Đờ đẫn qua đi, Lâm Sơ lại bắt đầu tự hỏi. Thành thân. Đúng vậy, hắn và Đại tiểu thư có hôn ước, theo lý mà nói, đúng là phải thành thân. Nhưng mà, điều này hơi khác so với tầm nhìn hạn hẹp của hắn. Lúc đó hắn tưởng, bản thân là một người tu tiên, Đại tiểu thư cũng là người tu tiên, cho nên hôn ước này, là muốn bọn họ kết thành đạo lữ. Đạo lữ sao, thường ngày cùng nhau gảy đàn thổi sáo, luận bàn một vài chiêu thức, hắn tuy không thích thân cận với người khác, nhưng nếu là Đại tiểu thư, ngày ngày làm những việc này cũng không sao cả. Thế nhưng thế giới này, tiên đạo với thế gian cũng không có quá nhiều khác biệt. —— hay là nói, hôn ước này chính là thành thân. Nếu như ở hiện đại, thì là giấy đăng ký kết hôn. Đăng ký kết hôn xong sẽ sống chung với nhau, nhưng hắn không biết sống chung với người khác thế nào cả. Lâm Sơ có hơi hoảng hốt. Hắn hỏi Lăng Phượng Tiêu: “Thành thân?” Lăng Phượng Tiêu: “Thành thân.” Hắn hỏi: “Sau khi thành thân sẽ làm gì?” Lăng Phượng Tiêu đáp: “Không khác bây giờ là mấy, chỉ là thân mật hơn nữa thôi.” Lâm Sơ nghĩ nghĩ, nếu giống như lời Đại tiểu thư nói, vậy cũng không sao cả. Lăng Phượng Tiêu nhìn hắn, hỏi: “Sao lại hỏi như vậy? Ngươi không muốn thành thân với ta sao?” Lâm Sơ nói: “Không có.” Lăng Phượng Tiêu thực vừa lòng: “Vậy cứ quyết định thế đi. Đợi giải quyết xong chuyện huyết độc, chúng ta sẽ về sơn trang.” Lâm Sơ lại một lần nữa hoảng loạn lên. Hắn hỏi: “Mẫu thân ngươi…… dữ không?” “Nàng tuy hơi nghiêm khắc, nhưng thật sự rất tốt.” Lăng Phượng Tiêu nói. Nghiêm khắc. Lâm Sơ có dự cảm xấu. Lăng Phượng Tiêu dường như nhận ra điều đó, vuốt vuốt tóc hắn: “Chỉ nghiêm khắc với ta thôi, nếu nhìn thấy ngươi, nhất định rất thích.” Lâm Sơ tạm thời tin tưởng, gật gật đầu. Dường như Lăng Phượng Tiêu chợt nhớ ra gì đó: “Ngoài mẫu thân ra, còn phải gặp phụ hoàng với mẫu hậu nữa.” Lâm Sơ: “Mẫu hậu?” Lăng Phượng Tiêu là trưởng công chúa Nam Hạ, còn là Đại tiểu thư Phượng Hoàng Sơn Trang, cho nên Lâm Sơ vẫn luôn cho rằng Đại trang chủ của Phượng Hoàng Sơn Trang chính là Hoàng Hậu Nam Hạ. “Mẫu thân kỳ thật không phải sinh mẫu của ta, theo huyết thống thì là di mẫu (dì), mẫu hậu mới là người sinh ta ra.” Lăng Phượng Tiêu nói: “Hoàng Hậu của các triều đại Nam Hạ đều xuất thân từ dòng chính của Phượng Hoàng Sơn Trang, nếu sinh hạ nam hài cho hoàng thất, tự nhiên sẽ là hoàng tử, nếu là nữ nhi, sẽ đưa về Phượng Hoàng Sơn Trang giáo dưỡng.” Thì ra là như vậy. Mẹ ruột của Lăng Phượng Tiêu là Hoàng Hậu, sau khi sinh liền đưa nàng về Phượng Hoàng Sơn Trang, gửi cho Đại trang chủ nuôi nấng. Đại trang chủ với Hoàng Hậu chính là chị em ruột, tự nhiên cũng coi Lăng Phượng Tiêu như con của mình. Xuất thân của Lăng Phượng Tiêu đương nhiên cao quý vô cùng, nhưng cũng không hoàn toàn dựa vào quyền thế của gia tộc. Chẳng phải Phượng Hoàng Lệnh tượng trưng cho địa vị cao cao tại thượng của Phượng Hoàng Sơn Trang, không nằm trong tay Đại trang chủ, mà nằm trong tay Đại tiểu thư hay sao. Đại tiểu thư nắm trong tay Phượng Hoàng Lệnh, tương đương với nắm giữ hơn phân nửa thực quyền của Phượng Hoàng Sơn Trang, càng miễn bàn đến thân phận công chúa. Xuất thân Lâm Sơ chẳng có gì đáng nói, bản thân cũng chẳng có khát vọng to lớn gì, chỉ sợ người ngoài sẽ chê cười Đại tiểu thư phải gả cho một tên cá mặn. Nhưng mà, nghĩ tích cực một chút, một người như Đại tiểu thư, bất kỳ nam nhân nào trên đời này cũng không thể xứng đôi vừa lứa, dù là ai đi chăng nữa cũng sẽ bị làm nền thành cá mặn mà thôi, như vậy sẽ cân bằng hơn rất nhiều. “Tính tình mẫu hậu dịu dàng, ngươi gặp nàng, nhất định sẽ thích.” Lăng Phượng Tiêu nhìn về phương xa: “Đã nhiều năm ta không thăm nàng, không biết nàng còn khỏe mạnh không.” Đang nói chuyện, trước mặt Lăng Phượng Tiêu bỗng nhiên lóe sáng một cái. “Mộng tiên sinh gọi ta.” Lăng Phượng Tiêu nói. Lâm Sơ: “Ngươi đi đi.” Thân ảnh Đại tiểu thư biến mất ngay tại chỗ, một lát sau mới xuất hiện trở lại Diễn Võ Trường. “Đại quốc sư phê chuẩn rồi.” Lăng Phượng Tiêu nói: “Ta sẽ khởi hành ngay lập tức.” Lâm Sơ: “Được.” Trở về hiện thực, đi bộ xuống núi, hắn hỏi: “Ta tiễn ngươi?” Đại tiểu thư bỗng nhiên trầm ngâm trong chốc lát. Sau một lúc lâu, mới nói: “E là ta sẽ phải đưa ngươi theo.” Lâm Sơ: “Ừ?” “Nếu như đụng phải cường địch, linh lực ta tiêu hao quá lớn, hoặc tâm cảnh không ổn định, có thể sẽ lại ngất xỉu lần nữa.” Đại tiểu thư nhăn mày. Đây quả thực là một vấn đề phải suy ngẫm. Đại tiểu thư đã hôn mê hai lần, một lần là do chắn thiên kiếp trên Huyễn Đãng Sơn, sau đó còn phải đánh nhau với Côn Sơn Quân, linh lực tiêu hao quá lớn. Lần thứ hai là vào cái đêm lẻn vào Giang Châu phủ, biết được thủ phạm đứng sau thảm án Vạn Quỷ Uyên chính là hoàng đế, tâm cảnh biến đổi. —— đề phòng vạn nhất, hắn quả thật nên đi cùng Đại tiểu thư. Hơn nữa, mấy năm nay ngày đêm luyện đàn, hắn đã có thể dung hợp kiếm ý vào tiếng đàn, uy lực không tầm thường, với cả trong quá trình luyện đàn cũng am hiểu một số kỹ xảo khác, tuy linh lực trong Băng Huyền cầm chỉ là đỉnh Kim Đan, nhưng nếu thêm cả những kỹ xảo mà hắn lĩnh ngộ được, nếu gặp phải địch thủ Nguyên Anh kỳ cũng chưa chắc sẽ thua, tóm lại là sẽ không kéo chân Đại tiểu thư. Hắn đáp: “Ta sẽ theo ngươi.” “Được,” Lăng Phượng Tiêu nói, “Lần này đi không biết bao lâu, ta cũng không muốn phải xa ngươi.” Thời gian không đợi ai cả, thương nghị xong chuyện này, bọn họ lập tức chuẩn bị xuất phát. Lăng Phượng Tiêu mở ra một tấm bản đồ, trên bản đồ đánh dấu địa điểm tra xét lần này. Tại chỗ tiếp giáp của Nam Hạ và Bắc Hạ, lệch về Nam Hạ một chút, phụ cận một thôn trang tên là “Lâm Quyên”, xuất hiện rất nhiều hoạt tử nhân chủng mới, toàn bộ thôn đều bị tàn sát. Học Cung gọi chủng hoạt tử nhân có làn da đỏ sậm này là “Huyết Thi”, phát hành một nhiệm vụ cấp cao, ủy thác đệ tử đến điều tra rõ, mang mẫu vật tứ chi Huyết Thi về để Thuật Viện nghiên cứu. Đội của cô nương kia thành công lấy được mẫu vật, nhưng lại bị nhiễm phải huyết độc, hơn nữa huyết độc này còn có khả năng lây lan chưa từng có, cực kỳ nguy hiểm, nếu dùng nó trên chiến trường, hậu quả thật không dám tưởng tượng —— đây chính là ngọn nguồn vấn đề. Chuyến này của Lăng Phượng Tiêu, chính là phải tra rõ chuyện này, tìm được kẻ sau màn thao túng Huyết Thi, thậm chí còn phải lấy được mẫu vật Huyết Độc, để Thuật Viện nghiên cứu phương pháp đối phó. Mèo bị bỏ lại Học Cung, đi theo Thương Mân. Thương Mân đang vui vẻ thảo luận với đồng học về chủ đề “Chiết Trúc tiên tử tái xuất Chu Thiên Diễn Võ Bảng”, bỗng nhiên bị nhét một con mèo đen vào lòng. Mèo có vẻ rất khó chịu, kêu mấy tiếng liền. Lâm Sơ: “Ngươi trông Học Cung.” Lăng Phượng Tiêu: “Mang đồ ăn bên ngoài về cho ngươi.” “Meo.” Tiếng này có nghĩa là “Tạm vừa lòng”. Lâm Sơ đi theo Lăng Phượng Tiêu, dựa vào thực lực của mình, chỉ cần không đụng phải đối thủ quá mạnh —— như là Độ Kiếp kỳ các thứ, hắn vẫn có thể toàn thân mà lui, nhưng mèo cần thiết phải ở lại Học Cung. Đệ tử trẻ tuổi của Học Cung không thể xảy ra chuyện, một khi bọn họ xảy ra chuyện, tiên đạo đang trong thời kỳ chuyển giao thế hệ, vậy thì quá nguy nan rồi. Có lục địa thần tiên tọa trấn, có thể bảo vệ bọn họ an toàn. Sắp xếp cho mèo xong, bọn họ thu dọn một vài bùa chú, trận pháp thạch đầu, đan dược vân vân có thể dùng đến, Đại tiểu thư mang theo rất nhiều thứ, tất cả đều nhét vào một cái túi gấm giới tử, để Lâm Sơ cầm. Chuẩn bị xong hết mọi thứ, lập tức khởi hành. Bởi vì phải đi biên cảnh, Chiếu Dạ lại quá mức chói mắt, cho nên hai người không thể cưỡi ngựa, mà phải dựa vào khinh thân công pháp cưỡi gió mà đi. Vừa đến chân núi, chợt thấy một đám người của Nho Đạo Viện, còn đang bày một bàn rượu. Ở giữa là một người quen —— cư nhiên là Tạ Tử Thiệp. Tạ Tử Thiệp thấy bọn họ, cười nói: “Đại tiểu thư, ngươi cũng đến tiễn ta sao?” Lăng Phượng Tiêu: “Ngươi đi đâu?” “Hôm trước ta tốt nghiệp rồi, hôm nay phải lên đường về quốc đô.” Lăng Phượng Tiêu: “Chính sự đường?” “Đúng vậy.” Tạ Tử Thiệp nói, “Khát vọng cả đời của ta, cuối cùng cũng có thể dốc lòng cho đất nước rồi. Đại tiểu thư, hôm nay từ biệt, chúc cho ngươi vũ vận xương long*.” (võ học đạt được thành tựu) Lăng Phượng Tiêu: “Cũng chúc ngươi thanh vân trực thượng*.” (một đường bay cao – thăng tiến nhanh) Tạ Tử Thiệp mời Lăng Phượng Tiêu uống một chén rượu, hành lễ thật lâu: “Ngày sau quốc đô tương phùng, đợi khi thiên hạ thái bình, lại đem rượu ngon thưởng thức.” Dứt lời, đứng dậy lên xe. Gió thu ảm đạm, phu xe hét to một tiếng, tiếng xe ngựa rung chuyển, hướng quốc đô phi nhanh mà đi. Sau nửa khắc chung (15p), xe ngựa rẽ ngoặt vào khúc quanh, không thấy bóng dáng đâu nữa, biến mất trong ánh tà dương nơi chân trời. Lâm Sơ và Lăng Phượng Tiêu cũng lên đường. Sau ba ngày hai đêm, cuối cùng cũng đặt chân đến một khách điếm nhỏ ở biên thùy. Lâm Sơ ngồi trong phòng xem bản đồ. Nhìn phương hướng này, có vẻ không đúng lắm, thôn Lâm Quyên ở phía tây, còn thị trấn nơi bọn họ đang ở lại là phía đông. Hắn hỏi: “Chúng ta đi nhầm rồi sao?” Lăng Phượng Tiêu đáp: “Không nhầm đâu.” “Nơi này là trấn Tân Hoành, thôn Lâm Quyên ở ……” Lâm Sơ nhìn bản đồ. Hai địa điểm này, cách nhau đến mấy vạn dặm. Chỉ thấy Lăng Phượng Tiêu câu môi cười nói: “Ai bảo chúng ta sẽ đi thôn Lâm Quyên?” Lâm Sơ: “…… Hở?” “Vụ án thôn Lâm Quyên, đại khái ta đã đoán ra chân tướng rồi, không ngoài khả năng Vu sư nghiên cứu ra một loại huyết độc mới, muốn thí nghiệm hiệu quả ở biên cảnh.” Lâm Sơ gật đầu. “Cứ 5 năm một lần Bắc Hạ sẽ tổ chức Thiên Chiếu Hội, các Vu sư nổi danh đều sẽ tề tụ về kinh đô Bắc Hạ đấu pháp, kẻ chiến thắng sẽ được Đại Vu ban thưởng, tính từ bây giờ, sẽ là hai tháng sau.” Lâm Sơ hiểu được ý tứ Đại tiểu thư: “Ngươi muốn đến đó sao?” “Huyết độc mà vu sư Bắc Hạ chế tạo thần kỳ đến mức có thể đồ diệt toàn bộ thôn Lâm Quyên, trong lòng ta biết rõ chúng đang cố tình thu hút sự chú ý của Nam Hạ, tất nhiên là phải lên đường tiến vào nội địa Bắc Hạ rồi. Tiện thể xem thử chân thân của Đại Vu ở Thiên Chiếu Hội luôn.” Lăng Phượng Tiêu nhàn nhạt nói, “Vu thuật Bắc Hạ quỷ bí, chúng ta không tìm được hành tung của hắn, nhưng lại có thể trà trộn vào Thiên Chiếu Hội ôm cây đợi thỏ, huống hồ, còn có thể nhìn thử xem 5 năm này thuật pháp Bắc Hạ có lợi hại hơn hay không.” Đại tiểu thư nói rất đúng. Lâm Sơ hỏi: “Thế chúng ta trà trộn vào kiểu gì?” “Ta đương nhiên có cách.” Đại tiểu thư nói. Lâm Sơ gật đầu. Đại tiểu thư đương nhiên có cách của Đại tiểu thư, hắn chỉ cần thuận theo là được. “Việc này, ngay cả Đại quốc sư cũng không biết. Trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, mấy người khác dù có đi thám thính tin tức, cũng chỉ biết là chúng ta đi thôn Lâm Quyên mà thôi, sẽ không có ai biết được chúng ta đi Thiên Chiếu Hội, Bắc Hạ lại càng không biết được.” Lâm Sơ tán thưởng Đại tiểu thư hành sự ổn thỏa. Ngay sau đó, Đại tiểu thư lại nói: “Chỉ còn một chuyện, Côn Sơn Quân nếu có thể trà trộn được vào Học Cung, Bắc Hạ có lẽ sẽ biết một ít tin tức. Chúng ta phải dịch dung giả dạng, không thể dùng dung mạo hiện tại được, phòng trừ người khác nhận ra.” Nói xong, đặt một túi gấm màu xanh nhạt trước mặt Lâm Sơ: “Đây là đồ dùng cho ngươi, ngươi xem đi, tự nhiên sẽ biết cách sử dụng.” Lâm Sơ: “Được.” Đêm đã khuya, Lăng Phượng Tiêu đàm luận xong liền trở về phòng. Lâm Sơ mở túi gấm kia ra, muốn nhìn thử xem đây là thứ gì. Vừa mới đưa ý thức chìm vào túi giới tử, ngay lập tức, trợn mắt há hốc mồm. Sau đó, hắn lấy ra một thứ, váy. Màu trắng, tương tự như kiểu váy của Chiết Trúc, thậm chí còn có hương hoa lan nhàn nhạt. Cái thứ hai, cũng là màu trắng, là sa bào bên ngoài, thêu hoa văn màu bạc. Cái thứ ba, vẫn là váy. Cái cuối cùng, là một số trang sức kẹp tóc, đều là phong cách tối giản thanh lịch. Lâm Sơ: “……” Hắn lại nghĩ đến đan dược bùa chú trong cái túi gấm kia, tìm nửa ngày, ở một góc xó xỉnh, lẫn lộn trong các loại đan dược, tìm được một bình Huyễn Dung Đan nho nhỏ. Hắn đem Huyễn Dung Đan, quần áo cùng cây trâm đặt cạnh nhau, tâm tình phức tạp. Đại tiểu thư, ý của ngươi bắt ta mặc nữ trang á?