Chương 6 Muốn tôi cho mượn miếng bọt xốp nổ không? "Chúng ta cần phải nói chuyện. Em sẽ gặp anh ở đây. ". Han Sung ghét thực tế rằng cái từ "ở đây" của người đàn bà nói vẫn còn tồn tại như là "ở đây" Thậm chí nếu "ở đây" vẫn là "ở đây", thì nó đã không được xoá khỏi bộ nhớ của anh. Nhưng "ở đây" vẫn là "ở đây". Chính xác theo cái cách mà anh nhớ về nó. Mặc dù có tới một trăm lý do để không đi, Han Sung vẫn đi "đó."Không phải bởi vì anh hiếu kỳ những gì cô muốn nói hay vẻ mặt của cô khi cô nói . Mà bởi vì anh tò mò khuôn mặt mà anh đã giữ cho riêng mình và những bộc lộ cảm xúc mà anh có. Anh đi đến đó với những suy nghĩ trầm tư và đầy lý trý. Khi anh đến, cô đã ngồi ở đó. "Em ở đây rồi." "Anh có muộn không?" "Tất nhiên là không. Em đã đến đây sớm. " Yu Ju hỏi Han Sung khi người phục vụ đến, "Anh cũng như vậy, phải không?" "Cho tôi một Manhattan." Họ luôn luôn yêu cầu cùng một đồ uống, một người của chủ nghĩa tự do, nhưng thời gian này anh thích yêu cầu cái gì đó khác. Ông biết nó thật là khập khiễng nhưng dù sao anh muốn làm điều đó. Dường như cái hành động của anh không dược như mong đợi. Yu Ju cứng miệng. "Khuôn mặt của anh...." Khi Han Sung nhìn cô ấy, cô ấy không thể kết thúc câu nó. Thế là đã ba năm kể từ khi họ chia tay. Trông cô vẫn đầy phong cách và dịu dàng. Khi anh gặp cô lần đầu tiên trong trường cao đẳng, anh đã cảm thấy rằng giá như mẹ anh có thể ngừng căng thẳng, thực tế là cô đến từ một gia đình tử tế và nó sẽ tốt thôi nếu anh tiến đến một mối quan hệ nghiêm túc với cô ấy, anh muốn tiếp tục gặp cô. Anh cảm thấy ngay từ khoảnh khắc ấy khi anh nhìn thấy cô rằng cô thật dễ thương. Cô ấy đã không tự đề cao mình như mẹ anh, bên cô anh cảm thấy thoải mái. Anh nghĩ điều đó thật tốt khi cô không giống với những bà mẹ nội trợ trong gia đình. Tất cả những điều đó vẫn còn ở cô, nhưng nó đã không còn thoải mái hay vui hay tốt để nhìn nhận Yu Ju nữa. Thậm chí anh cũng không thể tức giận . Một khoảng thời gian dài, hai người họ uống cocktail trong im lặng. "Em nghe nói rằng anh đang quản lý công ty. Xin chúc mừng. " Han Sung nhìn cô với một nụ cười lạnh giá giống như một làn khói. Đôi mứt nâu của Yu Ju nhăn lại và cô hỏi với giọng đau đớn, "Tại sao anh lại cười?" "Nó thật thú vị vì được chúc mừng vì sự tồn tại." Đó cũng là cách Han Sung đã sống cuộc sống của mình. Nếu anh không làm việc, thì tốt hơn là anh nên chết. "Chúc mừng được sống." "Đó không phải là điều đáng chúc mừng? Tất cả mọi người không nhất thiết phải thở để sống. " Han Sung lạnh lùng nhìn vào đôi mắt đầy cảm xúc của Yu Ju. "Phải chăng đây là những gì em muốn biết về anh?" "Em muốn sự đồng ý của anh .... à không, em muốn nghe suy nghĩ của anh về một vài điều. Em đang nghĩ đến việc làm việc tại phòng trưng bày nghệ thuật Dong Yin. " Cô ấy đã thay đổi một chút? Cô nhìn thẳng vào mắt anh. Đúng, đó mới thực sự là Han Yu Ju. "Bà gọi cho em. Bà nghe nói rằng em có thể làm việc tại Cửa hàng trưng bày của Saints, và em được yêu cầu vào chức vụ còn trống ở Dong Yi. Em nghe nói không phải bà làm một chỗ đặc biệt đó là dành cho em. Mà anh biết đấy, tốthown là em nên làm vì bà thật tử tế với em... " "Ý em là Chủ tịch rất nhiệt tình và tử tế với em có phải không?" "Anh có thực sự phải đặt nó như thế không" "Nếu chúng ta không còn có một mối quan hệ cá nhân nào, chúng ta không nên đối xử với nhau như trong kinh doanh phải không?" Cái thói quen dùng miệng lưỡi để cắn người khác của cô vẫn không thay đổi. Cứ thể là với tất cả các năng lượng, cô muốn cố gắng để nói chuyện mộ cách bình tĩnh, cảm xúc tràn ngập khuôn mặt cô mà chỉ cần có một chút thời gian trước đây trông nó thật thanh bình. Ngay sau đó, có một tiếng đổ vỡ lớn ở đâu đó ngoài tiền sảnh. Một nhân viên đã làm rơi cái khay mà cô ta đang bưng. "Oh! Tôi xin lỗi. Đó là lần đầu tiên của tôi ... Tôi thật sự rất xin lỗi. "Một giọng nói lớn hơn tiếng cốc vỡ là liên tiếp những lời xin lỗi. Tất cả các khách hang đều đỏ dồn mắt vòa cô nhân viên trong chiếc váy đỏ và cái áo sơ mi trắng. Người quản lý xuất hiện và tiếp tục xin lỗi. Chấn động nhỏ biến mất khỏi sự tập trung của Han Sung và anh lại đối mặt với Yu Ju. Không có dấu hiệu gì của sự thoải mái, chỉ còn lại căng thẳng. Anh chưa bao giờ cảm thấy như vậy khi gặp Han Yu Ju? Nó cũng bình thường bởi vì hai người không còn xa lạ gì với nhau nữa. "Làm điều gì em muốn." "Mặc dù anh không thích nó?" "Anh? Có lý do gì mag anh không nên không? " "........" "Chả có gì khác biệt với em về người thuê phong trưng bày, cũng chẳng có gì khác biệt về chỗ làm của anh cả." "Mẹ anh ... Ý em là, mẹ của anh không thích điều đó. " "Bà ấy không còn quan tâm tới phòng trưng bày nghệ thuật nữa. Nó chả có cái gì để bà có thể can thiệp cả. Và rằng dó là vấn đề của anh. Nó chẳng liên quan gì đến em.” "Anh có thể đừng nói như vậy không?" Yu Ju sắc lẹm. Trong ba năm qua họ không gặp gỡ, và điều đó đã được giao ước, cô cũng không còn như trước nữa. Cô đã từng hờn dỗi, nhưng cô không nhìn anh với ánh mắt như vậy, hơi thở dứt quãng cùng giọng nói rít lên trong giận dữ với anh. "Đừng nói rằng nó chẳng có gì khác biệt với anh như thể anh vui lắm khi nói như vậy. Em biết nó chả khác gì cả, nhưng điều đó không có nghĩa răng anh có thể lờ em đi. " "Anh đang lờ em." "Obba." Han Sung bỏ kính của mình xuống. Tay anh nắm chặt cái kính . Một cái gì đó bật ra trong óc anh. Nó có thể là cảm giác quen thuộc, nhưng dù nó là bất cứ cái gì, nó làm cho anh cảm tháy giận dữ. Anh muốn giết người phụ nữ đang nhìn anh với ánh mắt xa lạ, người đang nói một cách hết sức rõ ràng và thẳng thắn với anh. "Nếu em đã nói xong, tại sao em không đi trước đi?" "Anh có một cuộc hẹn?" "Phải." "Ở đây?" "Anh không nghĩ rằng có đủ thời gian để di chuyển đến một nơi khác." "Tại sao anh không nói trước? Em có thể có hoãn ... Em xin lỗi đã để lãng phí thời gian của anh." Han Sung nhìn ra xa khi Yu Ju đứng dậy. Anh có thể trông thấy lưng của cô hầu gái đang rửa bát đĩa. Cái cách mà cô mang những chiếc đĩa trông chẳng chắc chắn tẹo nào. "Chỉ cần một lần ... Anh không thể hỏi em đang cảm thấy như thế nào. " Han Sung nhìn về hướng Yu Ju. "Dù anh có tức giận như thế nào, anh có thể cảm thấy thất vọng và căm ghét em ra sao đi nữa, thì hãy vì khoảng thời gian tốt đẹp mà chúng ta đã dành cho nhau, anh có thể hỏi em một làn không?." "Anh có thể. Nhưng anh không muốn. " "Tại sao không?" "Đó là một sự lãng phí thời gian." "Em đã quên. Em đã quên gia đình anh đã lạnh lung và kiên quyết ra sao. Làm sao anh không bao giờ phí thời gian vào việc dành cho những điều đã mất. " "Anh mừng là em đã quên." Nước mắt Yu Ju rơi xuống khi gnhe câu trả lời của anh. Vẫn đứng đó, cô cắn chặt môi, vừa nói trong giọng nghẹn ngào, "Mặc dù em biết, em vẫn chờ. Như một con ngốc ....Anh đã shock và đau dớn như thế nào khi em hủy bỏ buổi lễ đính hôn, em đã chỉ nghĩ đến bản thân mình. Em nghĩ anh sẽ đến và tìm em nếu chỉ vì anh tức giận. Nhưng anh không gọi cho em, không một lần. Mặc dù em ra nước ngoài du học, anh cũng không hỏi em đi đâu và tại sao. Mặc dù em biết là em là người sai, nhưng anh không một lần hỏi em. Em không hy vọng hão huyền rằng anh sẽ ngăng cản em. Em chỉ muốn anh hỏi em .... Em muốn anh hỏi em tại sao chúng ta lại trở nên như thế này. Em muốn anh hỏi em đã trong tình cảnh như thế nào và cảm giác của em về nó ! " Giọng nói bị khích động mãnh liệt của cô vang lên khắp các phòng. Mọi người bắt đầu nhìn chằm chằm và người quản lý không thoải mái. Yu Ju đang khóc, và Han Sung nhìn cô, cảm xúc và cơ thẻ anh không thay đổi. "Anh đã đi đến sân bay." "Cái gì?" "Không ai đang đẩy em từ phía sau. Em đi đến đó bằng hai bàn chân của mình. " "Obba ...." "Hãy dừng lại ở đây. Anh mệt mỏi với nó rồi. " "Mệt mỏi cái gì? Chúng ta đã làm cái gì? Chúng ta chỉ mới bắt đầu-" "Em đi đi. Đã đến thời gian cho các cuộc hẹn kế tiếp của anh. " Yu Ju bỏ đi, ánh mắt đầy vẻ oán giận. Ngay cả trước khi những căng thẳng trong không khí giảm xuống, Giám đốc Byun từ công ty đến. Han Sung đã được phụ trách Tập đoàn Dược phẩm Dong Yi của tập đoàn Dong Yi, nhưng việc tăng sức hấp dẫn cho cổ phiếu là một dự án đầu tư vào ngành công nghiệp thực phẩm. Những người khác giữ chức vụ trong văn phòng là mẹ Han Kyul và anh trai. Nhưng thông thường, người được dành cho vị trí đó là cha của Han Kyul. "Dường như năm vị cổ đông đã ủng hộ cho cựu chủ tịch từ chức tại cuộc họp tới đây." "Tôi đoán chừng ông là một trong số bọn họ." "Đúng. Ngoài ra, họ đang chuẩn bị để chọn thêm chín giám đốc tăng cường quyền bầu chọn của họ. Họ đang nghĩ đến việc bao gồm cả con trai thứ hai trong nhóm này. " "Han Kyul?" "Tôi đã trông thấy anh ta một lần. Anh ta giống cựu Chủ tịch nhất. " "Anh ta là một người can đảm và cởi mở." Xấc xược, lười nhác và giả dối, Han Kyul khác có thể được miêu tả như vậy. Điều đó còn phụ thuộc vào việc anh ta muốn là ai. "Ý kiến này bị phân cực: một số người đang cho anh ta một cơ hội,nhưng một số lại hoài nghi về kết quả. Ông sẽ làm gì với các nhà đầu tư nước ngoài? Dường như bên kia đi để giữ giao thoa. Chúng ta có thể coi nó như vậy không? " "Tôi sẽ phải tập hợp các giám đốc lại và thuyết phục họ. Việc tăng thu nhập luôn luôn được ưu tiên hàng đầu, anh đồng ý không? " Sau khi ông nội chết, đã có mối bất hòa trong số các anh em. Nó đã được sắp xếp cho cha của Han Sung, người lớn tuổi nhất, xứng đáng cho vị trí chủ tịch, nhưng những người an hem của ông do cha Han Kyul lãnh đạo, người em thứ hai, đã có kháng nghị. Han Sung đang lập kế hoạch để lấy lại chỗ đáng ra là thuộc về cha mình. Đây là lý do tại sao Han Sung đã nghiên cứu cẩn thận và kiềm chế sự ngăn cản. Một lần nhầm lẫn có thể hủy hoại mọi thứ. Ngay sau khi Giám đốc Byun đi khỏi, Han Sung ngồi lại một mình tại quầy bar và uống. Bên trong đầu anh đã rõ ràng, nhưng bên trong trái tim anh lại ngược lại. Bởi vì Yu Ju. Kỷ niệm đã làm thay đổi cảm xúc của anh, và thậm chí bắt đầu có ảnh hưởng đến lý trí của anh. Anh không bao giờ có thể tha thứ một người phụ nữ đã bỏ anh. Không bao giờ! Lúc này nah đã uống hết một chai Chivas Regal, chỉ có hai người ở quầy bar. Một vài phút sau Han Sung chứng kiến một người đàn ông trung tuổi đang được cõng trên lưng của một nhân viên. Cô gái đang mang người đàn ông có kích cỡ gấp đôi trên đôi vai gầy. "Cô ổn chứ hả?" "Oh, đừng lo. Tôi khỏe lắm mà. " Con cáo nhỏ thở hổn hển khi cô cõng con gấu. Cáo nhỏ, gấu .... hình ảnh đó khiến anh cười thầm. Chắc là do ảnh hưởng của rượi. Han Sung, những người cuối cùng đã hoàn thành các tác phẩm mới shot, nâng cao tay người. "Hey, còn hóa đơn." "Xin lỗi?" người nhân viên chạy vội lên , mắt nó mở to "Ngài gọi phải không?" "Hóa đơn." Han Sung, lấy một thẻ tín dụng từ ví của mình và đẩy nó về phía cô. "Oh, tất nhiên rồi." Cô nhân viên hấp tấp đi xung quanh và mông cô đâm xầm vào bàn. Đầu của Han Sung dựa vào cánh tay nghỉ ngơi, anh cảm thấy bơ phờ trên cái mặt bàn. "Oh chúa ơi! S-sir! Ông không sao chứ? " "Bây giờ là mấy giờ?" "Người đàn ông nay ... đầu ông ta ... " Trán anh bị va đập đầu tiên, rồi lại chúi xuống dưới bàn. Tốt hơn là giữ để anh ta lên . "Tôi vô tình đấm vào cái bàn ..." " Một ngày tôi phải nói với cô bao nhiêu lần? Tôi đã nói với cô là hãy cẩn thận! Vì chúa, tôi không thể tin được ! có loại con gái gì như cô chứ? " "Tôi đã nói với ông. Tôi đã không có gì, nhưng sức khỏe tốt. " "Im đi! Uh, sir? Sir? " "Mội thứ ổn rồi. Hãy quan tâm đến cái hóa đơn ý. " Sau khi quản lý bỏ đi với các thẻ tín dụng, cô nhân viên nói với giọng đầy ân hận, "Có phải là ông đã nghe thấy tất cả rồi không?" Han Sung vẫy tay và nhấc người mình lên. Cô nhân viên vẫn đứng bên cạnh anh, giữ tay anh. Anh liếc nhìn cô, có thể là ai khác nhưng trông cô thực sự giống cô nhân viên làm vỡ cốc? Cô hầu như là một với người đã vác gã đàn ông như con gấu đó. Tại sao cô ấy lại giữ tay anh? Cô lại định vác anh như thế chắc? "Mọi thứ ổn mà." Han Sung rút cánh tay mình về và bỏ đi. Sau ba hoặc bốn bước, anh nhận thấy anh đã không đi đứờng thẳng. Tất nhiên, anh đã uống hơn anh nghĩ. Trong khaonhr khắc, anh cảm thấy sàn nhà như rung chuyển, một ai đó nắm lấy cánh tay của anh lại. "Tôi sẽ đưa ông đến lối ra, sir. Ông có muốn tôi gọi lái xe? Hay ông muốn một chiếc taxi? " Không phải bởi vì cô cao? Tất cả anh dưa cho cô chỉ là một cánh tay, nhưng anh cảm thấy như được nâng đỡ. Như thể anh đang đi bộ với cánh tay dựa vào bức tường gạch "Một lái xe ...." "Yes, sir. Nó sẽ đến trong năm phút. Và đây là thẻ tín dụng của ông. Chúng tôi có thể có chữ ký của ông không? " Mặc dù anh khá say, Han Sung vẫn ký vào miếng giấy nhỏ và cất thẻ tín dụng của mình trong ví. Mọi thứ trước mắt anh đều bập bềnh, khuôn mặt của cô gái ở trong tầm nhìn . Gần hơn, anh có thể nhìn thấy cô với một khuôn mặt đặc biệt. Tóc ngắn,mắt to, da trắng. Có phải anh dã uống quá nhiều? Cô ta trông như một thằng con trai. Một cậu bé với làn moi đỏ xinh đẹp. Xin ông vui lòng chờ đợi đây? Hoặc ông muốn cho tôi để đưa ông đến xe hơi của ông? " Han Sung lại gạt tay cô gái ra và suýt ngã về phía trước. Vì một lý do nào đó anh cố gắng để thoát ra khỏi quán bar, và không khí lạnh về đêm ùa vào mặt anh. Điều đó tốt hơn. Nó giúp tâm trí của anh rõ ràng hơn một chút. Anh đang tiến về hướng bãi đậu xe của mình khi các bộ phận trong cơ thể anh đang lên tiếng báo động. Anh quả quyết rằng mình hoàn toàn ổn và rẽ ở góc của tòa nhà. Ngay lập tức, dạ dày của anh sôi lên. Anh kết thúc tất cả mọi thứ với dạ dày rỗng với cái đầu dựa trên tường. Đây là lần đầu tiên anh nôn kể từ năm anh mới bước chan vào ở trường cao đẳng. "Tôi biết nó. Tôi biết nó sẽ xảy ra mà. " "Ugh!" Tiếng đập mạnh vào lưng làm ngực anh rung lên. Anh không thể thở. Nó đau quá rằng tất nhưng thứ anh muốn nôn ra lại đẩy chính nó trở lại bên trong. Han Sung vẫy tay xung quanh điên cuồng và và ra hiệu cho dừng lại, nhưng chỉ làm cho những cú vỗ mạnh hơn mà thôi. "Chỉ cần nó ra hết. Ông sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều. " "N-ngừng lại." "Huh?" "Eck!" "Oh, nước hả? Ok, chờ một phút. "Han Sung ngã xuống sàn, bơ phờ. Anh ngồi bên cạnh mình nôn. Anh cảm thấy cơn gió lạnh, và nghe âm thanh của xe ô tô. Khi anh bắt đầu đi lại xung quanh, anh lấy ra khăn tay của mình và lau miệng. “Đây, nước đây." Sau khi rửa ra miệng một lần hoặc hai lần và ho, anh cảm thấy tốt hơn, và anh nhìn cô gái đang đi đi lại lại một cách bận rộn. Cô đang mang rác ra. Sau đó, cô đến gần anhtay cầm một cái gì đó. "Ông cảm thấy tốt hơn chưa, sir?" Nó thật rõ rang trong giọng nói của cô, chắc cô đa qua dịch vụ đào tạo khách hàng. Han Sung cười. "Dường như trông ông tốt hơn rồi. Nhưng có vẻ như chỗ kia có cía gì bản quá, vậy tại sao ông không đến ngồi đây?" Han Sung theo chỗ cô gái chỉ và cất người lên. Anh ngồi trên bậc của ở phía sau lối vào của cửa hàng. "Cô là người cõng người người đàn ông ra có phải không?" "Oh, vâng. Ông ấy say quá. , Ông ta sự nặng nề vì ông đã uống quá nhiều…. Tôi dã đưa ông ta lên một chiếc taxi. Tôi tự hỏi không biết ông ta có về được đến nhà không nữa. " "Cô quả là có một sức mạnh đáng ngạc nhiên." "Đó chính là vấn đề." Cô gái thở dài và đến gần hơn. Cô ngồi xuống bên cạnh anh và chơi với mảnh nhựa, mà cô cầm trong tay. Nó tạo ra âm thanh pop pop. "Hôm nay là ngày thứ hai của tôi, và tôi đã ghi lại là tám ly." "Tám ly?" "Ý tôi là bị vỡ. Hai cái đĩa. Một cái bát. Người quản lý đã nói với tôi rằng tôi không phải đến làm vào ngày mai. " Cô lại tiếp tục thở dài. "Kể từ đầu tháng này, mọi việc không ra làm sao cả. Mẹ của tôi làm mất một cái nhẫ. Đứa em gái duy nhất của tôi htif lại tham gia vào một cau lạc bộ và họ bắt thành viên phải đóng phí để vào lớp luyện giọng. Con bé hỗn xược điên dồ. (thở dài) tôi cảm thấy tồi tệ vì nó, nếu tôi suy nghĩ về điều đó. Nếu con bé có ý định đi xa hơn ...." "Cô có muốn một điếu thuốc?" "Huh? Oh, không. Nếu chú muốn hút thuốc, không sao đâu, ahjussi." Chuyển đổi từ "sir" (ông) sang "ahjussi" (chú) một cách dễ dàng, nói chuyện một cách thờ ơ về rắc rối riêng của mình trước một người hoàn toàn xa lạ- đúng là một cô gái thú vị. "Trường dạy võ thì càng ngày càng vắng mà giá thịt thì càng ngày càng tăng. Tôi vẫn phải giữ công việc làm bán thời gian, và công việc duy nhất tôi còn là vào buổi sáng sớm. " "Công việc vào buôi sáng sớm?" "Phải. Nhưng nó không được trả nhiều lắm. Đó là phân phối sữa. Không đề cập đến xe đạp của tôi trong hình dạng tồi tệ, tương lai có vẻ khá đen tối. Vào cái ngày, khi công việc đột ngột kết thúc thì tôi phải chạy quanh nhà hang xóm cho đến khi tôi cảm thấy có cái gì ngọt ngọt trong mũi. Ngày đó, trong suốt các buổi học, nó bắt đầu chả máu, và các cậu bé cứ làm ồn lên.Máu từ hai lỗ mũi tuôn ra, và Seung Kyung bắt đầu nói oang oang và Tae Won chạy quang và nói rằng nó có thể chặn lại cho tôi. Ôi những cậu bé. Chúng luôn muốn tự mình làm mọi thứ. Đó là lânf đầu tiên tôi bị cháy máu cam kể từ khi tôi học lớp bốn, lúc tôi cố chống lại cái bảng gỗ" Chống lại một cái bảng gỗ? "Phần tồi tệ nhất là con sên cải bắp chết tiệt .... yecch! Tôi không thậm chí chưa bao giờ nghĩ về điều đó. " "Sên cải bắp ư?" "Phải. Chú đã bao giờ được thấy một con sên cải bắp chưa? Khi tôi còn nhỏ, lúc tôi đang bê cây cải bắp thì tôi dẫ thấy. Tôi không dễ dàng sợ hay kinh tởm nó, nhưng nó cực kỳ béo! Và người đàn ông đó đã nói với tôi đó là một con sên cải bắp. thằng cha đó hoàn toàn lừa đảo. Cái thằng ngu ngốc điên dồ. Thật đáng nguyền rủa! " Thậm chí khi rủa sả, cô cũng không vứt mảnh nhựa trong tay mình đi. Trên thực tế, mỗi khi cô rủa sả, cái âm thanh pop lại lớn hơn và bạo lực hơn. "Nó vui lắm à?" "Huh? Oh, cái này ý à? Bọt xốp nổ? " "Bọt xốp nổ?" "Yea. Có muốn thử không? Nó là cách tốt nhất để giải tỏa xì_trét đấy. "