Edit: Mr.Downer “Ôn ca, là em.” Lại Thuấn Niên lên tiếng chào, không biết vì cái gì mà tim đập đến lợi hại khiến anh không khỏi cảm thấy căng thẳng. “Ừm.” Ôn Bạch Dụ chỉ đơn giản trả lời lại một tiếng. Lại Thuấn Niên lại cảm thấy hoài niệm đến muốn khóc. Kỳ lạ, rõ ràng bọn họ chỉ mới xa nhau hơn một tuần lễ, nhưng thật giống như đã qua rất lâu. Trong quá khứ, cả hai cũng từng tách ra hơn một tháng, thậm chí cả hai tháng không liên lạc, nhưng đều không cảm thấy đau khổ như khoảng thời gian này. Em rất nhớ anh. Thật hi vọng bây giờ anh có thể xuất hiện trước mặt em. Lại Thuấn Niên kiềm nén nhung nhớ trong lòng, nhưng không thu lại được, âm thanh nghẹn ngào. “Anh, Ôn ca, anh tự chăm sóc bản thân cho tốt, đừng như vậy không muốn ăn gì cả.” Lại Thuấn Niên nói xong, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh trong bản tin, nhớ lại dáng dấp ngày càng gầy gò của hắn. Anh cuối cùng không nhịn được, đau lòng mà khóc. Một khoảng thời gian rất dài ngưng đọng lại trong cuộc trò chuyện của bọn họ, Lại Thuấn Niên thấp giọng khóc lên, còn ở đầu bên kia, Ôn Bạch Dụ chỉ lặng lẽ lắng nghe. Cho dù vậy, cả hai đều không muốn kết thúc cuộc gọi này. Hai người đều thật sự luyến tiếc. “Em đi ra ngoài đi, tôi đang ở ngoài cửa.” Ôn Bạch Dụ cuối cùng cũng mở miệng. Sau khi Kỷ Vũ Húc rời đi không bao lâu, hắn liền lập tức phái người theo dõi, mới tìm được biệt thự này. Ôn Bạch Dụ ở bên ngoài biệt thự, suy nghĩ rất lâu, rất muốn xông vào bắt người, nhưng hắn chỉ đứng ở bên ngoài, chính hắn cũng không rõ ràng bản thân đang chờ cái gì, hoặc phải nói là đang sợ sẽ phải đối mặt với cái gì. Có một chút lo lắng lởn vởn trong lòng Ôn Bạch Dụ, đó là Lại Thuấn Niên sẽ chia tay với hắn. Sau khi nghe qua quan niệm hoang đường của mẹ hắn, có lẽ Lại Thuấn Niên sẽ dứt khoác, kiên quyết lựa chọn chặt đứt quan hệ giữa bọn họ. Vừa nghĩ tới khả năng này, hắn liền không biết nên làm như thế nào. “Không được, chờ đến khi mọi chuyện qua rồi, chúng ta mới có thể gặp nhau.” Lại Thuấn Niên từ chối, “Chờ đến khi những người kia không tiếp tục theo dõi chuyện này, nói sau đi. Anh nhất định phải chăm sóc chính mình cho tốt, không thôi sẽ suy sụp đó.” “Tiểu Niên, vấn đề lần trước em hỏi tôi…” “Vấn đề gì? Em, em quên rồi.” Nói xong, Lại Thuấn Niên cảm thấy chính mình cũng thật lảng tránh, liền nói thêm: “Anh đừng nói…, hiện tại em không muốn biết.” Nghe xong, Ôn Bạch Dụ âm thầm thất vọng, bàn tay đang cầm điện thoại bốc lên gân xanh. “Em thật tàn nhẫn.” Ôn Bạch Dụ nói xong câu này, tự mình kết thúc cuộc gọi. Lại Thuấn Niên nghe một tiếng ‘tít’, một tay anh che miệng, khóc càng thảm thiết hơn. Kỷ Vũ Húc nhìn thấy bóng lưng khóc nức nở của Lại Thuấn Niên, mắng một câu không có tiền đồ. Nhưng mèo khóc, chuột cũng cảm thấy khó chịu. Đây cũng có thể là kết cục của y trong tương lai. Tuy rằng y không thương người đàn bà kia, nhưng thời điểm bị vứt bỏ, y cũng sẽ có thể không cảm thấy dễ chịu. Sau cuộc nói chuyện ngày hôm đó, không bao lâu sau, rất nhiều lời đồn đãi về bọn họ đã được ngừng lại. Kỷ Vũ Húc nghe được tin, là do Ôn Bạch Dụ cho người tạo áp lực lên các toà soạn và đài truyền hình, cho nên chuyện này mới không tiếp tục bị theo dõi. Còn gã phóng viên đào ra chuyện này cũng bị toà soạn khai trừ. Hôm thứ tư, Kỷ Vũ Húc một bên châm chọc Lại Thuấn Niên, một bên đuổi người khỏi biệt thự. “Hừ, Ôn Bạch Dụ cuối cùng cũng cam lòng chịu ra tay, những người kia phỏng chừng cũng không dám đùa giỡn nữa đâu. Cũng gần xong rồi, anh cũng nên về nhà, lo bán mì cho tốt đi!” Đối với phong cách của Kỷ Vũ Húc, Lại Thuấn Niên không để ý lắm, mấy ngày nay ở chung ít nhiều gì cũng quen rồi. Lại Thuấn Niên chỉnh lý, đem chìa khoá cùng toàn bộ những thứ không thuộc về mình để lại, đổi lại bộ quần áo đơn giản ban đầu của anh, rồi lên taxi trở về quán mì của mình. Bên ngoài Lão Lại Đao Tước Diện, phóng viên cắm chốt đều đã rút đi hết. Lại Thuấn Niên từ cửa sau đi vào, bắt đầu dọn dẹp. Những nguyên liệu nấu ăn nào để quá lâu, hỏng đến bốc mùi đều phải vứt đi. Sau khi thu dọn xong, một ngày liền trôi qua, Lại Thuấn Niên mồ hôi đầm đìa, trở về phòng mình tắm rửa, thay quần áo, rồi lại tiếp tục đi xuống chỉnh lý thêm một chút. Lại Thuấn Niên mở cửa, tiếp tục sửa sang cửa tiệm của anh. “Ô, ông chủ, cậu rốt cuộc cũng về rồi!” Một khách quen đi qua, phát hiện Lão Lại Đao Tước Diện mở cửa, đến gần chào hỏi. “Vâng, vừa mới về.” Lại Thuấn Niên đi ra ngoài cửa, bắt chuyện với đối phương. “Ngày hôm nay không bán sao?” “Không bán, tôi còn đang sửa sang lại một chút.” “Ai, mấy bữa trước ông chủ không mở cửa, trước tiệm còn có một đống phóng viên chặn cửa. Tôi thấy cậu cũng quá dữ đi.” Lại Thuấn Niên lúng túng cười. May là đề tài này không tiếp tục, khách quen hàn huyên bắt chuyện vài câu xong liền đi. Lại Thuấn Niên rất cảm kích đối phương không truy hỏi chân tướng sự việc. Nhưng mà anh nghĩ nếu anh nói thật, đối phương cũng sẽ tuyệt đối không tin. Bởi vì thời gian làm việc của anh rất dài, một tuần chỉ nghỉ một ngày, buôn bán từ mười giờ sáng đến mười giờ tối. Đối phương cũng từng khuyên anh, công việc như vậy tuyệt đối sẽ không còn thời gian tìm được vợ, cho nên bây giờ nói anh đột nhiên có tình nhân, hơn nữa đối tượng lại là ông chủ lớn của Ôn thị, đối phương khẳng định sẽ không tin. Lại Thuấn Niên ra ngoài, sẵn tiện lấy thư. Hòm thư cơ hồ bị thư quảng cáo cùng báo giấy nhồi chật, thư báo không nhét vào được thì bị vứt trên đất. Lại Thuấn Niên kiểm tra từng cái. Dưới đáy hòm thư, anh nhìn thấy chiếc di động Ôn Bạch Dụ đưa cho anh. Lại Thuấn Niên nhớ lại lúc đó anh đi rất vội vã, chỉ nhớ cầm theo địa chỉ cùng chìa khoá, lại quên mất mang theo điện thoại di động. Anh không nghĩ tới Ôn Bạch Dụ sẽ đem điện thoại trả lại cho anh, hơn nữa còn đặt ở trong hòm thư. May là điện thoại đã tắt nguồn, không thôi nếu có người gọi tới, tiếng chuông phát ra sẽ khiến người ta biết trong hòm thư có điện thoại di động. Hòm thư của anh nhất định sẽ bị cạy ra. Lại Thuấn Niên đem thư từ vào trong nhà soạn lại, kéo xuống cửa sắt. Chỉnh sửa cửa hàng cũng gần xong, ngày mai có thể thuận lợi mở cửa tiệm. Lại Thuấn Niên dự định nấu mì làm bữa tối, sử dụng mấy chỗ nguyên liệu không bị hỏng, anh không nỡ vứt đi hết, cắt những chỗ còn tốt, bỏ vào nồi làm món mì thập cẩm. Nấu mì xong, Lại Thuấn Niên bưng nồi, ngồi trong cửa tiệm, bật đèn, mở ti vi, vừa ăn vừa xem ti vi. Tin tức liên tục phát trên ti vi cũng không phải tin gì tốt, nhưng kỳ lạ là, xem nhiều tin tiêu cực thì ăn cơm lại rất ngon, theo giọng trầm bổng du dương của người dẫn chương trình kích động tâm trạng. Lại Thuấn Niên nhanh chóng ăn xong một nồi mì, dọn dẹp bát đũa, tắt đèn, rồi về phòng nghỉ ngơi. Lại Thuấn Niên trở về phòng, nằm trên giường muốn ngủ. Anh xem thời gian, mới tám giờ tối, hiện tại ngủ thì hơi sớm. Thế nhưng hai tuần lễ sinh hoạt thảnh thơi tại ngôi biệt thư kia, cảm giác cốt cách thân thể cũng trở nên lười biếng hơn, hiện tại nếu ngủ một giấc cũng không có gì sai. Bình thường vào lúc này, anh chắc còn đang trong cửa tiệm, nấu mì chào hỏi khách khứa, hoặc làm chút việc. Trong lúc nghỉ hè, anh sẽ thỉnh thoảng đi tìm Ôn Bạch Dụ, lâu lâu xem phim hoạt hình. Ôn Bạch Dụ….. Nhớ đến người kia, ngày đó hắn nói anh thật tàn nhẫn, rốt cuộc là có ý gì? Lại Thuấn Niên đến bây giờ đều không nghĩ ra. Bọn họ vốn là đang thảo luận vấn đề xác định mối quan hệ, lúc đó anh không dám nghe đáp án của Ôn Bạch Dụ, cho nên ngăn cản hắn nói ra. Ôn Bạch Dụ lại mắng anh một câu, liền kết thúc nói chuyện. Anh tàn nhẫn chỗ nào? Lại Thuấn Niên không hiểu. Lại Thuấn Niên nhìn chiếc điện thoại Ôn Bạch Dụ đưa cho anh, nhấn nút nguồn, khởi động máy, nhấn giữ một lúc lâu đều không có phản ứng. Có lẽ là hết pin. Lại Thuấn Niên đứng dậy, tìm đồ sạc, cắm dây sạc, mở lại máy. Điện thoại thuận lợi khởi động, thật là do hết pin. Lại Thuấn Niên nhập mật khẩu, mật mã là số điện thoại của Ôn Bạch Dụ. Điện thoại khởi động lại, trong nháy mắt rung bần bật. Biết số di động của anh, chỉ có hai người, một là Ôn Bạch Dụ, một là Tằng Chi Dịch. Lại Thuấn Niên nhìn màn hình, đều là tin nhắn của Tằng Chi Dịch. Điện thoại lần thứ hai rung lên, lần này không phải là nhắc nhở có tin nhắn, mà là báo có cuộc gọi. Người gọi tới vẫn là Tằng Chi Dịch. Lại Thuấn Niên nhanh chóng nhận điện thoại, có lẽ là có việc gấp, anh còn chưa xem tin nhắn thì người thật liền gọi tới. “Lại Thuấn Niên! Cuối cùng cậu cũng chịu nghe điện thoại!” “Sao, xảy ra chuyện gì?” “Ôn ca ngã bệnh, đang nằm trong bệnh viện hai ngày nay, cậu có thấy là nên đến thăm cậu ấy một chút không?” Trong giọng nói của Tằng Chi Dịch đầy trách cứ, cảm thấy Lại Thuấn Niên thật sự không quan tâm đến sếp mình, chính mình thì ầm ĩ mất tích một trận, ngay cả một cú điện thoại cũng đều không có. Anh muốn liên lạc cũng không có biện pháp, trong lòng bực mình chết đi được. Tằng Chi Dịch đợi lâu, không nghe thấy tiếng trả lời, sững sờ, nhanh chóng gọi đầu dây bên kia: “Này alo? Cậu còn ở đó không?”