Editor: Thienyetkomanhme "Ông Ngô tới, anh mau ra ngoài đón đi, nơi này không cần anh hỗ trợ." Nghĩ lại hình ảnh vừa rồi, cả người cô đều muốn bốc cháy, cô cúi đầu che giấu khuôn mặt đổ bừng, chỉ mong anh mau rời khỏi phòng bếp. "Nhưng anh chưa nói xong." Trong giọng nói của Tư Cảnh Lâm lộ ra vài phần ủy khuất. Nghe anh nói, nghĩ đến vừa rồi anh......!lúc này cổ Nguyễn Miên Man cũng hồng hết lên, thấy anh cọ tới cọ lui không chịu rời đi, mang theo vài phần xấu hổ buồn bực trực tiếp duỗi tay đem người đẩy ra ngoài. Khi ông Ngô đi vào trong tiệm, liền nhìn thấy cháu trai nhà mình bị Đông Đông đẩy từ trong phòng bếp ra.Trong mắt ông, Đông Đông là cô bé có tính tình hiền lành, chớ nói động thủ, chưa nghe cô nặng lời với ai bao giờ, cảm thấy khẳng định là thằng cháu mình làm chuyện tốt gì chọc con bé bực. "Cảnh Lâm, có phải cháu vào bếp quấy rối đúng không?" Nghe được thanh âm của ông, động tác đẩy người của Nguyễn Miên Man bỗng dừng lại, hậu tri hậu giác cảm nhận sống lưng căng chặt dưới lòng bàn tay, giống như bị bỏng, vội thu hồi tay xoay người quay lại trước bệ bếp. Nương theo lực đạo của cô Tư Cảnh Lâm bị đẩy đến cửa phòng bếp nghe được tiếng bước chân chạy đi của người sau lưng, ánh mắt u oán mà nhìn về phía ông nội trước mặt. Ông Ngô bị anh nhìn lại có chút chột dạ: "Cháu sao lại nhìn ông như vậy?" Tư Cảnh Lâm không trả lời, quay đầu nhìn thân ảnh đã ở bệ bếp biên lại lần nữa chuyên chú nấu nướng, do dự hai giây, vẫn quyết định đi ra ngoài trước.Nghe được tiếng bước chân rời đi của anh, Nguyễn Miên Man không thể không thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục chuẩn bị bữa tối. Trong tiệm, ông Ngô đã tự giác tìm vị trí ngồi xuống, mở ra cái quạt.Chờ thấy cháu trai từ phòng bếp đi tới ngồi cạnh mình, cũng không nói lời nào, ông không khỏi hạ giọng hỏi: "Làm gì mà bị Đông Đông đuổi ra ngoài, cháu làm trở ngại không giúp được gì hay là ăn vụng bị phát hiện?" Rõ ràng là vì ông mới bị đuổi ra ngoài, giờ ông khen ngược, còn cho mình đội hai cái nồi.Tư Cảnh Lâm liếc ông một cái, càng thêm không muốn nói chuyện. Ông Ngô cũng chỉ hỏi như vậy, thấy anh không hé răng, quay đầu liền đi chơi với mèo.Mèo béo mới từ bên ngoài trở về đang ngồi liếm lông, thấy ông thò qua sờ sờ mình, thái độ còn tính lá hòa nhã mà "Mieo" hai tiếng, thuận tiện liếm hai cái vào tay ông. Tư Cảnh Lâm nhìn một người một mèo phía trước, suy nghĩ lại là bay về hình ảnh vừa rồi ở phòng bếp.Suy nghĩ lại, xác định cô vé đối với tiếp xúc thân cận của mình trừ bỏ thẹn thùng cũng không có cảm xúc gì ghét bỏ, môi mỏng nhẹ nhấp độ cung nhợt nhạt. Dư quang ông Ngô nhìn thấy tằng cháu vừa rồi còn xị mặt, hiện tại lại bỗng nhiên ngồi một mình cười rộ lên, không rõ rốt cuộc là nó gặp được chuyện gì.Bất quá đã lớn như vậy, mọi chuyện có thể tự mình làm chủ, ông Ngô cũng không phải cái gì cũng cần hỏi rõ ràng minh bạch. Nửa giờ sau, làm nốt vài món ăn còn lại, cảm xúc cũng ở trong quá trình nấu nướng bình phục lại, Nguyễn Miên Man bắt đầu bưng thức ăn ra. "Ông Ngô, có thể rửa tay ăn cơm rồi." Cô đem đồ ăn đặt trên bàn, thấy ông Ngô chơi cùng Quả Quýt Nhỏ, không khỏi nhắc nhở. "Được, tới đây, tới đây." Ông Ngô lên tiếng, đứng dậy đi ra bồn nước ngoài cửa rửa tay. Tư Cảnh Lâm nhìn cô một cái, thấy cô đã khôi phục như thường, bộ dáng đỏ mặt lúc trước như là ảo giác của riêng anh, trong lòng không khỏi có chút mất mát.Bất quá mất mát thì mất mát, tay chân anh lại không chậm lại, thực mau giúp cô đem toàn bộ đồ ăn mang lên bàn. Cá lư hấp, thăn bò năm màu, gà trân châu xào, măng tây xào, bắp hạt thông, canh củ cải chua vịt già, trừ bỏ năm món, một canh bọn họ đã thương lượng lúc trước, cùng một mâm bánh chưng, còn có một đĩa hột vịt muối cùng rau trộn đậu phộng, thêm rượu trái cây Nguyễn Miên Man dùng cửa cây đào ngoài cửa nấu ra. "Phong phú quá, hôm nay lại có lộc ăn." Ông Ngô ngồi xuống, nhìn thức ăn trên bàn cao hứng nói. Tâm trạng vui vẻ, cũng không chỉ vởi vì mỹ thực trên bàn, cũng vì bọn họ có thể cùng nhau đón tết. "Còn có rượu, là rượu hoa đầo lúc trước sao?" Chờ nhìn đến trên bàn còn có bình rượu, ông Ngô cảm xúc càng cao. "Không phải ạ, đây là dùng quả đào nấu rượu trái cây, thời gian tuy còn thiếu một chút, nhưng hương vị cũng không tệ lắm, ông nếm thử xem." Nguyễn Miên Man nói xong, mở ra bình rượu đổ đầy ba ly rượu. Rượu rơi vào ly sứ, rượu thanh triệt, có màu vàng nhợt nhạt, rất xinh đẹp, mang theo hương quả đào cùng rượu rất dễ ngửi. Ôn Ngô bưng lên chén rượu nhấp một ngụm, liền nói một tiếng "Tốt", ngay sau đó một bên khen cô một bên uống. "Ông đừng chỉ lo uống rượu." Tư Cảnh Lâm nhắc nhở ông một câu, trên tay cầm lấy chiếc đũa, trước gắp thịt từ bụng cá ngư để vào trong chén cô bé bên cạnh. Là anh học từ ông Ngô lão việc gắp thịt cá, bị anh gắp rồi, ông Ngô ngược lại không có đất dụng võ. Đây không phải lần đầu anh gắp đồ ăn cho cô, nhưng trải qua chuyện trong phòng bếp, hành động ngày thường lại làm trong lòng Nguyễn Miên Man có chút không bình tĩnh.Cô hơi rũ đầu, nắm chiếc đũa mấy miếng giải quyết hết thịt cá trong chén, như thể làm vậy là có thể che giấu việc anh gắp đồ ăn cho mình. Tư Cảnh Lâm thấy cô giải quyết xong thịt cá nhanh như vậy, đem thịt cá ở phần bụng dư lại đều gắp hết vào trong chén cô không nói, thậm chí còn đem cá lật lại, chuẩn bị đem phần thịt cá bên kia cũng gắp hết cho cô. Nguyễn Miên Man bịt tai trộm chuông ăn xong thịt cá mới vừa thở phào một hơi, trong chén lại xuất hiện thêm mấy miếng, cô nhịn không được ngước mắt.Nhìn thấy một bên cá ngư còn chưa ăn xong đã bị anh lật lại, tựa hồ chuẩn bị thịt cá đều gắp cho mình, trên mặt Nguyễn Miên Man có chút nóng. Tư Cảnh Lâm nhận thấy tầm mắt của cô liề nhìn lại, lại bị cô trừng mắt một cái."Làm sao vậy?" Anh quay đầu không rõ nguyên do hỏi. Nguyễn Miên Man hạ giọng nói: "Chính anh ăn đi, không cần gắp cho em." Cô hiển nhiên không định khiến cho ông Ngô chú ý, nhưng mà cái bàn chỉ lớn từng ấy, tổng cộng lại chỉ có ba người bọn họ, ông Ngô sao có thể không nhìn thấy. "Hai đứa thì thầm cái gì thế?" Ông Ngô buông chén rượu, cầm lấy chiếc đũa hỏi. Nghe được thanh âm của ông, Nguyễn Miên Man không biết vì sao, bỗng nhiên có chút khẩn trương. Giây tiếp theo, cô chỉ vào đĩa rau trộn đậu phộng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Món này là hôm nay cashu mới làm, ông nếm thử xem hương vị như thế nào." Rau trộn đậu phộng thoạt nhìn rất tươi mới, bên trong có dưa chuột cùng cà rốt thái hột lựu, sắc thái thập phần xinh đẹp.Ông Ngô vươn chiếc đũa gắp một hạt đậu phộng bỏ vào trong miệng, vị hương giòn tươi mới, ông không khỏi gật đầu: "Ăn ngon, ăn ngon thật." Mùa hè, so với làm đậu phộng rang, hiển nhiên là rau trộn đậu phộng càng vừa miệng hơnÔng Ngô ăn một miếng liền không dừng lại được, sau đó phát hiện không riêng đậu phộng ăn ngon, ngay cả dưa chuột cùng cà rốt cũng phá lệ giòn nộn ngon miệng. Tư Cảnh Lâm cũng gắp một đũa rau trộn đậu phộng, sau đó khen: "Tiên hương giòn nộn, thực thích hợp ăn vào mùa này." Thấy bọn họ đều thực thích, Nguyễn Miên Man không khỏi lộ ra tươi cười: "Cháu định ngày mai bắt đầu bán trong tiệm." "Khách hàng khẳng định sẽ thích." Tư Cảnh Lâm cổ vũ. Phát hiện anh càng ngày càng nói nhiều hơn, ông Ngô liếc anh một cái, tán đồng gật đầu.Kế tiếp, ba người bắt đầu chuyên chú dùng cơm, ngẫu nhiên mới nói hai câu.Sau khi bữa tối kết thúc, vốn dĩ ông Ngô còn định cùng bọn họ ngồi ở cửa hóng mát, tâm sự, nhưng mà ngoài phòng muỗi quá nhiều, ngồi một hồi liền ngồi không được. "Thôi thôi, vẫn là về nhà nghỉ ngơi sớm một chút đi." Ông Ngô phải đi, Tư Cảnh Lâm cũng không còn lý do tiếp tục ngồi lại, mang theo chút tiếc nuối nhìn cô một cái, cùng ông rời đi. Tiễn bọn họ đi, Nguyễn Miên Man đi tắm rửa trước, chờ cô mang theo hơi nước trở lại phòng liền cầm di động đọc tiểu thuyết trước. Đọc xong chương mới, cô rời khỏi app tiểu thuyết Tấn Giang, tùy tay mở ra khu bình luận cửa hàng nhà mình, hôm nay khu bình luận vẫn náo nhiệt như cũ. 【 thiên 3: Bà chủ, Tết Đoan Ngọ vui vẻ, bánh chưng trong tiệm ăn rất ngon, người nhà tôi đều rất thích, mẹ tôi còn khen tôi rốt cuộc biết cách mua đồ. 】 【 là sơn: Cảm tạ bà chủ đã làm bánh chưng cùng hột vịt muối mỹ vị, để tôi có thể tar qua một cái Tết Đoan Ngọ vui vẻ, yêu yêu moah moah ~】 【4b: Năm nay cùng bạn gái đón Tết Đoan Ngọ, còn may mua được bánh chưng của tiệm, trải qua một cái Tết Đoan Ngọ hoàn mỹ! 】 【nx: Tết Đoan Ngọ vui vẻ ~ hột vịt muối quá ngon, bên trong chảy cả mật, ăn một quả lại một quả, quả thực nghiện, hy vọng Tết Đoan Ngọ qua đi vẫn có thể mua được hột vịt muối. 】...... 【hh: Đi tới nhà vợ sắp cưới ăn tết Đoan Ngọ, mang theo bánh chưng cùng hột vịt muối rất vất vả mới mau được, bố mẹ vợ rất vừa lòng, thái độ với tôi cũng thân cận hơn, cảm ơn bà chủ đã làm bánh chưng cùng hột vịt muối ngon như vậy. ps: Đáng tiếc không thể đánh thưởng cho cửa hàng, bằng không tôi nhất định phải phát bao lì xì cho bà chủ. 】 【5 còn: Bà tôi rất thích ăn bánh chưng của tiệm, nói đây là bánh chưng ngon nhất từng ăn, hy vọng sang năm còn có thể mua được bánh chưng của tiệm, tiếp tục cùng bà nội đón tết Đoan Ngọ. 】 【hq: Tết Đoan Ngọ không có thời gian về nhà, nhưng nghĩ đến một mình có thể độc hưởng nhiều bánh chưng ngon như vậy, bỗng nhiên cảm thấy cũng không quá khó chịu. 】 【 thanh l: Vốn dĩ định đặt bánh chưng đưa tới viện phúc lợi, sau khi đi qua mới biết được, nguyên lai bà chủ đã nhờ anh trai giao cơm tặng không ít bánh chưng cùng hột vịt muối qua. Ở chỗ này thay viện trưởng cùng bọn nhỏ cảm ơn bà chủ, bọn nhỏ đều nói cô làm bánh chưng cùng hột vịt muối siêu cấp ngon, bọn họ rất thích. [ hình ảnh ] [ hình ảnh ] [ hình ảnh ] 】 【o6: Cho bà chủ 100 điểm. 】 【an: Mới biết được nguyên lai còn đưa bánh chưng cho các bạn nhỏ trong viện phúc lợi, có chút cảm động. 】 【kl: Đúng vậy, rốt cuộc bánh chưng trong tiệm bán chạy như vậy, chỗ bánh chưng ấy cũng có thể bán được không ít tiền. 】 【js: Giống như ngày 01/06, bà chủ cũng tặng quà cho viện phúc lợi. 】 【 mộng k: Hổ thẹn, lúc trước là chúng ta mở đầu trước, kết quả chỉ có bà chủ còn nhớ rõ bọn họ. 】...... Nhìn đến bình luận phía sau toàn là khách hàng đang khen mình, Nguyễn Miên Man liền không đọc nữa. Ngày 01/06 lần đó, vẫn là Tư Cảnh Lâm đem quà chuẩn bị cho An An tới, cô bỗng nhiên nhớ tới mấy bạn nhỏ trong viện phúc lợi, hỏi ý kiến của anh, từ trên mạng chọn một ít quả tặng nhỏ trực tiếp đưa đến viện phúc lợi. Ngày 01/06 cùng Đoan Ngọ cách nhau không xa, Tết Đoan Ngọ cô tự nhiên sẽ không quên, vào buổi sáng khi đem một túi lớn bánh chưng đã nấu chín cùng hột vịt muối nhờ nhân viên giao cơm đưa đến viện phúc lợi. Nguyên bản cô chuẩn bị trả phí giao hàng, nhưng anh trai giao cơm biết địa chỉ, liền sống chết không chịu thu, thậm chí còn có một người khác chủ động hỗ trợ đưa qua.Nguyễn Miên Man nhìn hình ảnh tài khoản "Thanh l" đăng lên, bọn nhỏ cầm bánh chưng ăn, cười đến nở hoa, cũng cười rộ lên. Cô trả lời thống nhất chúc bọn họ Tết Đoan Ngọ vui vẻ, thấy thời gian không còn sớm, buông di động chuẩn bị nghỉ ngơi. Tắt đèn nằm xuống, cô nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên hình ảnh buổi chiều ở phòng bếp.Nhìn người đàn ông mày kiếm mắt sáng dần dần cúi đầu hướng về phía mình, cô xoay người như muốn đem hình ảnh đuổi đi, ngược lại hình ảnh càng thêm rõ ràng hơn, thậm chí đáy mắt ôn nhu cùng tình ý của anh đều thấy được rõ ràng. Mặt Nguyễn Miên Man nóng lên, rốt cuộc nhịn không được mở mắt ra từ trên giường ngồi dậy. "Mieo ô ~"Mèo béo cọ cọ vào cô, một bên điều chỉnh tư thế dựa vào trong lòng ngực, giống như một cái gối ôm. Nguyễn Miên Man vuốt ve mèo béo, tâm tình chậm rãi bình phục lại, từ từ đem mèo béo thả lại trên giường. "Mieo ô ~"Mèo béo không vui tiếp tục hướng vào trong lòng ngực cô cọ cọ. "Được rồi, ngoan ngoãn đi ngủ, buổi sáng ngày mai lại nấu tôm cho em ăn." Nguyễn Miên Man duỗi tay đem nó đẩy trở lại cuối giường, một lần nữa nằm xuống. Lúc này đây, cô cố gắng nghĩ đến các món ăn mới, cuối cùng vững vàng đi vào giấc ngủ.Một đêm ngủ ngon, Nguyễn Miên Man vốn dĩ đã cố tình quên đi chuyện ngày hôm qua, nhưng mà rửa mặt xong mở cửa ra, nháy mắt bị người ngoài cửa gợi lên ký ức..