổ ngư tại Vô Vọng chi hải cũng coi như lợi hại, yêu thú có thể xem đàn doanh cổ ngư là thức ăn, hiển nhiên là đẳng cấp càng nguy hiểm. Sở Mặc đối với việc này không có lòng hiếu kỳ dư thừa, chỉ nghĩ đến phần diện tích cực lớn mà hắc ảnh lộ ra khỏi mặt nước, hắn đã một lòng muốn mau rời khỏi đây.
Đứng lên phong lại phòng điều khiển, Sở Mặc nghĩ tới khi nguy hiểm nhất cấm chế xém chút bị phá, nhưng rất nhanh lại sáng lên lần nữa, rõ ràng là Tiêu Dật nghiêm túc xuất lực. Trong lúc tâm trí khẽ động, Sở Mặc do dự, đi tới hướng lò cấm chế ở đáy thuyền.
Bạch quang lóng lánh lưu động tại đáy thuyền, khi Sở Mặc đi xuống thấy được chính là Sở Mặc một mình ngồi trước lò cấm chế sờ túi càn khôn không biết đang nghĩ gì.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tiêu Dật rất nhanh quay đầu, thăm dò hỏi: “Không sao rồi?”
Sở Mặc nhàn nhạt “ừ” một tiếng, Tiêu Dật liền buông lỏng toàn thân, cho dù y đã đoán được tất cả, nhưng nghe được chính miệng Sở Mặc xác nhận vẫn có cảm giác an toàn hơn. Chẳng qua thấy Sở Mặc từng bước lại gần, trong mắt Tiêu Dật vẫn xẹt qua tia cảnh giác, y không quên hành động trước đó của Sở Mặc.
Quả nhiên, Sở Mặc đi tới trước mặt Tiêu Dật, chủ động đưa tay ra với y. Trong đầu Tiêu Dật vừa mới thoảng qua một câu cười một cái xóa giải ân cừu, liền thấy được cùm tay màu đen trong lòng bàn tay Sở Mặc.
“Là ngươi tự mình mang vào hay ta mang cho ngươi?”
Sở Mặc tuy thông qua chuyện trước đó đã thay đổi cách nhìn với Tiêu Dật, nhưng Tiêu Dật là dư nghiệt Vân Lam cũng là sự thật, hắn không thể để mặc Tiêu Dật không quản.
Tiêu Dật chỉ cảm thấy một cơn giận nghẹn trong họng, tức giận thoáng chốc bùng lên, “Vượng Tài, lên!”
“Ngao!”
Vượng Tài vẫn luôn ngoan ngoãn đeo trên thắt lưng Tiêu Dật thoáng chốc bay ra, miệng túi mở rộng, một hơi nuốt luôn Sở Mặc.
Lời tác giả:
Có lẽ mọi người đều đang chửi Sở Mặc. Nhưng từ góc nhìn của tôi, không cảm thấy hành động của Sở Mặc có bất cứ vấn đề gì.
Mọi người đều cảm thấy thái độ của Sở Mặc đối với Tiêu Dật không tốt, nhưng mọi người thử đứng vào vị trí của Sở Mặc nghĩ thử xem, sẽ rất dễ lý giải hành động của hắn.
Đối với Sở Mặc, Tiêu Dật là ai? Là dư nghiệt Vân Lam, là yếu phạm tiên giới muốn truy bắt, sao hắn có thể vui vẻ với Tiêu Dật được. Phải hiểu rõ, hiện tại bọn họ là người xa lạ, chỉ là người xa lạ mới gặp mặt lần thứ hai. Thái độ của Sở Mặc đối với Tiêu Dật hoàn toàn là do chức trách, không có xen tạp bất cứ tình cảm gì, lúc này hắn cũng căn bản không có bất cứ tình cảm nào với Tiêu Dật.
Còn về các bạn cảm thấy Sở Mặc hơi thích chụp mũ, tôi muốn nói thật ra không phải hắn thích chụp mũ, mà là hành động của Tiêu Dật trước đó quá mức trùng hợp với hành động ngầm của dư nghiệt Vân Lam (Đương nhiên đây là cái sai của tôi o(╯□╰)o). Chúng ta có góc nhìn của thượng đế, có thể quan sát toàn cục, cảm thấy Tiêu Dật oan uổng, nhưng đối với Sở Mặc, tất cả chứng cứ đều chỉ về một điểm, Tiêu Dật quả thật là dư nghiệt Vân Lam.
Bạn xem, nơi y thường đi nhất là Mặc Hương Các, y chưa từng mua sách nhưng có thể quanh quẩn ở Mặc Hương Các cả ngày. Y lại ở cách vách Hàn Ngọc Khiêm, bên cạnh có rất nhiều vật phẩm nhân giới, trùng hợp gần đây dư nghiệt Vân Lam có tới nhân giới. Ai có thể nghĩ Tiêu Dật có thể tự mình qua lại hai giới tiên nhân chứ.
Điều quan trọng nhất là, khi Sở Mặc bắt Hàn Ngọc Khiêm, bên cạnh Tiêu Dật cũng xuất hiện dao động không gian, điều này đại biểu cái gì, đại biểu hai người đồng thời có dao động không gian, muốn đồng thời rời khỏi tiên giới. Đây còn không phải là đồng bọn sao?
Cuối cùng, khi Sở Mặc hỏi y, Tiêu Dật chột dạ, bạn nói Sở Mặc còn có thể nghĩ gì, khẳng định là xác định y là dư nghiệt Vân Lam.
Sau khi Sở Mặc đã nhận định Tiêu Dật là dư nghiệt Vân Lam, phòng ngừa và nghi kỵ của Sở Mặc đối với Tiêu Dật cũng rất dễ lý giải.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
79 chương
9 chương
6 chương
522 chương
91 chương
23 chương
124 chương