Tiệm mỳ nhỏ
Chương 10
Edit: Mr.Downer
Lại Thuấn Niên mặc lễ phục nhìn chính mình trong gương, tóc của anh cũng được nhà thiết kế tạo mẫu thật đẹp. Đứng dưới ánh đèn, anh giống như một người khác. Chính anh cũng không nhận ra bản thân mình.
“Rất tốt! Rất tốt! Rất đẹp trai!” Tằng Chi Dịch ở một bên vừa vỗ tay vừa đi về phía anh, đặc biệt hài lòng với kiệt tác của nhà thiết kế. Anh ta cũng không quên miệng tiện nói thêm: “Thực sự là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân nha. Cậu xem cậu mặc thành như vậy, thật sự đẹp mắt, đến tôi cũng không nhận ra được.”
“Chính tôi cũng không nhận ra nổi.” Lại Thuấn Niên cười khổ.
“Cậu kêu tôi đổi âu phục với dẫn tôi đi làm tóc, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì đây?” Lại Thuấn Niên hỏi anh ta. Tằng Chi Dịch gọi một cú điện thoại bảo muốn anh đi cứu mạng, khiến anh sợ đến nỗi vội đóng cửa tiệm, nhanh chóng đến nơi. Kết quả là Tằng Chi Dịch ném anh tới chỗ này mặc cho người định đoạt, còn muốn anh đổi âu phục mới. Âu phục này vừa vặn không giống như là đồ mua sẵn, nhất định là đã sớm có dự mưu nên mới đặc biệt mời người may trước.
Dù Lại Thuấn Niên có ngốc thế nào cũng biết mình bị gài bẫy, chỉ là không biết trong bụng Tằng Chi Dịch đang tính toán cái gì.
“Tôi nói với cậu rồi, sự việc lần này không phải chuyện nhỏ, nhất định phải mời cậu tới cứu hoả. Cậu đừng trách tôi trước tiên không nói rõ ràng, thật sự là một lời khó nói hết, khó có thể mở miệng. Nói tóm lại là cậu cứ theo tôi đến đó, tự nhiên sẽ rõ.” Tằng Chi Dịch cố làm ra vẻ bí ẩn, giống như chuyện này chỉ có thể trông cậy vào anh.
“Cậu muốn tôi cứu cậu?”
“Không phải cứu tôi, mà là cứu Ôn Bạch Dụ ấy.” Tằng Chi Dịch lắc đầu.
“Anh ấy xảy ra chuyện gì?” Lại Thuấn Niên khẩn trương lên.
“Cậu ấy bị người sắp xếp, bây giờ đang nước sôi lửa bỏng, bị vây ở bên trong không ra được.” Tằng Chi Dịch giục, mang anh đi ra ngoài. Xe đang đậu ở ngoài, Tằng Chi Dịch nhét người vào trong xe, chính mình lái xe. Tằng Chi Dịch ngồi ở ghế lái, móc điện thoại ra gọi điện, một bên khởi động động cơ.
“Lái xe thì đừng nói chuyện điện thoại.” Lại Thuấn Niên ngăn cản anh ta.
Tằng Chi Dịch không thể làm gì hơn khác ngoài việc vội vàng nói cho xong chuyện, lại cất điện thoại. Lại Thuấn Niên nghe thấy anh ta nói: “Em giúp sếp chặn thêm một chút nữa, anh đến ngay.”
“Ai vậy?” Lại Thuấn Niên hỏi anh ta.
“Là Tiểu Mễ, cậu cũng biết đó, thư ký lúc trước của sếp, bạn gái hiện giờ của tôi. Ai, quan hệ này có chút phức tạp, nói chung bây giờ cô ấy cũng đang ở hội trường, hỗ trợ cho sếp. Chúng ta phải nhanh lên một chút mới được.” Tằng Chi Dịch nói xong, lái xe như tên lửa.
Bọn họ đến khách sạn, Tằng Chi Dịch đậu xe xong, mang theo Lại Thuấn Niên vội vàng lên thang máy. Tằng Chi Dịch lái xe quá nhanh, khiến Lại Thuấn Niên có chút say xe, trong nháy mắt đi lên cao cũng làm anh đau tai, xanh cả mặt, dị thường khó coi. Một bên Tằng Chi Dịch nhìn chăm chú đèn báo, không ngừng nhắc đi nhắc lại phải nhanh lên một chút, hận không thể sử dụng ý niệm để làm thang máy tăng tốc.
Thang máy dừng lại, Tằng Chi Dịch lôi kéo Lại Thuấn Niên đi ra ngoài, đến chỗ hội trường. Lại Thuấn Niên liếc qua tấm bảng ở gần cửa thang máy, là lễ đính hôn của người khác. Kỳ quái, Ôn Bạch Dụ làm thế nào sẽ bị xếp đặt tại lễ đính hôn của người khác.
Lại Thuấn Niên nghĩ không ra, nhưng sau khi anh tiến vào hội trường, liền hiểu.
Ôn Bạch Dụ ngồi tại một bàn mà bên cạnh hắn đều là những cô gái trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp, thục nữ. Sắc mặt Tiểu Mễ so với Lại Thuấn Niên say xe xem ra còn khó coi hơn, phải không ngừng ứng đối bốn phía với vấn đề và tò mò của mấy cô gái kia. Tại một bàn khác, có thể là người thân của mấy cô gái này, đang ngấm ngầm quan sát tình huống bàn bên kia của bọn họ. Có người không ngừng nháy mắt, muốn các cô cố gắng biểu hiện mình.
Diễn viên chính của bữa tiệc xuống sân khấu từ nãy giờ, chẳng biết đi đâu.
Thành thử ra hậu kỳ lễ đính hôn này lại chệch nhịp biến thành tiệc kết thân của Ôn Bạch Dụ.
Tiêu điểm của mọi người, Ôn Bạch Dụ, lại bảo trì khuôn mặt không cảm xúc, đối với vấn đề của mấy cô gái nọ không thèm quan tâm, để cho Tiểu Mễ ở bên cạnh chịu trận. Nụ cười giả vờ của Tiểu Mễ đã cứng đến nỗi không thể cứng hơn, Lại Thuấn Niên tựa hồ có thể tưởng tượng ra được dáng dấp nghiến răng nghiến lợi của cô.
“Cậu kêu tôi tới cứu hoả, tôi làm sao để cứu đây? Lại Thuấn Niên hỏi Tằng Chi Dịch ở bên cạnh. Cả hai còn đứng trước cửa hội trường, chưa thực sự đi vào. Anh nghĩ nhóm bọn họ cần phải thảo luận ra một cái đối sách, rồi mới hành động, như vậy tương đối chắc chắn hơn.
“Tôi không biết.”
Lại Thuấn Niên nghe thấy Tằng Chi Dịch trả lời, suýt chút nữa bị nước miếng của chính mình làm cho nghẹn.
“Cậu cũng không biết mà cứ như vậy đưa tôi đến đây, thật liều quá đi.”
“Cậu là người yêu của Ôn Bạch Dụ, cậu nên có biện pháp chứ. Cậu xem Tiểu Mễ sắp chịu không nổi nữa rồi, khéo chút nữa cô ấy liền hất bàn lên nổi đoá đấy.”
“Sẽ không đâu, Tiểu Mễ là người có chừng mực.”
Tằng Chi Dịch im lặng một lúc, nói: “… Cô ấy đang mang thai.”
Lại Thuấn Niên nhắm mắt gật đầu, không nói chúc mừng, trực tiếp thảo luận kế hoặch.
“Không bằng cậu giả vờ công ty có chuyện gấp đi, cưỡng ép mang người đi ra?”
“Đừng, tôi đây nhỏ bé lắm, trước mặt nhiều nhân vật tai to mặt lớn như vầy mà đem sếp lớn đi, tôi nhất định sẽ bị đóng đinh, chết không có chỗ chôn đó.” Tằng Chi Dịch xin tha.
Vậy tâm tư của cậu muốn đẩy tôi lên trên đầu lưỡi đao là thế nào, thật đáng ghét! Lại Thuấn Niên thở dài.
“Như vậy đi, tôi mời Tiểu Mễ đi ra, các cậu về trước đi. Việc sau đó tôi liền không quản. Tôi coi như là một người ngoài cuộc, những ông sếp kia muốn khai đao với tôi, hẳn là sẽ không tìm được tôi đâu.” Lại Thuấn Niên nghĩ ra một biện pháp, đề nghị với anh ta, còn mấy ý nghĩ kỳ quặc gì khác chắc không xài được đâu.
Tằng Chi Dịch cầm hai tay của Lại Thuấn Niên, vẻ mặt cảm động: “Cậu thực sự là anh em của tôi!”
Lại Thuấn Niên nghe xong sợ hãi một chút, xấu hổ cười vài tiếng, tập nói một chút cùng Tằng Chi Dịch, rồi đi về phía Ôn Bạch Dụ. Lại Thuấn Niên âm thầm hít sâu thở ra, đi đến phía sau Tiểu Mễ. Những người khác phát hiện anh đến gần, tò mò nhìn anh.
Lại Thuấn Niên có chút hơi khẩn trương, chung một chỗ với Ôn Bạch Dụ lâu thế, nhưng anh chưa từng cùng hắn có mặt trong những trường hợp giống như vậy. Ôn Bạch Dụ biết anh không thích thế.
『 Cậu không thích ở chung với bọn họ, tôi sẽ tận lực giúp cậu né đi. 』
Nhiều năm trước hắn đã đáp ứng anh, đến giờ hắn vẫn luôn thực hiện.
“Lại, Lại…” Tiểu Mễ kinh ngạc đến nỗi không nói ra lời.
“Xin lỗi, tiểu thư Tiểu Mễ, một bộ phận trong công ty có lẽ xảy ra chút vấn đề, hy vọng có thể mời cô qua xử lý.” Lại Thuấn Niên làm bộ khẩn cầu ý kiến của cô. “Đã an bài xong tài xế chờ cô ở ngoài, làm phiền cô đi qua một chuyến.”
“A……..?” Tiểu Mễ há hốc mồm, một lúc không nói nên lời.
Bây giờ, chuyện gì đang xảy ra thế?!
“Chị Tiểu Mễ, chị nên đi đi.”
“Đúng vậy, chị Tiểu Mễ, trì hoãn sẽ không tốt đâu, nhất định là chuyện khẩn cấp mới tìm chị hỗ trợ.”
Những người khác bắt đầu cổ động, giựt giây Tiểu Mễ nên nhanh rời đi. Không có Tiểu Mễ, các cô càng có thể thân cận mục tiêu hơn.
Tiểu Mễ bị một câu “chị Tiểu Mễ” làm cho tức giận không nhẹ, vẻ mặt mất tự nhiên co giật.
Dáng vẻ Lại Thuấn Niên muốn cười nhưng không cười, anh nhịn xuống ý muốn cười kia, nói: “Đã làm phiền cô rồi.”
“Ông chủ, tôi mời Tiểu Mễ tiểu thư đi hỗ trợ một lát.” Thuận tiện liên thủ một chút cùng người bên cạnh.
Ôn Bạch Dụ gật đầu đáp ứng.
Lại Thuấn Niên vui vẻ, ánh mắt khoái trá đáp lại Ôn Bạch Dụ.
Truyện khác cùng thể loại
127 chương
16 chương
17 chương
40 chương
45 chương
12 chương