Lâm Sơ ho ra một ngụm máu. Tiêu Thiều lau máu cho hắn. Lâm Sơ dựa sát vào cổ Tiêu Thiều. Hắn chỉ muốn hương thơm lành lạnh ấy mãi mãi vấn vương bên chóp mũi hắn. Hắn vẫn ngửi thấy hương thơm ấy. Nhưng hắn chỉ biết hương này thật thanh đạm lạnh lẽo, không còn ảo giác ban đêm đạp tuyết tìm mai, hoa mai hòa cùng ánh trăng trên mây ấy nữa. Hắn nhìn Tiêu Thiều. Ngũ quan vẫn đẹp đẽ như vậy, nhưng hắn —— Hắn duỗi tay, lần theo những đường nét khuôn mặt Tiêu Thiều. Tiêu Thiều nắm lấy cổ tay hắn, ngữ khí có chút ngập ngừng, hỏi: “Bảo Bảo?” Lâm Sơ nhắm hai mắt lại. Thế giới bỗng nhiên thật tĩnh lặng. Tứ chi chạm nhau, dồn dập thở dốc, nhưng sau một khắc ấy bỗng nhiên chẳng còn tồn tại nữa, mặt băng vỡ vụn, hắn rơi xuống đáy hồ, từ từ chìm xuống, vì sao lấp lánh và ánh trăng trong sáng dần dần trở nên mờ mịt, bên tai chỉ còn khoảng lặng yên tĩnh. Trán hắn lúc nãy còn đọng một lớp mồ hôi mỏng, lúc này đã không còn nữa, chỉ hơi lành lạnh. Bên tai truyền đến thanh âm mơ hồ, là Tiêu Thiều đang gọi hắn. Hắn nỗ lực muốn đáp lại một tiếng, muốn mở to mắt, lại không mở được, đấu tranh một hồi không hiệu quả, còn rơi vào ký ức rất nhiều, rất nhiều năm về trước. Sư phụ nói, con nên học tâm pháp Kiếm Các của chúng ta. Sư phụ nói, đồ nhi, con thiên phú trời cho, chính là thiên tài ngàn năm khó gặp, tâm pháp, kiếm pháp tầm thường, đã không còn hữu dụng, bắt đầu từ hôm nay, sẽ tu luyện công pháp trấn phái của Kiếm Các -《 Trường Tương Tư 》. Sư phụ còn nói, đồ nhi, công pháp này cho dù thuộc Kiếm Các, nhưng vẫn là cấm thuật không thể tùy tiện lấy ra, khi con tu luyện, ngàn vạn cẩn thận. Lúc ấy hắn mới khoảng mười tuổi. Giống như những năm 11-12 tuổi, hắn vẫn chưa cảm thấy mình bị người khác bắt nạt. —— cũng không cảm thấy người khác dơ bẩn đáng ghét. Chẳng qua chỉ không thích đụng chạm cơ thể mà thôi. Xuân hạ thu đông, âm tình vũ tuyết, ngũ âm sáu luật, cũng không có ý nghĩa gì. Hắn từng bước từng bước làm một phàm nhân tầm thường, dần dà dần dà, rất nhiều sự việc, đều không thèm để ý nữa. Hắn không ủy khuất, không khó chịu, cũng không muốn chết. Chết hoặc bất tử, cũng không có gì khác nhau, dù sao vẫn phải tồn tại. Hóa ra, tất cả chỉ vì công pháp này sao? Là tâm pháp Kiếm Các. Cũng chính là con người Kiếm Các. Ngay từ ban đầu —— đã là như vậy, đời trước hắn dùng gần hai mươi năm trời, chỉ để tu luyện tâm pháp bạc tình lạnh lẽo ấy tới tu vi độ kiếp, hiện giờ, muốn lấy lại tu vi về, thì phải lần nữa quay về tâm pháp như vậy sao. Không còn lựa chọn thứ hai, chuyện này không thể thay đổi, chỉ là trước đây hắn không biết mà thôi. Sư phụ chưa từng nói với hắn, hoặc là nói, nhưng khi đó hắn còn quá nhỏ, không hiểu hết được. Giờ thì cuối cùng hắn đã hiểu rồi, nhưng đã quá muộn. Tiêu Thiều thì sao? Hắn nên giải thích với Tiêu Thiều thế nào? Tâm pháp không chịu hắn khống chế, điên cuồng vận hành trong cơ thể, linh lực lạnh lẽo như sương tuyết, đã chảy khắp kinh kỳ bát mạch vừa mới tu sửa của hắn. Linh lực gột rửa hết lần này đến lần khác, nỗi lòng gợn sóng trước đó, cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Thời điểm tu vi khôi phục non nửa, hắn mở bừng mắt, lại chạm phải ánh mắt Tiêu Thiều. Tiêu Thiều nhìn hắn, không nói gì. Trong mắt y có một loại thần sắc Lâm Sơ không tả nổi. Lâm Sơ cũng không nói gì. Cứ nhìn nhau như vậy, Tiêu Thiều rốt cuộc nói: “Tay em thực lạnh. ” Lâm Sơ lúc này mới phát giác, mười ngón tay của hắn và Tiêu Thiều đang đan chặt lấy nhau. Hắn nhìn những ngón tay hòa vào nhau ấy, có chút mê mẩn, nhưng lại không biết rốt cuộc hắn đang mê mẩn cái gì. Hắn gọi, Tiêu Thiều. Tiêu Thiều đáp, ta đây. Hắn nói, tâm pháp ta tu là Vô Tình Đạo. Tiêu Thiều siết chặt lấy tay hắn, thậm chí còn hơi hơi phát đau, một lát sau, mới chậm rãi buông lỏng: “…… Không sao cả. ” “Ta không biết. ” Lâm Sơ nói, “Vừa rồi …… mới biết được. ” Hắn dừng một chút, rũ mắt xuống: “…… Thực xin lỗi. ” Hắn cảm thấy bản thân như thể đang khóc, nhưng không có một chút cảm giác nào, cũng không có một chút cảm xúc nào, duỗi tay chạm vào mặt, chỉ thấy trên đó một mảnh ướt lạnh. “Đừng khóc, không sao đâu. ” Tiêu Thiều nâng mặt hắn lên, đưa ngón cái lau sạch nước mắt hắn, sau đó cúi người xuống, chạm trán y vào trán hắn: “Là ta không nghĩ tới. ” Lâm Sơ lắc đầu: “Không phải tại huynh. ” Hắn học ở Học Cung ba năm, chưa từng có một vị tiên sinh nào dạy về Vô Tình Đạo. Nó chỉ là một thuật ngữ, chỉ được nhắc đến sơ sài khi mọi người nhìn lại lịch sử tiên đạo, không có hàm nghĩa cụ thể, càng không có phương pháp tu luyện. Mà Kiếm Các xa xa cực bắc lánh đời đã lâu, không có một tổ chức hay lực lượng nào có thể thám thính tin tức nó, sẽ không ai biết được công pháp cụ thể của Kiếm Các, càng miễn bàn tới một thứ như Vô Tình Đạo. “Đào Nguyên Quân không phải như vậy. ” Tiêu Thiều nói, “Cho nên ta cũng nghĩ em không phải như vậy. ” Đào Nguyên Quân…… không phải như vậy sao? Nhưng Đào Nguyên Quân cũng là đệ tử Kiếm Các, nếu theo lời Tiêu Thiều nói, thì y cũng giống hắn, đều tu luyện công pháp 《 Trường Tương Tư 》. Nhưng mà, đạo đã tu thành, bây giờ bàn luận còn có nghĩa lý gì nữa. Lâm Sơ giương mắt nhìn Tiêu Thiều, chợt thấy hốc mắt y đọng một chút huyết sắc. Tiêu Thiều nói: “Chúng ta ra ngoài trước đã, sau này nói tiếp…… Ngoan, không khóc. ” Lâm Sơ gật gật đầu. Trong ký ức hạn hẹp của hắn, trước nay chỉ có hắn nhìn người khác khóc, chính mình vẫn chưa từng khóc bao giờ. Nhưng hôm nay ở trước mặt Tiêu Thiều, lại phảng phất như chạm vào là có thể bật khóc, thế nào cũng không ngừng lại được. Nhưng mà, lúc đang khóc, hắn cũng chẳng biết tại sao mình lại khóc. Hắn ngơ ngẩn mà nhìn Tiêu Thiều, nỗi lòng dâng lên buồn bã ưu tư, cảm xúc đạm mạc bi ai xiết bao. Tiêu Thiều nói: “Mặc quần áo đi. ” Lâm Sơ gật đầu. Tiêu Thiều lấy ra quần áo mới. Lúc Lâm Sơ mặc quần áo vào, chợt thấy trên bả vai mình có một vệt đỏ chói mắt, là Tiêu Thiều vừa nãy lưu lại, giờ phút này đang ngày càng mờ đi. Trên người hắn còn có vài vết nữa. Kỳ thật cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là màu đỏ nhạt, Tiêu Thiều nói rằng y không nhịn được dùng sức. Nhưng mà, giờ này khắc này, tất cả đều đang tan biến. Linh lực vận chuyển, khí huyết lưu thông, nếu như bị thương, tốc độ hồi phục sẽ nhanh hơn thân thể phàm thai rất nhiều lần. Huống chi…… chỉ là một vệt đỏ như vậy. Hắn say sưa nhìn những vết đỏ ấy, mặc dù đã mờ đi, nhưng hắn lại cảm thấy chính mình đã vĩnh viễn, vĩnh viễn mất đi một thứ gì đó. Tiêu Thiều nói: “Ta đi thay quần áo. ” Lâm Sơ: “…… ừ?” “Ngắm thêm nữa đi,” Tiêu Thiều nói, “Còn lâu mới được thấy Tiêu Thiều. ” Lâm Sơ hỏi: “Khi nào sẽ có Tiêu Thiều?” Tiêu Thiều đáp: “Khi không còn người nào cả. ” Lâm Sơ: “Người Nam Hạ người hay người Bắc Hạ?” Tiêu Thiều câu môi, có vẻ bí hiểm cười nói: “Có lẽ là cả hai. ” Giờ phút này y phục trên người y thực tùy ý, chỉ mặc vẻn vẹn một chiếc áo ngoài, cổ áo lộ ra một mảng lớn ngực, cùng với những đường cơ bắp tuyệt đẹp, mà nụ cười kia, vừa mang theo một chút bí ẩn vừa mang theo một chút phóng túng chẳng còn trói buộc. Lâm Sơ gật đầu. Tiêu Thiều nói: “Ta đi đây. ” Y liền đi ra sau tấm bình phong. Lâm Sơ đứng dậy khỏi giường, cầm lấy Chiết Trúc kiếm, đưa linh lực rót vào. Tựa như đã qua mấy đời. Trước mắt hắn lóe lên vô số cảnh tượng, niên thiếu luyện kiếm trên thạch đài, đại điện Kiếm Các trống trải yên tĩnh, tuyết tháng mười hai đọng trên cây tùng, thậm chí cả cánh đồng tuyết vô biên vô tận, cùng Chiết Trúc ngủ trong quan tài băng giữa cánh đồng tuyết ấy. Chiết Trúc kiếm vốn xuất xứ từ bảo kiếm Kiếm Các, đương nhiên cũng vô cùng tương thích với linh lực Kiếm Các. Hồi nhỏ múa mấy đường kiếm hoa, mỗi ngày mấy vạn lần vung kiếm, ký ức đã sớm khắc sâu vào xương tủy, cho dù đến thế giới này, mất ba năm không được chân chính dùng kiếm, nhưng vẫn chẳng có một chút xa lạ nào. Khoảng chừng mười lăm phút sau, Tiêu Thiều bước ra từ tấm bình phong. Không, không phải Tiêu Thiều, mà là Đại tiểu thư. Mái tóc đen nhánh xõa tung tùy ý, hồng y chói mắt, mặt không biểu cảm, nhưng diễm sắc kinh người. Lâm Sơ nhìn khuôn mặt Lăng Phượng Tiêu. Cực kỳ giống khuôn mặt của Tiêu Thiều. Từ trước đến nay, gương mặt Đại tiểu thư, đều có một loại mỹ lệ kỳ dị, nó không đến từ ngũ quan đẹp đẽ tiên minh, mà là đến từ một loại cảm giác điên đảo thác loạn nào đó, phảng phất như đã tới thẩm mỹ cực hạn. Giờ thì cuối cùng hắn đã biết, vẻ đẹp đẽ ấy, là sự dung hợp của cả hai giới tính, bất đồng với vẻ đẹp đơn thuần. Lăng Phượng Tiêu bước về phía hắn: “Ra ngoài thôi. ” Lâm Sơ: “Ừm. ” Không ai trong hai người nói gì. Lúc đến đại điện, bắt gặp Trái Cây đang chơi với sư huynh. Trái Cây vừa thấy bọn họ, đã vui sướng nhào về phía Lăng Phượng Tiêu, duỗi tay muốn ôm: “Cuối cùng người cũng mặc quần áo xinh đẹp rồi!” Lăng Phượng Tiêu bế Trái Cây lên. Trái Cây cọ tới cọ lui trên người Lăng Phượng Tiêu, sau đó “Phi” một tiếng: “Không có ngực. ” Trái Cây nhìn sang Lâm Sơ: “Cũng muốn Lâm Sơ mặc cơ. ” Thanh âm giòn tan nũng nịu, nói được một nửa, bỗng nhiên im bặt, biến thành: “Lâm Sơ, người làm sao vậy?” Trái Cây nghiêng nghiêng đầu, duỗi tay chạm vào mặt hắn: “Người nhìn lạnh lùng quá. ” Lăng Phượng Tiêu kéo tay Trái Cây về: “Hiện tại không được quấy Lâm Sơ. ” Trái Cây mếu máo: “Vâng ạ. ” Lăng Phượng Tiêu thả Trái Cây xuống đất, nhìn sư huynh: “Ta với Lâm Sơ ra ngoài, nếu không về được, thỉnh cầu tiền bối chiếu cố Vô Khuyết. ” Sư huynh nói, con gái sư đệ, cũng như con gái ruột của ta, nhất định sẽ chăm sóc thật tốt. Trái Cây ở một nơi sư huynh không thấy làm mặt quỷ. Ngày xuất động, Lăng Phượng Tiêu lấy ra xúc xắc đồng thau, nhìn Lâm Sơ, hỏi: “Mất bao lâu?” Lâm Sơ đáp: “Hai khắc đồng hồ (30p). ” Lăng Phượng Tiêu: “Được. ” Lâm Sơ liền ngồi trên một khối nham thạch đả tọa. Thanh Minh động thiên bị phong bế, không kết nối được với linh lực thiên địa. Nếu Lâm Sơ muốn hoàn toàn khôi phục tu vi, thì phải đả toạ ở bên ngoài mới được. Linh khí thiên địa giống như trăm sông đổ về một biển, dũng mãnh chảy vào thân thể hắn, hội tụ ở đan điền. Hắn cần rất nhiều, rất nhiều linh khí. Tu vi độ kiếp, há có thể dễ dàng đạt tới sao. Linh lực dũng mãnh càng ngày càng điên cuồng, thậm chí còn bùng lên một con bạo long dữ tợn. Cảnh này không thể che đậy được. Xa xa, Thương lão tiền bối lại lần nữa bị đánh rơi khỏi tường thành, phun ra một ngụm máu tươi. Đại Vu thu tay về, nhìn về phía phương hướng bọn họ. Giọng nói xa xa truyền đến: “Hai vị đạo hữu ẩn nấp đã lâu, cuối cùng cũng nguyện ý hiện thân gặp tại hạ rồi. ” Lăng Phượng Tiêu rút đao khỏi vỏ, Đồng Bi đao, ánh đao như nước, hồng y như máu phần phật trong gió, chậm rãi tiến về phía trước: “Nghe đại danh tôn giá đã lâu. ” Đại Vu nói: “Quá khen. ” Thương lão tiền bối trên tường thành cũng nhìn thấy Lăng Phượng Tiêu, nhận ra y. Ông lão nói: “Không được!” Lăng Phượng Tiêu phảng phất như không nghe thấy gì, cất cao giọng nói: “Lương Châu Lăng Phượng Tiêu, đến lĩnh giáo. ” “Mỹ nhân mang bảo đao đến thỉnh giáo, tại hạ đương nhiên không từ chối,” Đại Vu thấp giọng cười: “Chỉ là, vị bằng hữu phía sau ngươi, tại sao lại không ra gặp ta?” Lăng Phượng Tiêu: “Ngươi muốn gặp hắn, phải giết ta đã. ” Đại Vu nói: “Tại hạ vẫn luôn thương hoa tiếc ngọc. ” Dứt lời, ống tay áo vừa lật, sát khí sắc bén đã càn quét mà đến! Không hề có một chút “Thương hoa tiếc ngọc” gì cả. Lăng Phượng Tiêu không lùi không tránh, khí thế quanh thân cuồn cuộn, vung đao tiến đón! Lâm Sơ nhìn một màn này, nhắm hai mắt lại, ý thức chìm vào đan điền trong kinh mạch. Mặc dù đang ngồi đả tọa ngay giữa sa mạc mênh mông bát ngát, nhưng hắn biết Đại Vu sẽ không thể thương tổn đến một sợi tóc của hắn. Có lẽ bởi vì, người đứng trước hắn là Lăng Phượng Tiêu, là Tiêu Thiều, mà không phải ai khác.