Mấy ngày kế tiếp, sóng êm biển lặng. Bọn họ một đường hướng bắc, thâm nhập sâu vào Bắc Hạ. Tên Tiêu Tuyên này, ngoài miệng không quá đứng đắn, suốt ngày mỹ nhân thế nọ mỹ nhân thế kia, thi thoảng trêu ghẹo một chút, nhưng thực tế cũng không làm gì cả. —— điều duy nhất sai sai là tên đó cứ hay nhìn chằm chằm bọn hắn. Lăng Phượng Tiêu hỏi: “Điện hạ, tại sao ngài cứ nhìn chúng ta vậy?” Tiêu Tuyên nhướng mày, cong môi cười nói: “Một mỹ nhân thôi đã đủ cảnh đẹp ý vui, hai vị mỹ nhiên đương nhiên càng khiến người ta thư thái hơn rồi.” Dứt lời, thoáng liếc qua Mỹ Nhân Ân trên bàn, ánh mắt hình như có chút buồn rầu: “Chỉ là, tại sao Mỹ Nhân Ân lại không cảm nhận được nó chứ?” Lâm Sơ: “……” Cái cây Mỹ Nhân Ân này, vốn là một cành cây thẳng tắp xinh đẹp, tỏa ra uốn lượn như sừng hươu, nhưng lúc này, đoạn gốc lại có chút tối đi. Ai có mắt cũng đều nhìn ra được, đây là héo. Tiêu Tuyên nói: “Tuyệt đại mỹ nhân bên cạnh, lại héo, thật kỳ lạ, chẳng lẽ là do hai vị cô nương chưa quan tâm đủ sao?” Đủ, rất đủ là đằng khác, nếu quan tâm thêm nữa là nó ngỏm luôn đấy. Lâm Sơ chỉ hy vọng nó có thể chống đỡ được cho đến lúc bọn họ đến vương đô Bắc Hạ, lấy được mẫu vật huyết độc. —— sau đó hắn và Lăng Phượng Tiêu lập tức chuồn luôn, cho Tiêu Tuyên lại đi tìm khác mỹ nhân khác, có lẽ còn có thể cứu vãn. Tiêu Tuyên tiếp tục: “Hai vị mỹ nhân, các ngươi lại sờ nó đi.” Lâm Sơ chỉ có thể vươn tay phải ra, dùng đầu ngón tay chạm vào nó để diện tích tiếp xúc bé nhất có thể. Lúc sắp chạm vào nó, cái sừng nho nhỏ kia hình như còn ngả về sau một chút, biên độ rất nhỏ, mắt thường khó có thể phát hiện. Đây không phải lần đầu tiên Lâm Sơ gặp phải trường hợp này, Mỹ Nhân Ân ghét bỏ nam nhân, có thể nói là vô cùng vô cùng ghét là đằng khác. Đầu ngón tay hắn tiếp tục vươn về phía trước. Sừng hươu tiếp tục lui. Ngay sau đó, như thể cứng đờ lại, bất động. —— hóa ra là do đầu ngón tay của Lăng Phượng Tiêu đang vươn ra từ hướng ngược lại. Lâm Sơ nghĩ thầm, quả nhiên là thực vật có linh tính, thích gần gũi Đại tiểu thư nhất, vậy mới ngoan chứ. Hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm chạm đoạn gốc sừng hươu. Lăng Phượng Tiêu cũng chạm vào nó, ngay đoạn đối diện với ngón tay hắn. Vừa chạm vào đã tách ra, cả cây hình như lại tiều tụy đi vài phần. Lâm Sơ thật sự vô cùng xin lỗi nó. Tiêu Tuyên lại gần xem xét, thở dài: “Chẳng lẽ là sinh bệnh sao?” Đúng vậy, sinh bệnh rồi. Nó bị dị ứng với nam nhân a. Tiêu Tuyên lại thở dài tiếp: “Hay là cứ mặc cho số phận vậy.” Người mua được bảo vật trị giá 400 vạn hoàng kim, đương nhiên sẽ không quá để ý một thứ chỉ 100 vạn hoàng kim, bởi vậy Tiêu Tuyên thở dài xong cũng không tỏ vẻ gì nữa, giúp Lâm Sơ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Qua chốc lát, Tiêu Tuyên đi ra ngoài hít thở. Lăng Phượng Tiêu dựa vào đầu giường, thần sắc có chút uể oải, vỗ vỗ chiếc gối bên cạnh: “Lên ngủ.” Bắc địa giá rét, lúc này lại đang chớm đông, đêm qua vừa có một trận mưa đá, hiện giờ lại chuyển sang mưa lạnh, mà Đại tiểu thư vào ngày mưa, xương cốt sẽ không thoải mái. Lâm Sơ rót cho Đại tiểu thư một ly nước ấm. Đại tiểu thư uống mấy hớp, đặt ly xuống bàn, nói với Lâm Sơ: “Ôm ôm.” Lâm Sơ liền đi tới cho người này ôm. Một lúc sau, Đại tiểu thư tinh thần không tốt đã ngủ thiếp đi rồi. Đại tiểu thư đã không ngủ ngon từ trận mưa đá đêm qua, Lâm Sơ biết chứ. Hắn đẩy cánh tay đang ôm eo mình ra, ngồi dậy, ấn góc chăn cho Đại tiểu thư, sau đó châm lửa sưởi ấm tay, nhét vào trong chăn, đẩy đẩy tay vào bụng Đại tiểu thư. Làm xong những việc này, hắn lại nhìn chăm chú vào Mỹ Nhân Ân trên bàn ngọc. —— sau đó, xê dịch cái chậu sang đầu giường chỗ Lăng Phượng Tiêu, để nó hấp thụ nhiều nhiều linh khí Đại tiểu thư một chút, triệt tiêu ảnh hưởng của hắn. Xê dịch xong, hắn cũng nằm xuống, bắt đầu ngủ trưa. —— nhưng mãi không chìm vào giấc ngủ được, chắc là do đêm qua ngủ quá nhiều rồi. Nửa mê nửa tỉnh, không biết đã qua bao lâu, chợt nghe thấy Đại tiểu thư hình như đã tỉnh, phát ra tiếng động. Đầu tiên là tiếng thứ gì đó bị xê dịch, hình như từ chỗ bàn ngọc. Sau đó, thanh âm Đại tiểu thư vang lên, thực trầm, thực nhẹ, tựa hồ không muốn quấy rầy hắn. “Mi không muốn nở hoa sao?” Lâm Sơ: “……” Đại tiểu thư dường như đang chất vấn Mỹ Nhân Ân. “Ta không đẹp sao?” Đại tiểu thư lãnh đạm nói: “Đẹp như vậy rồi, mi còn muốn gì đây hả?” Lâm Sơ an tĩnh như gà mà nghe. “Không muốn chết, thì nở hoa đi. Nếu ngày mai còn không nở, vậy ta sẽ sờ mi từ sáng đến tối, sờ cho mi chết mới thôi.” Đe dọa xong, Đại tiểu thư nằm xuống, từ sau lưng ôm lấy hắn, tiếp tục ngủ, rất nhanh, hô hấp đã đều đều rồi, có vẻ ngủ rất an tâm. Lâm Sơ cũng an tường nhắm mắt lại, nhẩm trong đầu tâm pháp. Tâm pháp Kiếm Các, kiếp trước không có lúc nào là không vận hành trong cơ thể hắn, sau khi đến thế giới này hắn vẫn chưa ngâm nga nó, dù sao hắn đã thuộc làu làu rồi, chỉ tiếc là không thể dùng được. Nếu muốn dùng được thì hắn phải song tu với Đại tiểu thư đã, tưởng tượng tưởng tượng, hắn cứ thấy khẩn trương thế nào ý. Cuộc sống đúng là không hề dễ dàng, gian nan cứ đua nhau nối gót mà tới, Lâm Sơ thở dài. Buổi chiều và buổi tối cũng sóng êm biển lặng qua đi, đến sáng hôm sau, Lâm Sơ bỗng nhiên bị giọng nói Tiêu Tuyên đánh thức. “Nở rồi!” Lâm Sơ mở bừng mắt, ngồi dậy, nhìn về phía bàn ngọc. Vì khác biệt nam nữ, nên ban đêm bọn họ sẽ đem bàn ngọc đặt ở giữa hai chiếc giường, ngăn cách thành hai bên, Lăng Phượng Tiêu cùng hắn ngủ bên này, Tiêu Tuyên một mình ngủ bên kia. Tuy rằng, hắn với Đại tiểu thư, thực tế cũng không cùng một giới tính. Có điều, Lâm Sơ nghĩ, hắn với Lăng Phượng Tiêu là chân chính có hôn ước, cho nên không cần phải ngăn cách, dù sao cũng không tính là khinh bạc Đại tiểu thư. Lăng Phượng Tiêu đang nhìn bàn ngọc. Lâm Sơ cũng nhìn sang, kinh ngạc phát hiện, trên sừng hươu nho nhỏ vậy mà đã mọc ra vài cánh hoa. Nở hoa rồi? Tiêu Tuyên vỗ tay khen ngợi: “Hai vị mỹ nhân, dung nhan các ngươi đúng là rất hiệu quả.” Lâm Sơ tỉ mỉ xem xét Mỹ Nhân Ân. Cành cây trông vẫn héo hon, cánh hoa thoạt nhìn cũng vô cùng ỉu xìu, toàn bộ sừng hương phảng phất như gầy đi vậy, giống như là cố vắt ra vài bông hoa nho nhỏ lúc đang cận kề cái chết. Đại tiểu thư uy hiếp hôm qua quả nhiên hữu hiệu? Chỉ là tại sao Đại tiểu thư phải uy hiếp như vậy chứ? Ôm nó vào lòng mấy ngày không được sao? Lâm Sơ nghĩ không ra. Nhưng mà, chỉ cần nở hoa, đã là tốt rồi. Tiêu Tuyên nói: “Cuối cùng cũng nở ra hoa trước khi vào thành, vậy là có thể kết trái trước khi Thiên Chiếu Hội diễn ra rồi.” Dứt lời, hắn kéo màn xe phía trước ra, nói: “Mỹ nhân mau xem, phía trước chính là thành Cáp Xa đó.” Cáp Xa, vương thành Bắc Hạ. Lâm Sơ ngó đầu ra ngoài xem thử, chỉ thấy giữa đường chân trời tựa như vô tận, một tòa thành trì màu đen đồ sộ đang đứng sừng sững, trên tường thành mọc lên vô số gai nhọn không rõ chất liệu, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh nắng mỏng manh, phảng phất như răng nanh của một con dã thú khổng lồ vậy. Cửa thành có một đội lính hắc giáp, Mậu Thất giơ lên một khối lệnh bài, đội lính lập tức cho qua. Trong thành vô cùng phồn hoa. Phố hẻm, ban công, dinh thự, đa số đều được xây từ những tảng đá lớn màu đen muôn hình muôn vẻ, hầu hết đều có bề mặt bằng phẳng, thoạt nhìn vừa đơn giản vừa vững chắc, khác hoàn toàn với Nam Hạ. Mà trên những viên gạch thường được vẽ những hình gì đó giống như chú văn, tửu kỳ* bên đường cũng đều là màu đen, thêu một ít chữ máu tím hoặc màu trắng cuồng loạn —— y phục những người đi đường phần lớn cũng như vậy, toàn bộ thành tràn ngập trong không khí bí ẩn và nguy hiểm. Đặc biệt là những người đi trên đường, thi thoảng sẽ thấy lẫn trong đó là Vu sư Bắc Hạ chùm áo choàng đen kín mít, trên mặt xăm hình, càng tăng thêm vẻ quỷ khí cho thành. Tiếng người hối hả và nhộn nhịp truyền đến, đôi khi xen lẫn với ngữ điệu Yết tộc, nhưng nhìn chung vẫn nghe hiểu được. Xe ngựa tiến thẳng về phía trước, tới một nơi hoang vắng tráng lệ thì dừng lại. “Đây là dinh thự bên ngoài hoàng cung của tại hạ, hai vị cô nương cứ ở đây nghỉ ngơi mấy hôm —— tại hạ cũng sẽ ở đây.” Tiêu Tuyên cười đến vô cùng phóng đãng, “Nhị vị mỹ nhân tỷ muội tình thâm, không ngại cùng nhau ở bên tây phòng chứ. Nếu hai vị muốn ra ngoài hỏi thăm thân nhân, cũng không có ai ngăn cản đâu, chỉ cần chăm sóc cho Mỹ Nhân Ân kết trái là được.” Lăng Phượng Tiêu nói: “Đa tạ điện hạ.” —— sau đó, liền có người dẫn bọn họ vào cửa, hướng sang phía tây nghỉ ngơi, Tiêu Tuyên thì không biết chạy đâu rồi. Sau khi vào phòng, hạ nhân dẫn đường kia cũng cáo lui. Không có ai giám thị, không có ai canh giữ, Tiêu Tuyên còn cho phép bọn họ có thể tùy ý ra ngoài. Nói cách khác, bọn họ ngay lập tức có thể đi tìm Vu sư hỏi xem có phải họ mới nghiên cứu ra huyết độc truyền nhiễm hay không, thậm chí có thể thuận lợi đi xem Thiên Chiếu Hội. Mọi việc thật sự quá thuận lợi. Lâm Sơ có chút hoài nghi. Hắn hỏi: “Không có ai giám thị sao?” Lăng Phượng Tiêu đang xem một thanh kiếm trang trí trong phòng, ngón tay vuốt ve mũi kiếm, nhàn nhạt nói: “Tiêu Tuyên đang mong chúng ta gây chuyện kìa, tại sao phải phái người giám thị chúng ta chứ?” Lâm Sơ: “Hở?” Đại tiểu thư, ngươi đang nói cái gì vậy, ta nghe không hiểu. Lăng Phượng Tiêu nhìn hắn cười, ý cười vừa bất đắc dĩ vừa sủng ái, giọng nói còn có chút nhẹ đi: “Hắn đã từng vặn hỏi chúng ta tên họ và lai lịch chưa?” “Chưa từng.” “Hắn đã từng hỏi rốt cuộc nhà chúng ta ở chỗ nào trong thành Cáp Xa, gia đình làm nghề gì chưa?” “Chưa từng.” “Đúng vậy. Chợ đêm ngư long hỗn tạp, trừ phi đầu hắn có vấn đề, mới có thể không bố trí phòng vệ chúng ta như vậy.” Lâm Sơ: “Thế……?” Đúng là cả hành trình, Tiêu Tuyên đều không hề phòng bị, còn có vẻ rất tin tưởng bọn họ. Lăng Phượng Tiêu nói: “Tiêu Tuyên thân là hoàng tử Bắc Hạ, nói không chừng còn là người kế vị, lại phải ngàn dặm xa xôi chạy tới chợ đen, mua bảo vật về hiến tặng cho Đại Vu, có thể thấy được Đại Vu quyền thế ngập trời như thế nào, áp đảo cả hoàng gia.” Lâm Sơ: “Ồ.” “Bởi vậy, Tiêu Tuyên cũng chưa chắc là cùng phe với Đại Vu. Dọc đường đi này chúng ta không làm ra việc gì đáng ngờ đối với hắn, hắn liền minh bạch, mục đích của chúng ta không phải hắn. Nếu chúng ta quả thực không có ý tốt, thì cũng không phải làm hại hắn, mà là làm hại Đại Vu. Hắn thấy vậy vui mừng, thậm chí còn giúp đỡ chúng ta.” Lâm Sơ lại lần nữa hoài nghi mạch não mình so với người này có chút đơn giản hóa.