Sau khi bữa sáng kết thúc, ông Ngô cầm mấy hộp bánh trùng dương đã đóng gói từ trước rỏi khỏi cửa tiệm. Tư Cảnh Lâm cố ý ở lâu hơn một chút nhìn theo ông rời đi, duỗi tay nắm lấy tay Nguyễn Miên Man, trong lòng vô cùng thấy có lỗi: "Hôm nay có chút bận." Hiển nhiên, vì hôm nay anh không có biện pháp cùng cô đi leo núi mà cảm thấy có lỗi. "Không quan hệ, ăn bánh trùng dương cũng không khác mấy." Nguyễn Miên Man lắc đầu nói. Thấy cô săn sóc như vậy, Tư Cảnh Lâm cúi đầu thân mật cọ vào mặt cô: "Chờ ngày nào có thời gian rảnh, anh lại cùng em đi leo núi." "Được." Nguyễn Miên Man gật gật đầu. Cùng cô ôn tồn một hồi, thấy thời gian không còn sớm, Tư Cảnh Lâm lúc này mới từ trong tiệm rời đi. Nguyễn Miên Man đưa anh đến đầu hẻm nhỏ, trở lại trong tiệm bắt đầu đem bánh trùng dương cắt thành miếng nhỏ dựng trong hộp cơm dùng một lần, chuẩn bị chờ giữa trưa tặng cho khách hàng. Chu Linh tới trong tiệm, trước nếm một miếng bánh trùng dương, ngay sau đó một bên khen không dứt miệng một bên cùng cô đóng gói. Giữa trưa, tiệm cơm chiên Hạnh Phúc bắt đầu buôn bán, hẻm Hồ Lô vang lên từng đợt thanh âm xe đạp điện, không bao lâu, lục tục có nhân viên giao cơm tới đây. "Thơm quá." Vừa đến cửa tiệm, nhân viên giao cơm đã ngửi được mùi hương từ phòng bếp bay ra, xuống xe, rối rắm xem trưa hôm nay có ăn ở trong tiệm luôn hay không. Lại nói tiếp, mấy người nhân viên giao cơm ở quanh đây cũng không dễ dàng, rõ ràng là tới kiếm tiền, nhưng mỗi lần đến tiệm cơm chiên Hạnh Phúc lại nhịn không được tiêu tiền. Không chờ nhóm nhân viên giao cơm rối rắm xong, Chu Linh nghe được động tĩnh đi ra, thấy nhân viên giao cơm đã ngồi đầy một bàn, từ phòng bếp bưng một đĩa bánh trùng dương cắt thành miếng nhỏ đặt tới trên bàn, tỏ vẻ là tặng cho bọn họ ăn. "Đây là cái gì? Thật xinh đẹp." Trong đó một người nhìn bánh trùng dương đủ mọi màu sắc, hỏi. Chu Linh nói: "Bánh trùng dương, có ngụ ý đèn trời." "Di! Hôm nay là Tết Trùng Dương? Tôi vội quá quên ngày tháng." "Cảm ơn hai người." "Cảm ơn bà chủ nhỏ." Nhân viên giao cơm phản ứng lại, nguyên lai hôm nay là Tết Trùng Dương, trước nói lời cảm ơn, sau đó đều gọi một phần cơm chiên vịt quay. Vốn dĩ bọn họ muốn ăn ở trong tiệm, hiện giờ trong tiệm lại tặng bánh trùng dương, vậy nếu không ăn thì thật ngượng ngùng. Chu Linh ghi món sau xoay người tiến vào phòng bếp, nhân viên giao cơm ngồi ở trong tiệm tiếp tục nghị luận về bánh trùng dương trên bàn. "Tôi mới biết được, nguyên lai Tết Trùng Dương còn có bánh trùng dương." "Nhà tôi bên kia cũng có cái tập tục này, khi còn nhỏ bà tôi cũng sẽ làm bánh hoa, không còn bà, thật ra lại không ăn được nữa." Nhân viên giao cơm tóc húi cua họ Lý ngữ khí có chút phiền muộn, nói xong, duỗi tay cầm lấy một khối bánh trùng dương đưa vào bên miệng. Một ngụm ăn xuống, vừa mềm vừa nhu, nhai lên, vừa thơm vừa ngọt. "Bánh trùng dương này còn ăn khá ngon, vị có điểm giống bánh xốp, bất quá so với bánh xốp càng ngon hơn." Một người khác ăn hai miếng bánh dương, nói. Ngồi cùng bàn, hai nhân viên giao cơm khác liên tục gật đầu, hiển nhiên cũng cảm thấy bánh trùng dương này rất ngon. Nhân viên giao cơm tóc húi cua đem bánh trùng dương trong miệng nuốt xuống rồi nói: "Bánh hoa này vốn dĩ là một kiểu bánh xốp, cũng là dùng bột mì để làm." "Ăn ngon thật, có loại cảm giác càng ăn càng thơm." "Xác thật rất ngon." Bọn họ chia xong một đĩa bánh trùng dương, sự thèm ăn đều được mở ra, chờ cơm chiên vịt quay đã gọi lên bàn, bưng lên há mồm to ăn ngay. Đang ăn, đột nhiên vang lên một tiếng chuông tin nhắn. Mấy người đồng thời cúi đầu, trong đó một nhân viên giao cơm đen gầy cầm lấy di động của mình. "Sao? Không phải là khách hàng giục đơn sao?" "Không phải." Người nhân viên giao cơm đen gầy mở di động ra xem xong tin nhắn, biểu tình có chút khó có thể hình dung, "Đây là đặt đơn hộ, khách hàng nhờ tôi lúc giao đến xem hộ hắn, đối phương lớn lên đẹp hay không đẹp." Tuy rằng yêu cầu này có điểm kỳ ba, nhưng cũng chuyện thuận tiện thôi, hắn nói chuyện, đồng thời vẫn là nhanh trả lời cho khách hàng. Mấy người khác trên bàn trán toát ra mấy cái dấu chấm hỏi, ngay sau đó trong đó một người suy đoán nói: "Không phải là yêu đương qua mạng đi?" "Có khả năng, tới, tới, tới, thêm cái WeChat, đợi lát nữa có kết quả nói cho tôi một tiếng." "Còn có tôi." "Dứt khoát mở cái group đi." Là người ai cũng có lòng tò mò, mấy nhân viên giao cơm sôi nổi lấy ra di động. Người đen gầy cạn lời mà liếc mắt nhìn họ một cái, nhưng vẫn add bọn họ vào group. Trên thực tế, chính hắn cũng khá tò mò, cùng bọn họ kết bạn xong, bưng lên đĩa cơm vội vàng ăn. Da vịt thơm giòn, thịt vịt tươi mới kết hợp cùng cơm, mỡ mà không ngấy, càng ăn càng hương. Nhân viên giao cơm đen gầy là người thứ nhất ăn xong, nhận được đơn hàng liền trực tiếp xuất phát. Đại chỉ cách tiệm cơm chiên Hạnh Phúc không xa, theo tốc độ của hắn, đơn này phỏng chừng sẽ mất khoảng hơn mười phút để tới nơi. Hắn đi được năm sáu phút, mấy người còn ở trong tiệm vừa mới được vào nhóm đã đặt câu hỏi. 【 Thế nào? Đã tới nơi chưa? Người đẹp không? 】 Vài phút sau, nhân viên giao cơm đen gầy mới trả lời. 【 Đẹp thì đẹp nhưng......】 Nhìn đến cái dấu ba chấm kia đúng là một lời khó nói hết, mấy người trong tiệm tò mò mà tiếp tục truy hỏi. 【 Làm sao vậy? Làm sao vậy? Đừng nói một nửa như vậy! 】 Nhân viên giao cơm đen gầy không đánh chữ nữa, mà là trực tiếp gửi một tấm ảnh qua. Trong tiệm, mấy người nhìn thấy hình ảnh, không nói hai lời liền trực tiếp click mở. 【 @shipper có thể phiền toái anh giúp một chút không? Giúp tôi nhìn xem người nhận đơn lớn lên đẹp hay không. 】 【 @khách hàng có thể, bạn từ từ. 】 【 @shipper cảm ơn. 】 【 @khách hàng tôi đã đến, đối phương lớn lên thật ra khá đẹp, bất quá là đàn ông......!Mạo muội hỏi một câu, bạn là tiểu ca ca hay là tiểu tỷ tỷ? 】 【 @shipper tôi là nam. 】 【 @khách hàng ặc......!Vậy anh nén bi thương. 】 【 @ shipper không có việc gì, tôi có chuẩn bị tâm lý, đẹp là được. 】 【 @khách hàng??? 】 【 @khách hàng anh là chuẩn bị......!Biết là đàn ông mà vẫn thượng sao? Đừng như vậy, tiểu tỷ tỷ vừa thơm vừa mềm không đáng yêu sao? 】 【 @shipper anh nghĩ đi đâu vậy! Tôi rất thẳng nha! Ý của tôi là, nếu đẹp thì nể mặt khuôn mặt, tôi liền buông tha hắn, nếu không lúc vào trò chơi chùy chết hắn! 】 "Xì......" Nhân viên giao cơm trong tiệm xem xong trực tiếp cười phun, ngay sau đó nói một câu giống nhau: "Đúng là nhan cẩu, cái này cũng có thể tha thứ." Lúc này, trong tiệm đã có một ít khách hàng, nhìn thấy bọn họ cười không ngừng, có vị khách tính cách hướng ngoại thuận miệng hỏi một câu họ đang cười cái gì. Cái gọi là một người vui không bằng mọi người cùng vui, nhân viên giao cơm đem hình ảnh chia sẻ cho bọn họ, rồi cười đưa đơn đi, lưu lại một đám khách hàng bị chọc cười gần chết. "Người này cũng quá đáng thương ha ha ha ha......" "Ha ha mẹ nó biết là đàn ông mà vẫn thượng , anh trai giao cơm này cũng quá hài hước!" "Ha ha ha ha, tuy rằng khách hàng có chút thảm, nhưng tôi thật sự nhịn không được muốn cười." "Chỉ có tôi chú ý điểm không đúng, có điểm đau lòng cho người đặt phần cơm hộp kia sao?" "Vốn dĩ không cảm thấy vị khách đó đáng thương, cô vừa nói như vậy, bỗng nhiên cảm thấy hắn thật đáng thương, mất một phần cơm hộp ngon như vậy đút cho một tên đàn ông." Chu Linh bưng bánh trùng dương ra tới, thấy bọn họ một đám cười không được, không tránh được hỏi một câu. Khách hàng tích cực đem hình ảnh phía trước cho chị xem, sau đó chỉ vào bánh trùng dương xinh đẹp trên bàn hỏi: "Đây là cái gì?" "Bánh trùng dương." "Nguyên lai Tết Trùng Dương còn ăn bánh trùng dương, giờ tôi mới biết được." "Bà chủ nhỏ thật chú ý." "Thoạt nhìn thật xinh đẹp, mặt trên còn cắm cờ màu nhỏ." Khách hàng nghị luận hai câu, lúc này mới nhớ tới nói lời cảm ơn. "Cảm ơn bà chủ nhỏ." Có người cảm ơn Chu Linh còn chưa đủ, còn hướng vào trong phòng bếp kêu lên. Trong phòng bếp, Nguyễn Miên Man nghe được lời cảm ơn, cười một chút, đem cơm chiên ra nồi. Mèo béo đi ra ngoài chơi một vòng sau đó trở về ghé vào cửa phòng bếp, ném cái đuôi liếm móng vuốt. Nó khi trở về mới vừa ăn qua đồ vật, bụng lúc này phình phình, cho nên mặc dù có bị mùi hương trong phòng bếp truyền ra làm có chút thèm, cũng không làm ầm ĩ. Nguyễn Miên Man thấy nó ngoan như vậy, thuận tay nấu con tôm bóc vỏ ném qua cho nó ăn. "Mieo ô ~" Mèo béo nhìn thấy tôm bóc vỏ, sung sướng mà kêu một tiếng, há mồm cắn lên. Chu Linh tiến vào phòng bếp, thấy nó nằm gặm tôm, nhịn không được khẽ lắc đầu, cảm thấy xem như hiểu rõ vì sao nó càng ngày càng béo. Đem cơm chiên mới ra nồi đóng gói xong, Chu Linh thuận miệng đem chuyện thú vị vừa mới nghe ở trong tiệm cùng cô. Nguyễn Miên Man ngay từ đầu còn không có hiểu cười chỗ nào, chờ nghe chị giải thích xong mới cười rộ lên: "Vì sao lại có người chưa thấy qua mặt đã có thể yêu đương." Chu Linh tuy rằng không yêu đương qua mạng bao giờ, bất quá cô từng có một người bạn quan hệ không từng yêu đương qua mang, cho nên biết một chút. "Internet phát triển, yêu đương qua mạng còn rất thịnh hành, bất quá trừ bỏ một ít người là nghiêm túc, rất nhiều người đều mang tâm lý chơi đùa chút.".