Trên tường thành, Thương Vô Cực đã đem trọng kiếm dựng trước người, tử thủ một chỗ. Linh lực hùng hậu lan tràn như sóng lớn cuồn cuộn, sau đó dâng lên cao, tụ thành một vòng xoáy trên đầu ông lão. Giữa không trung, phảng phất như một con cá voi khổng lồ đang nuốt trọn nước biển, đem tất cả linh khí trong thiên địa nuốt hết vào bụng. Đây chính là thuật pháp “Kình Thôn Bắc Hải” nổi tiếng trong 《 Kình Ẩm Thôn Hải 》, xưa kia lúc Thương Mân dùng tới, cá voi có vẻ vẫn còn nhỏ, còn mập, chưa đủ chín muồi. Hôm nay Thương Lão tiền bối dùng ra, lại là thần hoàn khí túc, tựa như Thiên Đạo vắt ngang giữa lạch trời, cả tòa thành dường như bị Thái Sơn đè nặng, ai ai cũng cảm thấy áp lực nặng nề. Đương nhiên, đây chỉ là một phần linh áp lạc lối, đa phần áp lực, vẫn là hướng về phía Đại Vu. Đại Vu phất tay áo lên. Một khắc phất ống tay áo ấy, Lâm Sơ bỗng thấy được mặt Đại Vu. Hắn đối với bề ngoài người khác thường không quá quan tâm, bởi vì sư phụ từng nói, tâm sinh tướng, đạo sinh tâm, thấy chiêu số một người, là có thể hình dung ra tướng mạo người đó. Trong chớp mắt ngắn ngủi ấy, hắn chỉ thấy một khuôn mặt tái nhợt, một bên má lan tràn hình xăm quỷ dị. Ngũ quan thực tiên minh, ngược lại không thể bảo là khó coi, chỉ là có chút thần kinh, trong mắt có chút hoang tưởng, nếu là hiện đại, đã bị tống vào bệnh viện tâm thần từ lâu rồi —— kiếp trước Lâm Sơ hoài nghi tâm thần mình có vấn đề, bởi vậy đã đọc không ít tư liệu liên quan. Mà người có vấn đề, thường có những chỗ đặc biệt. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy một tia tím đen mỏng manh đang lao về phía trước theo động tác Đại Vu! Đại dương mênh mông sóng to gió lớn, đột nhiên có một chiếc thuyền nhỏ ngược dòng mà lên, đến nơi đầu sóng ngọn gió. —— sau đó, tia sáng mong manh đó lan ra, hóa thành sương mù tím đen dày đặc. Trong sương mù, vạn quỷ thét gào. Sương mù lan tràn kín mít, không nhẹ cũng không mềm, mỗi hạt trong đó tựa như vũ khí sắc bén bất phàm, đâm thủng tấm khiên linh lực kiên cố của Thương Vô Cực. Tia sáng tím đen kia, cùng vũ khí sắc bén ấy, đều không phải linh lực có thể tụ thành trong thiên địa, mà là thuật pháp của chính Đại Vu, bên trong ẩn chứa đạo của hắn. “Đạo” của hắn kiệt xuất bén nhọn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, cho dù là kết giới chẳng một kẽ hở của Thương Vô Cực. —— đây có lẽ chính là “Phá Đạo” bất đồng với “Hợp Đạo”. Hợp đạo tròn trịa nhất, hoàn mỹ nhất, có khả năng tu đến độ kiếp nhất. Mà Phá Đạo độ kiếp giả, trăm năm hiếm có một người, cho dù có —— cũng khác biệt hoàn toàn với Hợp Đạo. Chỉ thấy sương mù giăng khắp trời đất, bỗng nhiên hợp lại, hóa thành nước lũ cuồn cuộn! Thương Vô Cực chấn động cả người, phun ra một ngụm máu, tay cầm chuôi kiếm khẽ run nhè nhẹ. Đại Vu lại phất tay áo. Sương mù phút chốc tan biến, như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Hắn mất hết hứng thú thu tay về, nói: “Nếu Mạnh Phồn còn sống, ngược lại còn có chút thú vị.” Tướng quân Cự Bắc quan đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của Thương Vô Cực. Đại Vu lại lần nữa an tọa trên ghế, nhắm mắt giả ngủ, khí chất thong dong. Thương Vô Cực lườm Đại Vu, khóe mắt như muốn nứt ra. Ánh mắt kia không rõ là tức giận nhiều hơn, hay là thù hận nhiều hơn. Lâm Sơ nhìn Thương Vô Cực, thầm nghĩ, Đại Vu búng tay một cái có thể nổ chết hàng ngàn người, giờ này khắc này lại không hạ tử thử với Thương Vô Cực, nghiễm nhiên là sự sỉ nhục lớn. Mà Đại Vu cư nhiên…… còn có thể nhắc tới Mạnh Phồn. Người nọ chết trong tay hắn, giờ này khắc này, vậy mà lại có thể nói ra “Nếu Mạnh phồn còn sống, ngược lại còn có chút thú vị.”. Mà nhắc đến Mộng tiên sinh…… Mộng tiên sinh, là một người rất tốt, rất tốt. Hắn đang xuất thần, chợt thấy Tiêu Thiều xoay người trở về. Lâm Sơ đuổi kịp, hai người đến gần kết giới màu đen. Nhìn kỹ đạo kết giới này, cũng là vô số sương mù vẩn đục tạo thành, thoạt nhìn lỏng lẻo, kỳ thật không chê vào đâu được. Lâm Sơ thử chạm vào nó, áp lực nặng nề xộc tới khiến người ta hít thở không thông. Cảm giác giống như một con kiến đang đứng trước bức tường cao ngất. Tuy hắn không có tu vi, nhưng vẫn còn một chút nhãn lực, biết rằng kết giới này, chắc chắn sẽ không thể phá vỡ, trừ phi là một người ngang hàng với Đại Vu. Tiêu Thiều nói: “Không phá nổi.” Lâm Sơ gật đầu. Cự Bắc thành đã trở thành một hòn đảo biệt lập. Đại Vu phong bế nó, lấy cả tòa thành uy hiếp, muốn Nam Hạ giao ra bốn quyển bí tịch. Cự Bắc thành chính là nơi hiểm yếu nhất Nam Hạ, nếu thành này bị phá, hơn phân nửa giang sơn Nam Hạ sẽ bại lộ dưới gót sắt tinh binh Bắc Hạ. Mà bốn quyển bí tịch kia là nền móng tiên đạo, cũng chính là vũ lực Nam Hạ dựa dẫm. Bí tịch bản gốc, là không thể phục chế, cho dù có sao chép toàn bộ cũng không còn ý nghĩa gì nữa —— chỉ có bản gốc mới có chân ý linh lực của người đã viết nó, có “Đạo” của khí vận thiên tượng. Mà dựa theo ý tứ Mộng tiên sinh, Nam Hạ —— vô luận là ý của bệ hạ, hay là ý của đại quốc sư, đều tuyệt sẽ không giao ra bốn quyển bí tịch. Lãnh thổ mất đi, tiên đạo còn đó, sau này vẫn có thể Đông Sơn tái khởi*. (đợi thời cơ trở lại) Tiên đạo xuống dốc, chẳng còn độ kiếp, chẳng còn các đại môn phái, vương triều huỷ diệt cũng chỉ là sớm hay muộn thôi. Vì một tia hy vọng Đông Sơn tái khởi này, mấy vạn sinh mạng Cự Bắc thành, có thể không cần —— thậm chí cả mấy chục tòa thành lớn bé khác, cũng có thể hy sinh. Lâm Sơ lại nhìn sang Tiêu Thiều, chỉ thấy Tiêu Thiều đang chạm vào kết giới đen nhánh, chẳng biết đang suy nghĩ gì. Gió lạnh biên cương thổi tung ống tay áo y, tạo thành hình bóng cô đơn dưới vòm trời mờ ảo. Thế gian có rất nhiều con đường, nhưng mỗi con đường lại không giống nhau. Chính hắn không lâu trước đây vừa mới đưa ra quyết định, từ xuất thế biến thành nhập thế, Tiêu Thiều hiện tại cũng phải đưa ra lựa chọn giữa hai con đường. Chọn vương đạo, cân nhắc thiệt hơn, sau đó giấu tài đợi ngày sau. Hoặc chọn hiệp đạo, gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, không thẹn với lương tâm. Không biết tại sao, hắn không muốn Tiêu Thiều phải đối mặt với lựa chọn như vậy, lựa chọn này thật sự quá khó, hơn nữa bất luận lựa chọn cái nào, cũng đều phải mất đi một số thứ vô cùng, vô cùng quan trọng. Lâm Sơ nhìn hình bóng Tiêu Thiều, trong lòng chợt nghĩ, nếu bản thân không mất đi tu vi thì tốt rồi. Một lát qua đi, Tiêu Thiều xoay người, tay phải ấn lên chuôi đao. Lâm Sơ nghe y nhàn nhạt nói: “Em ở lại, bảo vệ tốt chính mình.” Lâm Sơ: “Huynh muốn đi ư?” Tiêu Thiều bảo: “Ta muốn đi.” Y không nói gì nữa. Chỉ một câu, ta muốn đi. Lâm Sơ cũng không hỏi tại sao y phải đi. Hắn chỉ hỏi: “Ta phải làm sao đây?” Tiêu Thiều nhìn hắn: “Ta cũng là ‘Phá Đạo’, Phượng Hoàng Đao Pháp gặp mạnh tất cường, chưa chắc sẽ không có phần thắng. Cho dù có chết, ít nhất vẫn có thể bức ra chiêu thức tu vi chân chính của Đại Vu …… Nếu em nhớ được, hãy nhớ cho kỹ, ngày sau hữu dụng.” Lâm Sơ rũ mắt xuống, nhìn bàn chân dưới mặt đất. Tiêu Thiều: “Hửm?” Lâm Sơ: “Huynh nhất định sẽ chết.” Tiêu Thiều: “……” Lâm Sơ muốn cắn đứt đầu lưỡi mình. Nhưng đây là sự thật. Tiêu Thiều: “Một ngày nào đó ta sẽ chết trên chiến trường.” Lâm Sơ: “Nhưng nếu bây giờ huynh chết, sau này liền…… liền không ai đối phó Đại Vu nữa.” Tiêu Thiều nhẹ nhàng hỏi: “Em được không?” Lâm Sơ nghĩ nghĩ. Quá khứ thì không, nhưng hiện tại, có lẽ là được. Hắn còn chưa kịp nói gì, đã nghe Tiêu Thiều hạ thấp thanh âm: “Hai ta sợ hãi không bước tiếp, đạo tâm chịu trở, quãng đời còn lại tu vi không thể đạt đỉnh, hoặc một mình ta đi tìm chết, em thay ta sống một chút, ta cho rằng cái sau sẽ tốt hơn.” Lâm Sơ nói: “Ta không có cách nào thay huynh sống cả.” Tiêu Thiều nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Ngày này năm sau, trong lòng tưởng nhớ một chút Thiều ca ca, liền tính là thay ta sống rồi.” Nếu đây không phải một cuộc thảo luận nói về cái chết, Lâm Sơ đã bị y chọc cười rồi. Tiêu Thiều nói: “Ta đi đây.” Lâm Sơ theo tiềm thức nói: “Không đi.” Tiêu Thiều: “?” Lâm Sơ cúi đầu: “Ta có thể đi với huynh, chúng ta…… phần thắng sẽ nhiều hơn một chút.” Đại não hắn trống rỗng, đến lúc nói xong, mới phản ứng vừa rồi mình nói cái gì. Tiêu Thiều trầm mặc một lúc: “Ý của em, là muốn cùng ta song tu?” Lâm Sơ cũng trầm mặc một lúc: “…… Kế sách tạm thời.” Dựa theo sách viết, song tu bất quá cũng chỉ là một loại tu luyện bình thường mà thôi. Tình cảnh trước mắt vô cùng bức bách, hắn và Tiêu Thiều có thể tạm thời gác lại chuyện cũ, thử công pháp trong đó một chút, hợp pháp mà tăng lên tu vi một chút. Tiêu Thiều nói: “Ta không muốn ép em.” Lâm Sơ: “Cũng đâu phải ép ta.” Tiêu Thiều: “Em không phải không muốn song tu với ta sao?” Lâm Sơ sắp hít thở không thông: “Ta khắc phục một chút.” Tiêu Thiều: “Em…… để ta bình tĩnh một chút.” Kết quả bình tĩnh là, bên ngoài gió cát quá lớn, về Thanh Minh động thiên bình tĩnh một chút. Sư huynh và Trái Cây quá mức ồn ào, về phòng bình tĩnh một chút. Phòng ngủ chỉ có một chiếc ghế dựa, sóng vai ngồi trên giường bình tĩnh một chút. Tiêu Thiều dường như vẫn chưa bình tĩnh lại, bảo: “Ôm một chút.” Lâm Sơ liền an tĩnh mà được y ôm từ phía sau, qua chốc lát, lại hỏi: “Huynh bình tĩnh chưa?” Chết hoặc song tu, lựa chọn này dễ hơn rất nhiều. Tiêu Thiều: “Chưa.” Lâm Sơ: “Hở?” Tiêu Thiều nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ …… sẽ song tu với em như vậy.” Lâm Sơ nghĩ nghĩ, hỏi: “Thế huynh nghĩ thế nào?” “Ta đã tính là ta tâm duyệt em, em cũng tâm duyệt ta. Rồi sau đó, hai người chúng ta, có thể lên kế hoạch cho vài thập niên tới.” Hai tay Tiêu Thiều vòng lấy eo hắn, nhẹ bên tai hắn nói: “Tiện đà báo cho sư trưởng, thân hữu, sau khi điển lễ, tế bái thiên địa, cuối cùng song tu.” Lâm Sơ: “?” Hắn đáp: “Đây chính là thành thân mà.” Tiêu Thiều: “Song tu chính là thành thân.” Lâm Sơ: “Chúng ta hiện tại…… Không thể song tu?” Tiêu Thiều: “Ta không biết bản thân rốt cuộc ái mộ em mấy phần, cũng không biết em có ái mộ ta hay không.” Hở. Hóa ra tường tận tính toán của huynh, bước đầu tiên vẫn còn chưa hoàn thành kia kìa. Lâm Sơ bất chấp tất cả: “Chắc là tu xong sẽ biết.” Tóm lại, hắn chỉ cần Tiêu Thiều không đi tìm chết là được. Nhưng nếu Tiêu Thiều thà chết cũng không muốn song tu, thì hắn cũng chỉ có thể nhìn theo, sau đó mỗi năm tưởng nhớ một chút Thiều ca ca mà thôi. May mà Tiêu Thiều vẫn còn tương đối lý trí: “…… Được.” Lâm Sơ: “Thế…… Tu?” Tiêu Thiều: “Em biết không?” Lâm Sơ: “Từng đọc qua công pháp.” Tiêu Thiều: “Ta cũng vậy.” Lâm Sơ đem 《 Tham Đồng Khế 》 yên lặng hồi ức một chút: “Sau đó thì sao?” Tiêu Thiều tựa hồ cũng vừa hồi ức xong: “Em không được phản kháng.” Lâm Sơ chớp chớp mắt: “Được.” Ngay sau đó, hắn cảm giác Tiêu Thiều ôm chặt hơn một ít. Tiêu Thiều nhẹ nhàng hôn lên cổ hắn. Lâm Sơ cảm giác toàn bộ lông tơ dựng đứng, suýt nữa muốn nhảy dựng lên, nhưng lại bị Tiêu Thiều ấn vào trong lồng ngực. “Ngoan, đừng nhúc nhích.” Tiêu Thiều nói. Lâm Sơ có chút không thở nổi. Tiêu Thiều bắt đầu nói chuyện phiếm với hắn: “Cảnh giới trước đây của em là gì?” Lâm Sơ: “Độ kiếp đỉnh.” Tiêu Thiều nắm lấy tay hắn, đan hai bàn tay vào nhau: “Mấy người Kiếm Các …… ai ai cũng lạnh như băng sương, em cũng sẽ biến thành như vậy sao?” Lâm Sơ: “Có lẽ đi.” —— hắn thật sự cũng không biết. Hắn thấy hơi do dự, hỏi Tiêu Thiều: “Nếu ta thật sự biến thành như vậy thì sao?” Tiêu Thiều đáp: “Ta cả ngày ôm em là được.” Có vẻ khả thi. Lâm Sơ nói: “Thế thì huynh sẽ mệt lắm?” Tiêu Thiều tiếp tục hôn hôn cổ hắn, hơn nữa còn trực tiếp đè hắn xuống, sau đó nói: “Em nghe lời một chút.” Lâm Sơ cảm giác chứng dị ứng của mình sắp phát tác, cả người đều phát run lên, hô hấp cũng không tự chủ được nữa, run giọng hỏi: “Chẳng lẽ ta còn chưa đủ nghe lời sao?” Tiêu Thiều nhẹ nhàng cười một tiếng: “Vật nhỏ.” Tiếng cười thực nhẹ, mang theo một chút giọng mũi, là ý tứ thực sủng ái, trực tiếp chui vào lỗ tai, Lâm Sơ cảm thấy cổ và tai hắn bây giờ chắc chắn toàn là màu hồng. Hắn cảm thấy tình huống sắp vượt quá mức kiểm soát. Đây mới chỉ là khúc nhạc dạo song tu, mà đã thân mật như vậy rồi. Hắn bắt lấy cánh tay Tiêu Thiều đẩy đẩy ra ngoài, nhưng không có đủ lực, thay vào đó lại càng khiến lưng hắn dán sát vào ngực Tiêu Thiều hơn. Bỗng leng keng một cái, là tiếng thứ gì đó rơi xuống đất. Lâm Sơ nhìn xuống mặt đất, hóa ra là chiếc mặt nạ màu bạc của Tiêu Thiều.