Chương 5 Không làm Phù thuỷ thất vọng Bữa tiệc Valentine dành cho những người độc thân Đối với những người độc thân, việc tham dự ngày lễ tình nhân quả thật kinh khủng. Nhưng dù sao đi nữa thì Choi Han Kyul cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này để làm cho bản thân nổi tiếng hơn. Hắn biết hầu hết mọi người ở bữa tiệc và thậm chí một số anh chàng ở đó chẳng còn độc thân nữa. Nhưng nếu những người đàn ông đã có gia đình rồi vẫn cứ khăng khăng là mình còn độc thân thì vẫn có một luật bất thành văn trong ngày này là không cần quan tâm đến sự thật đó. “Obba, anh có biết cô gái này không?” Chết tiệt. Lại là em gái của Pak Do Hun. “Anh biết ái nữ của tổng giám đốc công ty xây dựng Sang Won đúng không? Hai người hình như đang dự định đi xem mặt nữa thì phải?” Thằng Do Hun đáng ra phải để mắt tới em gái nó chứ nhỉ. Đúng là đồ xuẩn ngốc. “Xin chào, tôi tên là Jang Mi Suk.” Han Kyul liếc nhìn cô gái vừa lịch sự chào và giơ tay ra định bắt tay hắn. Nếu đây không phải là cô gái mà mẹ hắn lên kế hoạch bắt hắn đi xem mặt cuối tuần này thì có lẽ hắn đã lịch sự bắt tay rồi. Nhưng cô ta lại là người đã được dán cái nhãn “chỉ dành cho hôn nhân sắp đặt”, mà hắn thì lại hoàn toàn không phải là người có thể lao vào những mối quan hệ như vậy chưa kể cô ta lại còn thân thiết với con đỉa cái, tức em gái của thằng Pak Do Hun nữa, vậy nên không, xin cảm ơn. Hắn có thể dễ dàng tưởng tượng ra những gì hai cô gái đó mách lẻo với nhau và trong đầu hắn đã vạch ra kế hoạch sẽ triệt hạ hai con chim bằng một hòn sỏi như thế nào. “Em không buồn vì hành động của anh với em hôm trước đâu. Thực ra lúc đó tâm trạng của em cũng không được tốt. Em chỉ cảm thấy buồn vì anh muốn em rời xa anh, nhưng em hiểu mà. Em đã rất nhiều lần nghe nói rằng anh là một người yêu thích tự do. Nhưng có vẻ như anh đã hiểu lầm em rồi. Em không hề muốn giam cầm anh. Sao anh lại không đến với em nhỉ? Thà như thế còn hơn là phải nghe những lời đồn thổi về một cuộc hôn nhân sắp đặt. Nếu mọi người biết điều đó thì thật không hay cho anh chút nào.” Con đỉa cái này vẫn cố nhắc lại những chuyện hôm trước khiến hắn cảm thấy thật ghê tởm. Không, không phải là một con đỉa mà phải là một con trăn thì đúng hơn. Một con trăn sống ở rừng Amazon và sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ trên đời. “Anh không phải lo cho Mi Suk đâu. Em hiểu mà.” Đúng là thà đóng giả là gay còn hơn phải gắn bó với con trăn này. Han Kyul bắt đầu lên kế hoạch hành động “Một đòn chết hai” của hắn. Hắn sẽ được giải thoát khỏi sự đeo bám của hai người phụ nữ này chỉ bằng một hành động thôi. Han Kyul quay sang nhìn En Chan vừa hổn hển chạy đến. Nếu hắn có vừa nhắm mắt vừa mở tủ quần áo và rút đại một bộ nào đó trên mắc thì cũng không thể nào có được bộ dạng như thế. Chiếc quần jeans đã khá sờn, áo nhung kẻ màu xám và một chiếc áo sợi màu chàm quá cỡ mặc ngoài. Không phải thằng nhóc vẫn còn đang tuổi dạy thì đấy chứ, sao nó không thể nào mặc được một bộ cho vừa vặn được nhỉ ? À còn cái mũ nó đội không biết móc từ đâu ra nữa ? “Ahjussi! Tôi đang định...” vừa đến En Chan đã hét lên. Han Kyul phớt lờ và giật lấy cái mũ của nó. Lợi dụng lúc En Chan không để ý, Han Kyul túm lấy cổ áo nó và đẩy nó vào tường. Đúng lúc đó, cánh tay của En Chan vung lên và thúc mạnh vào mạng sườn hắn. Quá ngạc nhiên và không kịp phản xạ lại, Han Kyul thấy mạng sườn đau điếng. Giả đò như không có gì xảy ra, hắn ghé sát mặt vào En Chan và nói, “Mày nghe cho rõ đây, nếu lần này làm không xong thì mọi việc coi như chấm dứt. Hiểu chưa ?” “Đi thôi.” “Trả lời tao đi đã” “Tôi sẽ trả lại tiền cho anh. Chỉ cần cho tôi chút thời gian và tôi sẽ trả lại cho anh nên hãy kết thúc vở kịch dớ dẩn này đi.” “Vở kịch dớ dẩn này trong ngày hôm nay sẽ kết thúc. Nếu xác định rõ là ngày hôm nay...” Ánh mắt hắn chợt loé lên khi hắn chợt nghĩ những lời hắn vừa nói ra trong một phút bất cẩn. Đúng thế! Chính là điều đó! Hắn đã nói là ngày hôm nay. Hắn phải đứng trước mặt tất cả những con người đó. Những tên ba hoa đấy không thể nào mà im lặng được và những tin đồn thì sẽ toả đi khắp nơi. Nếu những tin đồn đấy bằng cách nào đó lọt đến tai bố hắn thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa, nhưng họ không thể bắt hắn kết hôn với một người phụ nữ nào ít ra là trong vài năm nữa! Đúng thế! Dịp may của mình đến rồi! “Anh hứa đấy nhé? Hết ngày hôm nay là hết hợp đồng đấy nhé?” “Cứ làm cho tốt đi nhóc, hiểu chưa?” Han Kyul bỏ tay khỏi cổ áo của En Chan, đẩy nó vào trong và thở dài thất vọng. Nghĩ tới hành động của thằng nhóc, hắn không thể đảm bảo chắc chắn tối nay có thành công hay không nữa. Theo con mắt thẩm mỹ của hắn thì gu thời trang của thằng nhóc chẳng khá khẩm hơn thám tử lừng danh Conan là mấy. Nếu hắn nói hắn cặp kè với thằng nhóc này, có lẽ tất cả mọi người đều cười thối mũi mất. Chẳng theo kiểu cách nào cả, chết tiệt! “Chẳng còn cách nào ngoài việc cố tin vào khuôn mặt xinh trai của thằng nhóc chắc sẽ không làm gì sai sót...” Han Kyul quyết định đặt cược vào thằng nhóc và bước vào. Tim hắn đánh trống liên hồi còn cảm giác thích thú lan toả khắp người hắn. Hắn vừa cảm thấy thích thú lại vừa cảm thấy bồn chồn vì một điều gì đó rất thú vị sắp xảy ra. “Chúng ta ngồi uống gì đó đi.” Mọi cặp mắt đổ dồn về phía quầy bar nơi Han Kyul và En Chan vừa ngồi xuống, tất nhiên trong đó có cả con trăn cái, em gái của Pak Do Hun. “Cạn ly” Han Kyul cầm ly rượu tequila lên trong khi En Chan im lặng nâng ly lên. Hắn chạm cốc với En Chan và uống một ngụm. Hắn muốn mượn rượu để giải toả sự bồn chồn trong hắn. Thằng nhóc có lẽ cũng lo lắng không kém. Han Kyul bỗng nhớ đến rắc rối của hắn với người hàng xóm hồi hắn còn ở Seatle, anh chàng Dick đó đột nhiên hôn hắn. Cảm giác đó có thể nói cũng cũng khá dễ chịu. Vấn đề duy nhất là người đàn ông đó rất vạm vỡ. Nếu hắn không đấm anh ta một cái và rồi lại kết bạn với anh ta thì có lẽ hắn cũng chẳng hiểu gì sất về đồng tính cả. Nhưng hiểu và có kinh nghiệm là hai phạm trù hoàn toàn khác biệt. En Chan uống ực hết luôn ly rượu và đang tự túm lấy cổ họng nó. Khuôn mặt trắng trẻo của nó đỏ tía hết lên. Thấy vậy, Han Kyul liền nhét một miếng chanh vào miệng nó. “Kegkh!” “Mày không biết cách ăn mặc, cũng chẳng biết uống rượu, thế thì mày biết cái gì hả nhóc?” Hắn quay mặt đi khi nhớ lại hình ảnh đó. Hmm. Yea. Một cú đá mạnh 540 độ, đấy là cái mày biết. Đúng lúc đó có ai đó đặt tay lên vai hắn. Khi hắn quay lại thì nhìn thấy Pak Do Hun đang đứng đó với vẻ mặt rất tò mò. “Ai đây?” Do Hun hất hàm ra phía En Chan và hỏi. Han Kyul đáp, “Nô lệ của tôi.” “Huh ?” Do Hun ngạc nhiên hỏi lại, giọng còn to hơn cả phát thanh viên nói bằng loa phóng thanh “Nào, tất cả mọi người, hãy cùng chúc mừng cho sự kiện trọng đại nhất của buổi tối ngày hôm hay. Sự kiện trọng đại đó là : Chúa tể! Tại sao nhủ nhà của bữa tiệc ngày hôm nay, hai anh em Pak Do Hun và Pak Ye Rang không cùng bước lên sân khấu nhỉ ? Họ chính là Bạo Chúa và Phù thuỷ của buổi tối ngày hôm nay.” Những khuôn mặt đỏ gay đang hò hét huýt sáo chúc mừng. Do Hun và Ye Rang bước lên sân khấu và mời một đôi khác cùng bước lên. Han Kyul biết người đàn ông đó đã có vợ chưa cưới nhưng còn cô gái thì hắn chưa gặp bao giờ. Theo yêu cầu của Bạo Chúa họ sẽ trình diễn một điệu nhảy lap dance (chú thích: là một điệu nhảy gợi tình) Cô gái thét lên và bỏ chạy nhưng người đàn ông đã kéo cô ta lại và nói anh ta có thể nhảy thay. Tất nhiên đấy không phải là điều mà đám đông mong đợi nhưng không khí cũng đã nóng lên. Anh ta lắc hông và tiến về phía cô gái đang ngồi trên chiếc ghế. Anh ta mở dần từng nút cúc áo và kéo tay cô đặt lên bộ ngực trần của mình. Anh ta lè lưỡi như muốn chạm vào đôi môi của cô gái và lắc hông vào váy của cô. Đám đông hò hét và không khí ngày càng nóng lên, đâu đó còn nghe thấy cả tiếng nuốt nước bọt. Khi Han Kyul quay ra nhìn thì En Chan lên tiếng, “N-nước, ở đây có nước không ?” Ha, có vẻ như thằng nhóc cũng cảm thấy hào hứng rồi. Đúng là tuổi trẻ. “Ở đây chỉ có rượu thôi.” Người đàn ông và cô gái giờ đã ôm chặt lấy nhau và bước xuống. Tất cả họ đều đã cố gắng giữ gìn và cư xử có chừng mực, tuy nhiên có vẻ như những lời hứa trước đó đã biến mất. Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên. “Người đàn ông tôi mong ước chính là ... Choi Han Kyul.” Đám đông nhìn hắn và hò reo vỗ tay cổ vũ. Han Kyul vẫn không nhúc nhích nhưng hắn nhìn Pak Ye Rang cười khẩy. “À, có một điều luật là Phù thuỷ sẽ không tham gia vào cuộc chơi.” “Cái gì? Ở đâu ra cái điều luật đấy hả?” “Bởi vì Phù thuỷ rất độc ác và nếu mụ sa ngã vì một người đàn ông và trở nên ngốc nghếch thì chẳng phù hợp tèo nào. ” “Đúng thế, Phù thuỷ mà dễ thương quá thì chẳng vui gì cả.” “Ke ke, thế thì tệ quá.” “Được rồi, người đàn ông là Choi Han Kyul. Giờ thì Phù thuỷ hãy chọn ra người phụ nữ đi.” Ye Rang hậm hực nhìn xung quanh và đột nhiên cô nhìn chằm chằm về một hướng. Mọi ánh mắt đổ dồn theo hướng đó và Han Kyul có thể nhìn thấy chính là Jang Mi Suk đang ngồi đó. Không thể nào ... Đúng lúc đó Ye Rang nhếch mép cười và nói, “Người cùng tham gia không nhất thiết phải là phụ nữ đúng không?” Cả căn phòng bỗng nhiên lặng ngắt, sau đó tiếng hò hét bắt đầu nổi lên. “Thế mới đúng là Phù Thuỷ chứ!” “Đây mới gọi là màn trình diễn chào đón sự trở lại của Choi Han Kyul! Hey! Trình diễn thoát y thì thế nào nhỉ?” “Anh chàng đằng kia.” Ye Rang chỉ ra phía En Chan và nói “Hôn!” Đáp lại cái nhìn thách thức của Ye Rang với hàm ý “Để rồi xem anh có thể làm được không,” Han Kyul nhìn lại như muốn nói “Cảm ơn.” Không thể tốt hơn được nữa, đúng là còn hơn cả kế hoạch của hắn. Việc này còn hay hơn gấp trăm lần việc giới thiệu thằng nhóc xinh trai ăn mặc xoàng xĩnh với mọi người và nói “Tôi là gay.” Kể từ khi trò chơi bắt đầu, mọi chuyện chẳng có vẻ gì là gượng gạo cả. Nhưng hắn phải để lại ấn tượng, hắn muốn mọi người phải tự hỏi, “Này, thằng cha đấy có thật là gay không nhỉ?” và tất nhiên sẽ chẳng có một câu trả lời chính thức nào hết. Đấy mới là cách tốt nhất để tin đồn toả đi khắp nơi. Han Kyul đanh mặt lại nói nhỏ với En Chan, “Bắt đầu rồi.” Khi Han Kyul lên sân khấu, đám đông hò hét điên cuồng. Hắn nhìn sang En Chan, thằng nhóc vẫn ngồi ỳ ra đấy và nhìn hắn như muốn nói “Anh có bị điên không vậy?!” Han Kyul cầm micro và nói, “Lên đây.” “Oho, một pha nảy lửa đấy, Han Kyul!” “Họ có định làm thế thật không nhỉ?” Đám phụ nữ nháo nhác bàn tán. “Ôi Chúa ơi, nhìn anh ấy kìa, đáng yêu quá đi mất. Tôi chỉ muốn cắn anh ấy một cái thôi!” “Nhìn cái má ửng hồng lên kìa! Cảm giác như tôi đã gặp anh ấy ở đâu rồi vậy. Này, cậu có nghĩ là anh ấy là ca sỹ trong nhóm Dong Bang Shin Gi không?” “Cậu nhóc kia là ai nhỉ? Tôi chưa nhìn thấy cậu ta bao giờ ?” “Tôi không biết nữa, chắc là bạn của Han Kyul.” “Cái gì? Bạn? Nó là con trai hay con gái vậy ? Trông thằng nhóc cũng xinh trai ra phết.” Ai đó đẩy En Chan lên. Đột nhiên mọi người cùng đẩy nó lên. Nhìn thấy En Chan tiến lại gần, Han Kyul bất giác lo sợ. Có đúng một lần có một người đàn ông hôn hắn chính là khi anh chàng Dick bất ngờ tấn công hắn và hắn không dám chắc hắn có thể làm được điều đó. Tim hắn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chết tiệt, hắn không thể nhìn vào môi thằng nhóc được. Chết tiệt. Nếu mình oẹ ra đây thì sao nhỉ? “Tôi thà để anh hôn thằng nhóc kia còn hơn là Mi Suk. Nhưng anh có định làm như thế thật không vậy? Anh đang đánh mất dần sự hấp dẫn của mình rồi đấy” Nếu Ye Rang không có những lời nhận xét ác ý như thế thì hắn đã định chỉ hôn lên má thằng nhóc thôi. Nhưng bộ mặt cô ta thì như muốn nói “Tôi biết đấy chỉ là anh diễn mà thôi” khiến hắn nhận ra một điều, nếu hắn không làm như thế thì sẽ không bao giờ thoát khỏi con trăn Ye Rang đó được. Và điều đó khiến hắn quyết tâm hơn. Tôi sẽ thoát khỏi nanh vuốt của cô ngay bây giờ đây. Tôi sẽ làm điều đó ngay trước mắt cô. Mở to mắt ra mà nhìn cho rõ nhé, Ye Rang. En Chan lúc này đã lên trên sân khấu.Trông thăng nhóc như thể chỉ mặc mỗi cái quần thôi vậy. Nhìn thấy điệu bộ đó Han Kyul chỉ muốn cười phá lên. Cảnh tượng này thật lố bịch và không thể tưởng tượng được. Hắn cảm giác như hắn cũng sắp phát điên đến nơi rồi. Vẻ mặt En Chan như muốn nói “Anh có điên không vậy?” Đáp lại, hắn hét to lên, “Em nhắm mắt lại đi.” Được rồi, tôi chuẩn bị đây, hắn túm lấy đầu En Chan đang đứng đờ ra đấy và đặt môi lên môi thằng nhóc. “Ối!” “Ôi Chúa ơi, họ làm thật à!” “Đúng là điên thật rồi!” “Cái gì thế này? Hôn nhau thật à?” Đám đông hò hét hệt như tiếng tru của chó sói đang dội vào tai hắn, Huh, thằng nhóc bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên Han Kyul không hề biết rằng tay hắn đang ôm vòng lấy eo của thằng nhóc và kéo nó về phía hắn. Bàn tay còn lại thì đang giữ chặt lấy đầu nó. Người En Chan bắt đầu cong lên khi hắn áp người về phía nó và cố ngửa đầu ra phía sau. Han Kyul thậm chí còn không nhận ra là hắn bắt đầu xoay nhẹ đầu và môi của hai người càng dính chặt vào nhau. Hắn cũng hôn nồng nhiệt hơn trước. Nếu có ai đó ném một quả lựu đạn vào đây thì cũng không thể làm khán phòng yên lặng hơn được nữa. Tất cả đều bàng hoàng trước một nụ hôn dài và đầy cảm xúc như thế. Han Kyul hoàn toàn quên mất thực tại hắn đang hôn ai. Đột nhiên En Chan mở mắt và trợn tròn mắt lên. Đúng vào khoảnh khắc đó Han Kyul mới nhận ra rằng hắn đã cho cả lưỡi vào miệng của En Chan.