“Tôi muốn đi WC.” Lộ Lê nói với người đưa cơm lại đây. Đối phương không dám tự chủ trương, nói yêu cầu của y cho Trương tướng quân, Trương tướng quân bảo thủ hạ chuyển lời cho y đừng ra vẻ. Lộ Lê cười lạnh, “Đây là trêи phi thuyền, tôi lại bị các người cho uống thuốc chống tinh thần lực, tôi có thể giở trò gì được, chẳng lẽ tình huống này ông ta còn sợ tôi chắc, đừng trách tôi không nhắc nhở các người, hiện tại là các người muốn tôi phối hợp đấy.” Thủ hạ mang những lời này chuyển lại cho Trương tướng quân, tuy Trương tướng quân không thích việc y không có thái độ sợ hãi, nhưng câu cuối cùng y nói cũng chưa sai. Nếu Lộ Lê chịu phối hợp, kế hoạch của bọn chúng sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, vì thế lão ta bảo thủ hạ dẫn y đi WC. Lộ Lê vừa đi ra khỏi cửa phòng giam, lập tức có bốn người đi theo bên cạnh, có một người trêи tay còn cầm súng hạt nhân chỉ vào đầu y. Người này còn là người quen cũ Thẩm Nguyên Kiệt, nhìn thấy gã ta cũng ở đây, Lộ Lê càng thêm chắc chắn, Trương tướng quân không hề đối chọi quyết liệt với Liên Bang. Ánh mắt Thẩm Nguyên Kiệt nhìn Lộ Lê hoàn toàn không tốt, nhìn thấy y là nghĩ tới Hà Kiến Bạch đã chết lãng phí, há mồm mở miệng châm chọc, “Không thể tưởng tượng được mày cũng có ngày hôm nay.” Lộ Lê liếc mắt nhìn gã ta, không phản ứng lại. Sắc mặt Thẩm Nguyên Kiệt âm trầm. Tới WC, Lộ Lê đi vào, Thẩm Nguyên Kiệt cũng tiến vào theo, quay đầu lại quát, “Mày tiến vào làm gì?” “Tướng quân muốn tao một tấc cũng không rời mày, sao tao biết có phải mày nhân cơ hội vào WC làm cái gì hay không.” Thẩm Nguyên Kiệt thấy y không vui, tâm tình lại tốt lên. Lộ Lê không bực không giận, “Tao nên cảm ơn mày để mắt đến tao, tại không gian nhỏ hẹp như vậy cũng có thể làm việc, hay là nên cười nhạo chúng mày sợ tao như vậy, sợ đến muốn chết chứ gì.” Thẩm Nguyên Kiệt nắm chặt súng hạt nhân, nheo mắt quan sát y, “Phép khích tướng vô dụng với tao.” “Vậy thì cút đi, đừng trách tao không nhắc nhở mày, người đàn ông của tao rất thích ăn dấm, nếu anh ấy biết mày theo dõi tao đi WC, mày thử nói xem anh ấy có thể buông tha cho mày hay không?” Lộ Lê liếc mắt nhìn gã. Thẩm Nguyên Kiệt cứng đờ, trong đầu không tự chủ được hiện lên hình ảnh Tần Vũ dẫn dắt quân đội công kϊƈɦ Liên Bang, lúc trước người đàn ông kia có thể vì Lộ Lê bị bắt nạt là lập tức tấn công Liên Bang, chưa chắc đã không thể làm loại chuyện này, hung tợn trừng mắt nhìn Lộ Lê, rời khỏi gian WC, “Tao cho mày hai mươi giây, không ra tao sẽ trực tiếp đá cửa.” Lộ Lê không chờ gã nói xong đã sập mạnh cửa, hai mươi giây là đủ rồi. Thái độ Thẩm Nguyên Kiệt gấp gáp quan sát người chứng tỏ nơi này không có máy theo dõi, tuy nhiên y vẫn cẩn thận nhìn một lần, tiếp đó y lấy ra thuốc tiến hóa gen La Uẩn Hòa cho, không nói hai lời uống vào, lại ném cái chai về không gian khấu, sai sót lớn nhất của bọn chúng chính là cho rằng ức chế tinh thần lực của y, y sẽ không lấy ra đồ trong không gian khấu được. Vừa đến hai mươi giây, Thẩm Nguyên Kiệt sắp đá cửa, Lộ Lê mở cửa ra. Thoáng nhìn chân gã nâng lên, Lộ Lê khinh miệt nhếch khóe miệng, xoay người trở về theo đường cũ. Trương tướng quân không yên tâm, ra lệnh cho Thẩm Nguyên Kiệt đến phòng điều khiển theo dõi y, xem y có làm việc khác hay không, không ngờ, sau khi Lộ Lê trở về, ngã lên giường thấp rồi không động đậy nữa, hình như đã ngủ rồi. Thẩm Nguyên Kiệt theo dõi y ba tiếng, phát hiện y chỉ ngẫu nhiên đổi tư thế, không có một chút động tác kỳ quái nào, lực chú ý bắt đầu lơi lỏng, không phát hiện ra Lộ Lê đang thừa nhận thống khổ. Sau khi trở lại phòng giam, bình thuốc tiến hóa gen kia đúng lúc phát tác, tuy La Uẩn Hòa nói thuốc tiến hóa không đau đớn bằng dung dịch cải tạo, nhưng cũng không phải cảm giác gì cũng không có, chỉ là cảm giác này giống như bị móng vuốt mèo nhẹ nhàng gãi, không đau lắm, lại rất tra tấn người. Suốt ba tiếng, Lộ Lê mới cảm giác được cái loại cảm giác tê ngứa này giảm bớt, phía sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Lộ Lê uể oải ngồi dậy, lát sau, thủ hạ của Trương tướng quân đưa cơm tối cho y, từ khi y ăn lần trước đến bây giờ, đã khoảng năm tiếng, thời gian dài hơn so với dung dịch cải tạo gen. Người đưa cơm thấy trán y ướt đẫm, không để trong lòng, cho rằng vì y lo lắng. Lộ Lê phóng tinh thần lực ra, vui mừng phát hiện, tinh thần lực đã khôi phục toàn bộ, thuốc ức chế tinh thần lực trong cơ thể đã biến mất, tuy thân thể không có sức lực, nhưng y lại cảm thấy cơ bắp cùng tế bào tràn ngập sức mạnh, xem ra thuốc tiến hóa đã thành công. Tinh thần lực cấp 4S lấy y làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía, không có người nào phát hiện, có một luồng tinh thần lực mạnh mẽ đang bao trùm bốn phía xung quanh họ. Tinh thần lực chậm rãi thẩm thấu ra ngoài, nhanh chóng bao phủ hơn phân nửa phi thuyền, vì là kế hoạch bí mật, Trương tướng quân không dám dùng phi thuyền quá lớn. Tinh thần lực đảo qua chỗ nào đó, Lộ Lê đột nhiên dừng lại, cảm nhận được một luồng tinh thần lực khá mạnh, cấp bậc tinh thần lực hẳn là S, không hề ngạc nhiên, người này chính là Trương tướng quân, y biết tinh thần lực của Trương tướng quân là cấp S. Lộ Lê tiếp tục điều tra, cuối cùng xác định chiếc phi thuyền này thực lực tối cao chỉ có Trương tướng quân, y bắt đầu án binh bất động. Thời gian còn chưa tới, phi thuyền bỗng nhiên đổ bộ xuống một viên tinh cầu, Thẩm Nguyên Kiệt đến mang y ra ngoài. Lúc này mới qua hai ngày rưỡi, đã tới nơi rồi sao? Lộ Lê kiềm chế cảm xúc, bị Thẩm Nguyên Kiệt đưa ra bên ngoài, phát hiện đây là một viên tinh cầu rất bình thường, hoặc phải nói là một viên tinh cầu vứt đi. Trương tướng quân gọi Thẩm Nguyên Kiệt đến. Lộ Lê bị một khẩu súng hạt nhân chĩa vào, đôi tay đã mang xiềng xích, y phóng ra tinh thần lực, thông qua khẩu hình biết nội dung đối thoại của bọn chúng. “Nguyên Kiệt, ta đi gặp những người đó, cậu theo dõi hắn, hắn là át chủ bài của chúng ta, trước khi ta trở về, tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát, hiểu chưa?” Trương tướng quân nghiêm túc dặn dò. “Yên tâm, thưa tướng quân, tôi nhất định sẽ không để hắn có cơ hội đào tẩu.” Trong mắt Thẩm Nguyên Kiệt hiện lên vẻ tàn độc. Trương tướng quân thấy, biết gã đối xử không ra gì với Lộ Lê, nhưng cũng không mở miệng bảo gã kìm nén lại, “Nếu mọi việc thuận lợi, trong vòng một ngày là có thể trở về, chúng ta lại đổi ám hiệu, để tránh đối phương giả mạo ta.” Hai người cho nhau ám hiệu khác, Trương tướng quân lập tức mang theo một nửa số người đi. Thẩm Nguyên Kiệt đi tới, duỗi tay đẩy Lộ Lê, “Đi mau.” Lộ Lê né tránh tay gã, liếc mắt nhìn gã. Thẩm Nguyên Kiệt nhăn chặt mày lại, muốn mở miệng mắng, nhưng tưởng tượng đến Tần Vũ phía sau, đành nhẫn nhịn, chờ xem, chỉ cần lấy được dung dịch cải tạo gen, xem tao xử lý mày như thế nào. Lộ Lê không phải không cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Nguyên Kiệt, tuy nhiên y không để ý, tâm tình thậm chí có thể gọi là nhẹ nhàng, từ đối thoại của hai kẻ này, y đã biết bọn chúng có mục đích gì. Trương tướng quân hợp tác với một thế lực khác, nhưng kiêng kị đối phương, vì thế quyết định trước hết tìm một chỗ giấu y đi, sau đó mang theo một nửa số người đi đàm phán với đối phương. Tuy y không biết đám người kia là ai, nhưng bằng thái độ của Trương tướng quân, giá trị tồn tại của y chắc chắn đối với đám người kia cao hơn, cho nên Trương tướng quân mới dám dẫn người đến địa bàn bọn chúng. Y đếm, lưu lại trông coi y chỉ có hơn 50 người, không nhiều lắm, chưa chắc không thể chạy thoát. Thẩm Nguyên Kiệt đưa y tới một kiến trúc bỏ hoang, bọn họ đi sâu vào trong, Lộ Lê bị nhốt ở một nhà xưởng hoang nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Viên tinh cầu này đã từng phát sinh trùng triều, vì phát sinh quá đột nhiên, chờ tới khi quân đội đuổi tới, tinh cầu đã hoàn toàn sụp đổ. Tuy rằng cứu được rất nhiều người, nhưng cũng có rất nhiều người chết dưới đợt trùng triều này, sau đó quân đội cố định tới nơi này càn quét, còn tuyên bố nhiệm vụ cho lính đánh thuê, trùng triều chậm rãi được khống chế, hiện giờ Trùng thú trêи tinh cầu đã giảm bớt rất nhiều so với năm đó, nhưng vẫn có Trùng thú tồn tại, càng đi sâu vào bên trong, Trùng thú càng nhiều. Thẩm Nguyên Kiệt không dám thâm nhập quá sâu, người của bọn họ không nhiều lắm, nhỡ gặp được Trùng thú số lượng lớn sẽ rất phiền toái. “Thành thật một chút, nếu dám chạy, đừng trách súng của tao không có mắt.” Thẩm Nguyên Kiệt hung tợn cảnh cáo Lộ Lê một câu. Lộ Lê tìm chỗ ngồi xuống, không để ý tới cảnh cáo của gã. Trùng thú nơi này không nhiều lắm, nhưng vẫn có, chỉ qua hai mươi phút, đã có Trùng thú đi dạo đến đây, nhưng còn chưa tới gần đã bị bắn chết. Sau một ngày, xung quanh nhà xưởng đã chồng chất không ít thi thể Trùng thú, thi thể hấp dẫn Trùng thú ở gần đó lại đây, có vài con còn phát ra mùi lạ. “Thiếu tá Thẩm, có không ít Trùng thú ngửi được mùi máu tươi đi qua bên này, còn tiếp tục như vậy, chúng ta rất có thể sẽ bị Trùng thú vây quanh, hoặc là xử lý sạch sẽ thi thể Trùng thú, bằng không chỉ có thể đổi nơi khác.” Binh lính đi ra ngoài tra xét nhanh chóng trở về nói. Thẩm Nguyên Kiệt suy tư một chút, “Đổi nơi khác vẫn sẽ gặp được Trùng thú, hơn nữa chúng ta không biết phương hướng nào không có Trùng thú, nơi này nhiều con đường, nhỡ đi rời ra nhau sẽ rất phiền toái, vẫn nên xử lý thi thể Trùng thú đi, các cậu ở chỗ này thủ, nhớ trông người cẩn thận.” “Vâng, thưa thiếu tá.” Thẩm Nguyên Kiệt để lại mười mấy người, còn lại gã mang đi, một phần xử lý thi thể Trùng thú, một phần đi xử lý Trùng thú gần đó. Lộ Lê nhìn Thẩm Nguyên Kiệt mang hai phần ba người đi, tức khắc biết cơ hội của mình đã tới. Người trông y chỉ còn lại một, đại khái là thấy y rất an phận, có đôi khi còn dời tầm mắt đi, trong phòng chỉ có bốn người, còn lại đều canh ở bên ngoài. Khi người trông coi y dời mắt, Lộ Lê giật tay, không ngờ dây xích khóa y thật sự bị đứt, gen của y hiển nhiên tăng lên không ít, tuy xiềng xích không chế tạo đặc biệt, nhưng cho dù là gen cấp A cũng chưa chắc có thể dùng tay không giật đứt, y nắm xiềng xích ở trong tay, khi ba người khác không chú ý tới bên này, nhanh chóng vứt xiềng xích ra, quấn lấy cổ người nọ, kéo hắn ta lại đây đồng thời một tay khác xuất hiện một khẩu súng hạt nhân, nã súng vào hai người trong số đó. Động tĩnh lớn khiến người thứ tư chú ý, chờ hắn phản ứng lại, đã có hai đồng đội trúng đạn ngã xuống, lập tức nổ súng về phía Lộ Lê. Lộ Lê thuận thế kéo người đến trước mặt chắn đạn, cũng nã một phát súng về phía đối phương, đá người ra sau rồi chạy về phía sau nhà xưởng. Người canh giữ ở bên ngoài nghe thấy tiếng súng chạy vào, chỉ nhìn thấy bóng dáng y biến mất, “Mặt sau không có cửa ra, chúng ta bọc đánh qua!” Chờ tới khi bọn họ hội hợp mới phát hiện, vách tường có một lỗ thủng lớn, xem dấu vết hẳn là mới vừa làm ra, người thì cứ như vậy chạy thoát. Thẩm Nguyên Kiệt nghe được tiếng súng và tiếng đánh nhau, mang người chạy tới, từ trong miệng binh lính được lưu lại thông báo mới biết được Lộ Lê đã chạy thoát. “Vô dụng, bảo chúng mày cẩn thận trông coi hắn, vì sao hắn còn chạy thoát?” Thẩm Nguyên Kiệt tức giận đến mức đôi mắt tràn ngập tơ máu, hận không thể lên đá bọn họ một chân. “Chúng tôi cũng không biết hắn chạy thoát như thế nào, lúc nghe được tiếng súng, hắn đã giết bốn người trông coi chạy mất rồi.” Binh lính cảm thấy rất uất ức, bọn họ phụ trách phòng thủ ở bên ngoài, nào biết đâu bốn người còn trông không nổi một người, lại còn là người Doraki nhu nhược. Trong lòng Thẩm Nguyên Kiệt cũng biết không thể trách bọn họ, nhưng nuốt không được lửa giận, giận dữ hét: “Vậy còn ngây ngốc làm gì, còn không mau đi tìm đi!” Mọi người lập tức chạy ra ngoài đuổi theo.