Thương Trường Đại Chiến
Chương 730
Tăng Kiến Quốc vẫn ngồi ở nhà, có thể là từ lúc tan tầm, sau khi Lục Thiếu Hoa gọi điện thoại tới, ông ta vẫn không ra ngoài, còn việc bên ngoài, toàn bộ chỉ dùng điện thoại để liên lạc, gồm việc bắt Triệu Anh Tuấn cũng là dùng điện thoại cử người đi làm.
Cũng không phải Tăng Kiến Quốc không muốn tự tay làm mà là Tăng Kiến Quốc ở nhà còn có nhiều việc quan trọng. Phải đợi Lục Thiếu Hoa trở về, cùng Lục Thiếu Hoa trao đổi một chút.
Vì vậy khi Lục Thiếu Hoa vừa trở về nhà, liền bị Tăng Kiến Quốc gọi vào phòng ngay, nhưng lại làm Lục Thiếu Hoa có chút ngạc nhiên, bởi vì trước đó Lục Thiếu Hoa đã nói rõ là mình không muốn tham gia vào việc này.
Lục Thiếu Hoa nghĩ Tăng Kiến Quốc tìm hắn chính là muốn cùng Lục Thiếu Hoa trao đổi về vị trí làm việc của Triệu Hùng. Mà việc này Lục Thiếu Hoa đã bỏ qua rồi, không nghĩ đến việc đưa Lục Xương lên Bắc Kinh làm lãnh đạo, cho nên Lục Thiếu Hoa nghĩ không có gì cần bàn bạc.
Nhưng Lục Thiếu Hoa đã nghĩ sai rồi, Tăng Kiến Quốc tìm Lục Thiếu Hoa tất nhiên là có một lí do liên quan đến việc của bố con ông Triệu cũng nhắc đến vị trí làm việc của Triệu Hùng nhưng vấn đề quan trọng không phải là việc đó mà vấn đề quan trọng là Tăng Kiến Quốc vừa nhận được một cuộc điện thoại vô cùng quan trọng nên khi Lục Thiếu Hoa về Tăng Kiến Quốc cho tìm Lục Thiếu Hoa ngay để hỏi cho rõ.
Có việc lớn Tăng Kiến Quốc phải nghiêm túc, sau khi Lục Thiếu Hoa nói chuyện về việc nhà họ Triệu, lúc Lục Thiếu Hoa tỏ vẻ không muốn Lục Xương đến Bắc Kinh là lúc Tăng Kiến Quốc nhanh chóng kết thúc đề tài, bây giờ mới nói đến vấn đề quan trọng:
- Lúc nãy ta nhận được điện thoại, giờ tìm cháu để hỏi cho rõ nguyên nhân.
- Dạ?
Lục Thiếu Hoa nhăn mặt tò mò hỏi:
- Điện thoại cái gì ạ?
Lục Thiếu Hoa đoán là nội dung cuộc điện thoại, là ai gọi cho Tăng Kiến Quốc mà làm ông ta vội vàng và nghiêm túc như thế
- Thủ trưởng số một gọi điện cho ta.
Tăng Kiến Quốc rất nhanh nói ra câu trả lời, dừng một chút nhìn Lục Thiếu Hoa rồi nói tiếp:
-Ta nghĩ cháu đã đoán được tại sao Thủ trưởng số một gọi điện tới đây.
Từ lúc Lục Thiếu Hoa tám tuổi Tăng Kiến Quốc đã biết Lục Thiếu Hoa, giờ đã mười hai năm, tuy không gặp mặt nhiều nhưng Tăng Kiến Quốc chú ý đến Lục Thiếu Hoa nên rất hiểu Lục Thiếu Hoa.
Nếu hiểu Lục Thiếu Hoa Tăng Kiến Quốc không thế không biết chỉ số thông miinh của Lục Thiếu Hoa rất cao, nếu không làm sao có được Tập đoàn Phượng Hoàng như hôm nay, tài sản lại đến mấy nghìn tỷ đô la Mỹ. Những việc đó cho thấy Lục Thiếu Hoa thông minh.
- Về tàu sân bay?
Lục Thiếu Hoa cười hỏi.
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa đã đoán được, đúng là trong lòng Lục Thiếu Hoa như tấm gương sáng, cái gì cũng biết, Thủ trưởng số một gọi điện thoại đến, đơn giản chính là sốt ruột về kỹ thuật tàu sân bay.
- Không.
Tăng Kiến Quốc kiên quyết lắc đầu, trầm ngâm một lát nói:
- Không đơn giản chỉ là kỹ thuật tàu sân bay, còn là lần trước cháu có nhắc đến máy bay chiến đấu và tên lửa tầm trung, nhà nước cũng muốn.
Chưa hết, nói đến đây Tăng Kiến Quốc cố ý liếc nhìn Lục Thiếu Hoa, không thấy Lục Thiếu Hoa nói gì lại nói tiếp:
- Tuy nhiên, muốn mua kỹ thuật máy bay chiến đấu và tên lửa tầm trung mà không phải là sản phẩm.
Lục Thiếu Hoa muốn dùng sản phẩm để cân bằng việc kinh doanh nhưng lãnh đạo cao cấp của nhà nước suy nghĩ sâu sa hơn, bọn họ cho rằng mua sản phẩm thì cũng tốt nhưng chu kỳ nghiên cứu quá dài, chi phí lại lớn, không bằng mua kỹ thuật, từ từ nghiên cứu. Như vậy tuy thời gian có lâu một chút nhưng tính ra tiền thì có lợi.
Lục Thiếu Hoa cười thầm trong bụng, lãnh đạo nhà nước muốn gì, Lục Thiếu Hoa có thể không rõ nhưng Lục Thiếu Hoa sẽ đáp ứng sao?
Câu trả lời rất rõ ràng, Lục Thiếu Hoa kiên quyết nói:
- Không có khả năng đó, kỹ thuật tàu sân bay cháu có thể bán nhưng lúc này không thể bán kỹ thuật máy bay chiến đấu và tên lửa tầm trung. Bởi vì đây là kỹ thuật hiện đại nhất trên thế giới, cháu đang nắm giữ kỹ thuật tiên tiến nhất, nên không có khả năng bán ra.
Giọng Lục Thiếu Hoa có chút kích động, đồng thời rất kiên quyết, bởi vì Lục Thiếu Hoa đã hai lần dùng câu không có khả năng bán để nói.
Lục Thiếu Hoa là một người yêu nước, Lục Thiếu Hoa nghĩ phải giúp đất nước phát triển nhanh, nhưng đừng quên, Lục Thiếu Hoa cũng là một thương nhân, trước hết là thương nhân sau mới là một người yêu nước.
Nói đến trước kia, Lục Thiếu Hoa đã không giữ hai kỹ thuật này, nhưng sau sự việc xảy ra ở Tập đoàn Phượng Hoàng Thâm Quyến, cuối cùng Lục Thiếu Hoa không cố gắng hơn được nữa, hắn không hề vô tư, bởi vì Lục Thiếu Hoa không dám khẳng định, trong tương lai một ngày nào đó, việc xảy ra ở Tập đoàn Phượng Hoàng Thâm Quyến lại không xảy ra lần nữa.
- Việc này...
Tăng Kiến Quốc rõ ràng bị bất ngờ trước sự từ chối của Lục Thiếu Hoa, trong thời gian ngắn mới phản ứng lại, tuy nhiên trong lòng chắc chắn có chút tức giận. Nhưng ông ta không dám quát Lục Thiếu Hoa, bởi vì Tăng Kiến Quốc biết rõ, Lục Thiếu Hoa không phải Lục Thiếu Hoa trước kia nữa. Bây giờ Lục Thiếu Hoa đã là một người trưởng thành, nếu không phải là cháu rể ông ta thì không chừng ông ta phải ngang hàng phải lứa cùng Lục Thiếu Hoa.
- Tiểu Hoa, cháu không thể nghĩ đến đất nước một chút sao.
Tăng Kiến Quốc khổ tâm nói.
“Suy nghĩ cho đất nước”
Lục Thiếu Hoa nghe như truyện cười, nói:
- Cháu suy nghĩ vì đất nước, như vậy nhà nước đã từng suy nghĩ cho cháu chưa?
- Hả...
Lục Thiếu Hoa gần như gào lên, bởi vì Lục Thiếu Hoa tức giận, cũng là do Tăng Kiến Quốc gợi lên những chuyện làm Lục Thiếu Hoa không thoải mái:
- Năm đó, ông Đặng đã đáp ứng yêu cầu của cháu như thế nào, không cho phép kiểu Đảng thái tử và cán bộ đến Tập đoàn Phượng Hoàng quấy rối, nhưng kết quả thế nào? À Kết quả à con trai của một Phó chủ tịch tỉnh đến Tập đoàn Phượng Hoàng đòi chia hai mươi nghìn cổ phiếu Tập đoàn Phượng Hoàng, sau đó đòi 51% cố phần Tập đoàn Phượng Hoàng. Hơn nữa có người ở Bộ Chính trị tham gia vào. Cháu không thể vì đất nước mà suy nghĩ được nữa. Lãnh đạo cấp cao còn giống như đang xem kịch vui, không ngăn cản. Lúc đó cháu là gì, khinh thường cháu dễ bắt nạt sao?
Đến lúc này Lục Thiếu Hoa không nhớ đến thân phận của Tăng Kiến Quốc nữa, hắn tức giận, rất tức giận khi nhớ đến sự kiện trước đây. Lục Thiếu Hoa thật sự rất thất vọng với tầng lớp lãnh đạo cao cấp của đất nước, cho rằng các nhân vật chính trị không thể tin tưởng được, cho nên Lục Thiếu Hoa thay đổi.
Đúng, Lục Thiếu Hoa đã thay đổi, về nguyên tắc hắn có thể cho qua, nhưng đúng sai phải rõ ràng. Trước mắt Lục Thiếu Hoa sẽ không nhượng bộ. Hắn muốn buôn bán với nhà nước, nhưng vì sự việc trước đây nên Lục Thiếu Hoa trước tiên phải vì lợi ích của chính mình.
Không thể phủ nhận, Lục Thiếu Hoa nói có lý, chuyện đó xảy ra, Tăng Kiến Quốc cũng rất đau lòng, cả ông Đặng cũng đau lòng, ông Đặng thậm chí còn xin lỗi Lục Thiếu Hoa. Nhưng sự việc đã xảy ra, kết quả cuối cùng cũng làm Lục Thiếu Hoa vừa lòng, nhưng vết thương thì vĩnh viễn không lành.
Cũng đang đau lòng chuyện Triệu Anh Tuấn, Tăng Kiến Quốc mới nhanh giải quyết như vậy, bởi vì Tăng Kiến Quốc không muốn nhìn thấy lần thứ hai Lục Thiếu Hoa rút vốn đầu tư.
Còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, Triệu Hùng dựa vào một vị hiện là Ủy viên bộ Chính trị để đi lên, vị đó cũng là bạn của Tăng Kiến Quốc, một khi Lục Thiếu Hoa nói ra, sau khi bắt Triệu Hùng, điều tra ra, vị Ủy viên bộ chính trị đó có thể có liên lụy.
Thủ đoạn của Lục Thiếu Hoa, Tăng Kiến Quốc đã từng chứng kiến, năm đó làm hai lãnh đạo cấp cao mất chức. Đúng, việc này đều được các lãnh đạo cao cấp đồng ý. Mà Tăng Kiến Quốc đã tận mắt thấy có thể làm được.
Việc phía trước, Tăng Kiến Quốc đã thu thập được một tài liệu, không có gì sai, đúng là chứng cứ phạm tội của Triệu Hùng, bao gồm việc Triệu Hùng lấy quyền công làm việc tư và một ít biên lai chứng minh đầy đủ quá trình phạm tội của Triệu Hùng.
Nhưng khi thấy được nhưng tài liệu này, Tăng Kiến Quốc tự hỏi, điều này có thật không?
Tăng Kiến Quốc không thể không nghi ngờ, những tài liệu đó có thật không, rất đơn giản, những tài liệu đó thật sự rất hoàn mỹ, từng việc từng việc một, có đầu có cuối, làm Tăng Kiến Quốc không thể không sinh nghi.
Một vị cán bộ đang đương chức vi phạm kỷ luật có thể điều tra ra, nhưng còn có rất nhiều chuyện không thể tìm ra, chỉ có thể dựa vào lời khai, hiện tại thật đáng buồn cười, Lục Thiếu Hoa cái gì cũng điều tra ra, hơn nữa còn cung cấp chứng cứ, điều này có ý nghĩa gì? Tăng Kiến Quốc không phải không hiểu.
Cái gì? Ủy ban Kỷ luật đều không tìm ra gì, Lục Thiếu Hoa lại tìm được, điều này có nghĩa gì, có nghĩa là Lục Thiếu Hoa có khả năng không thể đánh giá được.
Thực tế đúng là như vậy, ở Trung Quốc thì mạng lưới tình báo Hổ Gầm rất rộng lớn, một khi Lục Thiếu Hoa quyết định điều tra một việc gì, thì không có gì là không điều tra được, còn những chứng cứ này, Lục Thiếu Hoa cũng phải sử dụng rất nhiều biện pháp mới có được.
Chỉ có điều chứng cứ phạm tội của Triệu Hùng thật sự rất dễ dàng, phần lớn là do đối thủ chính trị của Triệu Hùng đưa đến, cũng là Lục Thiếu Hoa tình nguyện để người khác lợi dụng một lần, làm Triệu Hùng bị ngã.
- Trước hết cháu đừng nóng nảy, chuyện trước kia đúng là có quyết định sai lầm của lãnh đạo cấp cao, nhưng sự việc đã qua nhiều năm như vậy...
Tăng Kiến Quốc cảm thấy lúc ông ta nói chuyện này mặt ông ta đỏ như nướng trên lửa, nhưng không đợi ông nói xong, Lục Thiếu Hoa đã ngắt lời, không cho ông tiếp tục nói nữa:
- Ông đừng nói nữa, ý cháu rất đơn giản, hoặc là dùng tiền mua sản phẩm hoặc là sẽ không bán, đúng kỹ thuật tàu sân bay cũng không bán.
Lục Thiếu Hoa tức giận nói.
Lúc này, Lục Thiếu Hoa thực sự đã bốc hỏa, vốn là cơ hội kinh doanh tốt, nhưng những người lãnh đạo cấp cao của nhà nước thật sự là tham lam, các kỹ thuật đều muốn hắn bán đứt, điều này Lục Thiếu Hoa không thể dễ dàng tha thứ.
Thêm nữa, sự việc ở Tập đoàn Phượng Hoàng Thâm Quyến lại hiện ra trong đầu Lục Thiếu Hoa, khiến Lục Thiếu Hoa tức giận hết mức, nên ngay cả kỹ thuật tàu sân bay Lục Thiếu Hoa cũng phải suy nghĩ xem có nên bán hay không.
Tăng Kiến Quốc sợ rồi, ông ta không ngờ Lục Thiếu Hoa sẽ quyết định như vậy, thái độ kiên quyết, lãnh đạo cấp cao chỉ có hai lựa chọn, hoặc là mua kỹ thuật tàu sân bay thêm sản phẩm máy bay chiến đấu và tên lửa tầm trung, hoặc là không có gì cả, hợp đồng kinh doanh coi như thất bại.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
135 chương
8 chương
88 chương
104 chương