Tiên đế trùng sinh

Chương 164 : Mời rượu

Những lời còn lại anh ta không hề nói rõ nhưng những người khác đều đã hiểu hết rồi. Nhìn bộ dạng của tên ở rể như Cố Tuấn Lam thì rõ ràng bình thường sẽ phải chịu đựng không ít, nhưng đối với thế lực của Tương Uyển Nhi và nhà họ Tương, cậu ta lại không thể nào chống lại được. Đinh Lương Tài mới nghe vậy cũng thở dài một tiếng, uống một ngụm hết sạch rượu trong ly. Khi đụng phải nhà họ Hoa, anh ta cũng từng phải chịu đựng cảm giác uất ức này, vì vậy anh ta biết nó khó chịu đến mức nào. Nhưng điều làm anh ta khó chịu hơn cả là bản thân không làm được gì cho anh em. Hốc mắt Cố Tuấn Lam đỏ ửng, cậu ta cũng cầm ly rượu rồi uống cạn, cười nói: “Lão Đinh, A Thành, và cả hai cô nữa, tôi để mọi người phải chịu ấm ức rồi. Chút nữa ăn cơm xong, tôi và Uyển Như sẽ đi về trước, không để mọi người mất hứng…” Cậu tachưa nói xong, Đinh Lương Tài liền đứng dậy mắng: “Này, lão Cố, anh nói vậy đúng là xem thường anh em rồi, lẽ nào chúng tôi còn làm khó cậu sao?”. Nói đến đây, đột nhiên anh ta cười phá lên, lấy ra từ trong ly một tấm vé vào cửa màu vàng, nhướn mày nói: “Chúng tôi khó khăn lắm mới có được phòng đôi tắm nước suối nóng này đấy. Phòng này cách âm rất tốt, đến lúc đó cậu…” Đinh Lương Tài nhìn Cố Tuấn Lam bằng ánh mắt “Cậu hiểu mà”, rồi cười nói: “Chấn chỉnh lại ngay, để cho họ biết sự lợi hại của đàn ông Giang Thành chúng ta”. Mặt Cố Tuấn Lam đột nhiên đỏ ửng, nước mắt trào ra, nhưng là nước mắt của sự cảm kích là ngại ngùng. Cảm kích vì anh em rất hiểu chuyện, ngại ngùng vì bản thân vô dụng, đến lúc tụ tập vẫn để các anh em phải chịu ấm ức! Nhưng đúng lúc đó, Tương Uyển Như đột nhiên đẩy cửa bước vào, lạnh lùng nói: “Tuấn Lam, em vừa nhìn thấy một người anh ở phòng bên. Anh cùng em đi mời anh ấy một ly, nếu anh ấy gật đầu, hôm nay chúng ta sẽ ở lại đây chơi”. Cô ta nói như vậy rõ ràng là muốn Cố Tuấn Lam bỏ lại đám anh em này để đi đến chỗ người anh nào đó cùng cô ta. Cố Tuấn Lam nghe vậy liền trừng to hai mắt, xem ra đã chịu độ đến cực hạn, sắp mở mồm từ chối. Đinh Lương Tài nhanh chóng đứng dậy, cười lớn nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Lão Cố, chúng tôi cùng cậu đi mời một ly rượu, sau đó anh cứ ở bên đó nói chuyện với người ta đi, có thời gian chúng ta lại tụ họp”. Nghe những lời này của anh ta, Cố Tuấn Lam cũng bình tĩnh lại, chỉ có thể gật đầu bất lực. Nhưng không ngờ Tương Uyển Như lại lắc đầu, coi thường nói: “Không cần mấy người đi cùng, tôi và Tuấn Lam đi là được rồi”. Lời này vừa nói ra, đến Đinh Lương Tài cũng sắp không nhịn nổi nữa rồi. Cố Tuấn Lam không chịu được, nhíu mày nói: “Cô có ý gì? Chẳng lẽ anh em của tôi không có tư cách mời một ly rượu sao?”. Tương Uyển Như thở dài, giải thích: “Người anh đó của tôi là người trong giới thượng lưu của tỉnh Tô Nam, cũng là một nhân vật có than phận cao quý, hai người chúng ta cũng chỉ có duyên một lần như vậy, thậm chí nói không chừng anh ấy còn không nhớ tôi”. “Có thể gặp anh ấy ở đây là cơ hội ông trời ban cho, nếu có thể được anh ấy nâng đỡ, tiền đồ sau này của anh sẽ không chỉ dừng lại ở đó, ít nhất có thể rút ngắn thời gian năm mười năm phấn đấu. Hiểu ý tôi chứ?”. Cơ mặt của Cố Tuấn Lam như muốn run lên, đột nhiên nấc một tiếng rồi nằm lăn ra ban, run rẩy kịch liệt. Có thể thấy được trong lòng anh ta rối rắm đến nhường nào. Đương nhiên anh ta hiểu ý của Tương Uyển Như. Người có thể khiến cô ta kính nể đến vậy chắc chắn là người có thân phận vô cùng cao quý ở tỉnh Tô Nam, so với những người như Diệp Thành thì thân phận quả là một trời một vực. Vậy nên để bọn họ đi mời rượu cùng chỉ tự rước lấy nhục. Ngược lại, Đinh Lương Tài thở dài một tiếng, vỗ vai anh ta nói: “Lão Cố, đi đi, tiền đồ quan trọng”. Diệp Thành lại vô cùng lạnh nhạt, từ đầu đến cuối không nói lời nào. Cuối cùng, Cố Tuấn Lam cũng rời khỏi phòng cùng Tương Uyển Như, lúc rời đi, trên mặt anh ta tràn ngập sự áy náy, thậm chí không dám nhìn sắc mặt của anh em. Sau khi thấy anh ta rời đi, Đinh Lương Tài mới thở dài một tiếng: “Lão Cố lấy một người phụ nữ như vậy cũng không biết là phúc hay là họa nữa”. Diệp Thành nhàn nhạt nói: “Dù là phúc hay họa thì cũng là sự lựa chọn của cậu ta. Là những người anh em, chúng ta chỉ cần luôn ủng hộ và chúc phúc cho cậu ta là được”. Đinh Lương Tài cười nói: “Cậu đúng là nhìn nhân thông suốt. Nào, nào, tên mọt sách đó tiểu lượng cũng không tốt, đi thì đi, hai anh em chúng ta hôm nay không say không về!”. Diệp Thành cũng khẽ cười: “Được, hôm nay tôi nhất định phải chuốc say cậu để báo thù hơn hai mươi năm nay cậu cứ chùm chăn lên tôi!”. “Nói đến chuyện trùm chăn, hai cô biết gì không, trên mông Diệp Thành có một vết…” “Cậu uống rượu đi!”. Đúng vào lúc Diệp Thành và Đinh Lương Tài đang vui vẻ, cửa phòng lại mở ra, Cố Tuấn Văn và Tương Uyển Như bước vào, sắc mặt của hai người đều không được tốt, ánh mắt tràn đầy sự buồn bã. Đinh Lương Tài dù sao cũng lo lắng cho anh em, vậy nên liền bước đến hỏi: “Lão Cố, sao thế?”. Cố Tuấn Lam nhăn mặt mấy lần, sau đó bày ra nụ cười khó coi hơn khóc: “Để cậu chê cười rồi. Chúng tôi nhiệt tình đi qua đó, nhưng Cậu chủ nhà họ Trình lại không nhớ chúng tôi, không cho chúng tôi cơ hội bước vào cửa, trực tiếp đuổi chúng tôi ra ngoài”. Sắc mặt Tương Uyển Như cũng lạnh tanh, không nói lời nào. Mọi người cũng hết lời khuyên nhủ. Đều là người trong giang hồ, có ai mà không phải ra ngoài lăn lộn, ai mà chưa từng bị một nhân vật lớn nào đó coi thường. Chỉ là Cố Tuấn Lam luôn rất cao ngạo, mới bị như vậy đã không chịu nổi. “Cậu chủ nhà họ Trình?”, đúng lúc này, Diệp Thành đột nhiên cất lời: “Có phải là Trình Hồng Quang của nhà họ Trình ở Tô Nam không?”. Cố Tuấn Lam kinh ngạc nhìn Diệp Thành, gật đầu. Trong mắt anh ta, có lẽ người em trai này cả đời cũng không tiếp xúc với những người như vậy. Thậm chí nghe nói sau khi Diệp Thành và Bạch Tiểu Huyên chia tay, Cố Tuấn Lam còn âm thầm hạ quyết tâm, khi về sẽ cậu xin bố của Tương Uyển Như sắp xếp cho Diệp Thành một công việc nhàn hạ, lương cao. “Trình Hồng Quang? Ai vậy?” Đinh Lương Tài vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhưng Kỷ Quân Lan đang ngồi cạnh liền nhào tới nói vài câu, rất nhanh đã khiến anh ta và Tôn Tiêu Tiêu hiểu đã đối phương là ai. “Ôi, đây đúng là một cậu chủ thực thụ đấy, dù chúng ta có muốn đi mời rượu cũng phải xem có đủ tư cách không nữa”. Trên mặt Cố Tuấn Lam lộ rõ vẻ nhẫn nhịn, anh ta luôn là một con người có hơi hướng văn thơ, cảm thấy tất cả mọi chuyện đều tầm thường, chỉ có đọc sách mới là cao cả. Chỉ có những người đã từng lăn lộn trong xã hội mới biết được rằng những thứ trước đây bản than không hề coi trọng giống như than phận, địa vị mới là những thứ quan trọng nhất. Đinh Lương Tài an ủi nói: “Thôi, lão Cố, suy nghĩ vậy đủ rồi, chúng ta chỉ là dân thường, so đo với người ta làm gì. Nào, đến đây uống rượu đi”. Nhưng đúng lúc này, Diệp Thành đột nhiên đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Lão Cố, đi với tôi!” Cố Tuấn Lam ngạc nhiên nói: “Đi đâu?”. Trong mắt Diệp Thành lóe lên một tia lạnh lẽo, ngạo nghễ nói: “Sang phòng bên cạnh mời một ly rượu, tôi muốn xem xem cậu chủ nhà họ Trình nay kiêu ngạo đến mức nào, có phải đến tôi cũng không nể mặt không!” - ------------------