Thương Trường Đại Chiến
Chương 699
Nói xong điện thoại với mấy người Tăng Vũ Linh, Lục Thiếu Hoa cũng không cố đi xem qua căn cứ Phượng Hoàng được, bởi vì Lý Gia Thành và Hoắc Anh Đông mời nên Lục Thiếu Hoa không thể không đi xem nhà máy của bọn họ trước, nghe lời nói của Hoắc Anh Đông, là phải đi hướng dẫn bọn họ.
May mà từ lúc Lục Thiếu Hoa chưa trở lại Thâm Quyến đã gọi điện thoại cho Chử Lỗi để anh ta sắp xếp xe, lúc này mới có hơn mười chiếc xe đang chờ bằng không bọn họ một nhóm mấy chục người không thể nào đi bộ được.
Tuy nhiên nói sẽ trở lại. Trong căn cứ Phượng Hoàng có một nơi sản xuất ô tô Phượng Hoàng, lấy đại ra mấy chiếc xe là chuyện đơn giản, cơ bản không cần lưỡng lự nhiều, dù sao Lục Thiếu Hoa cũng làm ông chủ.
- Tiểu Hoa à, mấy ngày này có thể phải cấp cho chúng ta vài chiếc xe dùng tạm.
Ngồi ở trên xe Hoắc Anh Đông cười cười, mở miệng nói.
Không có cách nào, Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành mỗi người mang theo bốn vệ sĩ ngồi trên máy bay của Lục Thiếu Hoa trở lại Thâm Quyến. Bọn họ căn bản vốn không lái xe, mà ở Thâm Quyến, Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành hai người đều sở hữu hai sản nghiệp. Một chỗ là ở quận La Hồ, là chỗ hải quan La Hồ. Một chỗ thì tại khu Bảo An, nằm bên cạnh căn cứ Phượng Hoàng. Hai chỗ ấy cách nhau khá xa, không có xe thì không đi được.
- Không thành vấn đề
Lục Thiếu Hoa gật đầu hoàn toàn đáp ứng.
Chuyện đùa, tập đoàn Phượng Hoàng lớn như vậy, Lục Thiếu Hoa cũng không thiếu xe, cấp cho Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành hai chiếc xe thì không có vấn đề gì, mở miệng ra là có rồi.
- Ha ha ha
Lý Gia Thành cười ha hả không ngừng, nói
- Ông anh Hoắc này, anh quên rồi sao, Tiểu Hoa vốn sản xuất xe ô tô, anh mượn xe của cậu ấy còn không phải nói một câu cho dù là chuẩn bị vài chiếc xe mới hoàn toàn cũng không có vấn đề.
Vẻ mặt Hoắc Anh Đông bừng tỉnh ngộ ra, vỗ vỗ trán, cười nói
- Tôi lại quên việc này rồi.
Cho dù Hoắc Anh Đông diễn giống đi nữa nhưng không tốt nghiệp chuyên ngành diễn viên, vẻ mặt và giọng điệu lời nói chung quy có một chút thiếu sót. Người thông minh như Lục Thiếu Hoa làm sao không nhìn ra được chứ. Lắc đầu cười gượng nói
- Được rồi, tôi đã sắp xếp cho hai người rồi.
- Ha ha ha
- Ha ha ha
Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành hai người nhìn nhau cùng cười ha ha.
Hai người họ bỏ vốn đầu tư nhà xưởng cách căn cứ xe hơi Phượng Hoàng cũng không xa. Đầu tiên là tới dạo qua một vòng nhà máy của Hoắc Anh Đông, nhìn xem thử nhà máy, hỏi thăm Hoắc Anh Đông một chút về tình hình thực tế của nhà máy sau đó mới chạy tới trạm tiếp theo.
Đương nhiên, trong lúc này, Lục Thiếu Hoa là ông chủ của căn cứ Phượng Hoàng cũng quyền lên tiếng nhất định. Dù sao nhà máy của Hoắc Anh Đông nhận đơn đặt hàng của căn cứ Phượng Hoàng. Hiện tại Lục Thiếu Hoa đến đây giống như là đề xuất nguyện vọng hợp tác, hoàn toàn hợp lý.
Lục Thiếu Hoa cũng không cố tình nói gây sự, yêu cầu của hắn là chú ý chất lượng, phải dựa theo yêu cầu của căn cứ Phượng Hoàng mà làm tốt, bằng không sẽ không ký nhận sản phẩm bọn họ sản xuất ra.
Lúc này, Lục Thiếu Hoa cũng sẽ không lo lắng đến thể diện của mấy người Hoắc Anh Đông, ai khiến sản phẩm của tập đoàn Phượng Hoàng nhất định phải là sản phẩm tốt. Nếu phía dưới sản xuất linh kiện có chút không khớp là có thể phá hỏng thương hiệu tinh phẩm của tập đoàn Phượng Hoàng rồi.
Hoắc Anh Đông rõ ràng cũng khá hiểu biết về thái độ giải quyết công việc của Lục Thiếu Hoa, càng biết rõ tập đoàn Phượng Hoàng nhất định tạo ra biển vàng nhãn hiệu tinh phẩm, cũng ủng hộ ý kiến của Lục Thiếu Hoa, dặn dò người phụ trách phải nghiêm ngặt kiểm định, không để cho nhà máy cũng như tập đoàn Phượng Hoàng mất thể diện.
Đi qua lại một tiếng đồng hồ liền trôi qua. Trạm tiếp theo là nhà máy của Lý Gia Thành. Cũng giống như nhà máy của Hoắc Anh Đông, nhà máy xây dựng của Lý Gia Thành cũng tiếp nhận đơn đặt hàng của căn cứ Phượng Hoàng. Sau khi dạo quanh một vòng, Lục Thiếu Hoa vẫn câu nói kia, nghiêm ngặt kiểm định, đề cao việc sản xuất ra chất lượng tốt.
Lý Gia Thành còn có thể nói gì, ông ta còn làm nhiều hơn nữa. Ngay trước mặt Lục Thiếu Hoa và Hoắc Anh Đông, nói với người phụ trách nhà máy
-Tiền có thể kiếm ít, nhưng chất lượng nhất định phải đạt yêu cầu.
Lục Thiếu Hoa nể mặt nể mũi bọn họ, cho bọn họ xây dựng nhà máy ở bên cạnh căn cứ Phượng Hoàng, chuyên tiếp nhận đơn đặt hàng của căn cứ Phượng Hoàng, nên bọn họ mới có được như ngày hôm nay. Lý Gia Thành đương nhiên biết điều này. Quan trọng hơn là xây dựng nhà máy nhiều năm như vậy, đơn đặt hàng của nhà máy thì có liên tục, gần như mỗi ngày đều ở trong tình trạng chạy đua. Điều này cũng có nghĩa kiếm tiền kiếm được không ít. Nếu như một khi hàng sản xuất ra chất lượng không tốt, Lục Thiếu Hoa sẽ nghĩ như thế nào, Lý Gia Thành không thể tưởng tượng được.
E rằng cuối cùng phải lo lắng đến vấn đề thể diện. Thế nhưng theo ý kiến của Lý Gia Thành, hai người kết bạn thì không nên nảy sinh trở ngại. Lúc này ông ta mới nói những lời này, cũng là nói cho Lục Thiếu Hoa biết ông ta tình nguyện kiếm ít tiền, cũng muốn sản xuất hàng chất lượng tốt, không làm khó Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa đương nhiên cũng hiểu được ý của Lý Gia Thành, cười, cũng không nói nhiều, tỏ vẻ hiểu lòng mọi người.
Lại thêm một tiếng, cuối cùng thì cũng dạo qua một vòng nhà máy của Lý Gia Thành và Hoắc Anh Đông rồi. Mà lúc này mặt trời đã lên cao qua đỉnh đầu, báo cho đoàn người Lục Thiếu Hoa biết thời gian không còn sớm.
Bọn họ đến Thâm Quyến là đã hơn chín giờ, hiện tại mấy tiếng đã trôi qua, đã hơn mười một giờ, gần tới bữa cơm trưa rồi thế nhưng Lục Thiếu Hoa trực tiếp đi sang đường khác đề nghị đi một vòng nhà máy của Ông Văn Đức.
Ông Văn Đức là anh em kết nghĩa với Lục Thiếu Hoa, ai cũng đều biết điều đó. Nhờ vào mối quan hệ này, nhà máy Ông Văn Đức được xây dựng quy mô lớn nhất. Tuy rằng Lý Gia Thành và Hoắc Anh Đông rất tức ghen tức nhưng cũng không có gì để không đồng ý, ai bảo Ông Văn Đức và Lục Thiếu Hoa có chút quan hệ thân thích chứ.
Hơn nữa những năm gần đây, quan hệ giữa Ông Văn Đức với mấy người bọn họ cũng không tồi, tất cả đều là bạn bè. Giống như Lục Thiếu Hoa nói mọi người cùng nhau kiếm tiền, Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành hai người không có gì để nói chỉ cười cười, cùng nhau đi theo Lục Thiếu Hoa qua nhà máy của Ông Văn Đức.
Tại sao Lục Thiếu Hoa muốn đi nhà máy của Ông Văn Đức?
Người có đầu óc suy nghĩ một chút liền biết ngày, Lục Thiếu Hoa cùng ÔngVăn Đức ở cùng một chỗ thì đều mong bắt bí được đối phương
Cho nên khi Lục Thiếu Hoa đề xuất muốn đi qua nhà máy của Ông Văn Đức thì Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành cũng biết tại sao Lục Thiếu Hoa muốn đi, mặc dù đã giữa trưa, Lục Thiếu Hoa muốn đến đó đơn giản chính là muốn ăn không được bữa cơm.
Sự thật cũng là như thế, Lục Thiếu Hoa trực tiếp tới thăm, tình cờ Ông Văn Đức cũng ở đó, không nói gì mà lôi kéo Ông Văn Đức bước đi. Trong lúc Ông Văn Đức còn mơ hồ, Lục Thiếu Hoa chỉ nói hai chữ – ăn cơm.
Hắn kêu lên ăn cơm, Ông Văn Đức nằm trong tình trạng chập mạch, thật lâu sau, cuối cùn thì cũng tỉnh trở lại. Hóa ra là hắn định xảo trá nhưng anh ta không hề phản bác lại, coi như là cam chịu. Ông Văn Đức hiện tại muốn nói cái gì cũng đã muộn rồi.
Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành là hai ông trùm ở Hong Kong, mời một bữa cơm sao không được chứ? Hơn nữa bốn mươi vệ sĩ bên cạnh Lục Thiếu Hoa cùng với tám vệ sĩ của mấy người Hoắc Anh Đông chung quy chưa quá năm mươi người, vậy có thể đặt năm bàn ăn, một bàn hai mươi ngàn tệ là được. Ông Văn Đức ít nhất phải trả một trăm ngàn tệ cho bữa cơm này. Ông Văn Đức luôn coi trọng tiền, hận không thể cho Lục Thiếu Hoa một cái tát tử thần.
Mà mưu kế thực hiện được, Lục Thiếu Hoa tự nhiên xem nhẹ vẻ mặt than khóc kia của Ông Văn Đức, vẻ mặt cười ác ý, vui vô cùng.
- Tiểu Hoa à, qua đây cùng anh, đều đói rồi, cậu thì..
Ông Văn Đức nói được một nửa thì dừng lại, sau đó chuyển đề tài, nói
- Anh nghe nói gần đây công việc của cậu bề bộn, lại xuất hiện cơn lốc tài chính Châu Á, tưởng cậu vội chứ, ừ, cậu xem..
Ông Văn Đức càng ngày càng khôn khéo. Anh ta vừa mới bắt đầu nói được một nửa nhưng ai cũng đều biết anh ta sẽ nói gì tiếp theo. Đơn giản chính là “cậu buông tha anh đi”, rồi sau đó câu nói tiếp theo cũng là nói đến một phần hai, một câu đơn giản kế tiếp chính là “Cậu xem, cậu có thể mời bữa này hay không?”
Lục Thiếu Hoa vốn là người thông minh, hắn làm sao không hiểu chứ. Tuy nhiên lúc này Lục Thiếu Hoa cũng không để ý Ông Văn Đức kêu than, nói thế nào thì hiện tại gia sản của Ông Văn Đức cũng quá trăm triệu rồi, bữa cơm khách hơn một trăm ngàn thì mời tốt.
- Ai, ta nói, anh đường đường là một ông trùm, mời một bữa cơm có gì là ghê gớm đâu, còn khóc.
Lục Thiếu Hoa tỏ vẻ không thích, phá hỏng những gì Ông Văn Đức nói.
Vậy là tốt rồi, Ông Văn Đức không còn lời nào để nói. Nói thêm gì nữa, dù sao cũng còn mặt mũi anh ta nữa. Dù sao Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành đều có mặt ở đây, anh ta có thể mặt dày với Lục Thiếu Hoa nhưng với hai vị trùm ở Hong Kong, anh ta cũng phải giữ lại chút thể diện.
- Được rồi, được rồi. Tôi mời. Được rồi cuối cùng tôi mời.
Ông Văn Đức vẻ mặt bất đắt dĩ, dừng một chút, ánh mắt hiện lên tia sáng, hỏi
- Tôi nghe nói lần này cơn bão tài chính châu Á tổn thất bảy tỷ đô la Mỹ, cậu kiếm được bao nhiêu?
Chuyện Lục Thiếu Hoa làm giàu, Ông Văn Đức tuy là không biết rõ ràng, nhưng biết tập đoàn Phượng Hoàng có công ty tài chính Phượng Hoàng. Nhờ vào sự thông minh của Ông Văn Đức, mới nghĩ cũng biết ở cơn bão tài chính châu Á lần này Lục Thiếu Hoa khẳng định là có hành động.
Mà ngay lúc ấy tập đoàn Phượng Hoàng tuyên bố bảo vệ thị trường chứng khoán Hong Kong, đầu tư vào bốn trăm tỷ đô la Mỹ càng chứng minh Lục Thiếu Hoa có tham gia trong đó. Ông Văn Đức cũng là nhất thời tò mò, muốn hỏi kết quả như thế nào.
Về cơn bão tài chính châu Á, Lục Thiếu Hoa kỳ thật cũng không có gì giấu diếm bởi vì Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành đều biết hành động của Lục Thiếu Hoa. Mà bọn họ buôn bán đã lời, suy tính một chút cũng biết con số Lục Thiếu Hoa kiếm được là rất lớn.
Mà với Ông Văn Đức với hai gia đình bọn họ chơi thân với nhau mấy đời, dựa vào quan hệ này Lục Thiếu Hoa dường như cũng không có gì giấu diếm.
- Coi như gần mấy trăm tỷ đô la Mỹ.
Lục Thiếu Hoa nhẹ giọng nói giống như mấy trăm tỷ đô la Mỹ không đáng nhắc tới.
Nhưng những lời nói này cũng giống như một viên đá phá trời, một viên đá phá nát bầu không khí. Mặc dù Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành có chuẩn bị tâm lý nhưng mấy trăm tỷ đô la Mỹ đối với bọn họ là không ít. Mấy trăm tỷ đô la Mỹ chứ không phải một ngàn hai ngàn.
Về phần Ông Văn Đức, anh ta thường ngày tuy là tùy tiện nhưng mấy trăm tỷ đô la Mỹ quả là con số lớn, đủ hù dọa anh ta rồi. Biết gia sản của Lục Thiếu Hoa giàu có nhưng không nghĩ là đến mức độ như vậy. Đây là lần đầu tiên Ông Văn Đức nghe được.
- Đây mới là ông trùm tỉ phú thật.
Ông Văn Đức thì thào tự nói thầm.
Truyện khác cùng thể loại
229 chương
33 chương
501 chương
23 chương
40 chương
299 chương
11 chương
39 chương