Thương Trường Đại Chiến
Chương 515
Hơn hai tuần, rốt cục, công ty viễn thông Doanh Khoa bị mấy người Lục Thiếu Hoa làm cho choáng váng, mọi chuyện sau đó trở nên đơn giản hơn nhiều, cứ thay đổi, chỉnh lý, rồi lại thay đổi, đưa một số công nhân ra khỏi công ty, khiến bộ máy công ty trở nên hiệu quả hơn.
Đồng thời, vào lúc này, giới truyền thông đã biết tin công ty Viễn thông Doanh Khoa đổi chủ, nhưng khi nghe nói là tập đoàn Phượng Hoàng thu mua công ty thì giá cổ phiếu bất ngờ tăng vọt, đưa công ty Viễn thông Doanh Khoa lên một tầm cao mới, cũng nói lên tầm ảnh hưởng của tập đoàn Phượng Hoàng.
Doanh Khoa chính thức thuộc quyền kiểm soát của công ty Viễn thông Phượng Hoàng, tập đoàn Phượng Hoàng trở thành cổ đông lớn nhất của nó, nắm toàn quyền phát ngôn, Lục Thiếu Hoa có quyền cải cách bộ máy nhân viên của công ty, nhân viên đương nhiên không dám nói gì.
Ai cũng biết phương châm của tập đoàn Phượng Hoàng là tuyển người tài, không cần người vô dụng, muốn tồn tại được ở tập đoàn Phượng Hoàng, thì phải có bản lĩnh, không có bản lĩnh thì chỉ có nước rời khỏi tập đoàn.
Bây giờ Viễn thông Doanh Khoa đã trở thành một công ty niêm yết trên thị trường của tập đoàn Phượng Hoàng, đương nhiên phải tuân theo quy tắc của tập đoàn Phượng Hoàng, cũng vì nhờ danh tiếng của tập đoàn Phượng Hoàng nên việc cải cách cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Đương nhiên, những chuyện này không cần đến Lục Thiếu Hoa phải ra tay, dù sao công ty Viễn thông Phượng Hoàng do chính tay hắn lãnh đạo, giao cho hắn xử lý là được rồi. Chỉ là công ty Viễn thông Phượng Hoàng mới thành lập được hơn một tuần, Tổng giám đốc mới chưa tạo được ảnh hưởng, bây giờ lại phải cải cách công ty Viễn thông Doanh Khoa, nhiệm vụ có vẻ hơi nặng nề.
Tổng giám đốc mới của công ty Viễn thông Phượng Hoàng tên là Lưu Dực, là một thanh niên mới ngoài ba mươi tuổi, đã từng là Phó tổng giám đốc ở một công ty nước ngoài trước khi quay lại Hồng Kông không lâu, đúng lúc công ty Viễn thông Phượng Hoàng cần tuyển người, anh ta đến xin việc và đã được nhận vào làm, bắt đầu giai đoạn thử việc, có thể thuận lợi thông qua thời kỳ thử việc hay không thì phải xem năng lực của anh ta. Bây giờ thì tốt rồi, Viễn thông Doanh Khoa cần cải cách, Lục Thiếu Hoa giao nhiệm vụ cho Lưu Dực, cũng là để kiểm tra năng lực của anh ta, xem anh ta thực sự có năng lực hay không.
Lục Thiếu Hoa cũng đã nói, nếu Viễn thông Doanh Khoa cải cách thành công, Lưu Dực có thể lập tức thông qua thời gian thử việc, yên ổn ngồi chiếc ghế Tổng giám đốc công ty Viễn thông Phượng Hoàng.
Ở đây có một điều kiện tiên quyết là Lưu Dực phải hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian một tháng, nếu không thì sẽ coi như thất bại. Lục Thiếu Hoa giao thời gian cho Lưu Dực không nhiều nhưng Lục Thiếu Hoa đã giao cho anh ta có thể toàn quyền quyết định mọi việc, ví dụ như khai trừ ai đó, anh có quyền khai trừ bất kỳ ai, và còn có thể sau khi khai trừ rồi mới báo lên trên, có thể nói đã giao cho anh ta một thanh Thượng Phương bảo kiếm, có thể tiền trảm hậu tấu.
Kết quả thế nào? Lục Thiếu Hoa không biết, những người khác cũng không biết, chỉ sau một tháng nữa mới biết được đáp án.
Một tháng trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến hạn rồi. Khi thời gian đã đến, Lục Thiếu Hoa đến văn phòng tập đoàn Phượng Hoàng, cho gọi Lưu Dực lên để anh ta báo cáo tình hình.
Kết quả rất rõ ràng, Lưu Dực đã thành công, sau khi qua cải cách, công ty Viễn thông Doanh Khoa nghiễm nhiên trở thành một công ty con của tập đoàn Phượng Hoàng, những nhân viên cũ, ngoài ba ngàn người có năng lực, còn lại đều bị khai trừ, một con số đáng kinh ngạc.
Đúng vậy. Một con số đáng kinh ngạc, những nhân viên cũ bị khai trừ, chỉ còn lại hơn ba ngàn người. Còn mười ba bộ phận trước đây, sau khi cải cách chỉ còn lại bảy bộ phận, giảm đi gần một nửa.
Tổ chức cồng kềnh chính là vấn để lớn nhất của công ty Viễn thông Doanh Khoa, có một số bộ phận không cần thiết nhưng lại vẫn tồn tại, trực tiếp gây ra hiện tượng nhiều người ngồi chơi không có việc làm chỉ đợi nhận tiền lương. Đương nhiên, tổ chức cồng kềnh là theo đánh giá của Lục Thiếu Hoa, trước kia công ty này có một số vấn đề nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, thế nhưng bây giờ, khi đã thuộc quyền quản lý của Viễn thông Phượng Hoàng, thì có một số bộ phận không cần thiết tồn tại nữa, nên sát nhập thì sát nhập, nếu thấy không thể tồn tại được nữa thì giải thể, việc rất đơn giản.
Tinh giảm bộ phận, nhân viên ít hơn trước rất nhiều, dù gì thì cũng đã khai trừ gần một nửa nhân viên, hơn sáu ngàn người giờ chỉ còn một nửa, dù các bộ phận có tinh giảm đến thế nào đi nữa thì nhân lực cũng không đủ, nhưng chuyện này cũng không thể làm khó được Lưu Dực. Anh ta cho dán một thông báo tuyển người, không bao lâu sau đã có thể tìm được đủ người thay thế, hơn nữa Viễn thông Phượng Hoàng cũng đang tuyển công nhân, bây giờ hai công ty đã như là một thì nhân viên cũng có thể dùng chung được rồi, vì thế, vấn để nhân lực đã được giải quyết dễ dàng.
Cải cách đạt được kết quả tốt, Lục Thiếu Hoa tỏ ra rất hài lòng, nhìn Lưu Dực cười rồi nói:
- Thời gian thử việc của anh đã hết, chức Tổng giám đốc công ty Viễn thông Phượng Hoàng là của anh, còn nữa, tiền lương cũng sẽ được tăng lên ngang bằng với các Tổng giám đốc khác.
Trong tập đoàn Phượng Hoàng, chế độ lương là giống nhau, cùng một cấp bậc đều hưởng lương như nhau, ngoài ra còn căn cứ vào thành tích, càng có nhiều thành tích thì tiền thưởng cuối năm càng nhiều, ví dụ như Hứa Gia Thụy, anh ta là Tổng giám đốc công ty tiêu thụ Phượng Hoàng, tiền chia hoa hồng mỗi năm của anh ta chí ít cũng gấp mười lần tiền lương.
- Cảm ơn Chủ tịch Lục.
Lưu Dực rất vui mừng, thành khẩn nói.
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười nói.
- Không cần cảm ơn tôi, đây là cái mà anh đáng được hưởng. Nhưng anh cũng không được cho rằng hết thời gian thử việc là xong nhé, thành tích sau này cũng rất quan trọng, nếu thành tích không có tiến bộ thì tập đoàn Phượng Hoàng cũng sẽ không giữ anh lại, à, còn một vấn đề nữa là thành tích có liên quan đến tiền thưởng cuối năm, nếu muốn có nhiều tiền thì chỉ có cách nỗ lực, có thành tích tốt, không những giữ được vị trí mà còn có thể kiếm nhiều tiền.
Lục Thiếu Hoa bao giờ cũng nói thẳng như vậy, không úp mở điều gì, dù sao thì với quan hệ cấp trên, cấp dưới giữa hắn vào Lưu Dực cũng không cần phải úp mở, quan trọng hơn là Lục Thiếu Hoa muốn nhắc nhở Lưu Dực không được ngủ quên với thành công trước mắt, thành tích sau này cũng quan trọng không kém.
Lưu Dực biết quy định của tập đoàn Phượng Hoàng. Không có năng lực thì sẽ phải nhường chỗ cho người khác, có một số người sẽ được giữ lại thử thách, còn một số người sẽ trực tiếp bị khai trừ.
- Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ nỗ lực hết mình.
- Vậy thì tốt.
Lục Thiếu Hoa tỏ vẻ rất hài lòng, gật gật đầu rồi nói sang chuyện khác.
- Ừ, những chuyện khác thì cứ như vậy mà làm, bây giờ chúng ta nói chuyện công ty.
Lưu Dực không nói gì, gật đầu ngồi nghe chăm chú. Lục Thiếu Hoa luôn quan sát Lưu Dực, sắc mặt của anh ta đã bị Lục Thiếu Hoa thu trong tầm mắt, thấy vậy, Lục Thiếu Hoa không nói vòng vo:
- Anh có biết quan hệ giữa hai công ty Viễn thông Phượng Hoàng và Viễn thông Doanh Khoa không?
Từ khi công ty Viễn thông Doanh Khoa bị Lục Thiếu Hoa thâu tóm thì lập tức thay đổi, phía sau tên có thêm hai chữ “Phượng Hoàng”, trở thành Doanh Khoa Phượng Hoàng.
- Doanh Khoa Phượng Hoàng là công ty được niêm yết trên thị trường chứng khoán của công ty Viễn thông Phượng Hoàng.
Lưu Dực trả lời.
- Không sai, Doanh Khoa Phượng Hoàng chính là công ty được niêm yết trên thị trường chứng khoán của tập đoàn Phượng Hoàng.
Dừng một lúc, nói tiếp.
- Chỉ có điều Doanh Khoa Phượng Hoàng lại không hoàn toàn thuộc về tập đoàn Phượng Hoàng, nó chỉ là một công ty niêm yết lên thị trường, tập đoàn Phượng Hoàng chúng ta chỉ chiếm hữu cổ phần, những cái khác nằm trong tay người khác, vì thế, từ một góc độ nào đó mà nói, Doanh Khoa Phượng Hoàng không hoàn toàn thuộc về tập đoàn Phượng Hoàng.
- Ồ?
Lưu Dực cau mày, anh thực sự không biết chuyện này, vẫn cho rằng Doanh Khoa Phượng Hoàng là công ty con của tập đoàn Phượng Hoàng.
Đúng vậy, tập đoàn Phượng Hoàng chỉ nắm giữ cổ phần của Doanh Khoa Phượng Hoàng, không phải là toàn bộ công ty, đó là sự thật, nhưng Lục Thiếu Hoa mang chuyện chưa bao giờ tiết lộ ra ngoài, nói với Lưu Dực là ý gì?
Lưu Dực cũng đang nghĩ vấn đề này, chuyện chưa bao giờ tiết lộ ra ngoài mà Lục Thiếu Hoa lại đích thân nói với mình, chắc chắn phải có mục đích gì đây.
Đáp án rất đơn giản, Lục Thiếu Hoa đương nhiên có mục đích, chỉ là Lục Thiếu Hoa không nói thẳng ra mà thôi, mà muốn qua chuyện vừa rồi nói tiếp:
- Doanh Khoa Phượng Hoàng do bốn cổ đông nắm giữ, ngoài tập đoàn Phượng Hoàng chúng ra, còn có chủ tịch công ty công thương nghiệpTrường Giang, Lý Gia Thành, Hoắc Anh Đông người sáng lập tập đoàn Hoắc Anh Đông, còn một người nữa là nguyên chủ tịch Doanh Khoa ông Lý Trạch Giai, cũng là cổ đông lớn nhất ngoài tập đoàn chúng ta.
Chấn động, kinh ngạc, đó là biểu hiện trên khuôn mặt của Lưu Dực lúc này. Quả thật, Lưu Dực thấy chấn động và kinh ngạc, vì Lục Thiếu Hoa nói ra bốn người thì không có ai là không có tiếng tăm ở Hồng Kông. Không phải nói đâu xa, chỉ một mình Hoắc Anh Đông đã đủ để làm thị trường chấn động rồi, thế mà, cả hai cha con họ ở Hồng Kông đều có phần, Lưu Dực sao không cảm thấy kinh ngạc cho được.
Nhưng, Lục Thiếu Hoa không cần quan tâm Lưu Dực ngạc nhiên hay không, nói tiếp:
- Tôi nói cho anh những việc này với mục đích rất đơn giản, đó chinh là anh phải xác định rõ ràng quan hệ giữa hai công ty, tuy thuộc về tập đoàn Phượng Hoàng chúng ta nhưng dù gì thì cũng là hai công ty, có một số chuyện không được lẫn lộn, đặc biệt là chuyện tiền bạc.
Dù là anh em ruột, vẫn phải thanh toán rõ ràng, đây là nguyên tắc làm việc của Lục Thiếu Hoa, Doanh Khoa Phượng Hoàng thuộc sở hữu của bốn cổ đông, dù Lục Thiếu Hoa có quan hệ tốt với họ thế nào đi nữa thì cũng phải rõ ràng, đặc biệt là tiền bạc, nếu không sau này không biết chừng sẽ trở mặt với nhau.
- Vâng, tôi hiểu rồi.
Lưu Dực gật đầu tỏ vẻ hiểu lời Lục Thiếu Hoa nói, Nhưng anh ta lại đột nhiên cảm thấy có điều gì đó khúc mắc, hỏi:
- Thời gian trước cải cách, có một bộ phận nhân viên của Viễn thông Phượng Hoàng bị điều qua Doanh Khoa, bây giờ làm thế nào?
- Ừ, trong thời gian cải cách thì không sao, nhưng đợi mọi việc xong xuôi rồi, thì phải tuyển người mới, lấp vào chỗ trống, sau đó điều những nhân viên cũ về lại.
Lục Thiếu Hoa vẫy tay tỏ ý không sao, sau đó nói sang chủ đề khác.
- Còn một điểm quan trọng nữa, nếu hai công ty có chỗ nào có thể hợp tác được thì phải mang phương án đến cho ba cổ đông duyệt xong mới được làm.
- Cái này tôi hiểu.
Lưu Dực không phải thằng ngốc, chuyện này đương nhiên không thế có sai sót, nhưng Lục Thiếu Hoa cố ý nhắc nhở.
- Vậy là tốt rồi, à, Viễn thông Phượng Hoàng có chuyện gì trực tiếp báo cho Tổng giám đốc Tần, không cần thông qua tôi, cô ta có quyền quyết định.
Lục Thiếu Hoa đang nói cho Lưu Dực biết, để anh ta có chuyện gì thì báo lại cho Tần Tịch Thần, đồng thời cũng đề cao quyền lực của Tần Tịch Thần.
- Vâng.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
135 chương
8 chương
88 chương
104 chương