"Kia... cái kia..." Đi theo sau khi đổi giày, Cố Úc Diễm nhìn động tác Tần Thanh Miểu đi thẳng về phòng, vẫn là không nhịn được mở miệng, "Chị về sau... về sau đừng uống rượu nữa..." "Em giúp tôi lái xe sao?" Người kia đã đi đến cửa phòng thì ngừng bước, nhưng không xoay người, nâng tay xoa xoa huyệt thái dương, có chút mệt mỏi. "Giúp... nhưng em không có bằng lái" Anh đã dạy nàng, nguyên bản đợi đến kỳ nghỉ hè sẽ đi thi lấy bằng, nhưng lại có chuyện xảy ra, nàng liền không suy nghĩ lại chuyện này. "Đi báo danh, lấy được bằng lái thì hãy nói chuyện với tôi". Tần Thanh Miểu khó có được một ngày không nói chuyện ngắn gọn như đêm nay, nói xong liền tao nhã bước vào phòng đóng cửa. Yên lặng đứng bên ngoài, nhìn cửa một hồi lâu, Cố Úc Diễm do dự, vẫn là mang dép lê vào phòng bếp pha chén mật ong, sau đó đi đến trước cửa phòng Tần Thanh Miểu, nhẹ nhàng gõ cửa. Trong phòng không có động tĩnh gì, Cố Úc Diễm lẳng lặng đứng ở nơi đó chờ. Hồi lâu sau, cửa phòng mở ra, Tần Thanh Miểu đã thay váy ngủ bằng tơ lựa màu đen, mái tóc nguyên bản được cột lên giờ xõa mềm mại trên vai, chỉ là khuôn mặt tinh xảo kia vẫn không có nửa điểm ôn nhu. "Ách, này..." Cố Úc Diễm nâng tay đưa chén mật đến trước mặt cô, "Uống đi, có thể giải rượu" Nhìn nàng vài giây, cầm lấy chén mật trong tay nàng, Tần Thanh Miểu lạnh lùng thốt, "Còn có việc gì sao?" "Không có". Cố Úc Diễm lắc đầu, tiếp theo thấy nàng bưng chén mật xoay người đi vào, cửa cũng bị đóng lại. Nhìn cửa phòng đóng lại, Cố Úc Diễm trừng mắt, vẻ mặt vô tội xoay người trở về phòng mình tắm rửa thay quần áo, sau đó nằm lên giường mềm mại thì cơn buồn ngủ liền kéo tới, rất nhanh ngủ đi. Ở một gian phòng khác, Tần Thanh Miểu sau khi uống chén mật ong xong, đem cái chén để xuống, ngưng mắt nhìn cái chén hồi lâu, hạ mí mắt, "Thật sự... không chán ghét tôi sao?" Sáng sớm hôm sau, sau khi Cố Úc Diễm tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi đi ra khỏi phòng, lại phát hiện cái người bình thường giờ này phải ở phòng khách xem tin tức hôm nay không thấy đâu. Nhức đầu, nghĩ đến khả năng có lẽ bởi vì đêm qua uống rượu nên không thoải mái, Cố Úc Diễm vào phòng bếp, nhìn vào tủ lạnh nghĩ gì đó, liền lấy trứng muối cùng thịt làm bữa sáng. Lại nói tiếp... Tần Thanh Miểu có phải hay không phi thường thích ăn cháo trứng muối và thịt, tủ lạnh cái gì cũng không có, chính là chỉ có trứng muối và thịt. Mở bếp ga chậm rãi nấu cháo, Cố Úc Diễm đứng ở bên cạnh nhìn, nghe thấy âm thanh mở cửa phòng Tần Thanh Miểu, vội vàng đi đến trước mặt nữ nhân một thân tây trang mặt lạnh băng, "Cái kia... em đang nấu cháo" Sớm ngửi được mùi bay ra từ phòng bếp, động tác đang mặc áo khoác dừng lại, sau đó đem cái áo đang mặc được một nửa phóng lên sô pha, Tần Thanh Miểu đi vào phòng bếp ngồi xuống, "Cháo trứng muối và thịt?" "Ừ", Cố Úc Diễm gật gật đầu, vào phòng bếp, thấy cháo đã chín, liền múc một chén đặt trước mặt Tần Thanh Miểu, "Nóng quá". "Ừ". Thấy nàng đưa thìa cho mình, Tần Thanh Miểu cầm lấy, thật cẩn thận múc một thìa đưa đến bên miệng thổi thổi, đang muốn đưa vào miệng, nhận thấy Cố Úc Diễm một bên bộ dáng trừng lớn mắt chờ mong lại mang theo khẩn trương nhìn mình, mày hơi nhăn, ngẩng đầu nhìn thẳng nàng, "Lần đầu sao?". "Sao?" Còn đang khẩn trương lập tức ngây ngẩn cả người, liền phản ứng, vội vàng lắc đầu, "Bà ngoại dạy em nấu, trước kia em đã nấu rất nhiều lần." Anh cùng chị Liên rất thích ăn cháo nàng nấu. "Ừ" Nghe nàng nói như vậy, Tần Thanh Miểu nhìn nhìn bát cháo, sau đó đưa vào miệng, tiếp theo biểu tình thay đổi, nuốt xuống, ngẩng đầu lạnh lùng trừng mắt Cố Úc Diễm. "Sao... làm sao vậy?", Bị cô dùng ánh mắt kia trừng làm cho lòng một trận run sợ, Cố Úc Diễm nhìn CÔ, lại nhìn bát cháo, "Rất khó ăn?" Chẳng lẽ trước kia anh cùng chị Liên đều vì an ủi nàng sao? "Trước kia em gạt tôi". Tần Thanh Miểu lại trừng mắt liếc nàng một cái, nói một câu, sau đó còn thật sự ăn cháo, lưu lại Cố Úc Diễm một mình buồn bực, "Hử?" Nàng khi nào thì lừa gạt cô? Đem bát cháo ăn hết, lại đem bát để trước mặt Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu giơ giơ mi, ý tứ trong mắt thập phần rõ ràng. Người còn đang buồn bực tự nhiên hiểu rõ ý cô, cầm lấy bát cháo đi lại bếp lấy tiếp một chén, trong lòng có chút vui mừng. Ăn đến bát thứ hai, hẳn là cảm thấy ngon nha... trước kia thời điểm cùng ăn cơm thì cảm thấy sức Tần Thanh Miểu ăn không nhiều. Đem bát cháo thứ hai để đến trước mặt Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm cũng lấy một chén ngồi xuống, lúc này cháo cũng đã không còn nóng, nàng múc một thìa bỏ vào miệng, cũng chưa kịp nuốt vào, nghe được nữ nhân bên cạnh lãnh đạm nói, "Em ngày đó, cười nhạo tôi?" Lập tức bị sặc cháo, Cố Úc Diễm cố gắng nuốt xuống, lại ho khan che miệng, bộ dáng chật vật, làm cho Tần Thanh Miểu ngoéo môi một cái, lại vẫn là đôi mắt lãnh đạm gắt gao nhìn chằm chằm cô. "Em... em nào có..." Ho hết nửa ngày, Cố Úc Diễm mới oan uống nhìn Tần Thanh Miểu, đôi mắt nhỏ lộ vẻ ủy khuất, "Em khi nào thì cười nhạo chị..." Như thế nào lại có chuyện kỳ diệu đến vậy... nàng nào dám cười nhạo Tần Thanh Miểu, hơn nữa, cho dù là cười nhạo, thì cũng phải có lý do gì để cười nhạo đi, Tần Thanh Miểu xinh đẹp như vậy, lại là tổng giám đốc Tần thị, bộ dáng lợi hại như vậy, còn nàng chỉ là một sinh viên phổ thông bình thường, có cái gì để cười nhạo người ta đây. "Ân, hừ". Bị bộ dáng ủy khuất của nàng làm chịu không được phải chuyển tầm mắt, Tần Thanh Miểu cẩm lấy thìa cháo còn lại tiếp tục ăn, thanh âm bình thản, "Tốt nhất là không có". Biết điều mà im miệng, cũng cúi đầu đem cháo kia im lặng mà ăn, xuyên thấu qua hơi cháo nhìn lén Tần Thanh Miểu một cái, thoáng nhìn thấy khóe môi hơi cong lên, ánh mắt hạ xuống, cũng nhếch miệng, chuyên tâm ăn cháo. Bữa sáng xong, Tần Thanh Miểu đem Cố Úc Diễm đuổi về trường học, xe dừng ở dưới lầu ký túc xá, Tần Thanh Miểu vẫn nắm tay lái nhìn thẳng phía trước, "Đi đi". "Dạ". Cố Úc Diễm gật gật đầu, mở cửa xe, xuống xe, vừa muốn đóng cửa xe, lại do dự, dừng lại, "Ơ..." "Còn có việc gì sao?" Nhìn thấy động tác của nàng, Tần Thanh Miểu quay đầu lại. Cúi đầu, nhìn nữ nhân áo sơ mi trắng cùng tiểu áo khoác, Cố Úc Diễm cắn môi dưới, "Chính... chính là, chị nếu buổi tối có tham gia yến hội hay cái gì, mang thêm áo khoác đi." Nhìn chằm chằm Cố Úc Diễm một hồi lâu, thẳng đến khi hai má kia biến thành phiếm hồng, Tần Thanh Miểu mới gật gật đầu, "Ừ". Chính là nhìn thấy ánh mắt Cố Úc Diễm, lại có gì đó khác. "Kia... em đi vào nga". Vò đầu, đối với lời nói của chính mình vừa rồi, Cố Úc Diễm rất là ngượng ngùng, hướng Tần Thanh Miểu phất tay, thấy cô gật nhẹ, mới xoay người chậm rãi vào ký túc xá. Ngày thường Tần Thanh Miểu luôn trực tiếp khởi động xe rời đi, lần này không phải như thế, mà lẳng lặng nhìn thân ảnh gầy yếu của người nọ đi vào, mãi cho đến khi căn phòng trên lầu bốn xuất hiện thân ảnh của người kia, thế này mới rời đi. "Tiểu Diễm, bạn trai cậu?". Mới vừa bước vào phòng, một người bạn liền tới gần Cố Úc Diễm, "Mình vừa mới thấy được nga, Porche~~" "Hả?" Cố Úc Diễm sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải. "Láo...." Bên kia, mộ nữ sinh tóc đuôi ngựa đeo mắt kính ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn Cố Úc Diễm có chút khinh miệt, "Bạn trai cái gì, rõ ràng là bị bao nuôi". Trường đại học X từ trước đến nay có rất nhiều nữ sinh bị bao nuôi, thậm chí có nhiều người tự xưng là, "Tình nhân lâu", vừa đến cuối tuần sẽ có các loại xe chờ đợi dưới lầu, sau đó là một đám nữ xinh ăn mặc sinh đẹp trang điểm tinh xảo lên xe. Chờ trên xe, có thể là các nam nhân tây trang giày da đẹp trai, cũng có thể là mấy lão đàn ông đáng tuổi làm cha, cũng có thể là mấy vị quan ngả ngớn..... Chuyện như vậy ở trường X căn bản không phải là bí mật gì, người biết đến có thể khinh thường, cũng có thể hâm mộ, cũng có thể chê hèn mọn, nói tóm lại, nữ sinh đứng trước Cố Úc Diễm, cũng là cảm thấy nữ sinh này không đủ tự ái. Đôi mắt có vài phần mê man, giờ phút này gặp phải thái độ như vậy của bạn cùng phòng, Cố Úc Diễm nghĩ đến lần đầu tiên Tần Thanh Miểu đưa nàng đên trường có hỏi, lập tức liền có chút thất thần. "Tôi lái xe vào được không?" Cho nên... Tần Thanh Miểu đã sớm biết sẽ bị người hiểu lầm, mới hỏi nàng như vậy sao? Như là, nàng không phải là bị Tần Thanh Miểu bao nuôi sao? Tuy vẫn chưa phát sinh quan hệ kia, nhưng là, bị bao nuôi chính là bị bao nuôi, nàng quả thật là lấy chính mình đi đổi lấy tiền.