Thay quần áo xong, Đại tiểu thư lấy ra một hộp son màu hồng tím, chấm chấm lên môi hắn, lại vuốt vuốt khóe mắt hắn. Toàn thân Lâm Sơ tỏa ra khí chất vừa quyến rũ vừa túc sát, hoàn mỹ trở thành một yêu nữ tà giáo. Bọn họ theo Phượng Hoàng Điệp dẫn đường, thoắt ẩn thoắt hiện đi theo hắc y nhân bị tình nghi là Việt Nhược Hạc kia, chỉ thấy gã cứ loanh quanh mãi trong khu chợ ngầm, thi thoảng dừng lại xem hoạt tử nhân trong lồng sắt, nhưng cũng không nán lại quá lâu, mà lẩn vào những bóng quỷ ảnh lay động, lượn hết một vòng chợ ngầm tựa như địa ngục trần gian này. Tiếp đến, gã đi vào một đoạn hành lang ngắn, đèn dầu ở đây sáng hơn nhiều, cũng có nhiều người đi lại hơn. Vách tường nơi đây bị khoét thành những ô vuông kích cỡ khác nhau, hầu hết đều trống rỗng —— nơi này thậm chí còn hơi giống Tàng Bảo Các của Học Cung, vật phẩm trong ô vuông đều được treo thẻ bài bằng đồng. “Nguyên Thai Yêu Nhũ, một trăm lượng hoàng kim, hoặc ba lượng Thiên Châu Nhụy Hoa đây.” “Kinh Tình Cổ Trùng, bốn mươi lượng hoàng kim, hoặc nguyên liệu luyện cổ tương đương đây.” Có ô vuông còn chứa tiền bạc, trên thẻ bài viết là muốn mua nguyên liệu gì đó. —— dĩ nhiên, nơi này mới là nơi để giao dịch hàng hóa, còn khu vực vừa nãy là để buôn bán hoạt tử nhân. Ma vu Bắc Hạ tu luyện, cũng cần phải có nguyên liệu bổ trợ, đặc biệt là những thuật pháp luyện thi, luyện cổ quỷ dị, điều kiện vô cùng hà khắc. Cần nguyên liệu thì đến đây mua, thừa nguyên liệu thì đến đây bán, còn có thể lấy vật đổi vật. Vì vậy, hắc y nhân kia đến đây, là để mua gì đó sao? Hay là để bán? Bọn họ tiếp tục quan sát, phát hiện người này luôn dừng lại một lúc trước tất cả các ô vuông, xem xét vật phẩm trong đó là gì. —— không thấy gã mua, cũng không thấy gã bán, chỉ đơn giản là xem mà thôi. Lăng Phượng Tiêu thấp giọng nói: “Hắn đang tìm gì đó.” Mắt thấy người này sắp xem hết tất cả các vật phẩm, Lăng Phượng Tiêu ôm lấy Lâm Sơ phi nhanh về phía trước. “Vị đại nhân này.” Hai mắt Lăng Phượng Tiêu sáng như sao: “Ngài đang tìm gì vậy? Chúng ta giúp một tay nhé.” Người nọ không trả lời. Lăng Phượng Tiêu nhẹ nhàng cười một cái: “Ngài ngại ngùng sao.” Người nọ cứng đờ quay đầu đi, tiếp tục xem vật phẩm trong ô vuông, bơ bọn hắn luôn. Lâm Sơ nhìn quanh một vòng, thấy rất nhiều Vu sư đều đang đổ dồn ánh mắt về phía này, đặc biệt là chỗ hắn và Lăng Phượng Tiêu. Bởi vì kiếp trước hắn không vui vẻ gì cho cam, cho nên rất nhạy cảm với những ánh mắt trần trụi ác ý. Ngay lập tức hắn đã cảm nhận được những ánh mắt dâm tà bẩn thỉu xung quanh. Có thể thấy được, mỹ mạo dung nhan, vô luận đặt ở nơi nào, cũng đều sẽ mang đến tai họa. Lúc ở chợ đêm, hắn đã chân chân thật thật cảm nhận được hắc quạ trên thế gian này đen đến mức nào. Nếu như Đại tiểu thư không có võ công, hoặc Phượng Hoàng Sơn Trang không có quyền thế, chỉ sợ đã bị thế giới xấu xa bẩn thỉu này nuốt đến xương cũng chẳng còn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Đại tiểu thư không có quyền thế ngập trời và võ công tuyệt thế, thì cũng sẽ không có Đại tiểu thư thịnh khí lăng nhân tuyệt sắc như thế này. Lâm Sơ: “……” Hắn nhận ra mình lại thất thần, nhanh chóng kéo suy nghĩ về, quan sát hắc y nhân kia. Hắc y nhân cứng ngắc nói với Lăng Phượng Tiêu: “Tại hạ còn có chuyện quan trọng, cáo từ.” “Ồ?” Lăng Phượng Tiêu đáp: “Đại nhân, chi bằng ngài đến chỗ ta ở đi? Sau này ta với muội muội ta sẽ thường xuyên đến thăm ngài a.” Lời này nhẹ nhàng uyển chuyển, ngữ khí thập phần quyến rũ. Đám Vu sư kia đều đã đổ dồn ánh mắt về phía hắc y nhân, như thể đang tự hỏi rốt cuộc gã có chỗ nào đặc biệt, mà có thể làm cho hai vị mỹ nhân này ưu ái nhường vậy. Hắc y nhân không phản ứng, thân hình vừa động, cũng không biết gã di chuyển như thế nào, giây lát đã từ trước mặt Lăng Phượng Tiêu lướt sang bên kia. Bên kia cũng là hành lang đen dài sâu thẳm, chật kín bóng người, nháy mắt gã bước vào hành lang kia, cả người giống như hòa vào những bóng đen trên vách tường, biến mất ngay trước mắt bọn họ. Một tên Vu sự quái dị cười một tiếng: “Quả thật có vài phần bản lĩnh.” Một tên Vu sư khác nói: “Thân pháp không tồi.” Lăng Phượng Tiêu với Lâm Sơ thì đang bốn mắt nhìn nhau. Người này, tám chín phần là Việt Nhược Hạc! Nội công Vạn Vật Trong Ta, có thể đồng hóa với vạn vật thế gian, dùng để che giấu, xưa nay đều không có nhược điểm. Lúc này, nếu bọn họ vẫn cố tình đuổi theo, e rằng sẽ khiến Việt Nhược Hạc sinh cảnh giác, mà bọn họ thật ra cũng không đuổi kịp. Dù sao vẫn còn Phượng Hoàng Điệp, không mất dấu gã được. Việt Nhược Hạc đang tìm gì vậy? Rốt cuộc là người tốt hay người xấu? —— tất cả đều cần phải tra xét. Ngặt nỗi, giờ này khắc này, bọn họ lại gặp phải rắc rối mới rồi. Nếu yêu nữ tà giáo có thể đến gần Vu sư, thì đương nhiên Vu sư cũng có thể đến gần yêu nữ tà giáo. Một tên Vu sư nhìn không ra tuổi tác đi tới, thanh âm trầm thấp nghẹn ngào: “Nhị vị mỹ nhân thật lạ mặt.” Lăng Phượng Tiêu nói: “Hai người chúng ta mới tới vương đô, đương nhiên là lạ mặt với ngài rồi.” “Nha?” Vu sư đánh tiếng: “Không biết các ngươi từ đâu mà đến nhỉ?” “Hai người chúng ta, đều đã có chủ, đương nhiên là theo chủ tử đến đây rồi.” Lời vừa nói ra, xung quanh đều yên tĩnh. “Chủ tử” có thể bao nuôi được mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, nhất định không phải Vu sư tầm thường, mấy kẻ khác muốn ăn ké, thì cũng phải tự biết lượng sức mình đã. Hiềm nỗi, bọn họ buông tha Lăng Phượng Tiêu rồi, nhưng Lăng Phượng Tiêu lại không muốn buông tha cho họ. Chỉ nghe Đại tiểu thư ôn thanh tế ngữ* nói: “Vị đại nhân này, mượn nói chuyện một chút.” (nhỏ nhẹ) Vị đại nhân kia thế mà cũng cho mượn nói chuyện thật. Trong hành lang, Lăng Phượng Tiêu hỏi: “Không dối gạt đại nhân, lần này tỷ muội chúng ta đến đây, chính là để thu thập tin tức cho gia chủ.” Vu sư kia lập tức ngầm hiểu: “Tin tức gì?” Lăng Phượng Tiêu lại không trả lời, mà lấy ra một viên đá đen. Viên đá này chính là Âm Sát Thạch rất quý hiếm, chỉ sinh ra ở nơi sát khí lệ quỷ tụ tập, thập phần quý giá, rất có lợi cho ma vu tu luyện —— lại nói tiếp, viên đá này là bọn họ tiện tay nhặt được dưới Vạn Quỷ Uyên. Trong thiên hạ, kẻ háo sắc, phần lớn cũng đều ham tiền, Vu sư kia cũng không ngoại lệ. Chỉ thấy gã ngắm viên đá trong tay Lăng Phượng Tiêu: “Cô nương muốn hỏi chuyện gì.” Lăng Phượng Tiêu nói: “Chủ nhân nhà ta, không có sở thích gì khác, chỉ thích nghiên cứu huyết độc. Gần đây chủ nhân nghe được tiếng gió, bảo là trong số các Vu sư triều ta, có người đã nghiên cứu ra một loại huyết độc mới. Chủ nhân nhà ta gặp được rất nhiều xác sống có làn da đỏ như máu, rất xinh đẹp, nhưng lại không tìm được manh mối gì……” Sắc mặt vu sư đột nhiên xấu đi: “Thứ ta không biết.” Thật sự không biết sao? E rằng không phải. Nếu không, tại sao sắc mặt lại xấu như vậy? Lăng Phượng Tiêu mặt không đổi sắc, tay trái vừa chuyển, lấy từ túi gấm ra một đóa bạch cốt hoa, cùng một túi vải nặng trĩu hoàng kim: “Đại nhân, ngài có thể suy nghĩ lại chứ.” Vu sư kia trầm ngâm hồi lâu, đáp: “Suy xét kĩ lưỡng, quả thật cũng có chút ấn tượng.” Lâm Sơ: “……” Hóa ra là cò kè mặc cả. Lăng Phượng Tiêu: “Đại nhân, mời nói.” “Đại nhân nhà ngươi không sống ở vương đô, chắc là không biết chuyện này.” Vu sư đáp, “Mấy hôm trước, Hữu hộ pháp của Đại vu và Hoàng đế nảy sinh mâu thuẫn, trở mặt một thời gian, hoàng đế nhượng bộ, nhưng Đại vu bế quan không muốn gặp lão nữa.” Tên này còn vừa kể vừa cười hả hê khi thấy người khác gặp họa. —— xem ra, quan hệ giữa Vu sư Bắc Hạ và vương triều, thật sự cũng chẳng ra gì. Lăng Phượng Tiêu: “Nảy sinh mâu thuẫn?” “Huyết độc kia không đơn giản, giống như ôn dịch, có thể lấy một truyền trăm. Hữu hộ pháp nói rằng thứ này có thể sử dụng trên chiến trường, nhưng lão hoàng đế lại sợ rằng thứ này sẽ tự chuốc họa vào thân.” Quả nhiên là huyết độc mới! Không chỉ có vậy, Vu sư Bắc Hạ đã có ý tưởng dùng nó trên chiến trường rồi! Lăng Phượng Tiêu hỏi: “Chủ nhân nhà ta say mê vu thuật, mặc kệ những thứ khác, chỉ muốn lấy kiến thức mà thôi. Không biết làm thế nào mới có thể lấy được huyết độc kia vậy?” “Khó lắm, huyết độc hoặc bị phong ấn trong đại nội hoàng cung, hoặc bị Hữu hộ pháp mang theo bên người, các ngươi thử đi cầu kiến Hữu hộ pháp xem sao.” Chuyện này e là quá khó. Mặc dù Tiêu Tuyên thả bọn hắn gây áp lực cho Đại Vu, nhưng sẽ không ngốc đến mức tiết lộ nơi cất giữ huyết độc trong hoàng cung. Nhưng cầu kiến Hữu hộ pháp, sợ là sẽ lòi đuôi mất. Đại Vu Bắc Hạ không biết tu vi tinh thâm đến đâu, mà hai hộ pháp này chỉ đứng sau hắn, nếu đối đầu với chúng, có thể toàn thân mà lui hay không mới là vấn đề. Thấy bọn hắn không nói gì, Vu sư kia đảo mắt một cái: “Có điều, vẫn còn biện pháp khác.” Lăng Phượng Tiêu: “Mời nói.” Vu sư chỉ vào một ô vuông ở phía nam: “Đây.” Lăng Phượng Tiêu: “Đa tạ.” Vu sư cười quái dị một tiếng: “Mỹ nhân, từ biệt ở đây nhé.” Dứt lời, cầm tiền chạy lấy người. Lâm Sơ và Lăng Phượng Tiêu bước tới khu vực mà gã chỉ. Lâm Sơ vừa nhấc mắt một cái, đã bị con số to tổ bố dọa cho mù mắt. 300 vạn lượng hoàng kim! Tại hội đấu giá chợ đêm, công pháp có thể giúp người ta phi thăng độ kiếp, cũng là giá trị này. Lâm Sơ hỏi: “Ngươi có sao?” Lăng Phượng Tiêu: “Ta có.” Lâm Sơ: “……” Không hổ là trong nhà có máy in tiền. Tuy vậy, Lăng Phượng Tiêu nói tiếp: “Nhưng ta không mang.” Lâm Sơ hiểu được. Hoàng kim, chỉ là đơn vị, 300 vạn lượng hoàng kim đã có thể chất thành núi vàng, đổi thành bạc, sợ là phải chất được cao như núi thật mất. Ngoại trừ Tiêu Tuyên cần phải mang nhiều tiền để mua đồ ra, hoặc là não bị úng nước, hoặc là keo kiệt giữ của, làm gì có ai mang theo nhiều tiền bên người như vậy chứ? Số lượng lớn như thế, e rằng phải mấy chục túi gấm giới tử mới chứa đủ ấy chứ. Lâm Sơ: “Thật sự có thể mua được sao?” Lăng Phượng Tiêu: “Cứ thử xem sao.” Vì thế, Lăng Phượng Tiêu liền lấy thứ bên trong ra . Đó là một mảnh giấy nhẹ nhàng bay bổng, trên đó viết: “Có thể khiến cho ‘Tay Thần Tiên’ Ảnh Vô Tung xuất thủ một lần, mọi thứ trên đời, dễ như trở bàn tay.” Nói cách khác, có được mảnh giấy này, là có thể sai sử Ảnh Vô Tung làm việc cho họ một lần duy nhất. Hoặc là nói, chính Ảnh Vô Tung đã tự tay bỏ mảnh giấy vào ô vuông này. Ảnh Vô Tung là ai? Chính là tên trộm nổi tiếng nhất thiên hạ, thậm chí Nam Hạ còn lưu truyền một truyền thuyết về gã. Tương truyền, trên đời này, không có thứ gì mà gã không trộm được. Gã du tẩu khắp giang hồ, không tính là người Nam Hạ, cũng không tính là người Bắc Hạ, không tính là người tu tiên, cũng không tính là người tu ma. Danh tiếng vang dội, đến nỗi phàm là người mà có đồ quý giá bị mất trộm, đều không thể không thảng thốt một câu “Có lẽ nó đã bị Ảnh Vô Tung trộm mất rồi!” Hơn nữa, người này chẳng những tài nghệ cao siêu, uy tín nghề nghiệp cũng vô cùng cao thượng, chỉ cần trả đúng 300 vạn hoàng kim, muốn trộm cái gì, tuyệt không làm giả. Lâm Sơ cảm thấy thực đau lòng. Đại tiểu thư muốn ra 300 vạn lượng! Điều này còn khiến hắn đau lòng hơn cả chính mình nợ 300 vạn lượng. Hắn hỏi: “Thật sự có thể trộm được sao?” Lăng Phượng Tiêu đáp: “Nghe nói người này chưa bao giờ thất bại.” Lâm Sơ có chút ngộp thở: “300 vạn lượng đấy.” Lăng Phượng Tiêu nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Ừ?” Lâm Sơ hỏi: “Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu tiền vậy?” Lăng Phượng Tiêu cười: “Sao lại hỏi thế?” Lâm Sơ: “Tò mò.” “Quá đủ để nuôi ngươi.” Lăng Phượng Tiêu cầm mảnh giấy kia lên: “Lần này chúng ta làm việc cho triều đình, lấy hoàng kim từ quốc khố, ngươi không cần phải lo sau này ăn không ngon mặc không đẹp.” Nha, hoá ra là không phải tiền của Đại tiểu thư. —— không phải, ta đâu có lo lắng về việc an ngon mặc đẹp đâu chứ. Đại tiểu thư, ta đâu phải một thằng nhóc phù phiếm như vậy.