Một tuần yêu đương
Chương 1 : Một tuần yêu đương
Chương 1: Ngày thứ nhất
Hôm nay, mẹ Diệp nói với Diệp Mỹ Linh, bảy ngày nữa cả nhà sẽ di cư đến nước Mỹ. Diệp Mỹ Linh biết chuyện nhà mình xin di cư đến nước Mỹ, chỉ là không ngờ tới sẽ được phê chuẩn nhanh như vậy.
Cách ngày xuất ngoại chỉ còn bảy ngày nữa….
Về chuyện di cư, Diệp Mỹ Linh chưa từng đề cập với bạn tốt trong trường. Rốt cuộc xin di cư sang Mỹ cũng không phải là một việc dễ dàng, nhỡ có thất bại, thì thực sự là có chút xấu hổ….
“Mỹ Linh!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Mỹ Linh đang trên đường đi học, thì phía sau vang lên một giọng nữ gọi cô. Không cần quay đầu lại nhìn, cũng có thể biết là cô bạn thân chơi với cô từ thuở tè dầm khóc loạn, Lý Lệ Hồng. Cô bạn kia chạy chậm từ phía sau đến vỗ vỗ bả vai cô.
“Chào buổi sáng.” Diệp Mỹ Linh mở miệng chào hỏi.
“Tuần trước có bài về nhà toán, cậu đã làm xong chưa? Đến lớp thì cho tới mượn chép nhé!” Mỗi sáng, Lý Lệ Hồng đều hỏi cô xem có đáp án môn toán không để chép. Thực ra, thành tích các môn khác của cô ấy không tồi, nhưng mà riêng môn toán thì chỉ có thể bó tay chịu chết.
“Làm rồi, đến lớp cho cậu xem.” Diệp Mỹ Linh trả lời như bình thường, sau đó tạm dừng một chút, giọng điệu có chút lo lắng, nói: “Lệ Hồng, cậu phải tự mình làm bài tập toán, nhỡ tớ không còn ở đây, cậu phải làm sao bây giờ?”
“Sao cậu lại không ở đây? Không phải đã nói là sẽ cùng nhau vào đại học, cùng nhau làm việc, cùng nhau làm bạn thân đến già sao?” Lý Lệ Hồng vừa kéo tay cô, vừa mặc sức tưởng tượng tương lai.
“Lệ Hồng, tớ phải…” Diệp Mỹ Linh đang định mở miệng nói chuyện mình phải xuất ngoại vào một tuần sau.
“Mỹ Linh, nhìn kìa, Chung Nhất Minh đang ở phía trước!” Lý Lệ Hồng hưng phấn, một tay vỗ đen đét vào cánh tay Diệp Mỹ Linh, một tay chỉ vào phía trước kêu.
Chung Nhất Minh, là hotboy hàng thật giá thật được mọi người trong trường công nhận.
Là nam sinh Diệp Mỹ Linh yêu thầm từ hồi cấp hai đến tận bây giờ.
Chung Nhất Minh xuất hiện trước mắt các cô từ ngã tư đường trước mặt, không biết vì sao, bộ đồng phục quê mùa, không có gì đặc sắc khi được mặc trên người Chung Nhất Minh, lại có thể tô điểm cho vẻ đẹp trai mê người của cậu ấy đến vậy. Dáng người anh thon dài, trên lưng đeo balo, hai tay đút trong túi quần ngầu lòi, trên người anh có sẵn khí chất trai đẹp hư hỏng, nhưng lại là một tấm gương học sinh ba tốt* trong trường.
* Học sinh ba tốt là học sinh có thành tích nổi bật trong học tập và rèn luyện, là thanh niên tiêu biểu, đoàn viên xuất sắc, tích cực tham gia các hoạt động đoàn, hoạt động tình nguyện, có thể lực tốt.
“Chung Nhất Minh!” Lý Lệ Hồng hướng về Chung Nhất Minh cách các cô khoảng 20m phía trước mà hét.
Lúc Chung Nhất Minh nhìn qua, Lý Lệ Hồng còn đang vẫy vẫy tay với anh.
Anh hơi hơi mỉm cười, cũng vẫy tay chào lại các cô một chút, tuy rằng không quá thân quen, nhưng dù gì cũng là bạn cùng lớp, cho nên anh vẫn sẽ lễ phép đáp lại.
Diệp Mỹ Linh thẹn thùng cúi đầu, dùng tay kéo nhẹ quần áo Lý Lệ Hồng, nhỏ tiếng hết mức có thể: “Được rồi, đừng làm mất mặt nữa, được không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chung Nhất Minh đang chào hỏi với chúng ta đấy!” Tuy rằng Chung Nhất Minh đã đi rồi, Lý Lệ Hồng vẫn si mê đứng tại chỗ mà ngắm bóng dáng anh dần xa.
“Lệ Hồng, tớ có chuyện muốn nói.” Sau khi Chung Nhất Minh đi rồi, Diệp Mỹ Linh định nói tiếp câu cô chưa nói xong vừa nãy: “Một tuần nữa, tớ phải di cư xuất ngoại.”
Bởi vì Diệp Mỹ Linh nói một tuần nữa sẽ xuất ngoại, nên Lý Lệ Hồng tức giận đến mức không chịu nói chuyện với cô suốt một buổi sáng.
Tan học buổi sáng, Diệp Mỹ Linh cũng là một mình ra khỏi trường về nhà.
Tiết đầu buổi chiều là tiết thể dục, sau khi làm các bước khởi động xong, là thời gian hoạt động tự do. Bởi vì Lý Lệ Hồng không chịu nói chuyện với Diệp Mỹ Linh, cho nên Diệp Mỹ Linh đành một mình một người ngồi trên bậc thang gần sân bóng rổ, nhìn các bạn nam trong lớp chơi bóng rổ, trong đó có Chung Nhất Minh.
Một tuần nữa là phải rời nơi đây, sẽ không còn được gặp lại Chung Nhất Minh, không biết bản thân có quen việc này hay không.
Cô rất thích Chung Nhất Minh, thích nụ cười tươi rói như ánh mặt trời của anh, thích giọng nói trầm thấp tuổi dậy thì của anh, thích sự đẹp trai, chính xác, linh hoạt trên sân bóng của anh, thích bộ dáng dễ dàng trả lời đề khó thầy cô đặt ra của anh… Cô thích rất nhiều điểm của anh, có đếm cũng không xuể. Cô đã quen việc mỗi ngày đều quan sát hành động của anh, dù chỉ là nhỏ nhất, cô không dám tưởng tượng đến tương lai không có anh.
Cô biết, nếu không phải một tuần nữa cô sẽ rời đi, thì sang năm thi đại học, vẫn sẽ phải vẫy tay nói “Hẹn gặp lại!” với anh.
Cô chỉ là không ngờ tới, ngày chia xa lại tới quá nhanh.
“Cậu có nghĩ tới việc tỏ tình với Chung Nhất Minh không?” Người cả buổi sáng không chịu nói chuyện với Diệp Mỹ Linh, Lý Lệ Hồng, đột nhiên đi tới, ngồi bên cạnh cô nói chuyện.
“Lệ Hồng, cậu không tức giận nữa sao?” Diệp Mỹ Linh cẩn thận hỏi thử.
“Cũng có chút bực mình, vì sao lúc xin di cư xuất ngoại không nói với tớ, không cho tớ thời gian tiêu hóa chuyện này?” Tuy Lý Lệ Hồng rất tức giận, nhưng hai người là bạn tốt, hẳn là nên vui vẻ với nhau cho hết một tuần, mà không phải tức giận cạch mặt nhau rồi kết thúc tình bạn này.
“Bởi vì xác suất được thông qua di cư đến Mỹ không cao, cho nên không ôm quá nhiều mong chờ. Tớ cũng không ngờ, sau khi nhận được tin tức liền phải lập tức rời đi.” Diệp Mỹ Linh cúi đầu nhỏ giọng giải thích, ngoại trừ không bỏ được Chung Nhất Minh, cô cũng không bỏ được cô bạn thân bên nhau từ hồi nhà trẻ này.
“Mỹ Lĩnh, cậu đi tỏ tình với Chung Nhất Minh đi, nếu không cậu sẽ hối hận cả đời đấy.” Lý Lệ Hồng nhìn Chung Nhất Minh đang chơi bóng rổ, cô đối với Chung Nhất Minh chỉ là sự thưởng thức và đam mê với cái đẹp, mà Diệp Mỹ Linh lại là kiểu thích Chung Nhất Minh muốn chết.
“Tớ cảm thấy… cậu ấy sẽ từ chối tớ.” Diệp Mỹ Linh thấp giọng, lo lắng trả lời.
“Dù sao một tuần nữa cậu cũng sẽ xuất ngoại, sợ mất mặt làm gì nữa?” Lý Lệ Hồng không cho là đúng, hỏi lại.
Bởi vì Lý Lệ Hồng nói những lời này, cho nên, sau khi tan học buổi chiều, Diệp Mỹ Linh liền lấy hết can đảm chặn đường về nhà của Chung Nhất Minh.
“Bạn Chung Nhất Minh, tớ có lời… muốn nói với cậu.” Diệp Mỹ Linh xông lên trước mặt Chung Nhất Minh, chần chờ một chút, cúi đầu lắp bắp nói ra.
“Wow, Diệp Mỹ Linh, cậu muốn làm gì? Chẳng lẽ cậu muốn tỏ tình sao?” Mấy học sinh nam về nhà cùng Chung Nhất Minh ồn ào.
Diệp Mỹ Linh cảm thấy rất thẹn thùng, đầu càng cúi thấp hơn, tạm dừng một chút, lại nhắm mắt, nhanh chóng nói ra một câu: “Tớ đã thích cậu rất lâu rồi!”
“Oa, Diệp Mỹ Linh, cậu thực sự rất dũng cảm đó! Lại có thể tỏ tình với một chàng trai nha.” Các bạn nam tiếp tục ồn ào.
Diệp Mỹ Linh không ngẩng đầu, từ từ đợi câu trả lời.
Cô nghe được giọng điệu bình tĩnh của Chung Nhất Minh: “Vậy cậu muốn thế nào?”
Anh hỏi cô, cậu muốn thế nào?
Không đúng nha, theo kịch bản thì hẳn anh phải nói: “Thực xin lỗi, tớ không thể đón nhận tình cảm với cậu.” chứ!
Như vậy mới đúng!
Anh lại hỏi cô muốn thế nào?
Cô không muốn thế nào cả!
Cô chỉ muốn nói với anh, là cô thích anh, sau đó anh từ chối là xong chuyện rồi.
Nội tâm Diệp Mỹ Linh nhanh chóng tự hỏi tự trả lời, sau đó vội vàng đáp: “Tớ không muốn thế nào hết.”
Sau đó xoay người rời đi, chạy về nhà.
Lần đầu tiên trong đời tỏ tình, lại chật vật xấu hổ như thế!
Diệp Mỹ Linh không muốn đến tiết tự học buổi tối, sợ về lớp sẽ bị bọn con trai trong lớp chê cười. Dù sau tuần sau liền phải rời đi, không bằng ngày mai liền xử lí thủ tục thôi học, mấy ngày còn lại cũng đỡ phải đến trường.
Vì có cái ý tưởng này, tối hôm đó cô liền trốn học, không quay về học tiết tự học buổi tối.
Diệp Mỹ Linh nhàm chán mà ấn điều khiển từ xa của TV, không ngừng chuyển kênh, hình như các chương trình đêm nay không hợp khẩu vị của cô. Tùy tiện ngừng ở một kênh đang chiếu bộ phim truyền hình đang hot dạo gần đây mà tụi bạn trong lớp hay thảo luận, xem tạm vậy.
Lúc này, di động của Diệp Mỹ Linh vang lên, là một dãy số lạ.
“Ai gọi cho mình thế nhỉ?” Cô tự nghĩ, chẳng lẽ là vì cô trốn học, bị chủ nhiệm lớp phát hiện nên gọi đến ư? Diệp Mỹ Linh vội vàng tắt TV, để tránh bị giáo viên phát hiện là cô trốn học ở nhà xem TV, trong đầu cũng nhanh chóng nghĩ sẵn ra một lí do, sau đó run sợ trong lòng mà nghe điện thoại: “Alo.”
“Mỹ Linh, tớ là Nhất Minh.” Chung Nhất Minh ngắn gọn báo tên của mình.
Diệp Mỹ Linh nghe được tên “Nhất Minh”, trái tim như bị chó đuổi, đập thình thịch không ngừng, sao anh lại gọi điện thoại cho cô? Nên có chút phản ứng không kịp: “Hả?”
“Tớ đang ở dưới nhà cậu, cậu đi xuống đi.” Nói xong, Chung Nhất Minh liền cúp máy.
Diệp Mỹ Linh nhìn đồng hồ trên vách tường một chút, hơn 7 giờ, bây giờ cũng đã muộn giờ tự học rồi đúng không? Vậy sao Chung Nhất Minh lại có mặt ở đây?
Diệp Mỹ Linh không định đến tiết tự học buổi tối, cho nên, sau khi về nhà cũng không tắm rửa thay quần áo, vẫn mặc bộ đồng phục ban ngày, bởi vì buổi chiều học tiết thể dục, bản thân cô cũng có thể ngửi được mùi mồ hôi trên người mình.
Lúc đầu cô cũng không quá chú ý đến chuyện này, chỉ là sau khi xuống lầu nhìn thấy Chung Nhất Minh xong, anh mặc bộ đồng phục sạch sẽ, trên người tỏa ra hương vị sữa tắm mùi chanh thoải mái thơm mát.
Dưới sự đối lập, cô cảm thấy bản thân có chút mất mặt.
Bởi vì cô cảm thấy quần áo mình mặc có mùi mồ hôi khá nặng, cho nên không tới gần Chung Nhất Minh, giữ một khoảng cách tương đối xa, giọng điệu mang theo chút ngoài ý muốn, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Tớ muốn trả lời câu nói buổi chiều của cậu.” Chung Nhất Minh nói rất bình tĩnh.
Thực ra, nội tâm của Diệp Mỹ Linh vẫn đang rối rắm: Không phải anh cố ý đến tận đây để từ chối cô đấy chứ?
“Chúng ta quen nhau đi.” Chung Nhất Minh vẫn bình tĩnh như cũ, nghe không ra cảm xúc của anh.
Hả? Quen nhau?
Diệp Mỹ Linh kinh ngạc trừng mắt nhìn Chung Nhất Minh, bởi vì nhìn không ra vẻ mặt của anh, cô không quá tin tưởng, hỏi: “Cậu thích tớ hả?”
“Thích.” Tuy rằng Chung Nhất Minh bình tĩnh nói ra chữ này, chính mà Diệp Mỹ Linh ngước mắt chú ý tới việc anh hơi mấp máy môi, hình như là có hơi thẹn thùng.
Sau đó, cô cúi đầu không nói, hai tay nắm sau lưng, thẹn thùng dùng một chân đá mặt đất.
“Vậy cậu có đồng ý chuyện quen nhau không?” Chung Nhất Minh thấy Diệp Mỹ Linh vẫn luôn thẹn thùng, không nói lời nào, nên lặp lại chuyện quen nhau một chút.
“Có.” Diệp Mỹ Linh đang cúi thấp đầu, gật đầu hai cái, đồng ý.
Chung Nhất Minh đi lên phía trước hai bước, dừng trước mặt cô, Diệp Mỹ Linh vẫn luôn để ý mùi mồ hôi trên người mình liền vội vàng lui ra sau hai bước nhỏ.
Thiếu niên nhướng mày, hỏi: “Không muốn sao?”
Diệp Mỹ Linh sợ Chung Nhất Minh hiểu lầm ý của mình, nhanh chóng giải thích: “Tớ… tớ còn chưa tắm rửa thay quần áo, có mùi mồ hôi.”
Anh cười một chút, lại tiến lên phía trước một bước, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng, nói: “Tớ không ngại.”
Sau khi Chung Nhất Minh xác nhận việc yêu đương với Diệp Mỹ Linh xong, liền trở về trường học, tiếp tục tham gia tiết tự học buổi tối, mà Diệp Mỹ Linh không trở về.
Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, Diệp Mỹ Linh nhận được tin nhắn Wechat Chung Nhất Minh gửi tới: [Ngày mai tớ đón cậu đi học.]
[Được!] Cô nhanh chóng trả lời.
[Yêu cậu, ngủ ngon.] Chung Nhất Minh nhắn lại.
Diệp Mỹ Linh nhìn thấy bốn chữ này, hưng phấn không ngủ được.
Hôm nay là thứ hai, ngày 18 tháng 5 năm 201X, là ngày đầu tiên Diệp Mỹ Linh và Chung Nhất Minh trở thành người yêu.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
105 chương
56 chương
56 chương
2475 chương
92 chương
48 chương
95 chương