Thương Trường Đại Chiến
Chương 516
Về cơ bản Doanh Khoa Phượng Hoàng đã cải cách xong. Mọi chuyện sau đó trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Phối hợp với công ty Viễn thông Phượng Hoàng, có thể nói Lục Thiếu Hoa nắm cả thông tin hữu tuyến và thông tin vô tuyến, đã vững vàng đặt chân vào ngành viễn thông và nhanh chóng khuyếch trương lên, không bao lâu sau, Lục Thiếu Hoa đã được gán cho biệt danh “Ông Trùm viễn thông”
Đúng vậy, ở Hồng Kông thông tin hữu tuyến không phải chỉ có Doanh Khoa Phượng Hoàng, nhưng viễn thông vô tuyến lại chỉ có Viễn thông Phượng Hoàng có, hơn nữa,với tầm ảnh hưởng của tập đoàn Phượng Hoàng thì mở rộng thêm một chút cũng không phải là vấn đề, Lục Thiếu Hoa trở thành ông trùm thông tin cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Dù vậy, Lục Thiếu Hoa cũng cảm thấy hơi đáng tiếc, vì đại lục là một thị trường lớn, nhưng, trước mắt, Lục Thiếu Hoa chỉ quản về thông tin vô tuyến, còn thông tin hữu tuyến đã bị công ty điện tín Trung Quốc nắm giữ, đó là một doanh nghiệp nhà nước, Lục Thiếu Hoa không thể chen chân vào.
Không thể chen chân, Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chọn phương án từ bỏ, bằng sự nhìn xa trông rộng kết hợp với trí nhớ của mình, tiếp cận hoàn toàn ngành công nghiệp viễn thông, khiến ngành công nghiệp viễn thông của tập đoàn Phượng Hoàng càng đứng vững hơn.
Thông tin, đối với những năm 90 mà nói, đó chỉ là gọi điện thoại, nhưng sau gọi điện thoại thì còn có gì nữa?
Internet là đáp án của Lục Thiếu Hoa.
Kết nối internet, Lục Thiếu Hoa đang tính toán kết nối internet. Cũng bao gồm cả bên đại lục, Lục Thiếu Hoa đều phải tiến hành kết nối mạng, đi trước một bước so với công ty điện tín Trung Quốc, vượt lên bọn họ, chiếm ưu thế thị trường.
Nghĩ là làm, đây là nguyên tắc làm việc của Lục Thiếu Hoa, ở Hồng Kông và Thâm Quyến, tập đoàn Phượng Hoàng đều chính thức treo bảng hoạt động. Một tháng sau, Lục Thiếu Hoa khởi động kế hoạch của hắn, nối mạng internet trên toàn quốc.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lục Thiếu Hoa ở Mexico kiếm được tiền cũng chỉ có hơn tám mươi tỷ đôla, trừ số lúc đầu cấp cho Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân ra thì trong tay Lục Thiếu Hoa cũng không còn bao nhiêu vốn, muốn nối mạng toàn quốc, nói thì dễ nhưng làm mới khó. Tiền là cả một vấn đề, nói đi nói lại vẫn là phải có tiền. Rất may là ở trong nước, dịch vụ của Viễn thông Phượng Hoàng đang ăn nên làm ra, hơn nữa, cước phí điện thoại khá cao, lợi nhuận tương đối lớn, hai tháng sau đã tích lũy được gần năm trăm triệu nhân dân tệ, là một khoản tiền kha khá.
Năm trăm triệu nhân dân tệ Lục Thiếu Hoa coi chẳng là gì, chỉ có điều, khi cần thì năm trăm triệu nhân dân tệ cũng có thể phát huy tác dụng, không thể xem thường, ít nhất thì năm trăm triệu nhân dân tệ cũng tạm đủ để kết nối internet cho thành phố Thâm Quyến.
Lục Thiếu Hoa quay về Thâm Quyến, bắt đầu tiến hành mắc internet. Trước mắt, tài chính có hạn, nên chỉ có thể làm từng thành phố một, đầu tiên là Thâm Quyến, sau đó sẽ là Quảng Châu, Bắc Kinh, Thượng Hải. Những thành phố lớn dù sao thì cũng tương đối phát triển, Lục Thiếu Hoa sẽ kết nối internet trước, tài chính do Viễn thông Phượng Hoàng cung cấp. Trừ những khoản thiết yếu phải chi ra thì toàn bộ những khoản đầu tư khác được thực hiện theo kiểu tự cung tự cấp.
Trung Quốc đứng thứ ba thế giới về diện tích, đây không phải nói chơi, lớn như vậy, Lục Thiếu Hoa muốn thực hiện kết nối internet trên toàn quốc là một công trình khổng lồ, không phải chuyện hoàn thành trong một hai năm.
Lục Thiếu Hoa cũng đã chuẩn bị tâm lý, nếu làm một năm không xong thì làm hai năm, hai năm không xong thì bốn năm, bốn năm vẫn không xong thì tám năm, cứ như vậy, bao giờ hoàn thành thì thôi.
Cái mà Lục Thiếu Hoa có nhiều nhất chính là thời gian, dù sao thì từ giờ cho đến khi phổ cập mạng internet vẫn còn rất xa, không cần sốt ruột.
Tình hình nối mạng ở trong nước đã bước vào giai đoạn gay cấn, mà Hồng Kông lại khác, bên Hồng Kông điều kiện kinh tế và những thứ khác đều phát triển, phổ cập mạng internet nhanh hơn trong nước nhiều, may mắn là Hồng Kông là một thành phố không lớn lắm. Muốn nối mạng không cần nhiều thời gian.
Chỉ có điều Lục Thiếu Hoa có cần nối internet ở Hồng Kông không?
Đáp án rất rõ ràng. Hắn không cần, dù là cần cũng chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi.
Vì sao lại như vậy? Về vấn đề này phải nhắc đến Doanh Khoa Phượng Hoàng. Tiền thân Doanh Khoa Phượng Hoàng là Doanh Khoa đã làm hữu tuyến, đường dây họ đã mắc bây giờ vẫn có thể lợi dụng, gián tiếp hình thành một mạng lưới internet rồi. Đây cũng chính là lý do tại sao mà Lục Thiếu Hoa lại khống chế cổ phiếu Doanh Khoa Phượng Hoàng.
Đi một bước nhìn ba bước, câu nói này vốn được dùng trong cờ tướng, nhưng bây giờ dùng nó để so sánh với Lục Thiếu Hoa lại càng thích hợp hơn Những việc hắn làm đều là đi một bước nhìn ba bước, thâu tóm Doanh Khoa Phượng Hoàng chính là một ví dụ điển hình.
Hồng Kông và trong nước đều mắc internet, Lục Thiếu hoa cũng bận một thời gian ngắn, đến khi bắt đầu khởi công, Lục Thiếu Hoa rảnh rỗi hơn nhiều, cả ngày ở biệt thự bên Thâm Quyến, cuộc sống nhàn nhã, thi thoảng cũng Tăng Vũ Linh với Anten Chiyoda đi dạo, cùng Tăng Vũ Linh làm những việc mà họ thích, cuộc sống không thể hạnh phúc hơn.
Chỉ có một điều làm Lục Thiếu Hoa thấy tiếc nuối, đó là về Anten Chiyoda. Cô bé trông tinh quái, có lúc cũng lộ ra vẻ hấp dẫn của một mỹ nữ, nhưng Lục Thiếu Hoa chỉ có thể nuốt nước miếng, chờ cơ hội chiếm lấy cô ta.
Nhưng mà, ông trời lại thích trêu ngươi Lục Thiếu Hoa, hắn không thể tìm được cơ hội ra tay, vì Tăng Vũ Linh luôn theo sát, có Anten Chiyoda thì chắc chắn có Tăng Vũ Linh, mà có Tăng Vũ Linh thì chưa chắc đã có Anten Chiyoda, điều này làm cho Lục Thiếu Hoa không thể ra tay, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Suốt một tháng như vậy, một tháng sau, Lục Thiếu Hoa tiếc nuối quay về Hồng Kông, lần này hắn về Hồng Kông không phải là không có lý do.
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa định đi Châu Phi một chuyến, nghĩ lần trước đi Châu Phi gặp quá nhiều chuyện không vui, nhưng Lục Thiếu Hoa lại không từ bỏ ý định đi chuyến nữa, dù gì bên đó đang tiến hành mục tiêu cả đời của hắn, hắn sao có thể không đi cho được.
Dầu mỏ, chính là ước vọng cả đời của Lục Thiếu Hoa, tuy cứ qua một thời gian bên đó đều gửi qua tư liệu báo cáo, nhưng nhìn những trang giấy, Lục Thiếu Hoa lúc nào cũng cảm thấy giả tạo, không tận mắt nhìn thấy, Lục Thiếu Hoa không thể yên tâm.
Hiện tại và quá khứ khác xa, dùng câu này để miêu tả cuộc sống của Lục Thiếu Hoa cũng không quá, ngày trước Lục Thiếu Hoa phải ngồi máy bay để đến Căn cứ Hổ Gầm bên Châu Phi , bây giờ hắn ngồi chuyên cơ của mình, muốn đi chỉ cần xin một đường bay riêng, là có thể ngồi chuyên cơ của mình đi rồi.
Chỉ có điều Lục Thiếu Hoa bất chợt quyết định đi Châu Phi, mà xin một đường bay thì phải mất thời gian, đến lúc này vẫn chưa xin được, về Hồng Kông lúc này chỉ có để nhẫn nại chờ đợi.
Thời gian từng ngày trôi qua rất nhanh. Nửa tháng đã trôi qua, xin đường bay cũng đã được nửa tháng, những vẫn chưa được phê chuẩn, thiếu chút nữa thì Lục Thiếu Hoa không nhẫn nại được nữa.
- Haizzzz! Biết thế này thì đã xin trước từ lâu rồi, cũng không cần phải chờ đợi nữa,
Lục Thiếu Hoa lẩm bẩm.
Không còn cách nào khác, Lục Thiếu Hoa quyết định quá đột ngột, cho nên bây giờ phải chờ đợi, nhưng cũng không phải Lục Thiếu Hoa cả ngày nhàn rỗi ở biệt thự, đúng lúc hắn vừa dứt lời, thì điện thoại reo.
Gọi cho hắn không phải ai xa lạ, mà chính là Hướng Hoa Cường, ông trùm tiếng tăm lừng lẫy của Tân Nghĩa An ở Hồng Kông, cũng chính là lão tổng của công ty điện ảnh Trung Quốc.
Nhắc đến Hướng Hoa Cường, Lục Thiếu Hoa đã một thời gian dài chưa gặp ông ta, có lẽ phải đến hai năm rồi. Lần cuối cùng gặp nhau là khi Hướng Hoa Cường muốn mua xe chống đạn, Lục Thiếu Hoa nhường cho ông ta chiếc xe dự phòng, mà lần này Hướng Hoa Cường gọi điện cho hắn không có việc gì khác, chỉ là gọi hắn đi uống rượu.
Uống rượu đối với Lục Thiếu Hoa không là gì, chỉ là đi quán bar, những nơi vui chơi uống rượu, Lục Thiếu Hoa vẫn chưa lần nào được thử, không, phải nói là kiếp này chưa được nếm trải, nhắc đến kiếp trước, số lần Lục Thiếu Hoa đi bar uống rượu đếm không hết.
Có người mời uống rượu. Lục Thiếu hoa đương nhiên không từ chối, hơn nữa Hướng Hoa Cường không thể vô duyên vô cớ mời hắn, chắc chắn có việc mới gọi điện cho hắn. Là đồng hương, còn là bạn bè tốt, Lục Thiếu Hoa đương nhiên phải đi rồi.
Không nói nhiều, dẫn theo mấy người Lý Thượng Khuê và theo địa điểm mà Hướng Hoa Cường chỉ dẫn, Lục Thiếu Hoa lên xe, chậm rãi đến điểm hẹn.
Khu Cửu Long không lớn, mà chỗ Hướng Hoa Cường đang chờ cách Lục Thiếu Hoa không xa, không lâu sau, Lục Thiếu Hoa đã đến quán bar. Mười chiếc xe xếp hàng, mức độ phô trương cũng rất lớn. Mới nhìn cũng biết là nhân vật tầm cỡ đến.
Tân Nghĩa An là bang hội xã hội đen, việc làm ăn chủ yếu là giải trí, ở khu Cửu Long đương nhiên là có quán bar của họ rồi. Khi Lục Thiếu Hoa đến, ở cửa đã có người đứng đợi. Người đợi Lục Thiếu Hoa không ai khác chính là người tự xưng “Đao Ba”. Hắn biết Lục Thiếu Hoa, thấy Lục Thiếu Hoa xuống xe, lập tức đến dẫn đường.
Do thời gian còn sớm, mới tám giờ tối, người ở quán bar không nhiều, Lục Thiếu Hoa vào bên trong mới có vài người, không cần phải chen chúc, có thể trực tiếp vào trong.
Nhưng mà đi gặp Hướng Hoa Cường, Lục Thiếu Hoa cũng không thể mang theo hơn ba mươi vệ sĩ. Sau khi vào trong quán bar, Lục Thiếu Hoa để Đao Ba tìm cho bọn họ phòng riêng, để một số người vào đó uống rượu, còn hắn một mình đưa Lý Thượng Khuê, Hà Cường, Dương Dương, Lý Vũ Sinh bốn người đi vào.
Vào phòng dành riêng của Hướng Hoa Cường, ngồi cạnh y, sau đó cũng ra hiệu để mấy người Lý Thượng Khuê ngồi xuống, Lục Thiếu Hoa mới tìm một cái ly, rót rượu, mời Hướng Hoa Cường một ly, coi như tự phạt vì đến muộn.
- Đến muộn phạt ba ly.
Khi mà Lục Thiếu Hoa muốn đặt ly xuống thì Hướng Hoa Cường nói, mặt vẫn lộ ra vẻ tươi cười, ý tứ không cần nói cũng biết.
Lục Thiếu Hoa không biết nói gì, nhưng hắn rất thong thả. Phạt thì phạt, không thành vấn đề, hắn rót rượu, uống liền hai ly, cười nói:
- Bây giờ được rồi chứ!
- Ha ha!
Hướng Hoa Cường cười lớn, giơ ngón cái lên nói.
- Rất phóng khoáng.
Nói xong, Hướng Hoa Cường lại rót cho Lục Thiếu Hoa một ly, ly của y cũng được rót đầy, rồi nâng ly lên hô to:
- Nào, bây giờ mời cháu một ly.
- Được.
Lục Thiếu Hoa cười, cùng Hướng Hoa Cường chạm ly, một ngụm uống hết ly rượu, uống liền bốn ly, coi như màn dạo đầu đã kết thúc, Lục Thiếu Hoa biết, lúc này là lúc nói chuyện chính rồi, hỏi:
- Chú Hướng hôm nay tìm cháu không phải chỉ để uống rượu chứ, có chuyện gì thì nói, giữa cháu và chú không cần khách khí.
- Được, chú thích như vậy.
Hướng Hoa Cường vỗ vai Lục Thiếu Hoa cười, sau đó lại rót một ly rượu, tự uống, có vẻ rất buồn bã, rất lâu không nói vào vấn đề.
Truyện khác cùng thể loại
517 chương
2180 chương
13 chương
208 chương
629 chương
28 chương
31 chương