Thụy Điển

Chương 11

Thụy Điển ừ một tiếng, trước khi tôi kịp bấm nút kết thúc cuộc gọi, anh nói, “Thụy Điển, em đùa anh phải không?” Xác Thụy Thiên tôi đem thiêu thành tro, một ít cất giữ trong chiếc lọ thủy tinh nhỏ bên người, phần còn lại đem vào từ đường của nhà thờ nơi ngoại ô thành phố. Thụy Thiên không có đám tang, không có hương khói, cũng không có thân nhân khách khứa ra vào chia buồn. Cái chết của hắn là một bí mật. Tôi đem xác Thụy Thiên thiêu rụi, đem cái chết của hắn thả vào hư không. Thụy Thiên là trẻ mồ côi, hắn không có thân nhân. Hắn chỉ có tôi và Thụy Điển. Thứ Thụy Điển không bao giờ tiếp nhận, Thụy Thiên để lại cho tôi. Nhà cửa, công ty, tiền bạc. Tiếp nhận toàn bộ tài sản của Thụy Thiên, sau đám tang, tôi bỗng dưng trở thành người giàu. Một người giàu với trái tim trống rỗng. Tôi không nói Thụy Điển biết Thụy Thiên đã chết, tôi không nói với thế giới này rằng Thụy Thiên đã chết. Dùng tiền bạc bưng bít mọi kẻ liên quan đến cái chết này, tôi tìm cho mình một đường lui, cũng là tìm cho Thụy Điển một con đường sống. Rất nhanh, cái chết của Thụy Thiên hoàn toàn biến mất. Hắn còn sống, vừa kết hôn với tôi, đã đi du lịch và chuyển giao toàn bộ tài sản cho người vợ hợp pháp này. Thụy Điển gọi cho tôi lúc nửa đêm, anh bảo, “Thụy Điển, anh không tin.” Tôi trả lại anh nụ cười, nói, “Thụy Điển, anh không tin điều gì, không tin Thụy Thiên đã kết hôn với em, hay không tin hắn phản bội anh.” Thụy Điển im lặng, tiếng thở đều đều truyền vào tai tôi qua đường dây điện thoại. Một lúc lâu sau, anh nói, “Cả hai, anh đều không tin.” Tôi không trả lời Thụy Điển. Tôi im lặng. Đồng hồ trên tường điểm hai giờ sáng, không gian quanh tôi vắng lặng. Ngoài cửa sổ mưa rơi rả rích. Mưa mùa đông, lạnh và buồn. Những hạt nước bé xíu hắt lên cửa kính trong suốt, mỏng manh đọng lại rồi từ từ trượt dài trong vô vọng. Căn hộ tôi sống nằm ở tầng hai ba, cửa sổ mở ra bầu trời đêm vắng lặng. Thành phố này không giống Thụy Điển, hai giờ sáng, mọi thứ đều đã ngủ say. Không có những chiếc xe đen chạy mãi chạy mãi, cũng không có đèn chiếu loạn xạ. Không có tôi và không có Thụy Điển. Không có Thụy Thiên. Thành phố này chết rồi. Chết cùng với Thụy Thiên rồi. “Chuyện gì đã xảy ra.” Thụy Điển hỏi. “Thụy Thiên chết rồi.” Tôi trả lời. “Lý do?” “Tai nạn giao thông.” “Em nói dối.” “Phải, em nói dối.” Thụy Điển lặng thinh. Một lúc sau, anh hỏi, “Tại sao?” “Thụy Thiên mệt mỏi”, tôi trả lời. “Anh ấy muốn rời khỏi nơi này. Rời khỏi anh. Anh ấy muốn mình dang cánh bay thật xa.” “Không phải,” Thụy Điển lại nói, “Anh hỏi sao em nói dối anh.” “Em không muốn anh buồn.” Phải, tôi không muốn anh buồn. Tôi không muốn anh nhảy vào lửa bỏng, cũng không muốn anh mất đi cuộc sống này. Tôi yêu anh, yêu anh vô cùng. Tôi muốn thay anh giành lại cuộc đời anh. Thụy Điển, anh sẽ không bao giờ biết được, cuộc đời tôi đã mất đi rồi. Tôi không còn gì khác ngoài anh. Tôi bảo vệ anh, cũng chính là bảo vệ cuộc đời mình. Thụy Thiên tàn nhẫn lắm, hắn chết rồi, hắn đem cả tình yêu của anh đi rồi. Hắn để anh quăng mình vào lửa bỏng, lại nhẫn tâm đổ đi thùng nước, phá hủy chuông báo cháy, cũng chặn đường xe cứu hỏa rồi. Không có dối trá của tôi, rằng xe cứu hỏa thật ra vẫn đang trên đường đến, anh sẽ lấy niềm tin ở đâu để sống đây? Tôi bảo anh, “Em đã gửi cho anh thiệp cưới còn gì.” “Lúc anh nhận được thì nó đã qua ngày rồi.” “Em cũng gửi giấy đăng kí kết hôn cho anh xem.” “Nên anh mới không tin, em làm gì phải chấp nhất chứng minh cho anh thấy như thế.” “Anh thật kì lạ,” tôi khe khẽ cười vào điện thoại. Tim rất đau, rất đau. Cảm giác được một thứ gì đó đốt cháy hết gan ruột mình, tôi lẳng lặng nghe tiếng thở của Thụy Điển. Anh còn sống, còn sống ngay đây. Anh còn tồn tại phía sau tất cả. Thụy Thiên chỉ có tôi và anh, anh chỉ có tôi và Thụy Thiên, còn tôi, tôi bây giờ chỉ còn có anh. “Anh là một kẻ bướng bỉnh,” cuối cùng, tôi nói, “Nói dối anh không tin, nói thật anh cũng không tin.” “Em nói đi, Thụy Điển.” Anh trả lời, giọng nói vang lên nghe như khẩn nài. “Thụy Thiên chết rồi.” “Chết từ thứ bảy tuần trước rồi.” “Em đem hắn ta thiêu rồi, quăng mất rồi.” “Em không chôn hắn ta vào đất, em sợ tình yêu của anh cũng sẽ bị chôn chặt, bị phong bế không cách nào thoát ra được. Em đem tro cốt đặt vào nhà thờ, hương khói không cần anh quản. Đừng giữ lại một tấm ảnh nào, đừng để người mình yêu thương chỉ tồn tại nơi một góc bàn thờ trong phòng. Anh hãy sống, hãy sống thật tốt đi. Thụy Điển, nắm được phải buông được. Anh cầm lên được phải thả xuống được. Tình yêu anh, anh bỏ đi, Thụy Điển.” Tôi khóc vừa khóc vừa cười trong điện thoại, nói với Thụy Điển ở nửa bên kia đất nước. Thụy Điển im lặng nghe tôi. Anh không nói gì, anh chỉ thỉnh thoảng thở vào điện thoại. Một lúc lâu sau, anh nói, “Em có phải mệt mỏi quá rồi không, Thụy Điển. Đừng đùa như vậy, không hay đâu, anh cũng không cảm thấy thú vị chút nào.” Im lặng chút nữa, anh nói, “Anh ra đó với em nhé.” Tôi nhìn quanh quất, căn phòng này sạch sẽ quá, sạch sẽ đến mức làm tôi cô đơn vô cùng. Tôi ậm ừ trả lời Thụy Điển. “Vậy, em gác máy…” Thụy Điển ừ một tiếng, trước khi tôi kịp bấm nút kết thúc cuộc gọi, anh nói, “Thụy Điển, em đùa anh phải không?” “Đùa anh?” Tôi cười khổ, cổ họng đắng nghét, “Em cũng muốn mình đang đùa anh đây.” “Em say?” “Em có uống một chút,” Tôi nhìn lại một đống vỏ chai bên bàn, cười khẽ, “Em ngủ không được, không uống em ngủ không được. Cứ nhắm mắt lại là thấy gương mặt đầy máu của Thụy Thiên. Hắn ta nắm lấy tay em, kéo em lại, bảo em giết hắn ta. Thụy Điển, anh biết mà, em không có.” “Anh…” Tôi mơ hồ nghe Thụy Điển lên tiếng, giọng run run, “Có lẽ em say quá rồi.” “Thụy Điển,” Thở dài một tiếng, tôi lau nước mắt, “Rồi anh phải chấp nhận sự thật, như em, đừng cố chấp như thế.” “Anh ấy đâu?” “Ai?” “Thụy Thiên,” Thụy Điển nói, “Thụy Thiên đâu? Hai người cùng ra miền Bắc, anh ấy đến giờ vẫn không gọi cho anh.” “Thụy Điển.” “Anh ấy chết rồi?” “Ừ.” “Tai nạn giao thông?” “Ừ,” Tôi nấc lên một tiếng, “Em đã đem anh ấy thiêu rồi.” Đầu dây bên kia bỗng nhiên vang lên tiếng động, như tiếng đồ vật xô lệch và người ngã xuống. Tôi không nói gì, chỉ im lặng dõi theo âm thanh kia theo đường truyền điện thoại. Cuối cùng, Thụy Điển cũng lên tiếng. Anh nói, “Anh sẽ ra đó với em.” Tôi im lặng, rồi cúp máy. Uống cạn ly rượu dở dang trên bàn, tôi lao vào giấc ngủ. Trong mơ, Thụy Điển chết. Trên đường đến sân bay để ra Bắc với tôi, anh gặp tai nạn, cũng một vạch trắng, một người đi đường, xe Thụy Điển tránh đứa bé lên bảy, để đời anh tan thành hư không. Tôi khóc gào trong mơ, tỉnh lại mắt đã ướt đẫm nước. Tám giờ sáng, chuông vang lên, tôi uể oải dậy. Vừa mở cửa ra đã bị bóng dáng người phía trước làm hoảng hồn lùi lại. “Thụy Thiên?” Tôi nghi hoặc hỏi, nửa hoảng hốt nửa mong chờ. “Mấy ngày nay em đi đâu? Ra ngoài này xong là lập tức biến mất. Anh gọi sao em không trả lời?” Tôi cứ như ma nhập, đứng trân trân tại chỗ. “Thụy Thiên?” “Chuyện gì?” Thụy Thiên nhíu mày khi thấy đống chai trong phòng lúc nhìn ngang qua vai tôi, hắn phủi vài giọt nước trên áo, hỏi, “Nhân viên khách sạn bảo mấy ngày qua em cứ uống rượu suốt trong phòng. Em uống rượu nhiều như vậy làm gì? Đã xảy ra chuyện gì?” “Hôm trước…” Tôi lắp bắp, “Lúc chúng ta qua đường…” “Không có gì thú vị cả,” Thụy Thiên gõ vào đầu tôi, “Lúc đó em ngất, anh đưa em đến bệnh viện. Tỉnh lại không gọi anh đã vội biến mất, anh tìm mãi mới đến được nơi này.” Tôi nghi hoặc nhìn Thụy Thiên bước vào phòng, cảm giác như mình điên lên rồi. Nhớ lại cuộc điện thoại tối qua, tôi hỏi anh, “Mấy hôm nay anh có gọi cho Thụy Điển không?” “Không,” Thụy Thiên nói, “Lẽ ra đi nửa tháng, nhưng lúc ra thì mới biết chỉ cần năm ngày là về. Anh không liên lạc, để cho cậu ấy bất ngờ.” Nghe Thụy Thiên nói, tôi gần như phát điên. Lập tức chạy vào phòng tìm lại điện thoại, mở ra, bộ nhớ còn lưu lại thời gian của cuộc gọi đêm qua. Bốn mươi bảy phút. Giấc mơ trong đêm làm tôi hoảng sợ. Tôi nhìn lại Thụy Thiên, hắn ta chắc chắn còn sống. Chạm vào, cũng là thật. Thụy Thiên có vẻ bất ngờ vì hành động kì lạ của tôi, nhìn tôi một lúc, hắn lên tiếng, “Thụy Điển, có chuyện này…” Thụy Thiên còn chưa nói hết câu, chuông điện thoại đã vang lên. Hắn ta nhìn tôi cười trừ, tỏ ý xin lỗi rồi kê điện thoại lên nghe. Loa điện thoại của Thụy Thiên khá lớn, loáng thoáng bên tai tôi vang lên giọng nói trầm trầm của một người đứng tuổi, rồi cái gì đó ‘đứa bé’, cái gì đó ‘tai nạn’, cái gì đó ‘qua đường’, cái gì đó ‘nguy hiểm’. Tôi nghe không hết mà Thụy Thiên cũng nghe không hết. Tai tôi ù rồi, Thụy Thiên thì như chết lặng. Tôi nhìn lại gian phòng mình, bẩn lắm. Thụy Điển, anh không cần đến đây với em đâu. Thụy Thiên nhìn tôi, đôi mắt hoe đỏ, hắn nói, “Thụy Điển gặp tai nạn, anh phải trở về.” rồi lập tức lao về phía cửa. Nhìn bóng dáng Thụy Thiên thoáng qua và biến mất, tôi thấy, mình điên rồi.