Đại tiểu thư cất bút kẻ lông mày đi, đậy lại hộp sắt, câu môi cười nói: “Đã lâu không gặp.” Ánh nắng ban mai mờ ảo xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng căn phòng vẫn đang mờ mịt, càng khiến Đại tiểu thư thêm bừng sáng rực rỡ. Lâm Sơ lẳng lặng tiếp nhận một hồi cọ rửa thẩm mỹ, cũng nói: “Đã lâu không gặp.” Cẩn thận ngẫm nghĩ, hắn cùng Đại tiểu thư quả thật đã nhiều ngày không gặp —— mới gặp đúng một lần trong mộng cảnh. Đại tiểu thư không giống như biểu ca. Biểu ca tính tình ôn hòa, có thể sánh với Mộng tiên sinh, lúc hắn được biểu ca chăm sóc, cảm giác thực yên bình, cũng không căng thẳng lắm. Nhưng nếu đổi thành Đại tiểu thư xấu tính, tuy rằng vẫn rất yên bình, nhưng lại luôn có chút khẩn trương. Đại tiểu thư nói: “Qua đây ta xem nào.” Lâm Sơ liền bước qua. Lăng Phượng Tiêu tường tận nhìn hắn một hồi, vừa lòng nói: “Béo hơn một chút.” —— Lâm Sơ hoài nghi trước đây hắn là bị Đại tiểu thư dọa cho gầy. Quan sát xong, Đại tiểu thư lại hỏi: “Chăm sóc thế nào?” Lâm Sơ đáp: “Không tồi.” Đại tiểu thư lại hỏi: “Thích biểu ca không?” Lâm Sơ: “…… Thích.” Đại tiểu thư “Ừ hử” một tiếng, ngữ khí không rõ ràng lắm, sau đó nói: “Ta với y, rất là tương tự.” Lâm Sơ: “……” Thật vậy chăng. Đại tiểu thư, ta cảm thấy ngươi đang gạt ta. Đại tiểu thư lại quay mặt vào gương, cầm lấy một chiết lược bằng sừng tê giác bắt đầu chải tóc. Sợi tóc đen như mực, từ hai bên tóc mai vấn lên mấy lọn, theo thứ tự buộc lỏng ở phía sau bằng những chiếc lược vàng rộng bằng hai ngón tay. Vấn tóc theo cách này, vừa không cản trở đi lại, vừa trông đẹp mắt. Lâm Sơ dõi theo động tác của Đại tiểu thư, cảm thấy mình đã phát hiện ra một sự thật. Nếu như mấy người Bảo Thanh, Bảo Trần ở đây, tóc của Đại tiểu thư sẽ bị các nàng tạo kiểu phức tạp hơn, còn phải quấn thêm mấy cái tua rua bằng vàng tinh tế nữa, nhưng nếu chỉ có một mình Đại tiểu thư, kiểu cách sẽ vô cùng đơn giản. Đại tiểu thư nói: “Ta không tự buộc được, ngươi lại đây.” Lâm Sơ nhận lấy một chiếc cài tóc hình phượng hoàng, một chiếc lược nhỏ đính hồng ngọc, cài vào tóc Đại tiểu thư. Sợi tóc thật trơn, còn hơi lạnh nữa, chiếc lược vừa được cài lên đã trượt xuống, lượn một vòng trên mặt đất. Lâm Sơ bắt được nó, cầm lên, vô cùng bối rối. Lăng Phượng Tiêu cười nói: “Không phải như vậy, cao hơn chút nữa.” Lâm Sơ mê man hỏi: “Chỗ nào cơ?” Đại tiểu thư liền lấy một lọn tóc của mình làm ví dụ, vừa hướng dẫn vừa nói: “Ngay cả tóc ngươi cũng không biết buộc, sau này phải làm thế nào hửm?” Lâm Sơ thầm nghĩ, ta cũng không cần buộc tóc cầu kỳ như vậy. Ngay sau đó, hắn nghĩ tới một khả năng. Chẳng lẽ Đại tiểu thư muốn hắn vấn tóc cho mình mãi mãi? Này thực phù hợp với địa vị giai cấp bóc lột của Đại tiểu thư. Hơn nữa, hôn thư kia vẫn còn tồn tại, càng biến thành hợp pháp bóc lột. Hắn học xong, lần này thành công cố định một lọn tóc, bắt đầu chuyển sang lọn tóc khác. Đại tiểu thư nhìn gương: “Nói như vậy, cài trang sức, đánh son phấn, kẻ mi mục, ngươi cũng không biết?” Lâm Sơ: “Ta không biết thật.” Đại tiểu thư: “Vậy đành phải dạy ngươi thôi.” Lâm Sơ: “?” Ý của Đại tiểu thư, là để Lăng Bảo Thanh cùng Lăng Bảo Trần từ chức, an tâm đi luyện võ, còn hắn phải hầu hạ cuộc sống hằng ngày của nàng? Không đúng. Đây là xã hội phong kiến, nam nữ thụ thụ bất thân, sao hắn có thể mỗi ngày đi kẻ mi thoa phấn cho Đại tiểu thư được? Nhưng mà, nghĩ đến hôn ước giữa hai người bọn họ, tựa hồ cũng không vi phạm lễ pháp gì. Thế nhưng, vẫn có điểm không đúng. Lâm Sơ nghĩ trăm lần cũng không ra. Vấn tóc xong, Đại tiểu thư nghiêng trái nghiêng phải soi mình trong gương một lúc, không tỏ ý kiến gì, xem ra là đã qua cửa rồi. Đại tiểu thư nói: “Xuống ăn cơm thôi.” Sau đó rất tự nhiên nắm lấy tay Lâm Sơ dẫn hắn ra ngoài cửa. Lâm Sơ mới đầu còn bị dọa sợ, nhưng nghĩ đến đã từng nắm tay Đại tiểu thư trong ảo cảnh, mới bình tĩnh lại chút chút. Đại tiểu thư không chỉ dắt hắn đi, lúc xuống cầu thang, còn phải tự mình xuống trước, nâng đỡ hắn ở phía sau, như kiểu sợ hắn ngã cầu thang sấp mặt. Lâm Sơ cảm thấy bản thân hình như đã biến thành động vật quý hiếm cần bảo tồn, nhất thời không biết phải làm sao cho phải. Bước xuống cầu thang, tiến vào đại đường của khách điếm. Khách điếm buôn bán ế ẩm, đại đường chỉ có mỗi mình Thương Mân. Trên bàn Thương Mân bày mười mấy cái lồng hấp bánh bao, bên cạnh còn chồng rất nhiều bát đĩa. Hắn nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên xem là ai, đang muốn chào hỏi, tự nhiên cả người đều dại ra. “Lăng ……. Lăng Đại tiểu thư!” Hắn nói. Sau đó nhanh chóng liếc nhìn một đống đồ ăn trên bàn, vẻ mặt vô cùng xấu hổ. Lâm Sơ thầm nghĩ, Thương Mân sư huynh, lúc trước ở chân núi Huyễn Đãng Sơn, ngươi ăn hẳn một bàn to tướng trước mặt ta với biểu ca như vậy, tại sao cũng không thấy ngượng ngùng gì hả. Lăng Phượng Tiêu khe khẽ gật đầu: “Là ngươi.” Thương Mân hít sâu vài cái, nói chuyện cũng trôi chảy hơn: “Đại tiểu thư, sao ngài lại tới đây?” Lăng Phượng Tiêu nói: “Đến đón Lâm Sơ.” Lâm Sơ thấy Thương Mân nhìn nhìn Lăng Phượng Tiêu, lại nhìn nhìn hắn, tiếp đến nhìn hai bàn tay đan vào nhau giữa hai người, trong mắt lóe lên một tia bừng tỉnh đại ngộ. —— hắn cảm thấy, chỉ sợ lúc này Thương Mân đang nghĩ, lời đồn đãi trong Học Cung cũng không phải là giả, Lâm Sơ thực sự là hamster được Đại tiểu thư bao dưỡng. Thương Mân gãi gãi đầu: “Đêm qua đúng là nghe thấy tiếng ngựa.” Lăng Phượng Tiêu: “Là ta.” Thương Mân hơi có chút ngượng ngùng cười cười: “Vừa rồi nhìn thấy Đại tiểu thư, nhất thời có chút kích động thôi.” Lăng Phượng Tiêu dắt Lâm Sơ ngồi xuống bàn: “Không sao.” Thương Mân hỏi: “Tiếp theo Đại tiểu thư đi đâu vậy?” Lăng Phượng Tiêu: “Giang Châu.” Thương Mân lại hỏi: “Đại tiểu thư là vì chuyện ôn dịch?” Lăng Phượng Tiêu: “Ừ.” Thương Mân dường như nghĩ nghĩ gì đó: “Ta chỉ là người tu tiên, cũng không hiểu những việc này……” “Ngươi quay về Học Cung nâng cao cảnh giới,” Đại tiểu thư nói, “Chuyện thế gian chính là chướng ngại với tâm cảnh, không thể nhúng tay quá sâu.” Thương Mân: “Đúng vậy.” Dứt lời, lại qua chốc lát, tiểu nhị mới bưng bữa sáng lên, là canh trứng và bánh bao. Lâm Sơ nhìn Đại tiểu thư bỏ lồng bánh bao vào cái đĩa trước mặt hắn, mở nắp lồng ra, bánh bao vừa mới hấp bốc khói nghi ngút, sau đó lại vô cùng tự nhiên cầm lấy chai dấm trên bàn, nhỏ vài giọt vào bát canh trứng của hắn, làm hắn hoảng hốt cứ tưởng biểu ca vẫn còn ở đây. Hắn nói: “Ta tự mình làm được rồi.” Đại tiểu thư thu tay về, một tay chống cằm, mặt không biểu cảm nhìn hắn ăn cơm. Lâm Sơ dưới ánh mắt của Đại tiểu thư ăn hai cái bánh bao, uống một bát canh trứng. Đại tiểu thư hỏi: “Không ăn nữa à?” Lâm Sơ: “Ta no rồi.” Đại tiểu thư không vui: “Quá ít.” Lâm Sơ: “……” Hắn đành phải cầm lên một cái bánh bao nữa, gian nan mà ăn. Đại tiểu thư nói: “Vẫn chưa đủ.” Lâm Sơ định áp dụng cách đối phó với biểu ca, dùng ánh mắt vô tội đả động Đại tiểu thư, vì thế nhìn về phía Lăng Phượng Tiêu, nói: “Không ăn nổi nữa rồi.” Đại tiểu thư cẩn thận đánh giá hắn, nhàn nhạt nói: “Tạm tha cho ngươi.” —— hóa ra, không chỉ biểu ca, Đại tiểu thư vậy mà cũng bị lừa ha. Lâm Sơ có được kỹ năng mới. Sau đó, hắn đảo mắt qua chỗ Thương Mân, thấy Thương Mân đang nhìn bên này, ánh mắt dại ra, tròng mắt sắp rơi xuống đất. Lâm Sơ cảm thấy thật xấu hổ. Ăn xong, bọn họ ở lại khách điếm tiêu cơm một chút mới bắt đầu xuất phát. Thương Mân nói: “Đại tiểu thư, Lâm sư đệ, chúng ta từ biệt tại đây thôi, hẹn ngày sau gặp lại ở Học Cung.” Lâm Sơ: “Hẹn gặp lại.” Thương Mân một mình bước đi với thanh kiếm trên lưng, Lăng Phượng Tiêu quay về chuồng ngựa, dắt ra Chiếu Dạ đã lâu không gặp. Chiếu Dạ vẫn là thần tuấn đẹp đẽ như vậy, Đại tiểu thư xoay người lên ngựa, nâng Lâm Sơ lên, hai người cùng nhau tiến về hướng bắc, vượt qua rất nhiều con đường, phi nước đại đến Giang Châu. Đường đi đổ nát gập ghềnh, thậm chí còn bị cỏ mục xâm lấn, dịch quán bên đường dường như đã lâu không có người ở, trên vách tường bò lên đầy dây leo khô héo cuối thu. Mùa thu gió se se lạnh, tuấn mã phi nước đại, hơi lạnh liền xộc thẳng vào mũi. Nhưng Lâm Sơ còn chưa kịp hô hấp, đã được Đại tiểu thư dùng một chiếc áo lông chồn đen bọc đến kín mít, thậm chí còn bị sặc vài cái. Mèo ngồi ngay ngắn trên đầu ngựa, rất có một phen bễ nghễ oai phong. Mèo tại sao lại ở lại, Lâm Sơ nghĩ trăm lần cũng không ra. Theo lý thuyết, lúc ra khỏi Vạn Quỷ Uyên, mèo đã trả xong nợ nhân quả của Lăng Tiêu và Thương Mân, nên đi tìm Vân Lam trả nốt chứ. Nhưng mèo vẫn chưa đi —— chứng tỏ nợ nhân quả của nó với Lăng Tiêu vẫn chưa hoàn toàn trả hết, vẫn phải đi theo. Thế nhưng, đêm qua biểu ca đi rồi, mèo này vẫn ngang nhiên ngủ trong phòng hắn, một chút ý định đi theo biểu ca cũng không có. Sáng hôm sau, nó không những không đi tìm biểu ca, thậm chí còn chui vào vòng tay Đại tiểu thư cọ cọ một phen, gẩy gẩy mấy cái trang sức trên y phục Đại tiểu thư chơi đùa. Lúc Thương Mân rời đi, nó cũng không biểu lộ một chút ý tứ muốn đi theo gì. Thật khó hiểu. Đang nghĩ ngợi, mèo ta mới bễ nghễ được ba giây, liền bị gió từ đằng trước tạt vào mặt, liều mạng túm lấy áo choàng, may mà túm được, cuối cùng được Lâm Sơ ôm lấy. —— Thật mất mặt. Một đường không nói chuyện, hai canh giờ sau mới tới địa phận Giang Châu. Lâm Sơ cảm thấy dọc theo đường đi, Đại tiểu thư luôn luôn chú ý tình trạng của các thành trấn dọc đường. Giang Châu phủ là quận phủ của một châu, chính là một tòa thành rất lớn. Nhưng mà, tuy là một toà thành lớn, lại không có nhiều người qua lại, binh lính gác cổng thành chán đến chết, chỉ biết tán dóc cho đỡ buồn, thấy bọn họ tới, mới lên dây cót tinh thần, chuẩn bị kiểm tra giấy tờ tùy thân của người vào thành. Đại tiểu thư lại không ghìm ngựa, trên tay chỉ có một lệnh bài đỏ chói, rực rỡ như liệt hỏa, binh lính đột nhiên biến sắc, vẻ mặt nghiêm túc đứng nghiêm, cũng không bắt dừng lại. Lâm Sơ hơi có chút tò mò nhìn lệnh bài kia. Đại tiểu thư nhàn nhạt nói: “Lệnh bài được chia thành bốn màu: đỏ tươi, đỏ thẫm, tím, đen. Màu đen đại diện cho Đồ Long Vệ, màu tím đại diện cho ngự sử đôn đốc xuống thanh tra các quận huyện, đỏ thẫm đại diện cho đặc sứ của bệ hạ. Màu đỏ tươi …… Chỉ có một, đại diện cho Phượng Hoàng Sơn Trang, tên là ‘Phượng Hoàng Lệnh’. Thấy Phượng Hoàng Lệnh, giống như thấy bệ hạ đích thân giá đáo.” Đại tiểu thư trước tiên là Đại tiểu thư Phượng Hoàng Sơn Trang, sau đó là trưởng công chúa vương triều Nam Hạ, không chỉ có Đồ Long Vệ của hoàng đế phải nghe lệnh Đại tiểu thư, mà Phượng Hoàng Lệnh duy nhất của Phượng Hoàng Sơn Trang, cũng ở trong tay Đại tiểu thư. Lâm Sơ nhìn Phượng Hoàng Lệnh, biết rằng lệnh bài to bằng nửa bàn tay này chính là đại diện cho quyền thế ngập trời nơi thế gian. Ngay sau đó, hắn đã thực sự được trải nghiệm. Có lẽ là do tiểu binh ở cổng thành nhanh chóng về báo tin, đường phố vắng vẻ tiêu điều bỗng nhiên bị tiếng vó ngựa chấn vang, hàng trăm binh sĩ dàn hàng, kết thành nghi thức, sau đó lại có mấy vị quan áo xanh áo tím vội vàng chạy tới. Một rừng người đen nghìn nghịn đột ngột quỳ xuống, tiếng vang điếc cả tai. “Tham kiến Phượng Dương điện hạ!” Phượng Dương, tựa hồ là phong hào. Lâm Sơ nghĩ nghĩ, cảm thấy tên này thật dễ nghe, bốn chữ Phượng Dương điện hạ, thịnh khí lăng nhân, cũng thực phù hợp với Đại tiểu thư. Hắn nhìn đám người đang quỳ rạp phía trước cùng Đại tiểu thư mặt mày vô cảm, trong lòng chỉ còn một ý niệm. Ta là ai? Đây là đâu? Rốt cuộc ta đã gặp được phú bà như thế nào vậy?