Cũng không biết đã đi bao xa, ngoảnh đầu nhìn lại, cửa ải sơn cốc chỉ còn một mảng băng sa tuyết vụ, tiểu đình đã lặng lẽ khuất bóng sau sương mù rừng núi, chẳng thấy đường đi, cũng chẳng thấy người về. Lâm Sơ đột nhiên bị Tiêu Thiều ôm siết vào lòng. Y ôm rất chặt, cơ hồ muốn cùng Lâm Sơ hòa thành một thể. Lâm Sơ dựa vào ngực y, mặc cho y gắt gao mà ôm như vậy. Bọn họ thường có thời khắc da thịt tương dán hô hấp tương triền, hương thơm hàn mai mờ ảo trên người Tiêu Thiều sẽ quyện vào da thịt hắn, day dứt khôn nguôi. Lúc ấy Lâm Sơ sẽ có một loại ảo giác, cảm thấy thiên địa mênh mông, chúng sinh muôn ngàn, chỉ còn hai người bọn họ. Hắn là một phần của Tiêu Thiều, hơi thở Tiêu Thiều là hơi thở của hắn, máu thịt Tiêu Thiều cũng là máu thịt của hắn. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Thiều. Tiêu Thiều cúi đầu nhìn hắn. Thanh âm Lâm Sơ đã hơi run lên, gắng gượng bình tĩnh: “Tại sao huynh không gặp Doanh Doanh?” Y thích Doanh Doanh như vậy. Tiêu Thiều trầm mặc hồi lâu. “Kiếp này duyên tẫn tại đây,” chỉ nghe y nhẹ nhàng nói: “Gặp lại nhau, chỉ khiến lòng thêm đau buồn.” Lâm Sơ nhắm nghiền mắt, cuối cùng vẫn không kiềm được rơi hai dòng lệ. Kiếp này, kiếp trước, hắn chưa bao giờ —— tổn thương như vậy, hồi ức hữu hạn phảng phất như chưa từng rơi nước mắt, nhưng một năm này thôi, lại thường xuyên như vậy, tựa như trả về những gì thiếu nợ trước đó. Đúng vậy. Tiêu Thiều chính là nghĩ như vậy, và hắn cũng thầm nhủ bản thân như vậy. Duyên phận đời này kiếp này, vô luận thế nào, cũng phải tẫn tại đây. “Vậy ta……” Hắn thì thầm nói: “Ta sẽ không…… đau buồn sao.” Tiêu Thiều: “Là ta ích kỷ.” Lâm Sơ gắt gao vùi mặt vào vai Tiêu Thiều. Hắn sợ mình sẽ thất thanh nghẹn ngào ngay sau đó. Tiêu Thiều trầm mặc ôm hắn. Lâm Sơ cũng không nói nữa. Đến khi bình tĩnh một chút, mới tách ra, trở về khách điếm nghỉ chân. Trên giường khách điếm, Lâm Sơ chủ động hôn cổ Tiêu Thiều. Tiêu Thiều đè bả vai hắn, cúi người hôn lại hắn. Đương lúc ý loạn tình mê, Tiêu Thiều kéo hắn tới trước gương. Sàn nhà trải thảm mềm mại, y phục hắn cởi ra một nửa, quỳ gối trước gương đồng chạm đất, bàn tay Tiêu Thiều đáp trên eo hắn. Hắn nhìn chính mình trong gương. Ngày xưa Tiêu Thiều cũng từng cưỡng chế hắn soi gương, hắn không hiểu vì sao Tiêu Thiều lại thích như vậy, bởi vậy nên hắn chưa bao giờ nguyện ý xem, một là cảm thấy hết sức thẹn thùng, hai là cảm thấy mất hết lễ nghi. Cho nên đây là lần đầu tiên hắn tường tận tỉ mỉ ngắm nhìn ngũ quan cơ thể của mình. Bạch y kết cấu lụa mỏng tuột xuống, lộ ra đầu vai cùng nửa bên cánh tay. Hắn nhìn ngũ quan xinh đẹp thanh tú trong gương, nhìn đuôi mắt phiếm hồng nhàn nhạt, nhìn làn da hồng hào khi da thịt chạm nhau. Đây là hắn sao? Ngược lại cũng không đáng ghét lắm. Tay phải Tiêu Thiều xoa xoa đầu vai trần trụi của hắn. “Đẹp không?” Thanh âm y đè thấp, mê hoặc tựa như đêm dài sâu thẳm. Ma xui quỷ khiến, Lâm Sơ vươn tay, chạm vào khuôn mặt trong gương. “Đẹp không.” Tiêu Thiều lại hỏi. Người trong gương, ánh mắt thực ngơ ngẩn, ngập ngừng gật đầu. Tiêu Thiều bóp chặt cổ hắn, lực đạo không nặng không nhẹ, hơi hơi cản trở hô hấp. “Đẹp không?” Vẫn là câu này. Lâm Sơ liền biết người này một hai phải bức ép hắn nói ra mấy chữ kia. Hắn có chút thất thần, nói: “Đẹp.” Tiêu Thiều hôn hôn sườn mặt hắn: “Thích chính mình sao?” Lâm Sơ càng thêm mê man, nhìn người trong gương cũng mê man theo, không biết đáp lại thế nào. Tiêu Thiều nói: “Tiêu Thiều thích Lâm Sơ, Lâm Sơ thích chính mình sao?” Lâm Sơ không biết. Dù thích hay không thích, hắn vẫn là Lâm Sơ. Kết cục nếu như giống nhau, thì tại sao phải lựa chọn? Tiêu Thiều vẫn cố chấp, một lần một lần gặng hỏi hắn: “Thích hắn sao?” Trước đây không thích. Nhưng nếu Tiêu Thiều thích, người này cũng chẳng khó ưa như vậy, yêu ai yêu cả đường đi, liệu rằng hắn có thể thích một chút? Ngón tay Lâm Sơ đặt lên sườn mặt của người trong gương, ngơ ngẩn nói: “Thích……” Hắn thấy Tiêu Thiều trong gương mi mắt cong cong, cực kỳ ôn nhu mà cười, tựa như toại nguyện tâm niệm bấy lâu. Tiêu Thiều nói: “Lặp lại lần nữa.” Lâm Sơ: “…… Thích.” Tiêu Thiều: “Lần thứ ba.” Lâm Sơ: “Thích.” …… Bị cưỡng bách như vậy, từng tiếng từng tiếng nói ra, trong lòng hắn bỗng nhiên có thứ gì đó, ầm ầm sụp đổ. Đó là một cánh cửa đầy bụi đã đóng kín hàng chục năm, rào rạt tan vỡ, lộ ra cảnh tượng bên ngoài. Hắn hoảng hốt đặt mình vào ngàn vạn tia sáng nóng rực thiêu đốt, suýt nửa đâm thương tổn đôi mắt mình, thích ứng qua đi, muốn khóc, lại muốn cười. Chuyện cũ năm xưa, dĩ vãng mây mù, trong một góc gỗ mục hủ bại rêu phong, dưới nền đất bùn lạnh băng ẩm ướt, ở nơi ánh sáng nóng rực chiếu rọi, bỗng nhiên hóa thành đất bằng trôi nổi, một cơn gió nhẹ thổi qua, tiêu tán, tản khắp thiên địa, chẳng đâu tìm thấy. Hắn hồi tưởng chuyện cũ khó có thể đối mặt trước đây, ánh mắt tiếng cười ác độc muôn hình muôn vẻ, dòng người chen chúc nóng ẩm không còn chỗ trốn, dần dà dần dà, bộ mặt thế nhưng không còn đáng ghét, khí vị vậy mà không còn kinh tởm. Trước kia hắn thường nghĩ, cảnh tượng như vậy, là lỗi của hắn, vì hắn làm người vô dụng, bởi vậy mà hắn khổ sở, vì thế mà bị trừng phạt sao. Hắn phảng phất như thấy thời gian trôi nhanh, đám người tan đi, chỉ còn lại một mình hắn, đứng trước quả cầu ánh sáng. Không phải như vậy. Hiện giờ hắn thích người này. Người này đáng giá được thích. Không ai làm gì sai cả. Hắn vươn tay về phía quả cầu ánh sáng, hoàn hồn, phát hiện bản thân vẫn đang chạm vào gương đồng bóng loáng, cùng chính mình trong gương. Lồng ngực sau lưng thuộc về Tiêu Thiều, vừa ấm áp vừa kiên cố. Lâm Sơ ngơ ngẩn cúi đầu, xòe năm ngón tay, xem chỉ tay hỗn độn nhạt nhẽo của mình. Sư phụ hắn tu tiên, cho nên cũng hơi cổ hủ mê tín, hồi niên thiếu từng dẫn hắn đi xem tay. Thế nhưng sư phụ cũng không biết rằng có nhiều thầy bói hoa ngôn xảo ngữ, chỉ biết đe dọa điềm xấu, chẳng biết khoa trương điềm lành. Ông thầy ven đường đeo cặp kính đen đó phán rằng, mệnh cách hắn, phạm cô tinh, nhiều sóng gió, nhiều lưu ly, có oan nghiệt, vô công đức, mệnh không dài, tự sát mà chết. Sư phụ luống cuống hốt hoảng, hỏi tiên sinh nên giải thế nào. Tiên sinh thao thao bất tuyệt, một tay chỉ trời, một tay chỉ đất: “Thời vậy, mệnh vậy…… pháp lực lão phu hữu hạn, có lòng cứu người, vô lực xoay trời chuyển đất, liệu có cơ duyên thoát thai hoán cốt hay không, đành phải trông vào vận may của mình.” Hắn đang xuất thần, Tiêu Thiều đã cầm lấy tay kia, tiện đà bao trọn bàn tay hắn. Cứ thế mà ở trong lòng Tiêu Thiều, cứ thế mà ở trong tay Tiêu Thiều, và rồi hắn cũng thoát thai hoán cốt, tái thế làm người. Tiêu Thiều nhẹ nhàng cắn vành tai hắn: “Tiên quân, sau này em hết mê chướng rồi.” Y kéo bào phục trên người Lâm Sơ xuống. Y phục tuyết trắng, tuột xuống đất tựa như mây trôi, dừng trên tấm thảm màu son, trải rộng. Y tháo trầm cài Lâm Sơ xuống. Tóc đen như nước chảy xuống bờ vai. Tiêu Thiều hôn từ cổ xuống, nhẹ nhàng liếm cắn. Lâm Sơ ôm lấy y, ngón tay lọt vào kẽ tóc. Nến đỏ lay động, hắn thở một hơi, men theo động tác Tiêu Thiều, hơi hơi đưa ngực nghênh đón. Trong gương, hắn thấy vòng eo của mình có một độ cong mượt mà, bị Tiêu Thiều xoa nắn trong tay. Hắn nhắm nghiền mắt, phảng phất như rơi vào một mộng cảnh vĩnh viễn không tàn. Nhưng mà ngày lại một ngày, đêm rồi một đêm, thời gian cứ trôi như nước chảy, một ngày mười hai canh giờ, sẽ không nhiều thêm một khắc, cũng chẳng ít đi một giây. Đảo mắt, đã hơn một tháng. Hắn theo Tiêu Thiều gần như du lịch một nửa giang sơn hồng trần, nhìn bóng ma quỷ dưới thanh đao y ngày một đầy lên, tới mấy vạn người, huyết khí trên Vô Quý đao cũng ngày một nồng đậm, ngày nọ ban đêm hắn mở bừng mắt, thấy Vô Quý đao tỏa ra ánh đỏ u ám, thấy mà ghê người. Đôi khi, gương nhân quả kia sẽ tự mình trồi ra ngoài, đi theo bọn họ, hắn cũng mặc kệ, cũng chẳng tìm tòi nghiên cứu —— vô luận gương này là gì, là tốt hay xấu, sự tình đã không thể cứu vãn nữa rồi. Tận đến cuối cùng, trên người Tiêu Thiều nặng nề sát nghiệt, cơ hồ có thể cảm nhận bằng trực giác. Những nơi y đi, bầu trời đều sẽ vang lên loáng thoáng lôi đình gầm nhẹ. Mà dân gian đồn đãi cũng ngày càng dữ dội, xôn xao, chuẩn xác cho rằng “Lương Châu không về khách” chính là Tà Phượng hóa thân, là thủ phạm của đêm dài vĩnh hằng, chỉ là tu vi của y thật quá khó lường, chẳng biết ngày nào thiên hạ mới có thể sinh ra anh hùng siêu thế, tru sát kẻ ác này. Tiêu Thiều như cũ giả bộ không nghe thấy gì. Lâm Sơ cũng nghe phai nhạt, chỉ dựa một câu từng bảo Trái Cây, thiên thu ưu khuyết, người đương thời không có quyền xen vào, hãy để thế hệ mai sau bàn luận. Một viên đan dược cuối cùng đã ăn hơn 20 ngày, Tiêu Thiều vốn dĩ đã nhờ đại sư đan đạo quen biết bào chế “Tìm hương thơm” dựa theo đan phương thượng cổ, nhưng vị tiền bối kia sau khi nghe lời đồn đãi, bỏ lò hủy đan, chẳng luyện chế nữa —— kỳ thật cho dù lão luyện chế tiếp, thánh dược thượng cổ, cũng chẳng phải thứ đan sư hiện tại có thể tái hiện. Chỉ là mấy ngày này, Lâm Sơ phát hiện, phương hướng Tiêu Thiều đang đi, trở về Phượng Hoàng Sơn Trang. Một ngày nào đó trong tháng Hai, bọn họ trở lại sơn trang, kể từ đó Tiêu Thiều không giết người nữa. Y trở về phòng mình ngày xưa, lấy ra tiên y lụa khăn, thoa hoàn trang sức mà các cô nương gửi nhờ, lập một ngôi mộ chôn giữ di vật các nàng trong một sơn cốc tịch mịch. Hạt giống cây hoa được chôn bên cạnh gò đất, tưới nước, bón phân, mười năm sau, hồn phách các nàng trở về, có thể nhìn thấy cây cối thăm thẳm, hoa lá xum xuê. Ngày này, Lâm Sơ cùng y, đào một vò nữ nhi hồng dưới gốc cây hoa phượng hoàng, xé bỏ niêm phong, rải xuống mộ đất. Trong thiên địa dường như nổi lên một cơn gió nhẹ, thoáng ngẩn ngơ có ống tay áo lụa mỏng cô nương phất qua trước người, hương thơm thăm thẳm tựa hồ thoảng qua chóp mũi, trong chớp mắt đã tiêu tan. Giữa thiên địa yên tĩnh, bỗng nhiên nghe cổng chính xa xa Phượng Hoàng Sơn Trang truyền đến ồn ào. Dọc theo bậc thềm sơn môn đi xuống, chỉ thấy quần chúng tụ tập đông nghịt, tám đại môn phái chẳng thiếu một môn, môn phái lớn nhỏ còn lại cũng có không ít, mỗi một môn phái đều có một người đại diện, chính nghĩa quang minh, khí phái mười phần. —— ngay cả Vu sư Bắc Hạ trước đây cũng tới xem náo nhiệt, quần hùng tiên đạo cùng một đám Vu sư chung tay giơ cao cờ hiệu khổng lồ màu trắng, trên viết bốn chữ: Thay trời hành đạo. Tiêu Thiều nắm tay Lâm Sơ, đứng trên nơi cao nhất của sơn môn. Thấy thân ảnh bọn họ, quần hùng phẫn nộ tột cùng. Xa xa nghe thấy một vị tráng sĩ cổ động: “Hôm nay quần hùng tề tụ, chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể tru sát yêu nghiệt, gột rửa càn khôn!” Bọn họ cùng nhau hò hét: “Tru sát yêu nghiệt, gột rửa càn khôn!” Hắn còn thấy Thương Mân, Việt Nhược Hạc, cùng ba người đồng học ở Học Cung. Chỉ là những người này đang đấu lý lẽ, cố gắng ngăn cản bọn họ —— nhưng những tiếng phản đối thật nhanh đã bị nhấn chìm trong tiếng la hét của quần hùng. Mọi người trở nên kích động, chậm rãi vọt về phía trước, giết người trên cao. Chợt nghe Tiêu Thiều cười nhạt một tiếng. “Chư vị anh hùng.” Thanh âm y hàm chứa ý cười, âm cuối hơi hơi gợi lên, trong trương dương mang theo vài phần ác liệt, tựa như khí phách thiếu niên: “Đường xa mà đến, chắc hẳn vất vả, không bằng tại hạ đón gió tẩy trần cho các người.” Người cầm đầu hô lớn: “Tặc tử chớ ngông cuồng! Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi!” Lời này khuôn sáo cũ kỹ cực kỳ, ngay cả Lâm Sơ cũng không nhịn được muốn bật cười. Tiêu Thiều chỉ khẽ thở dài một hơi: “Chư vị anh hùng nghĩa bạc vân thiên, tại hạ thật sự khâm phục.” Sau đó đề tài lại chuyển: “Chỉ là, đi con đường nào, tại hạ sớm đã dự định, cùng lắm chỉ là nay mai. Chư vị sao phải đến đây tự rước lấy nhục.” “Yêu nghiệt nói bậy!” Lại một loạt câu từ khẳng khái, vài vị nghĩa sĩ độ kiếp tu vi, cùng hai vị Vu sư hữu nghị tương trợ, mặc kệ có trái đạo nghĩa giang hồ hay không, rút kiếm rút kiếm, rút đao rút đao, đồng loạt bay vút mà đến, vừa ra tay đã là sát chiêu bản mệnh, khí thế cực mạnh, tựa như bạch hồng quán nhật. Quần hùng kêu to: “Lên!!!” Chỉ thấy ống tay áo đen như mực của Tiêu Thiều phất một cái. Mấy nghĩa sĩ hiên ngang lẫm liệt đóng băng ngay giữa không trung, chẳng thể động đậy. Quần hùng im bặt. Lâm Sơ yên lặng nhìn bọn họ. Những người này chỉ biết Tiêu Thiều giết phàm nhân như xắt đay rối, dễ dàng như trở bàn tay, mà nào biết rằng tu vi chân chính của y, cũng không thể cực lực xem thường. Tiêu Thiều chỉ cần bâng quơ nhẹ nhàng động ngón tay út, đã có thể khiến cho bọn họ hiểu được “Tự rước lấy nhục” là như thế nào. Chim đầu đàn bị trừng phạt, những người còn lại liền thành một đám ô hợp. Tiêu Thiều thu ống tay áo, xoay người, thở dài một hơi: “Được anh hùng thiên hạ đưa tiễn, Tiêu Thiều cũng coi như không uổng đời này.” Y hướng lên bậc thềm trên núi. Lâm Sơ ôm đàn đuổi theo. Quần hùng cũng nhắm mắt chạy theo, một số đuổi kịp. Cuối cùng Tiêu Thiều bước lên đỉnh đài tế thiên. Lâm Sơ nhìn thẳng vào mắt y. Tay phải y vuốt ve lọn tóc vương trên trán hắn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn. Lâm Sơ nghe thấy y nói: “Bảo trọng.” Lâm Sơ nhìn y, đáp: “Huynh…… yên tâm.” Tiêu Thiều cười cười: “Bảo trọng thân thể, cần cù tu luyện…… sớm đăng tiên giới, ta ở dưới chờ tin lành của em.” Lâm Sơ nghe thấy mình mềm dịu nói: “Huynh đi đi.” Tiêu Thiều liền đi. Đôi tay Lâm Sơ gảy đàn. Hy vọng trên đường y đi, có đàn đưa tiễn, phần nào vơi đi nỗi tịch mịch. Y bước đến trung tâm tế đàn, thắp sáng ngọn đuốc bái tế thiên địa. Quần hùng trang nghiêm, chẳng biết y định làm gì. Chỉ thấy y rút đao khỏi vỏ. Huyết khí phút chốc nồng đậm như biển. Tiêu Thiều cắm thẳng Vô Quý xuống đài tế thiên. Tựa hồ có một sợi huyết khí ẩn hiện dâng trào, bốc lên trời cao mờ tối. Lôi đình nguyên bản âm ỉ giữa trời đất, bỗng nhiên nổ mạnh. Chợt thấy y khẽ ngẩng đầu, vọng màn đêm. “Không Về Khách Tiêu Thiều, nợ máu chồng chất, nhân gian bất dung.” “Năm xưa cùng đạo lữ ngao du Bắc Hạ, dẫn đến cái chết bi thảm của mấy trăm người Chốn đào nguyên và chúng tiến sĩ Cự Bắc quan, đây là khởi đầu.” “Nữ tử Phượng Hoàng Sơn Trang, vì ta mà chết. 15 tháng 7 huyết hỏa bỏng cháy, hơn ngàn tính mạng, cũng vì ta mà chết. Thiên hạ đêm dài, bá tính lưu ly, người chết không xuể.” “Từ đó về sau, Tiêu Thiều tâm ma khó nén, tàn sát không ngừng, giết chết hơn 3 vạn người thế gian, dân gian oán giận cùng cực, tự biết nghiệp chướng nặng nề, chết không hối tiếc.” “Ác nghiệp sở tạo ngày xưa, tuy có hối hận, song, không thể bồi thường, chỉ có thể chết mà thôi.” Nói tới đây, thanh âm y dường như dịu đi: “Chỉ là các loại sát nghiệt, một mình ta gánh, không liên quan gì đến Lâm Sơ.” Sấm sét trên trời hùng hồn, như thể muốn làm lu mờ thanh âm y. Chợt nghe trong tiếng lôi đình, y chậm rãi nói: “Chỉ cầu trời giáng tử lôi, đốt thần hồn ta, tuyệt ta tội nghiệt.” Y gằn từng câu từng chữ: “Tiêu Thiều hướng thiên địa, tự thỉnh binh giải.” Giọng nói vừa rơi. Tử lôi sáng chói, ầm ầm xé mở màn trời. Khí thế sát phạt chiến tranh, so với lôi đình độ kiếp, đâu chỉ cường thịnh gấp trăm lần. Cuồng phong đồng khởi. Nhưng Tiêu Thiều sừng sững bất động. Lúc này y không còn là yêu nghiệt trong miệng thế nhân nữa. Nào ai biết rằng binh khí trong tay y, là đao không thẹn. Y cả đời hành sự, cũng là không thẹn. Không thẹn đao, giết người hổ thẹn. Máu bắn ba thước, kết tội oan nghiệt, nhưng chẳng vấy người. Huyền cầm trong tay Lâm Sơ tranh tranh tiếng đàn sát phạt, chuyển vận ý vị tiêu sái đìu hiu. Chỉ thấy thu thủy trường thiên, hồng nhạn bắc khứ, dõi mắt trông về phương xa, chỉ thấy thiên địa vô tận. Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành. Xong sự bèn phất áo, thâm tàng bất lộ danh. —— khúc này thanh danh《Hiệp Khách Hành》.