Ngay khi Tô Cẩm Bình đang nghĩ xem có nên hét lên kêu cứu hay không, thì “xoẹt” một tiếng, một thứ gì đó bay về phía cổ tay Lãnh Tử Hàn. Hắn ta nhanh chóng lật tay đi, nhưng vật kia vẫn để lại một vết xước trong lòng bàn tay hắn ta, tuy không sâu nhưng cũng chảy máu. Đôi mắt đen thoáng hiện lên sát khí, đây là lần đầu tiên hắn ta bị thương trong suốt mười năm qua. Dù sao danh hiệu thiên hạ đệ nhất cao thủ cũng không phải là nói chơi cho vui! Thứ vừa tấn công hắn ta lăn vài vòng rồi rơi xuống bên cạnh chân hắn ta, chính là chiếc còi trúc mà hắn ta đưa cho Tô Cẩm Bình hôm trước. Lãnh Tử Hàn ngẩng đầu nhìn ra cửa, cánh cửa hơi mở ra, một người mặc xiêm y trắng tuyết lẳng lặng đứng đó, trên khuôn mặt như thần tiên không có chút biểu cảm nào, nhưng trong đáy mắt lại hiện rõ sát khí! “Bách Lý Kinh Hồng!” Hắn ta buông nàng ra, bước vài bước đến trước mặt hắn, đôi mắt đen nhìn thẳng vào đối phương, tuy hắn ta chưa từng gặp Bách Lý Kinh Hồng, nhưng từ khí chất của người này cũng có thể đoán ra thân phận của hắn. “Lãnh Tử Hàn!” hắn thản nhiên phun ra ba chữ, như muốn nói, mình cũng đoán được đối phương là ai. Lãnh Tử Hàn nghe vậy liền nhếch môi cười tà mị, trong mắt có luồng khí hắc ám kinh khủng như Tu La khát máu, nếu là người thường, chỉ cần nhìn dáng vẻ này của hắn ta cũng sẽ không kìm được mà run rẩy! Nhưng người đang đứng trước mặt hắn ta đây, không hề bị ảnh hưởng chút nào. Đôi ngươi không có tiêu cự của hắn thản nhiên lướt qua hắn ta, quay đầu nhìn người trong nhà, cất lời giải thích lý do mình tới: “Thứ đó, nàng đánh rơi ở Lê viên.” Thứ đó, chính là chiếc còi trúc kia, nếu không phải nàng đánh rơi nó ở Lê viên, nếu không phải hắn nhất thời nổi hứng muốn tới đây trả lại cho nàng, chỉ sợ... chính hắn cũng không dám tưởng tưởng sẽ xảy ra chuyện gì! Tô Cẩm Bình đầy căm giận ngồi dậy, kéo lại cẩn thận vạt áo của mình, mà xuyên qua vạt áo bị kéo lộn xộn kia, Lãnh Tử Hàn cũng nhìn thấy dấu hôn đầy trên làn da trắng nõn của nàng. Sắc mặt hắn ta trắng bệch, nghi vấn trong lòng đã có câu trả lời, không cần phải kiểm chứng, sự thật đã bày ra trước mắt. Nàng nhặt cây còi trúc dưới đất lên, liếc mắt nhìn Lãnh Tử Hàn đầy trào phúng, rồi ném thẳng chiếc còi qua cửa sổ. Chiếc còi bay thành một hình vòng cung như cầu vồng, nhưng cũng giống như một cây đao chém mạnh vào người hắn, không nặng đâu, nhưng thấu tới tận xương! Chỉ là, như thế vẫn chưa đủ. Nàng đi tới trước mặt hắn ta, nghiêng người nói với Bách Lý Kinh Hồng: “Huynh ra ngoài trước một chút đi.” Hắn khẽ nhíu đôi mày đẹp, không hiểu ý nàng định làm gì, cũng hơi lo lắng. Nếu hắn đi ra ngoài, liệu Lãnh Tử Hàn có làm chuyện gì với nàng không? Có điều, sắc mặt Tô Cẩm Bình cực kỳ kiên định, cũng khiến hắn thấy tin tưởng hơn. Bách Lý Kinh Hồng hơi khựng lại một chút, rồi lẳng lặng quay người ra ngoài. Nếu hắn canh ngoài cửa, có chuyện gì cũng sẽ tới kịp nhỉ? Cánh cửa được đóng lại, nhìn sắc mặt giễu cợt, oán hận, đầy chán ghét của nàng, Lãnh Tử Hàn cảm thấy lồng ngực đau đến không thở nổi! Vì sao? Vì sao chỉ một tháng không gặp, giữa bọn họ sao lại biến thành thế này?! Nàng đưa tay lên --- “bốp” một tiếng, tát mạnh vào mặt hắn! Mặt Lãnh Tử Hàn đầy vẻ khiếp sợ, không thể tin nổi! “Cái tát này, là dạy cho ngươi biết tôn trọng là gì! Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi tin hay không thì liên quan gì tới ta? Mười bốn năm trước ta đã cứu ngươi sao? Lãnh Tử Hàn, bây giờ ta chỉ muốn nói với ngươi một câu. Tốt nhất là ngươi đừng để ta phải hối hận vì đã từng cứu ngươi!” Đôi môi đỏ mọng gằn từng chữ một đầy cay nghiệt. Nàng biết những lời này sẽ khiến người ta bị tổn thương sâu sắc, thậm chí nàng còn lợi dụng tình cảm của Lãnh Tử Hàn dành cho Tô Cẩm Bình cũ để làm tổn thương hắn ta. Nhưng chuyện hắn ta làm ngày hôm nay, thực sự không thể tha thứ được! Để Bách Lý Kinh Hồng đi ra ngoài rồi mới động thủ đánh hắn ta, đã là giữ thể diện cho hắn ta lắm rồi! Nghe nàng nói xong, hắn ta ngẩn ra đứng nhìn nàng. Trong mắt đầy vẻ kinh hoàng, đau đớn, bi thương. Bỗng nhiên, hắn ta khẽ cười, cười đến tang thương mà tuyệt vọng, cảm giác đau rát trên má nhắc nhở hắn ta, khi cô gái này xuống tay, nàng không hề nương tay một chút nào: “Tiểu Cẩm, nàng thay đổi rồi!” Nàng không chỉ không còn thích hắn ta, hơn nữa còn trở nên vô cùng tàn nhẫn. Nàng trước đây, nếu gặp chuyện thế này, chắc chắn sẽ chỉ biết khóc, kinh hãi như con thỏ, nhất định sẽ không giống nàng của hôm nay, từng câu từng chữ xuyên thấu tim hắn ta, thậm chí còn giơ tay tát hắn ta một cái! Chỉ là, tại sao hắn ta lại cảm thấy, nàng như thế này càng thu hút hắn ta hơn hứ? Nàng độc lập, kiên cường, tàn nhẫn, giống như đóa mai hồng cô độc nhưng ngạo nghễ với thế gian, cứng cỏi, bất khuất, kiêu ngạo đón gió giống như nhành cây vươn lên trong gió tuyết. Nhưng, dù nàng có thay đổi thế nào, nàng cũng không thuộc về hắn ta, nàng đối với hắn ta, chỉ có oán hận mà thôi! “Cút!” Lại một từ nữa, hung hăng đâm mạnh vào lòng hắn ta, nhưng đôi môi đỏ kia vẫn không chút lưu tình, lại nói tiếp: “Sau này đừng xuất hiện trước mặt ta nữa. Cảm ơn!” “Tiểu Cẩm, ta...” Hắn ta vội vàng lên tiếng, muốn xoay chuyển tình thế, nhưng thời khắc này, hắn ta mới cảm thấy mình rất luống cuống. Hắn ta luôn nói rằng chuyện khiến hắn ta không thể chấp nhận được nhất là nàng quên hắn ta, có điều, đến lúc này hắn ta mới biết, có một chuyện càng đáng sợ hơn việc nàng quên hắn ta, đó là --- không bao giờ được xuất hiện trước mặt nàng nữa! Nếu như không bao giờ được xuất hiện trước mặt nàng nữa, thì hắn ta sống còn có giá trị gì đây? Hắn ta thậm chí còn không biết vì sao mình phải tiếp tục sống... “Ngươi không cần phải nói thêm gì nữa! Cút ngay đi!” Hắn ta liên tục xâm phạm vào giới hạn của nàng. Đầu tiên là bóp cổ nàng, bây giờ thậm chí còn điên cuồng đến mức này nữa. Thực sự coi Tô Cẩm Bình nàng là quả hồng mềm để mặc người ta ức hiếp chà đạp hay sao?! Hắn ta lùi lại từng bước, mặt đầy vẻ hối hận: “Xin lỗi nàng!”, sau đó nhảy qua cửa sổ ra ngoài. Bọn họ đều cần chút thời gian để bình tĩnh lại, bây giờ cứ tạm rời đi trước đã... Cho đến khi hắn ta đi xa, Tô Cẩm Bình vẫn cảm thấy toàn thân lạnh lão, một luồng khí lạnh di chuyển từ gót chân lên tới tận đỉnh đầu! Tuy nàng không coi trinh tiết quá nặng nề như con gái cổ đại, nhưng trong khoảnh khắc đó, cảm giác hoảng sợ này cũng vô cùng chân thật, đầu óc trống rỗng, dưới đáy lòng thậm chí còn cảm thấy tuyệt vọng. Nàng chưa từng cảm thấy bất lực như bây bao giờ, trừ lần duy nhất nhìn thấy bố mẹ nuôi nằm trong vũng máu kia. Mà hình ảnh đó, bây giờ lại như hiển hiện rõ trước mặt nàng, chỉ cần nghĩ tới đã cảm thấy đau đớn đến thấu xương! Cửa bị đẩy ra, hắn lẳng lặng đứng ở cửa nhìn nàng, ánh mắt không có tiêu cự, gương mặt lãnh đạm không vương bụi trần, nhìn dáng vẻ hơi kinh hoàng của nàng, trong lòng hắn thoáng đau đớn, có lẽ đó là một cảm giác mà người ta hay gọi là “đau lòng”. Hắn im lặng nhìn nàng một lúc lâu, rồi nhẹ giọng hỏi: “Nàng, không sao chứ?” Là câu hỏi, nhưng giọng điệu vẫn lạnh tanh, không thể nhận ra chút vẻ quan tâm nào. “Không sao!” Nàng cố gắng nhếch môi cười, nói: “May mà huynh tới kịp, nếu không...” Nếu không sẽ thế nào, thật ra nàng cũng biết. Với tính cách của Lãnh Tử Hàn, chưa chắc hắn ta đã làm tới cùng. Lúc ấy chỉ là vì hắn ta bị ghen tuông làm mụ mị đầu óc mà thôi. Nhưng, có làm tới cùng hay không, thì ai biết được câu trả lời chứ?! Chỉ e chính Lãnh Tử Hàn cũng không biết. Nghe nàng nói vậy, trong lòng hắn hơi căng lên, nhưng cũng không đáp lại nàng, chỉ im lặng đứng ở cửa nhìn Tô Cẩm Bình. Một lúc lâu sau, bên tai nghe được tiếng bước chân của thị vệ truyền tới, có lẽ là đi tuần tra, môi hắn mấp máy một chút, cuối cùng lại lạnh nhạt xoay người bước đi. Nhìn theo bóng lưng của hắn, lần đầu tiên trong đời, Tô Cẩm Bình có cảm giác mất mác. Tuy đối với hắn mà nói, hỏi một câu “nàng không sao chứ” đã là sự quan tâm hiếm có rồi. Nhưng sau đó, nàng vẫn hy vọng hắn có thể an ủi mình vài câu, dù là giả vờ giả vịt thôi cũng được. Dù sao, vào thời điểm con người ta yếu ớt, cũng vẫn mong có người quan tâm đến mình. Hơn nữa... đối với nàng, hắn cũng hơi đặc biệt... Có điều, suy nghĩ này vừa xuất hiện, chính nàng cũng giật nảy mình! Đặc biệt à? Đặc biệt cái gì chứ? Có phải gần đây nàng phát điên rồi không? Nàng kéo lê cơ thể như nhũn ra của mình đến bên bàn, ngồi xuống, nghĩ đến mọi chuyện, sắc mặt vẫn hơi trắng bệch ra. Không bao lâu sau, một đôi giầy màu trắng xuất hiện trước mắt nàng, nàng đảo mắt, khẽ nhếch môi nói: “Mấy hôm nay, náo nhiệt thật!” Lại là một người đến “thăm bệnh” sao? “Sư... à không, tiểu Cẩm!” Giọng nói nhẹ nhàng của Hoàng Phủ Dật vang lên trên đầu. “Có chuyện gì à?” Nàng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, ngẩng đầu, cố gắng dùng ánh mắt bình thường nhất để nhìn hắn. Hắn hôm nay, trong đôi mắt màu hổ phách tràn đầy vẻ đau thương, và tiếc nuối, cây quạt thủy mặc vẫn hay cầm không thấy đâu nữa, mà đổi thành cây sáo ngọc xanh biếc, phát ra những tia sáng nhè nhẹ, lấp loáng dưới ánh mắt trời, đẹp vô cùng. Hoàng Phủ Dật mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng vẫn không dễ cất lời, hắn cảm thấy hỏi thẳng ra hình như không ổn. Nhìn mặt nàng giống như vừa bị tổn thương sâu sắc, nên hắn cũng tự nghĩ thành là vì nàng trúng thiên đoạn tuyết, xảy ra chuyện với Bách Lý Kinh Hồng nên tâm trạng không tốt. Thấy hắn không nói gì, nàng hít sâu một hơi, sau đó trợn trừng mắt đầy nghịch ngợm, cười cười nói với hắn: “Ta thấy cây sáo này thích hợp với huynh hơn cây quạt kia đấy!” Tâm trạng của nàng đã ổn định lại, cần gì phải vì một người kỳ quái mà phá hỏng tâm trạng của mình chứ. Nhìn nàng cười, hắn cũng khẽ cười, trên dung nhan cực kỳ giống Hoàng Phủ Dạ kia toát ra vẻ phóng khoáng, tiêu dao, nàng thế này mới đúng là người hắn biết: “Cây sáo này vốn là của ta. Cây quạt kia là mượn của Thượng Quan đại nhân mà!” “Huynh không nghèo đến mức không mua nổi một cây quạt đấy chứ? Quạt cho mát thôi mà cũng phải mượn quạt của người ta à?” Cô nàng nào đó nhìn hắn đầy nghi hoặc, không phải Hoàng Phủ Dạ có rất nhiều tiền sao? Vì cái lông gì mà đệ đệ của hắn ta lại nghèo đến mức này?! “Khụ khụ...” Hắn ho sặc sụa, thì ra hắn mượn quạt của Thượng Quan Cẩn Duệ là vì hắn nghèo tới mức không có tiền mua quạt sao? Cách lý giải này, thật là...: “Cũng không phải, chẳng qua, vì ta thích tranh vẽ của danh họa trên mặt quạt của Thượng Quan đại nhân, hiếm khi thấy được, nên mới mượn về ngắm một chút”. Hắn cũng không thể nói thật rằng vì mình nghi ngờ Thượng Quan Cẩn Duệ có âm mưu tạo phản đúng không? “Nói tới nói lui, cũng chỉ chứng minh huynh quá nghèo. Danh họa vẽ tranh, người ta thì mua được, huynh lại không mua nổi, còn phải thảm thương đến mức mượn về ngắm!” Nói xong, nàng vỗ nhẹ vai hắn: “Thật ra, ta có ý kiến thế này, huynh có thể tới yêu cầu hoàng huynh của huynh, bảo hắn tăng chút bổng lộc cho huynh, vậy là huynh có tiền mua quạt rồi! Đương nhiên, ý kiến tuyệt hảo này, là ta đề xuất, cho nên, sau khi huynh được tăng bổng lộc, cũng có thể nghĩ ngợi một chút, tặng ta chút bạc cảm ơn là được rồi!” Ặc... “chuyện này... thật sự không cần đâu!” Bổng lộc của thân vương cũng không thấp, hơn nữa, hàng năm hắn phiêu bạt giang hồ, đúng là cũng không dùng hết bao nhiêu bạc, tăng bổng lộc cũng chẳng để làm gì. Còn về chuyện suy nghĩ tặng bạc để cảm ơn nàng thì... Khụ khụ! Nghe hắn nói xong, Tô Cẩm Bình rụt tay lại, ra vẻ thông cảm phẩy tay: “Thôi đi, thôi đi, đâu phải ta không biết hoàng huynh của huynh chứ, cực kỳ keo kiệt, có mỗi hai lượng bạc mà cũng phải tính toán rõ ràng với Hoàng Phủ Dạ. Huynh không dám tới ý kiến với hắn là chuyện bình thường thôi!” Nàng còn nhơ rất rõ, ngày mà nàng xuyên không tới đây, hỏi bọn hắn lương bổng của cung nữ quét rác là bao nhiêu, cuối cùng Hoàng Phủ Hoài Hàn còn nói với Hoàng Phủ Dạ một câu: “Sau này bổng lộc mỗi tháng của đệ bớt đi hai lượng bạc”. Quá keo kiệt! Hic, sau đầu vị vương gia nào đó xuất hiện một giọt mồ hôi to tướng. Đại hoàng huynh là người như vậy sao? Sao hắn lại không biết nhỉ? “Thật ra, đại hoàng huynh...” hắn rất muốn giải thích hộ hoàng huynh của mình, nhưng Tô Cẩm Bình lại làm ra vẻ ‘ta hiểu hết mà’, nói đầy vẻ bí hiểm: “Ta biết huynh không dám nói xấu hắn, nên mới muốn giải thích giúp hắn. Huynh yên tâm, ở chỗ này của ta không có người của hoàng huynh huynh đâu. Hắn không thể nghe được chuyện gì hết. Nếu huynh có ý kiến gì với hắn, hoặc có gì bất bình, cứ can đảm mà nói ra. Ta cam đoan một trăm phần trăm sẽ giữ bí mật giúp huynh!” Nói xong, mặt nàng lại hào hứng đúng kiểu thích thú buôn chuyện, cứ nghe hắn nói đã, sau đó sẽ dùng lời hắn nói để tạo áp lực với hắn, đối chút bạc là được rồi! Tô Cẩm Bình sung sướng thầm tính toán trong lòng. “...” Hắn làm sao có ý kiến hay bất mãn gì với đại hoàng huynh được chứ? Nhìn nàng thế này, đủ thấy chính nàng mới có kha khá ‘ý kiến’ với ‘bất mãn’ với đại hoàng huynh ấy! Hắn đành phải lảng sang chuyện khác: “Khụ khụ, chuyện đó... có một số việc nếu đã xảy ra rồi, thì cũng đừng bân lòng nữa. Người thực sự thích nàng, chắc chắn sẽ không để tâm đâu. Vì dù sao, chuyện đó cũng không phải do nàng cam tâm tình nguyện!” Bỗng nhiên hắn buông ra một câu không đầu không cuối, rồi hơi quay đầu đi, khuôn mặt tuấn tú còn hơi ửng hồng. Tô Cẩm Bình kỳ quái nhìn hắn, còn không hiểu vì sao đột nhiên hắn lại nói như vậy. Đột nhiên, trong cái đầu toàn những sợi dây thần kinh đứt đoạn kia bỗng chợt hiểu ra, vì sao hắn lại nói những lời vừa rồi. Bây giờ có lẽ người dân cả nước đều biết chuyện tốt của nàng rồi! “Huynh cố tình tới đây để an ủi ta sao?” Thật không ngờ, trong hoàng thất còn có người lương thiện hiền hậu thế này tồn tại. Vốn nhìn thấy cái tên Hoàng Phủ Hoài Hàn coi ích lợi là số một, lại đến tên mỹ nhân rắn rết Quân Lâm Uyên kia, còn cả Hoàng Phủ Dạ ăn chơi trác táng không biết đã làm biết bao nhiêu cô gái đau lòng, nàng đã kết luận, người trong hoàng thất, tất cả đều vì lợi ích cá nhân mà thôi. Không ngờ người này lại cố tình tới để an ủi nàng, đúng là hiếm có, hiếm có! Hắn hơi ngẩn người, rồi nói: “Coi như là thế đi!” Bàn tay cầm sáo ngọc vì căng thẳng mà hơi toát mồ hôi, thật ra, hắn còn muốn hỏi, có phải Tử Hàn đã tới không, nhưng lại nghĩ, tình hình thế này, hỏi câu đó có vẻ không ổn lắm. Hôm nay, coi như hắn đã hiểu được cái gì gọi là “tình đầu chớm nở”, “trái tim rung động”, trước mặt cô gái này, dường như chỉ cần nói thêm một câu hắn cũng đỏ mặt. Hơn nữa, chuyện này thực sự rất trái ngược với tính cách phóng khoáng, tiêu dao tự tại trước đây của hắn, thậm chí hắn còn ngượng ngùng không dám mở miệng, đúng thế, là ngượng ngùng! Nhìn dáng vẻ chân thành của hắn, Tô Cẩm Bình bỗng nổi hứng muốn đùa giỡn, khẽ lắc đầu giống như rất khó chấp nhận: “Ôi, một cái người tàn hoa bại liễu như ta, cuộc đời này không dám trông chờ vào ai nữa rồi!” “Không được nói mình như vậy!” Hoàng Phủ Dật vội vàng phản bác, sau đó lại đỏ mặt ấp úng nói: “Nếu nàng tình nguyện, ta sẽ đi cầu xin hoàng huynh cho ta cưới nàng!” Hắn là người không màng thế tục, không ngại miệng lưỡi thế gian. Hoặc nên nói, hắn vốn không quen với cuộc sống bị những quy củ cũ rích ràng buộc, nên hắn mới rời xa khỏi sự phân tranh nơi hoàng thất, thỏa thích du sơn ngoạn thủy. Trong mắt hắn, Tô Cẩm Bình không còn trong sạch, tuy rằng về cơ bản không có một ai ở thời này có thể chấp nhận được, nhưng hắn lại nghĩ, tất cả chuyện này không phải lỗi của nàng, vì thế, hắn có thể thông cảm được. “A... không cần! Huynh không cần phải thương hại ta đến mức đó đâu!” Tô Cẩm Bình nhanh chóng từ chối. Cái người này, có phải là lương thiện quá mức rồi không? “Không phải là thương hại, là thích!” Hắn bình tĩnh nhìn vào mắt nàng, trong mắt đầy vẻ chân thành, nhìn đến mức tim Tô Cẩm Bình đập mạnh lên. Lúc này nàng cũng mới nhận ra rằng, không thể đùa với tên nhóc này được. Nàng thật sự muốn tát cho mình hai cái, rỗi việc lại đi nói linh ta linh tinh! “Ta nghĩ, tình cảm của huynh dành cho ta không phải là thích, chỉ là có cảm tình thôi. Chúng ta mới biết nhau không lâu, cũng không hiểu nhau kỹ càng, chỉ mới gặp phải lần, không thể nói tới chuyện thích được!” Tô Cẩm Bình có cảm giác như đầu mình đang phình ra, tuy kiếp trước xung quanh nàng cũng không ít ong mật, nhưng không nhiều đến mức như ở cổ đại này! Hơn nữa, ở cổ đại lại toàn là mỹ nam, là mỹ nam tuyệt thế nữa chứ! Chỉ có trời mới biết, mỗi lần từ chối một người, trong lòng nàng khó chịu thế nào! Nghe nàng nói vậy, Hoàng Phủ Dật chỉ khẽ cười, đôi mắt màu hổ phách nhìn sâu vào mắt nàng, lớn tiếng tuyên bố: “Ta sẽ chứng minh cho nàng xem!” Dứt lời, không chờ nàng đáp lại, hắn đã quay người đi, dứt khoát, gọn gàng, thậm chí còn thoải mái hơn lúc Bách Lý Kinh Hồng rời đi vài phần. Tô Cẩm Bình nhìn theo bóng lưng hắn, day day cái đầu đau nhức của mình! Cái quái gì thế này, toàn mấy chuyện linh tinh! Thiển Ức đi lấy đồ điểm tâm của mình và Tô Cẩm Bình xong liền bê khay về cung Cảnh Nhân. Nhìn tiểu thư không thích Lãnh công tử như vậy, chắc bây giờ Lãnh công tử đã về rồi chứ? Đang mải nghĩ, bỗng chân cô đạp phải thứ gì đó, cúi đầu nhìn, hóa ra lại là một chiếc mẩu trúc màu đen, Thiển Ức nhặt lên nhìn một lúc lâu, hình như lúc trước khi Lãnh công tử đến phủ Thừa tướng gặp tiểu thư, cô có nhìn thấy mẩu trúc này, hình như là cái còi thì phải. Cô lật ngược lại xem, quả nhiên thấy một lỗ nho nhỏ để thổi, chắc là của Lãnh công tử! Nghĩ vậy, cô liền cất chiếc còi vào ngực áo, chờ lần sau Lãnh công tử tới, có cơ hội sẽ trả lại cho ngài ấy. ----bamholyland.com---- Buổi chiều, Tô Cẩm Bình cầm chối, lòng không cam, tâm không nguyện đi về phía Ngự thư phòng, trong đầu đều mải mê suy nghĩ xem sau khi lĩnh lương bổng tháng này, nàng phải hung hăng ‘dạy dỗ’ Hoàng Phủ Hoài Hàn một trận thế nào, rồi thoải mái rời đi thế nào, không để cho hắn có một chút cơ hội nào để phản kích, báo thù hết, phải đền đáp đủ ơn ‘chăm sóc’ của hắn dành cho nàng suốt một tháng qua chứ! Chưa được mấy bước, đằng trước lại có một đám người đi tới, người đi giữa dù rất cố gắng giữ dáng vẻ tao nhã, nhưng vẫn không giấu được bước chân khập khiễng của ả ta. Nhìn kỹ thì đúng là đám người Mộ Dung Song. Tô Cẩm Bình vội vàng cúi đầu, không nên trực tiếp xung đột với ả ta thì hơn, dù sao tính về thân phận, thì nàng vẫn thấp hơn ả rất nhiều. Có điều, Mộ Dung Song cố tình tới để gây sự, sao có thể để nàng trốn dễ như thế được? Đi tới trước mặt nàng, ả dừng lại, Tô Cẩm Bình âm thầm nghiến răng nghiến lợi, hơi cúi người giống như đang cung kính hành lễ: “Nô tỳ tham kiến quận chúa Mộ Dương!” “Không phải là Tô Cẩm Bình đây sao? Lần trước bản quận chúa vừa gặp ngươi mà như đã quen từ lâu, không biết bản quận chúa có được cái vinh hạnh mời ngươi đến cung cả ta ngồi chơi chút không?” Mộ Dung Song vừa nói vừa cười rất tự nhiên, nhưng vẻ ghen tị và oán hận trong đáy mắt thì hoàn toàn không thể giấu nổi! Ả dùng trăm phương nghìn kế khích bác Vinh phi, cuối cùng lại hóa ra đi tác thành cho Kinh Hồng ca ca và tiện nhân này, làm sao ả chịu nổi cái việc chữa lợn lành thành lợn què như thế chứ?! Vừa gặp như đã quen từ lâu à? Là vừa gặp đã thù hận thì có! “Tạ ơn quận chúa đã yêu mến, nhưng bây giờ nô tỳ phải tới Ngự thư phòng quét tước, nếu tới chậm, Hoàng thượng trách tội, thì tội của nô tỳ sẽ to lắm.” Tới cung của ngươi ngồi, ai mà biết ngồi xong rồi ta còn có mạng mà về không? “Chuyện này thì ngươi không cần phải lo. Bản quân chúa có thể sai người đi báo với Hoàng đế bệ hạ của quý quốc một tiếng, chắc hắn cũng sẽ không làm khó ngươi đâu!” Mộ Dung Song đáp. Tô Cẩm Bình nghiêng đầu, giống như đang thực sự suy nghĩ xem những lời này có tin được không, cuối cùng, nàng chớp chớp đôi mắt to tròn như chú nai con ngây ngô, nhìn Mộ Dung Song nói: “Nô tỳ xin nhận tấm lòng của quận chúa, nhưng đối với Hoàng thượng, nô tỳ luôn canh cánh trong lòng, chỉ cần nghĩ nếu nô tỳ không tới đó, cửa ngự thư phòng của Hoàng thượng không có ai quét tước, trong lòng nô tỳ lại đau đớn không chịu nổi, khổ sở không chịu nổi. Vì thế, nên bây giờ nô tỳ phải lập tức tới đó quét tước thì hơn, nếu không nô tỳ nhất định sẽ là cung nữ đầu tiên chết vì xấu hổ vì không hầu hạ Hoàng thượng cẩn thận mất!” Mộ Dung Song thề, đời này ả chưa từng thấy một cô gái nào vô sỉ như người đang đứng trước mặt ả đây! Nàng nghĩ rằng ả không biết giữa nàng và Hoàng Phủ Hoài Hàn xung khắc thế nào sao? Lại còn canh cánh trong lòng à? Xấu hổ chết đi được mà nàng cũng nói ra mồm. Mộ Dung Song cũng không vạch trần nàng, ả chỉ hơi nghiêng người đi, giống như không đứng vững ngã vào người Tô Cẩm Bình: “Ôi chà, đau chân quá!” Tô Cẩm Bình vội nghiêng người sang một bên, để Mộ Dung Song bổ nhào sang bên cạnh, nếu không phải mấy thị tỳ nhanh tay đỡ ả lại, thì bây giờ ả đã nhã sõng xoài dưới đất rồi! Ả cáu tiết, đang định gây khó dễ, Tô Cẩm Bình lại lên tiếng trước: “Quận chúa, vừa rồi ngài không đứng vững nhưng người nô tỳ lại bẩn thỉu, nên không dám đỡ ngài, mong ngài thứ tội!” Nói xong, nàng còn ra vẻ rất quan tâm đến ả, ghé đầu tới nói: “Quận chúa, nô tỳ nghĩ mình phải có trách nhiệm nhắc nhở ngài một chút, nếu chân không thoải mái thì đừng nên đi lại nhiều. Người ta nói bị thương xương cốt, mất một trăm ngày, xương chân của ngài bị gãy như vậy, nên ở trong phòng dưỡng thương, thì mới mau khỏi được! Dù sao thân phận của ngài cao quý như vậy, phẩm hạnh thanh cao, chắc chắn không thể giống những người phụ nữ thô tục thiếu hiểu biết, đã bị thương còn chạy ra ngoài tìm cách làm hại người khác. Vì thế, quận chúa nên ở trong phòng mình thì hơn, đầu tiên là dưỡng bệnh, sau đó là tránh hiềm khích, đó mới là thượng sách!” “Ngươi!” Ả có gì mà sợ hiềm khích chứ? Hiềm khích à? Thiên Mặc đứng sau lưng Mộ Dung Song rất khó chịu muốn bước tới cãi cọ giùm chủ nhân nhà mình, nhưng lại bị Mộ Dung Song đưa tay ra ngăn lại. Không phải đột nhiên ả rộng lượng không thèm so đo, mà ả biết đấu võ mồm với nàng, e là ả không có phần thắng. Thiên Mặc lại càng không phải là đối thủ của nàng. Mục đích của ả hôm nay cũng không phải tới để đấu võ mồm với nàng. Ả đứng vững người, một cung nữ lẳng lặng bước tới bên Tô Cẩm Bình. Tô Cẩm Bình liếc mắt nhìn cô ta một cái, định động thủ sao? Chỉ là, nàng cũng không quá để tâm! Nhưng sự chú ý của nàng nhanh chóng bị Mộ Dung Song hấp dẫn: “Tô Cẩm Bình, ngươi có biết quan hệ giữa ta và Kinh Hồng ca ca là thế nào không?” Tới để thị uy à? Có điều, Tô Cẩm Bình có thể nhận ra từ thần sắc của đối phương, dường như không chỉ đơn giản là tới để thị tuy. Nghe ả hỏi, nàng không quan tâm, khẽ cười đáp: “Khởi bẩm quận chúa, nô tỳ biết, ngài là vị hôn thê cũ đã bị Tam hoàng tử Nam Nhạc từ hôn!” “Ngươi!” Ngón tay thon dài chỉ thẳng về phía nàng. Hôm nay ả mới lĩnh hội triệt để, cái gì gọi là tức chết người không đền mạng. Miệng lưỡi của Tô Cẩm Bình này, quả nhiên lợi hại: “Vậy hẳn là ngươi cũng biết, một mình huynh ấy từ hôn, coi như không tính. Phải do đích thân Hoàng thượng Nam Nhạc nói hủy bỏ, mới có thể hủy bỏ được. Nếu không, chắc chắn sẽ bị gán tội kháng chỉ không tuân theo! Kháng chỉ, là tội chết!” Lời này của ả khiến tim Tô Cẩm Bình đập mạnh, hơi khó chịu một chút, nhưng trên mặt vẫn không tỏ thái độ gì: “Quận chúa, tuy thân phận của nô tỳ thấp kém, nhưng vẫn muốn nhắc nhở ngài một câu, dưa hái xanh không ngọt, thứ cho nô tỳ không hầu chuyện được ngài. Cáo từ!” Nói xong, không chờ Mộ Dung Song đáp lời, nàng đã tức tối quay người đi! Nàng không hiểu nổi, một con người buồn chán như Bách Lý Kinh Hồng, vì sao cũng có thể trêu hoa ghẹo bướm chứ? Đúng là đáng ghét!!! “Quận chúa, ngài nhìn nàng kìa, không có chút lễ tiết nào hết, hoàn toàn không để ngài vào mắt mà!” Thiên Mặc chỉ theo bóng Tô Cẩm Bình, nghiến răng nghiến lợi nói, mặt đầy vẻ khó chịu. Mộ Dung Song vốn phải rất tức giận, lúc này lại cười lạnh, trong mắt đầy vẻ đắc chí: “Cứ để tiện tỳ kia đắc ý đi, tiếc là, dù có đắc ý thế nào, thì nàng cũng không sống qua được hôm nay đâu!” Thiên Mặc ngẩn người, rồi lập tức cười theo, quả thật, dù có đắc ý thế nào nàng cũng không thể sống qua hôm nay! ... Khi Tô Cẩm Bình tới cửa ngự thư phòng, Hạ Đông Mai đã ở đó, có vẻ cũng vừa tới không bao lâu. Không tồi, không phải Hoàng Phủ Hoài Hàn chỉ chĩa mũi dùi về một mình nàng, trong lòng Tô Cẩm Bình cũng cảm thấy thoải mái hơn chút. Vừa nhìn thấy Tô Cẩm Bình, mặt Hạ Đông Mai cũng rất vui vẻ. Tuy rằng làm cùng Tô Cẩm Bình, mỗi ngày đều rất mạo hiểm, nhưng cô tiến cung nhiều năm, đây là lần đầu tiên được nghỉ, còn được nghỉ hẳn một ngày rưỡi, ngủ hai giấc dài thật dài, cô mới biết cảm giác ngủ nướng thích thú đến nhường nào. Mà tất cả những chuyện này, đều nhờ công của Tô Cẩm Bình cả! “Cô đến rồi à? Hoàng thượng không có đây, hình như là được hoàng thượng Bắc Minh hẹn tới Ngự hoa viên đi dạo rồi!” Hạ Đông Mai nhanh chóng “báo cáo” tình hình cho Tô Cẩm Bình. Vì thế, mặt cô nàng nào đó vốn đã đen, nay lại càng trầm xuống hơn, trong lòng lẳng lặng nghiến răng, Hoàng Phủ Hoài Hàn chết băm chết vằm kia, mình thì sung sướng thoải mái đi dạo Ngự hoa viên, còn gọi nàng tới quét rác, có cần ác độc đến thế không? Nàng nguyền rủa cái tên đó đoạn tử tuyệt tôn! (Không con không cháu) Nàng đang định nói gì, thì tiếng bước chân liền truyền tới từ bên trái. Tô Cẩm Bình đảo mắt nhìn qua, thấy ngay đám người Hoàng Phủ Hoài Hàn và Quân Lâm Uyên đang đi tới. Nàng lập tức bước thấp bước cao, khó khăn bước từng bước lên cầu tháng, rồi bỗng quay đầu, làm như vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn, vội dạt sang bên cạnh hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng!” Hoàng Phủ Hoài Hàn nghe thấy, chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn nàng, trong đô mắt màu tím đậm thoáng hiện lên vài tia sáng lạnh, cũng không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ là, khuôn mặt hắn lạnh lùng như băng khiến người khác khó có thể thân thiện lại càng không thể với cao. Một lúc lâu sau, đến tận khi Quân Lâm Uyên đứng bên cạnh dùng ánh mắt ẩn ý nhìn hắn, hắn mới lạnh nhạt nói: “Đứng lên đi.” “Tạ ơn Hoàng thượng!” Tô Cẩm Bình đáp xong, không đợi Hoàng Phủ Hoài Hàn đi lên trước, đã quay người bước trước lên cầu thang, bước thấp bước cao nhìn vô cùng vất vả. Khóe môi hắn co rút: “Tô Cẩm Bình, ngươi làm cái quỷ gì thế?” Tiểu Lâm tử cũng đứng bên cạnh lau mồ hôi lạnh, có phải đầu Tô Cẩm Bình này có bệnh không, trước mặt Hoàng thượng mà cũng dám thất lễ, bày ra dáng vẻ thế này! Cô nàng nào đó nghe vậy, quay đầu nhìn hắn đầy vẻ đáng thương, dùng giọng điệu như Đậu Nga kêu oan nói: “Hoàng thượng ~~~ hôm trước nô tỳ bị phạt trượng, đến hôm nay vẫn đau không chịu nổi, hành động không tiện, phải chậm rãi. Hoàng thượng nói cho phép nô tỳ nghỉ hai ngày, nô tỳ vô cùng biết ơn, kiếp sau cũng cắn rơm cắn cỏ báo đáp. Nhưng không biết Hoàng thượng nghe tên tiểu nhân nào gièm pha, lại nói vết thương của nô tỳ đã lành, kêu nô tỳ quay lại quét tước. Ngài nhìn xem, nô tỳ thế này, giống người đã lành lắm sao?” Nói xong, nàng lại đi tới vài bước, chân khuỵu xuống một cái, lảo đảo suýt ngã quỵ! Nhưng mà, dưới ánh mắt cảm thông của chúng cung nhân, nàng lại khó khăn giữ vững cơ thể, đôi mắt phượng đầy vẻ oán hận thường quét về phía Quân Lâm Uyên, cũng như muốn nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn rằng, tên tiểu nhân buông lời gièm pha chính là hắn ta vậy! Mọi người cũng rất thấu hiểu tâm trạng của Tô Cẩm Bình, chuyện hôm trước, rõ ràng là do chính vị Hoàng thượng Bắc Minh này giáo huấn nàng, nên mới ném khăn tay của mình xuống, rồi hại nàng bị kéo xuống phạt trượng. Nếu hắn ta có nói gì với Hoàng thượng thì cũng không có gì kỳ quái. Có điều, lần này nàng thật sự nghĩ oan cho Quân Lâm Uyên rồi, chuyện này chẳng liên quan tới hắn một chút nào cả. Nhưng người biết rõ mọi chuyện như Tiểu Lâm tử, hay Hạ Đông Mai đều há hốc mồm, trợn mắt nhìn nàng trình diễn, không phải là không bị đánh sao? Sao chỉ có nàng bị “thương” đến mức này chứ? Khóe miệng Hoàng Phủ Hoài Hàn co rút mạnh, chỉ muốn xông lên tung một chưởng đánh bay cô nàng vô sỉ kia tới tận chân trời! Đã không bị đánh còn giả vờ giả vịt giống như vậy, người nào không biết chuyện có khi còn nghĩ rằng một người hoàng đế như hắn lại cố tình gây khó dễ cho một cung nữ nhỏ mất! Khi hắn đang vô cùng tức giận, thì đám cung nhân ở cửa ngự thư phòng cũng nhìn Tô Cẩm Bình với ánh mắt không đành lòng, rồi lại quay sang nhìn hắn như đang nhìn một bạo quân, khiến ngọn lửa trong lòng hắn bùng cháy, suýt nữa đốt hắn thành tro bụi! Hắn nghiến chặt răng, lạnh mặt đảo mắt nhìn đám cung nhân kia. Vì vậy, những người đang cảm thông với Tô Cẩm Bình lập tức cúi đầu, chỉ muốn tát cho mình hai cái, cảm thông cho Tô Cẩm Bình, có khác nào đối đầu với Hoàng đế, bọn họ không cần mạng nữa hay sao?! Quân Lâm Uyên vô duyên vô cớ bị đổ oan nhìn thấy nàng như vậy, khẽ nhếch môi cười lạnh, nốt ruồi son ở mi tâm càng rực rỡ, khiến dung mạo của hắn xinh đẹp khác thường, đôi mắt hẹp dài cũng nheo lại cười, nhìn có vẻ như tâm trạng đang cực kỳ tốt. Không cần biết có phải hắn hại nàng hay không, hắn cũng không phủ nhận rằng nhìn thấy nàng chật vật, tức tối, hắn cảm thấy tâm trạng hắn sung sướng đến lạ kỳ! Nhưng nụ cười trong mắt hắn rõ ràng là chẳng khác nào thừa nhận với Tô Cẩm Bình, khiến nàng hoàn toàn xác định, chính tên tiểu nhân này đâm một đao sau lưng mình! Hoàng Phủ Hoài Hàn và Quân Lâm Uyên đều cùng một giuộc, hoàng đế trong thiên hạ, chẳng có tên nào tốt hết! Mà bất công nhất là, tuy cái loại sinh vật mang tên Hoàng đế kia chẳng có gì tốt, nhưng lại vô cùng lắm tiền, trái ngược với một người cực kỳ tốt như nàng đây, nghèo chết đi được. Nghĩ vậy, nàng chỉ muốn chỉ thẳng tay lên trời mà mắng mỏ trời xanh, lão già trộm cướp kia, có phải ông bị mù rồi không mà bất công thế hả?! “Thương thế của ngươi còn chưa khỏi à?” Giọng nói âm u lạnh lùng phun ra từ kẽ răng, đôi mắt màu tím đậm hiện rõ sát ý, cứ như chỉ cần Tô Cẩm Bình nói một câu ‘đúng vậy’, thì giây tiếp theo hắn sẽ chém đứt cổ nàng vậy! Nhìn dáng vẻ quái gở của hắn, Tô Cẩm Bình cảm thấy sống lưng hơi run lên, nhưng vẫn ưỡn ngực, bình tĩnh nói: “Đúng thế ạ! Vết thương của nô tỳ còn chưa khỏe hắn! Hơn nữa, còn cực kỳ nghiêm trọng!” Đôi mắt phượng cũng không dám nhìn thẳng Hoàng Phủ Hoài Hàn, người kia quá thông minh, nàng mà nhìn hắn, chỉ sợ hắn sẽ nhìn ra manh mối gì. “Hạ Đông Mai, vết thương của ngươi khỏe chưa?” Hắn lạnh lùng quay sang hỏi vị cung nữ nào đó đang cầm chổi đứng ngẩn người. Đột nhiên bị gọi tên, Hạ Đông Mai sợ tới mức mềm nhũn hai chân, quỳ sụp xuống đất: “Khởi bẩm Hoàng thượng, vết thương của nô tỳ, vết thương của nô tỳ...” Lúc này Tô Cẩm Bình đang liều chết nháy mắt với cô ta, mà Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng nhìn chằm chằm về phía cô ta. Hạ Đông Mai thầm rơi lệ, cô nên nói vết thương mình đã khỏi rồi, hay là chưa khỏi đây? “To gan, Hoàng thượng hỏi ngươi, ngươi còn không mau trả lời?” giọng nói lanh lảnh của Tiểu Lâm tử vang lên, nhìn sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn lại bồi thêm câu nữa: “Nếu dám nói dối Hoàng thượng, sẽ phải chịu tội diệt thân. Tru di toàn tộc đấy!” Gã vừa dứt lời, Hạ Đông Mai toát mồ hôi như tắm, cho tới giờ cô cũng chưa từng nghĩ, chỉ là một cung nữ nho nhỏ mà trong vòng vài ngày đã bị Hoàng thượng gọi tên tới hai lần. Vinh sủng thế này không phải khiến cô mừng như điên, mà là vô cùng kinh sợ! Cô liếc mắt nhìn Tô Cẩm Bình đầy áy náy, rồi thành thật đáp: “Khởi... khởi bẩm Hoàng thượng, vết thương của nô tỳ đã khỏi rồi ạ!” Cô ta vừa dứt lời, Tô Cẩm Bình liền nhìn cô ta bằng ánh mắt chỉ hận rèn sắt không thành thép. Cái cô này, không có tiền đồ gì cả! Hạ Đông Mai thì không muốn chỉ vì mất một buổi chiều nghỉ ngơi mà lại phạm tội khi quân, dùng tính mạng cả nhà mình để đùa giỡn. Trong mắt cô ta, tất cả những việc Tô Cẩm Bình làm, thực sự quá điên cuồng! “Vết thương của ngươi đã khỏi! Vậy, Tô Cẩm Bình, sao vết thương của cô ta đã khỏi, mà vết thương của ngươi lại chưa khỏi? Hay là ngươi định lừa bịp trẫm?” Hắn nhìn nàng như cười như không, nếu đứng gần hắn, có khi còn nghe thấy tiếng nghiến răng. “Khởi bẩm Hoàng thượng, tuy Hạ Đông Mai và nô tỳ cùng bị đánh, nhưng dù sao xuất thân của cô ấy và nô tỳ không giống nhau. Cô ấy từ nhỏ đã làm việc cùng cha mẹ, còn nô tỳ lại là thiên kim phủ Thừa tường, dù chỉ là con thiếp thất, nhưng cũng là một tiểu thư, đương nhiên không phải làm việc gì nhiều. Da thịt non mềm hơn cô ấy, khó khép miệng hơn, đó cũng là bình thường thôi!” Tô Cẩm Bình nói rất thật lòng. Hoàng Phủ Hoài Hàn giận quá hóa cười, khuôn mặt núi băng càng trở nên lạnh lùng hơn, khóe môi cong lên, giận dữ nói: “Vậy, có cần trẫm phải tìm một cô cô tới khám cho ngươi không?” Cô nàng này đúng là mượn gan trời mà. Chưa nói tới chuyện hôm trước nàng căn bản không hề bị đánh, mà dù có bị đánh đi chăng nữa, hắn bắt nàng tới làm thì nàng phải tới, lại còn dám cò kè với hắn, đúng là không biết điều! Á, tìm cô cô tới khám à? Cô nàng nào đó vội nhảy dựng lên, cầm chổi vọt tới cửa ngự thư phòng, quét như gió cuốn mây trôi, lá rụng và bụi đất bay lên, xung quanh nhất thời đen mù mịt. Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, không phải vừa mới nói là vết thương rất nặng sao? Nụ cười trên khóe môi Quân Lâm Uyên cũng như rạn nứt, cô nàng này, đầu có bệnh à?! Hoàng Phủ Hoài Hàn cười lạnh: “Không phải vừa rồi còn nghiêm trọng lắm sao? Bây giờ khỏe rồi à?” “Đều là nhờ hồng phúc của Hoàng thượng. Nô tỳ vừa nhìn thấy ngài, liền cảm thấy giống như trên trời chiếu một luồng sáng vào thẳng nô tỳ, rọi chính xác vào mông nô tỳ, cho nên thương thế đã hồi phục hoàn toàn. Hoàng thượng không cần quá lo lắng ạ!” Cô nàng nào đó không thèm quay đầu lại, nói hươu nói vượn. Gân xanh ở thái dương nảy lên bần bật, hắn hừ lạnh, nói với Quân Lâm Uyên: “Lâm Uyên huynh, mời!” “Mời!” Hai người đi ngang qua Tô Cẩm Bình, bụi mù mịt khiến nét mặt cả hai đều rất khó chịu, còn Tô Cẩm Bình, làm ra vẻ đứng không được vững, bất cẩn trượt ngã về phía Quân Lâm Uyên. Đến lúc suýt ngã, thì lại vươn tay, kéo mạnh tay áo của hắn, khó khăn lắm mới đứng vững được. Sau đó, nàng lại cố gắng làm ra vẻ vô cùng kinh hãi, quỳ xuống: “Nô tỳ đáng chết, vừa rồi nô tỳ bị trượt chân, không đứng vững, Bắc Minh bệ hạ đại nhân đại lượng, chắc chắn sẽ không so đo với nô tỳ đúng không ạ?!” Quân Lâm Uyên chán ghét nhìn qua tay áo mình, chính mình cũng chưa xảy ra chuyện gì, hôm trước đã gây khó dễ cho nàng rồi, nếu hôm nay lại gây khó dễ nữa, thì e chừng không ổn lắm. Vì vậy, hắn nhẹ nhàng kéo một cái, xé rách lớp ngoài cùng của tay áo, mảnh vải màu ánh trắng phất phơ rơi xuống đất, sau đó nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoài Hàn huynh, trẫm phải về thay bộ y phục!” Chuyện này khiến sĩ diện của Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng không chống đỡ nổi, hắn giận dữ quát Tô Cẩm Bình: “Cút sang một bên, nếu còn tái phạm, trẫm nhất định sẽ chém chết ngươi!” Tuy mắng vậy, nhưng hắn không hề có ý xử lý nàng, đừng nói Quân Lâm Uyên, ngay cả Tiểu Lâm tử cũng nhìn thấu Hoàng thượng có ý bảo vệ nàng. Chỉ có bản thân Hoàng Phủ Hoài Hàn và Tô Cẩm Bình là không hề nhận thấy. Tô Cẩm Bình nghe xong, chỉ muốn nhảy dựng lên mà gào lên với Hoàng Phủ Hoài Hàn --- ông đây không va vào ngươi, liên quan gì tới ngươi! Nhưng nàng cũng chỉ dám nghĩ vậy, rồi vội vàng đứng dậy, cầm chổi lùi vài bước: “Nô tỳ đáng chết, tạ ơn Hoàng thượng không giết!” Quân Lâm Uyên chỉ thản nhiên liếc nhìn Tô Cẩm Bình, đôi mắt hẹp dài đầy sát khí lạnh lùng, rồi quay người đi. Cô nàng nào đó nhỏ giọng thầm thì sau lưng hắn ta: “Quả nhiên là trinh tiết liệt nam!” Kéo tay áo có chút thôi mà đã phản ứng mạnh mẽ như vậy, còn về thay y phục nữa chứ. Tay này bị bệnh thích sạch sẽ còn nghiêm trọng hơn cả Bách Lý Kinh Hồng! Nàng vừa dứt lời, tuy nói rất nhỏ, nhưng bước chân của người phía trước hơi dừng lại, nốt ruồi son nơi mi tâm càng đỏ thắm, sát ý trong mắt càng dày đặc hơn! Hoàng Phủ Hoài Hàn chỉ muốn lôi cô nàng chết tiệt này ra mà chém thành trăm nghìn mảnh! Lần này Quân Lâm Uyên tới vì muốn Đông Lăng và Bắc Minh hợp tác với nhau cùng tiêu diệt thế lực bất minh ở biên giới giữa Đông Lăng và Bắc Minh, nhưng cô nàng chết tiệt Tô Cẩm Bình này lại vô tình hay cố ý ở giữa phá hoại! Quân Lâm Uyên còn chưa kịp quay lại nói gì, thì Mộ Dung Song cùng đám thị tỳ ở cách đó không xa đã lao tới, khóc như hoa lê dưới mưa. Lúc này, khóe môi hắn hơi nhếch lên, hiện giờ hắn rất tò mò, không biết biểu muội của hắn có ý kiến gì hay! Chờ Mộ Dung Song đi vào, hắn liền ra vẻ quan tâm hỏi: “Mộ Dương, muội làm sao thế?” Nghe giọng điệu dịu dàng quan tâm hiếm có của biểu ca, Mộ Dung Song ngẩn người ra một chút, rồi lập tức khóc to hơn giống như chịu ấm ức gì rất lớn vậy! Hoàng Phủ Hoài Hàn nhíu mày, cảm thấy việc này lại là tới vì cô nàng kia, nên thoáng nhìn về phía Tô Cẩm Bình theo bản năng, lại thấy nàng cúi đầu, tay cầm chối siết chặt, không biết đang nghĩ gì. “Biểu ca, biểu ca, ta...” Nói xong, ả lại khóc không thành lời. “Đủ rồi! Đường đường là một quận chúa, khóc bù lu bù loa thế này còn ra thể thống gì. Nói đi, rốt cuộc là làm sao?” Quân Lâm Uyên cũng rất phối hợp diễn trò với ả. Vì vậy, Mộ Dung Song càng cảm thấy mạnh mẽ hơn: “Biểu ca, năm đó khi hoàng thượng tứ hôn cho ta và Kinh Hồng ca ca, có đưa cho phụ thân một cây trâm phượng làm tín vật, đó cũng là biểu tượng cho thân phận hoàng thất. Tuy Kinh Hồng ca ca cố tình từ hôn, nhưng ngày nào Hoàng thượng còn chưa thu hồi thánh chỉ tứ hôn, thì ngày đó ta vẫn phải giữ gìn cây trâm đó, không thể xảy ra sơ suất gì, nếu không chính là phạm trọng tội coi thường hoàng thất. Nhưng hôm nay ta đi dạo một vòng, lại đánh mất cây trâm kia. Nếu để Hoàng thượng biết được, thì không chỉ ta phải chết, e rằng cả phủ trấn quốc công cũng không thoát được!” Nghe ả nói xong, Tô Cẩm Bình bỗng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Song, trong lòng thầm cười lạnh. Biết ngay là đến vì nàng mà, đúng là không yên tĩnh nổi nửa khắc! “Tìm chưa?” Hắn hỏi như quan tâm lắm. “Tìm rồi. Ta đã đưa mấy người này tìm hết trong cung rồi trải qua những địa điểm mà ta đã đi qua, nhưng không tìm thấy. Biểu ca, ta phải làm sao bây giờ?! Ta phải làm sao nói năng với Hoàng thượng, làm thế nào để đối mặt với phụ thân bây giờ?” Mộ Dung Song có vẻ rất lo lắng. Ngay sau đó, thị tỳ phía sau ả như nhớ ra chuyện gì, bỗng chỉ tay về phía Tô Cẩm Bình: “Quận chúa, không phải lúc đi trên đường chúng ta đã gặp nàng sao? Lúc ấy ngài còn suýt ngã nữa, không phải là do nàng...” “Không được nói bậy! Tô Cẩm Bình dù gì cũng là ngự tiền quét dọn, sao có thể tùy tiện bôi bẩn thanh danh người ta như thế được?” Mộ Dung Song lên tiếng trách cứ, nhìn thì như đang nói giúp Tô Cẩm Bình, nhưng trên thực tế là đang ép Hoàng Phủ Hoài Hàn lên tiếng giúp mình. Thị tỳ kia mấp máy môi, muốn nói lại thôi, rồi lùi lại. Tô Cẩm Bình cũng nhạy bén nhận ra, thị tỳ kia chính là kẻ đã thừa lúc Mộ Dung Song nói chuyện với nàng để lẩn ra sau lưng nàng. Hoàng Phủ Hoài Hàn nhìn Tô Cẩm Bình, lại nhìn Mộ Dung Song, đang định cất lời, thì Tô Cẩm Bình đã lên tiếng trước: “Đúng là nực cười. Lúc ấy quận chúa ngã nhào xuống, ta nhìn thấy người mình bẩn thỉu, nên còn chẳng dám tới đỡ, căn bản không chạm tới quận chúa, làm sao mà trộm trâm của quận chúa được.” Mộ Dung Song nghe vậy, mặt cũng hơi ngượng ngùng, nói với Tô Cẩm Bình: “Đúng thế, là ta không dạy dỗ hạ nhân tốt. Cô đừng tức giận!” Một quận chúa lại hạ mình nói với một cung nữ như vậy cũng đủ để chứng tỏ phong thái của mình, vì thế, những người đứng đây đều bất giác có cảm giác thân thiện với Mộ Dung Song hơn, ánh mắt nghi hoặc đều dồn về phía Tô Cẩm Bình. Hoàng Phủ Hoài Hàn quan sát tình hình, lạnh lùng nói: “Nếu đã vậy, thì cứ khám người đi. Cũng dễ chứng minh sự trong sạch của ngươi!” Tô Cẩm Bình lại quét mắt nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn, trong đôi mắt phượng hàm chứa những tia sáng lạnh sắc nhọn, sự chán ghét dưới đáy mắt càng sâu thêm vài phần. Bắt gặp ánh mắt của nàng, Hoàng Phủ Hoài Hàn hơi ngẩn người, rồi một cảm giác tức giận thoáng lan tràn khắp toàn thân, hắn lạnh giọng nói: “Người đâu, tới khám người!” Hết chương 072