Tiên đế trùng sinh
Chương 150 : Xuống núi
"Sư phụ!"
Nhậm Phong kinh hãi tột độ. Anh ta biết những năm nay sư phụ chưa từng gián đoạn việc cung cấp nguồn điện cho hai thứ này để rèn luyện năng lực của bản thân. Suốt nhiều năm, lão đều khống chế cực kỳ tốt, có thể nói là điều khiển tia điện đã trở thành chuyện đơn giản như ăn cơm hít thở đối với lão, nhưng không ngờ hôm nay lại sẩy tay.
Từ đó có thể thấy tâm trạng của lão đã bất ổn tới mức nào.
Trong nháy mắt, hang động tuyết lại sáng lại. Ông già lạnh nhạt nói: "Không sao cả".
Lão đột nhiên lấy vò rượu bên eo ra ngẩng đầu uống cạn. Tuy uống rượu mạnh như thế nhưng đôi mắt lão già càng lúc càng sáng rõ như trăng sáng trên bầu trời.
Mấy giây sau lão già cất vò rượu đi, lạnh nhạt nói: "Tuy bản lĩnh của Trình Bác Hiên cũng chỉ tầm thường, nhưng trận pháp đó của nhà họ Trình quả thực rất lợi hại. Năm đó, ta giao đấu với lão ta, tuy thắng rất dễ dàng nhưng dưới sự can thiệp của đại trận đó, muốn giết lão ta thì lại không giết được".
Nhậm Phong nghe thế thì vô cùng kinh ngạc. Sư phụ của anh ta là cao thủ đệ nhất của Thanh Bang, thậm chí là cả Hoa Hạ, ngay cả anh ta cũng hổ thẹn không bằng, tên Diệp Thành đó rốt cuộc mạnh đến mức nào chứ?
Lão già cứ như không nhìn thấy biểu cảm của anh ta mà nói tiếp: "Tuy Trình Bác Hiên vừa mới trở thành Võ Thánh nhưng dù sao cũng vẫn là Võ Thánh, đánh bại thì dễ nhưng muốn giết thì rất khó. Còn muốn giết lão ta khi có sự can thiệp của đại trận kia thì lại càng thêm khó".
"Nhưng...đó là ta của năm đó thôi".
Nói rồi lão già đột nhiên ngồi bật dậy khỏi chiếc ghế tựa. Lão không cao to, nhưng vừa đứng dậy là khí thế mạnh mẽ tựa như chớp giật sấm rền, khí thế đó khiến người ta chỉ có thể ngước nhìn!
Lão vẫy tay, một loạt tiếng rền vang lên ngoài hang động tuyết, ngay sau đó mặt đất lắc lư dữ dội. Nhậm Phong sợ tới nỗi mắt mở to há hốc mồm, còn không đứng vững nổi, nhưng lão già thì vẫn rất thong dong nhẹ nhàng.
Nhậm Phong muốn tự nhủ với mình rằng tất cả chỉ là một giấc mơ, nhưng tiếng đùng đoàng nơi đỉnh đầu ngày một lớn, ngày một gần!
"Ôi trời ơi, chẳng lẽ sắp sạt lở tuyết sao?"
Anh ta chỉ có thể quỳ xuống cầu nguyện, xin cho Thượng đế phù hộ. Nhưng đột nhiên một cơn gió lạnh thổi tới, vách băng vô cùng kiên cố, thậm chí dùng lửa đốt cũng chẳng mảy may dao động nửa phân giờ lại ầm ầm tách ra!
"Ối mẹ ơi!"
Lúc này trưởng lão chấp pháp có uy danh hiển hách vang xa trong Thanh Bang lại sợ tới nỗi quỳ trên mặt đất gọi mẹ, có thể thấy tình cảnh này đáng sợ cỡ nào.
Đột nhiên, tường băng trên đỉnh đầu Nhậm Phong hoàn toàn vỡ nát, gió mạnh bão tuyết điên cuồng lao vào. Phải biết là hang động tuyết này rất nhỏ, nhưng phía trên là núi băng vững chắc cao hơn trăm mét!
Ngay sau đó Nhậm Phong liền sững sờ, toàn toàn, triệt để sững sờ. Bởi anh ta nhìn thấy xen lẫn trong băng tuyết một cột sấm sét thô ráp to cỡ vòng tay năm người ôm!
Cho dù bị gió lớn và bão tuyết bao trùm nhưng cột sấm sét này vẫn mặc kệ, bộc lộ hết rất cả sức mạnh của mình, bá đạo ngang ngược vô cùng, thậm chí khiến người ta nảy sinh ảo giác mình bị chói mù bởi ánh sáng này.
Cuối cùng trong tiếng hô lên đầy kinh nhạc của Nhậm Phong, cả hang động tuyết đều bi sụp xuống. Anh ta tuyệt vọng nhắm mắt lại nhưng lại phát hiện tia chớp đang chạy toán loạn khắp nơi kia hoàn toàn không đụng vào mình.
"Lực khống chế tinh tế tỷ mỉ đến vậy, lẽ nào?"
Nhậm Phong vội vàng ngẩng đầu lên nhìn sư phụ ở bên cạnh đang chắp tay sau lưng đứng thẳng, không hề sợ hãi chút nào trước băng tuyết và sấm chớp điên cuông mà lại còn thấp thoáng ý cười, trông hệt như một vị thần.
Cuối cùng sấm chớp cũng bình ổn lại, núi tuyết lại chìm vào yên tĩnh, chỉ còn lại lão già kiêu ngạo đứng thẳng, lạnh nhạt nói: "Con có biết vì sao cùng nhập môn mà ta lại thích Cuồng Nhi hơn không?"
Sắc mặt Nhậm Phong tràn đầy sự hổ thẹn, không dám đáp lời. Lão già cũng không cần anh ta đáp lời mà thở dài một tiếng, nói cho tự mình nghe: "Bởi vì con không có lòng can đảm. Cảnh tượng vừa nãy, nếu là Cuồng Nhi thì chắc chắn nó sẽ không thèm đếm xỉa đến sống chết mà toàn tâm toàn ý cảm nhận và tiếp thu, từ đó ngộ ra đạo lý thuộc về mình".
"Còn con thì sao? Con đã ngộ ra được gì rồi?"
Nhậm Phong quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên, nói với sự hối hận: "Đệ tử hổ thẹn với nỗi khổ tâm của sư phụ, tội này đáng chết".
"Đứng lên đi".
Nghe thấy câu nói lạnh nhạt của ông già, Nhậm Phong mới dám dè dặt đứng dậy. Ông già còn chẳng thèm nhìn anh ta, tiếp tục nói với vẻ lạnh nhạt: "Gần trăm năm nay ta lúc nào cũng suy nghĩ, lúc nào cũng khổ công tu luyện, cuối cùng ta cũng hoàn thành chiêu cuối cùng của Bôn Lôi Chưởng".
Nói rồi lão phất tay, ngay lập tức có tiếng sấm rền vang lên trong không trung, tiếng tia chớp thét gào. Lão già điên cuồng cười to trong tiếng sấm rền chớp giật này, trông hệt như thần Zeus tái thế.
"Trời nổi giận...giáng sấm chớp! Tuy vẫn còn chưa đạt đến Thần Cảnh nhưng ta đã dựa vào chiêu thức mà mình tự tạo ra để có thể khiến đất trời nổi sấm chớp, còn có thể giết chết một Võ Thần huống chi là một Diệp Thành nhỏ bé?"
"Sư phụ!"
Nhậm Phong kích động quỳ rạp trên đất, lệ nóng ướt hàng mi. Ông già trước mặt giờ đã không khác gì thần tiên trong mắt anh ta.
Ông già không cười nữa, lại quay trở về với dáng vẻ thong dong lạnh nhạt, nói: "Xuống núi".
Nhậm Phong vội nói: "Vâng!"
Nhưng ngay sau đó, anh ta lại lấy dũng khí hỏi: "Sư phụ. Lần này người xuống núi là để đối phó với tên Diệp Thành kia, báo thù cho Hoắc Lam sư huynh sao?"
Lão già khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói: "Hoắc Lam là cái thá gì cơ chứ, không giỏi bằng người ta nên mới bị đánh chết, sao ta lại phải báo thù cho nó?"
"Lần này ta xuống núi là muốn thử nghiệm chiêu thức này, ít nhất là xem có thể sử dụng ở nơi cao bao nhiêu so với mực nước biển. Sau khi thử nghiệm xong là ta có thể đứng đầu cả Hoa Hạ".
Nói đến đây, mắt lão lóe lên ánh sáng lạnh: "Đến lúc đó, đừng nói là một Diệp Thành nhỏ bé, ngay cả món nợ với Tiêu Nghĩa Tuyệt ta cũng sẽ giải quyết sạch sẽ!"
"Đây chính là lúc để các võ sĩ trên cả Hoa Hạ này nhớ lại về sự khủng bố của Cừu Lăng Vân này..."
Lúc này Diệp Thành chẳng hề biết nguy hiểm đang kề cận, anh đang ngồi trong đại sảnh của nhà họ Trình để kiểm kê những bảo vật trong kho của nhà họ Trình.
Lúc này, anh đã lại quay về dáng vẻ lười biếng lúc trước, lười tới nỗi chẳng thèm ngồi mà nằm luôn trên ghế dựa. Anh vừa nhắm mắt dưỡng thần vừa dùng linh thức để tìm xem có thứ gì dùng được không.
Tiết Bách Hợp đứng sau chiếc ghế dựa, cô ta cẩn thận bóp vai cho Diệp Thành. Cô nhóc Tào Hinh Toàn cũng không chịu thua kém, cũng học theo ngồi cạnh giúp anh bóp cánh tay.
Lam Thải Nhi thì đứng một bên đọc danh sách quà tặng từng cái một, nhưng ánh mắt cô ta chưa bao giờ rời khỏi người Diệp Thành, chỉ là ngại nên không dám đi lên mà thôi.
Không lâu sau, Diệp Thành nhướng mày, nói: "Đưa Thiên Sơn Tuyết Liên kia lên đây".
Trình Bác Vũ đứng cách đó không xa nghe thấy thì mí mắt nhảy dựng, rất đau lòng, nhưng khuôn mặt thì không dám để lộ ra biểu cảm gì, chỉ cầm Tuyết Liên lên rồi chạy đưa đến cho Diệp Thành.
Diệp Thành lại không nhận lấy mà quay đầu sang chỗ cô nhóc, cười nói: "Đồ tốt đến rồi".
- ------------------
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
8 chương
44 chương
51 chương
36 chương
23 chương
4 chương