Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm FULL
Chương 107
Vô Quý, hắn cứ tưởng cây đao này đã về tay Tiêu Thiều rồi chứ, xem ra nó vẫn còn trong tay Đại tiểu thư.
Nhưng võ công Đại tiểu thư tựa hồ không phù hợp với Vô Quý lắm.
Tuy vậy, tình cảnh hiện giờ, không thể suy nghĩ nhiều nữa!
Hữu hộ pháp cười lạnh: “Kẻ hèn Nguyên Anh kỳ, dám tới vương đô làm loạn?”
Dứt lời, sương máu đầy trời tựa như có sinh mệnh, lập tức ngưng tụ, hóa thành một bàn tay khổng lồ đỏ như máu, vồ về phía Việt Nhược Hạc!
Nguyên Anh, Độ Kiếp, giữa hai cảnh giới liền kề, lại vắt ngang một lạch trời vô pháp vượt qua.
Cho nên, uy lực của một đòn này khó có thể tưởng tượng —— thậm chí không thua gì Cửu Trọng Lôi Kiếp giáng xuống đầu.
Chợt thấy cơ thể Việt Nhược Hạc giãn ra, thoắt ẩn thoắt hiện giữa không trung, hai tay mở ra phía ngoài, năm ngón tay mang theo linh lực gợn sóng.
Gợn sóng linh lực nhanh chóng khuếch tán khắp không trung, sau đó tan biến thành vô số hạt bụi.
Đây chính là một trong những tuyệt kỹ nổi tiếng nhất của Như Mộng Đường – “Vô Biên Ti Vũ”.
Nhưng bàn tay đỏ như máu kia tuy thoạt nhìn đáng sợ, song chung quy chỉ là sự ngưng tụ của vô số sương máu, mà “Vô Biên Ti Vũ” cũng là sự ngưng tụ của vô số hạt bụi, hai thứ vừa lúc khắc chế nhau, mặc dù bàn tay đỏ kia vẫn đang chiếm thế thượng phong, nhưng dù sao cũng đã chậm lại.
Thừa dịp một khắc chậm lại này, thân thể Việt Nhược Hạc lần thứ hai biến ảo, nhanh chóng bắn về phía nam!
Cùng lúc đó, Hữu hộ pháp nhẹ “Di” một tiếng, rút vũ khí ra múa may, tạo thành một lớp phòng ngự kín mít quanh người.
Chỉ nghe leng keng một hồi, tựa như có vô số ám khí bị bắn hạ, nhưng lại không thấy rõ vật thật.
Một chiêu này, Lâm Sơ cũng biết —— chính là “Tự Tại Phi Hoa” danh tiếng không kém “Vô Biên Ti Vũ”.
Tự Tại Phi Hoa, không phải ám khí, mà hơn hẳn ám khí.
Có câu: “Tự Tại Phi Hoa nhẹ như mộng, Vô Biên Ti Vũ mỏng như sầu*”, chiêu này chính là dùng linh lực ngưng tụ thành vô số cánh hoa lớn nhỏ, cuốn về phía kẻ địch, giống như hoa rơi đầy trời, vô thanh vô tức, khó có thể phát hiện.
(sầu là cánh ve sầu)
Nhưng những cánh hoa được ngưng tụ từ linh lực này lại mạnh mẽ đáng kinh ngạc, thậm chí còn không dùng hình thể thật đánh nhau với binh khí, vậy mà vẫn phát ra tiếng leng keng như kim thạch chạm nhau.
Một chiêu này hung hiểm vô cùng, nhưng lại vì chênh lệch cảnh giới, cuối cùng vẫn bị Hữu hộ pháp nhìn thấu.
Hữu hộ pháp rõ ràng là bị một chiêu này chọc giận, hét lớn một tiếng: “Chút tài mọn!”
Ngay sau đó, thân hình hắn lóe lên, không biết dùng phép thần thông quảng đại gì, ngưng tụ thành một hư ảnh, xuất hiện ngay trước mặt Việt Nhược Hạc!
Việt Nhược Hạc đột nhiên khựng lại, đổi sang hướng khác.
Nhưng mà không biết hư ảnh kia làm thế nào phát hiện được, hai người bắt đầu triền đấu, cùng lúc đó, Hữu hộ pháp bên kia cũng đạp gió mà đi!
Lâm Sơ đang rất căng thẳng, hắn biết Việt Nhược Hạc chỉ giỏi tấn công từ xa, lợi dụng sơ hở của kẻ địch, nhưng lại không giỏi phòng ngự, đặc biệt rất sợ cận chiến.
Mắt thấy Hữu hộ pháp và hư ảnh kia sắp vây thành thế giáp công, đánh chết Việt Nhược Hạc ngay tại chỗ, chợt nghe thấy một tiếng đao, sát khí xông thẳng tận trời.
“Vô Quý” ra khỏi vỏ!
Thân ảnh Lăng Phượng Tiêu lóe lên giữa không trung, ngay lập tức xuất hiện trên đài cao, chém xuống một đao lạnh thấu xương, chặt đứt hai cánh tay của Tả hộ pháp đang muốn dùng pháp khí!
Hữu hộ pháp là một gã đầu trọc, thân hình cường tráng, mặt mày hung ác, rất giỏi cận chiến, còn Tả hộ pháp này lại gầy gò xanh xao, giống như văn sĩ, rất giỏi vu thuật.
Chỉ thấy hai mắt hắn trợn to, nhìn hai cánh tay mình rơi xuống đất, khóe mắt sắp nứt ra: “…… Ngươi!”
Tả hộ pháp niệm chú ngữ, âm sát tà khí màu tím đen hội tụ sau lưng hắn, giống như vô số con rắn uốn éo xoắn vặn, quét về phía Lăng Phượng Tiêu.
Mà thân hình Lăng Phượng Tiêu uyển chuyển như sóng, chớp nhoáng đã bổ một đao về phía trước, hung hăng chặt đứt đầu toàn bộ tà khí uốn lượn đó!
Hai mắt Lâm Sơ mở lớn, nhìn hồng y phần phật như máu tươi trên đài cao, khuôn mặt người ấy lạnh như sương tuyết, từng giọt máu chậm rãi nhỏ xuống từ thanh đao trong tay.
Nếu hắn không nhìn lầm, một khắc xuất đao kia Lăng Phượng Tiêu đã dùng tới “Niết Bàn Sinh Tức”, ép thực lực bản thân lên tới Độ Kiếp!
Cho nên mới có thể thuận lợi như vậy, thần không biết quỷ không hay chém đứt hai tay Tả hộ pháp!
Mà chiêu thức kia mặc dù không thuộc về Phượng Hoàng Sơn Trang, nhưng lại rất quen mắt ……
Lâm Sơ nhất thời dại ra.
Tả hộ pháp hét lớn một tiếng, muốn trả đòn lại.
Nhưng hắn đã mất đi hai tay, hành động không tiện, thực lực giảm xuống đáng kể, không thể chống lại thế công như bão của Lăng Phượng Tiêu.
Hữu hộ pháp bên kia đã nhận ra tình hình bên này, hét lớn một tiếng: “To gan!”
Lâm Sơ quan sát rất kỹ, giờ này khắc này, nếu hắn giết chết Việt Nhược Hạc, thì Tả hộ pháp cũng sẽ đột tử dưới đao Lăng Phượng Tiêu.
Nhưng nếu đi cứu Tả hộ pháp, Việt Nhược Hạc sẽ chạy thoát được.
Tả hộ pháp Độ Kiếp kỳ, hay một quyển bí tịch có thể tu đến phi thăng, cái nào quan trọng hơn đây?
Lâm Sơ cho rằng, vẫn là Tả hộ pháp quan trọng hơn, Hữu hộ pháp nhất định sẽ gấp rút quay về tiếp viện.
Mà một khi Hữu hộ pháp quay về, Việt Nhược Hạc có thể lập tức chạy thoát.
Về phần hắn và Lăng Phượng Tiêu phải đối phó với hai hộ pháp này như thế nào, thì tính sau, trước mắt tính mạng Việt Nhược Hạc mới là quan trọng nhất.
Tuy nhiên, ngay sau đó, Lâm Sơ ý thức được mình đã bỏ qua một điểm.
Nơi này là vương đô Bắc Hạ.
Hơn nữa, nơi này còn đang tổ chức Thiên Chiếu Hội – đại hội mỗi năm một lần do Đại Vu tổ chức.
—— điều này nghĩa là gì ?
Nghĩa là một nửa Vu sư tinh nhuệ của Bắc Hạ đều đang tập trung tại đây!
Chỉ nghe Hữu hộ pháp hét lớn một tiếng: “Các ngươi còn ngây ra đó làm gì?”
Một loạt biến cổ vừa rồi, tất cả đều diễn ra trong chớp nhoáng, mà giờ phút này, đám Vu sư đã lấy lại tinh thần, phút chốc xung quanh đài cao bị vây kín bởi Vu sư áo đen, xa xa nhìn lại, giống như một đàn dơi càn quét.
Một nửa đàn dơi đi đối phó Lăng Phượng Tiêu, một nửa còn lại đi bắt giữ Việt Nhược Hạc.
Không chỉ vậy, đám Vu sư còn nhận ra hắn và Lăng Phượng Tiêu luôn ở bên nhau, đều đang đổ dồn ánh mắt về phía hắn.
Lâm Sơ lấy Băng Huyền cầm ra, tay phải ấn lên dây đàn, cả người căng thẳng, sẵn sàng ứng chiến bất cứ lúc nào.
Mắt thấy Việt Nhược Hạc bị mười mấy Vu sư Nguyên Anh cuốn lấy, không có khả năng chạy thoát, Hữu hộ pháp lập tức xông về phía đài cao.
Mà Lăng Phượng Tiêu không thể nhanh gọn giết chết Tả hộ pháp Độ Kiếp kỳ được, lập tức bỏ qua hắn, nhanh chóng nhảy xuống đất, ôm Lâm Sơ lên, phi về phía Việt Nhược Hạc.
Vô Quý đao đánh đâu thắng đó, có thể nói là bất khả chiến bại, không gì cản nổi, bất kể là Kim Đan hay Nguyên Anh, không biết có bao nhiêu Vu sư bị đốn ngã, rào rào rơi xuống như mưa dơi.
Đám Vu sư không dám đến gần, chỉ biết dùng pháp thuật vu cổ, hoặc thổi sáo, hoặc rải sương mù quấy nhiễu bọn hắn.
Lâm Sơ ấn ngón tay lên dây đàn, tranh tranh vài tiếng, giúp hắn và Lăng Phượng Tiêu duy trì thanh tỉnh.
Lăng Phượng Tiêu vừa đến, Việt Nhược Hạc lập tức liên thủ thoát khỏi công kích của đám Vu sư: “Các ngươi là ——”
“Đừng nói nhảm.
” Lăng Phượng Tiêu lạnh lùng nói.
Việt Nhược Hạc gật đầu.
Lâm Sơ nghĩ thầm, bây giờ Lăng Phượng Tiêu đang dịch dung, hắn thì đeo khăn che mặt, khó trách Việt Nhược Hạc không nhận ra.
Ngay sau đó, Lâm Sơ được Lăng Phượng Tiêu ôm theo, cùng Việt Nhược Hạc vận khởi khinh công nhanh chóng bay về phía nam.
Bọn họ đều nâng linh lực đến cực hạn, tiếng gió gào thét bên tai Lâm Sơ, hắn quay đầu nhìn lại.
Hữu hộ pháp đang chữa trị cho Tả hộ pháp.
Quá trình chữa trị không quá lâu, tựa hồ chỉ là đơn thuần rót ma lực vào.
Sau đó —— từ chỗ cánh tay bị chặt đứt của Tả hộ pháp sinh ra dày đặc xương trắng.
Tiếp đến, bọn chúng cực lực đuổi về hướng này!
Lăng Phượng Tiêu dừng lại.
Việt Nhược Hạc khó hiểu, nhưng cũng dừng theo.
Lăng Phượng Tiêu buông Lâm Sơ ra, nhét mẫu vật huyết độc vào tay hắn, quay sang Việt Nhược Hạc nói: “Ta bọc hậu, đưa nàng đi.
”
Lâm Sơ: “Ngươi ——”
Còn chưa kịp nói hết từ “Ngươi”, đã bị Lăng Phượng Tiêu cắt ngang: “5 ngày sau, chợ đen gặp lại.
”
Dứt lời, Lăng Phượng Tiêu nhìn Việt Nhược Hạc: “Còn thất thần làm gì!”
Việt Nhược Hạc cắn chặt răng, mang Lâm Sơ theo, thần tốc bay về phía Nam.
Lâm Sơ: “!!!”
Hắn còn chưa kịp nói gì đã bị lôi đi, chỉ kịp quay đầu nhìn Lăng Phượng Tiêu.
Lăng Phượng Tiêu xa xa gật đầu với hắn, xoay lưng lại, đối mặt với Tả Hữu hộ pháp đang thần tốc bay đến.
Đất trời hoang vu, thiên địa trơ trọi, chỉ thấy một bóng hồng y cầm đao lẻ loi đứng đó, giống như một chấm chu sa, xuyên thủng núi non đến tận cùng chân trời.
Tốc độ của Việt Nhược Hạc cực nhanh, chỉ trong giây lát, cảnh vật gào thét trôi xa, sương mù dần dần trở nên dày đặc, nửa nén hương sau, ngay cả một chấm hồng ảnh kia cũng hoàn toàn bị nuốt chửng.
Lâm Sơ cứ nhìn theo hướng Lăng Phượng Tiêu biến mất, cả người gần như ngơ ngẩn, hơi hơi trợn to hai mắt.
Hai tên đại hộ pháp, đều là Độ Kiếp kỳ, thực lực chỉ đứng sau Đại Vu Bắc Hạ.
Còn có vô số Vu sư Kim Đan và Nguyên Anh, còn có vô số vu thuật quỷ quyệt tà ác, chẳng khác gì châu chấu đá xe.
Lăng Phượng Tiêu thậm chí còn đem huyết độc giao cho hắn.
Đề phòng bất trắc sao?
Bất trắc……
Hắn vô thức siết chặt nắm tay, móng tay đau đớn đâm vào lòng bàn tay mình.
Việt Nhược Hạc nói: “Cô nương, với tốc độ này, chúng ta sẽ nhanh chóng chạy thoát thôi.
”
Không sai, có thể thoát được.
Có Lăng Phượng Tiêu ngăn chặn hai hộ pháp kia, tốc độ Việt Nhược Hạc lại nhanh như vậy, bọn chúng chắc chắn không thể đuổi kịp.
Rõ ràng hắn đã thoát khỏi hiểm cảnh, nhưng lúc này lại vô cùng khó thở, tay chân lạnh lẽo, thậm chí còn run lên nhè nhẹ.
Hắn nghe thấy chính mình nói: “Dừng lại.
”
Việt Nhược Hạc: “Cô nương?”
“Việt Nhược Hạc, dừng lại.
”
Lần này, hắn dùng giọng nói vốn có của mình, hơn nữa còn vừa nói, vừa tháo khăn che mặt xuống.
Việt Nhược Hạc khựng lại giữa không trung, ngạc nhiên nhìn hắn: “Lâm……”
Lâm Sơ bỏ mẫu vật huyết độc vào tay Việt Nhược Hạc: “Ngươi trực tiếp hồi Học Cung, đem nó giao cho Thuật Viện.
”
Việt Nhược Hạc: “Ngươi muốn qua đó? Không được —— ngươi điên rồi?”
Lâm Sơ lấy Tụ Linh Đan ra, mở nút bình.
Mới đầu chỉ ăn một viên, sau đó là ba viên, cuối cùng đổ hết tất cả đan dược vào lòng bàn tay, từng ngụm từng ngụm mà nuốt xuống.
Hắn bị nghẹn một lúc, sau đó vẫn liều mạng nuốt xuống.
Cả người đau đớn kịch liệt, đau đến muốn ngất đi, nhưng cùng lúc đó, trong người hắn cũng dâng lên dòng linh lực rất quen thuộc, sinh sôi tựa như vô tận.
Lâm Sơ thu hồi Băng Huyền cầm, lấy ra Chiết Trúc kiếm, nhìn Việt Nhược Hạc.
Việt Nhược Hạc nhìn hắn, nắm chặt huyết độc, môi mấp máy vài cái, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì, chỉ gật đầu với hắn.
Ý là, yên tâm đi.
Lâm Sơ cũng gật đầu với Việt Nhược Hạc.
Ngay sau đó, thân ảnh Việt Nhược Hạc tan biến giữa không trung, giống như một cơn lốc thổi về phía nam.
Lâm Sơ hít sâu vài cái, vận khởi tâm pháp Kiếm Các.
Thanh lưu súc thạch, đại lãng đào sa, hết thảy hỗn loạn đều bị tâm pháp cuốn trôi, ngũ quan ngũ cảm ngũ tạng, một mảnh tĩnh lặng thanh minh.
Tất cả thanh âm giữa thiên địa, lập tức trở nên rõ ràng vô cùng, cảnh tượng trước mắt dần dần tái hiện.
Xa xa, 200 dặm về hướng bắc, linh lực đang điên cuồng bùng nổ, va chạm, thổi quét.
Thực lực hiện tại của Lăng Phượng Tiêu là Độ Kiếp.
Bắc Hạ có hai Độ Kiếp.
Kỳ thật, cũng không tính là gì.
Lâm Sơ nắm chặt vỏ kiếm Chiết Trúc lạnh lẽo, nghĩ thầm, ta cũng là độ kiếp.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
10 chương
11 chương
27 chương
74 chương
23 chương