Thương Trường Đại Chiến
Chương 461
Lục Thiếu Hoa tuyên bố nói muốn rút toàn bộ vốn, thật ra chỉ là nói miệng mà thôi, giả sử như rút toàn bộ vốn, vậy thì Lục Thiếu Hoa thiệt hại nghiêm trọng rồi Đầu tư vào trên trăm tỷ đô la Mĩ muốn rút hết về thì gần như không có khả năng , có thể thu về ba mươi phần trăm đã là tốt lắm rồi.
Nhưng mọi việc đã đến bước này, Lục Thiếu Hoa cũng không còn cách nào khác, như hắn nói, tên đã lắp vào cung, không thể không bắn, Lục Thiếu Hoa cũng bức bất đắc dĩ mới ra quyết định đó, mục đích ép lãnh đạo cấp cao phải thỏa hiệp.
Thực ra Lục Thiếu Hoa một chút chắc chắn cũng không có, theo như những gì ông Đặng nói, Lục Thiếu Hoa có thể biết được thế lực phía sau người đến làm loạn lần này không hề đơn giản, ít nhất cũng là nhân vật có cấp bậc từ Ủy viên bộ chính trị trở lên.
Mà người có cấp bậc Ủy viên bộ Chính trị, sau lưng gã ta lẽ nào không có thế lực khác sao? Đã là có hậu thuẫn, vậy thì khả năng khiến gã rớt đài là rất thấp, bởi quan trường vẫn chú trọng việc cân bằng, một bên rớt đài khẳng định sẽ tạo nên sự mất cân bằng bên còn lại ắt sẽ trồi lên. Cục diện chính trị khi đó không ổn định.
Mặc dù hiểu được những điều này, nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn không từ bỏ việc truy cứu, bất kể đối phương có hậu thuẫn lớn mạnh cỡ nào, uy quyền lớn đến đâu chăng nữa, Lục Thiếu Hoa vẫn đấu, cũng chính là để cho lãnh đạo cấp cao phải lựa chọn.
Kinh tế quốc gia và một bên là cán bộ. Một sự chọn lực rất dễ dàng, chỉ có thể chọn một bên, nếu lãnh đạo cấp cao chọn kinh tế, vậy thì phải để cho kẻ đối kháng với Lục Thiếu Hoa mất chức, giả như lãnh đạo cấp cao chọn cán bộ đó, vậy Tập đoàn Phượng Hoàng rút toàn bộ vốn, tạo nên ảnh hưởng vô cùng lớn đối với kinh tế quốc gia.
Không những như thế, dư âm của việc này so với việc Tập đoàn Phượng Hoàn rút vốn toàn bộ càng nghiêm trọng hơn, dù sao Lục Thiếu Hoa cũng đã đem tin tức việc chủ tịch đương nhiệm của thành phố Thâm Quyến đưa người đến Tập đoàn Phượng Hoàng quấy rối tung ra bên ngoài, nếu để Lục Thiếu Hoa nói thêm câu nữa, việc này có lãnh đạo cấp cao tham dự, thì hình ảnh Quốc gia không biết sẽ như thế nào?
Khi Lục Thiếu Hoa nói đến vấn đề rút toàn bộ vốn, hắn đã nghĩ hết mọi chuyện, hắn cũng chắc chắn được rằng lãnh đạo cấp cao sẽ đứng về phía hắn, có điều mọi việc vẫn chưa ngã ngũ, Lục Thiếu Hoa vẫn chưa dám khẳng định mà thôi.
Tập đoàn Phượng Hoàng được trả lại sự bình yên, Chử Lỗi cũng dùng một biện pháp hết sức đặc thù để đưa thông tin rút toàn bộ vốn của tập đoàn, Lý Thượng Khuê cũng từ Hồng Kông quay về ngay sau đó, mọi việc xem như đã xong.
Nhưng Lục Thiếu Hoa không rời khỏi Tập đoàn Phượng Hoàng, mà đến phòng làm việc của Chử Lỗi, hắn đang chờ đợi. Đúng vậy, hắn đang chờ đợi, đợi một cuộc điện thoại.
Không lâu lắm, điện thoại trong phòng làm việc của Chử Lỗi quả nhiên reo lên, Chử Lỗi nhấc ống nghe liền ngay sau tiếng chuông đầu tiên, có điều anh ta không nói, để ống nghe cạnh tai nghe một lúc, liền chuyển ống nghe cho Lục Thiếu Hoa đang ngồi cách đó không xa, nhẹ giọng nói:
- Là ông Đặng.
Lục Thiếu Hoa hiểu ý gật gật đầu, nhận lấy ống nghe, để sát cạnh tai, lễ phép nói:
- Ông nội, ông gọi đến có việc gì sao?
- Ừ!
Đầu điện thoại bên kia ông Đặng ừ một tiếng nặng nề, tiếp sau đó nói:
- Cháu còn biết gọi ta là ông nội sao? Này! Cháu được lắm rồi, lấy việc rút toàn bộ vốn uy hiếp nhà nước, cháu làm thế thì mặt mũi ta để ở đâu đây? Hả?
Chưa hết, sau khi thở gấp một hơi, lại tiếp tục gằng giọng:
- Còn nữa, cháu còn hành hung cán bộ nhà nước, đủ lông đủ cánh rồi….
- ……….
Lúc này đây Lục Thiếu Hoa chọn cách im lặng, hắn biết ông Đặng đang rất tức giận, nên đem hắn ra trút giận là lẽ thường. Cũng không chút phản đối, lên tiếng vẫn hơn không lên tiếng, đợi cho ông Đặng trút xong cơn giận, Lục Thiếu Hoa mới lên tiếng:
- Ông nội, cháu là bị bức ép nên không còn cách nào khác, ông cũng nhìn thấy rồi đó, người ta ức hiếp đến tận cửa nhà cháu, nếu cháu tùy tiện cho qua, vậy thì Tập đoàn Phượng Hoàng của cháu tiếp theo sẽ phải đối diện với những vấn đề gì đây, đó là càng nhiều người đến để ức hiếp, công ty của cháu sao mà có thể tồn tại được, cháu xem thấy không cần hoạt động nữa, cả ngày chỉ cần đối phó với những việc phiền toái như thế cũng đã đủ rồi.
Lục Thiếu Hoa càng nói càng kích động, quên mất đầu điện thoại bên kia chính là ông Đặng, nói to tiếng hơn rất nhiều.
Sau khi nói xong, Lục Thiếu Hoa hít hơi thật sâu, lấy lại trạng thái bình tĩnh, không đợi ông Đặng lên tiếng, hắn nói tiếp:
- Còn nữa, cháu hành hung cán bộ nhà nước? Cháu hiện giờ có nói sao đi chăng nữa thì cũng là thân phận Thiếu tướng, tuy là chức danh nhàn hạ, nhưng ông xem chủ tịch đó nói như thế nào, bắt cháu, muốn bắt cháu , ông nói xem cháu tát tai vài cái có quá đáng lắm không?
- Còn nữa, năm đó khi cháu bán kỹ thuật tên lửa tầm xa, lãnh đạo cấp cao nhà nước nói như thế nào? Cháu còn nhớ là cháu đưa ra yêu cầu không cho phép cán bộ sau này đến Tập đoàn Phượng Hoàng quấy nhiễu đúng không? Lãnh đạo cấp cao không phải đã nhận lời rồi sao? Bây giờ thì sao? Bây giờ con trai của phó chủ tịch theo chỉ thị người khác đến quấy nhiễu, mở miệng yêu cầu bốn mươi phần trăm cổ phần, là bốn mươi tỷ đô la Mĩ? Sau này còn nhiều hơn nữa. Ông muốn cháu thôi đi? Cháu có thể thôi sao? Đó là tiền cháu vất vả kiếm được, phải mất mấy năm vật vã chiến đấu cháu mới có thể đem về được số đó, kêu cháu bỏ đi, cháu thà rút toàn bộ vốn về, thu lại ba mươi phần trăm tiền vốn, đi nơi khác làm ăn.
Là Lục Thiếu Hoa đang trút giận, trút hết những bực bội trong lòng.
Không còn cách, Lục Thiếu Hoa thực sự quá nóng giận, đương nhiên, hắn vẫn còn một tâm trạng khác nữa, oán giận, hắn đang oán giận, oán giận về những việc mà lãnh đạo cấp cao đã hứa với hắn nhưng không giữ lời.
- ………
Im lặng, Đặng Lão cũng im lặng, ông không có lời gì để nói, từng câu Lục Thiếu Hoa nói đều có lý, năm đó khi đàm phán mua kỹ thuật tên lửa tầm xa chính ông Đặng đứng ra đàm phán, cũng là trong sự cho phép của lãnh đạo cấp cao mà tiến hành, bây giờ thì có chuyện xảy ra rồi, lãnh đạo cấp cao vờ như không thấy, còn không xử lý, có chút hiềm nghi việc nói lời mà không giữ lời.
Lục Thiếu Hoa cũng im lặng, hắn cũng không nói gì. Những gì cần nói hắn nói cả rồi, còn việc tiếp sau này như thế nào, còn phải đợi lời nói của ông Đặng.
Thời gian trôi một cách chậm rãi….
Một phút…ba phút…năm phút….
Ông Đặng im lặng đúng năm phút, sau năm phút mới lên tiếng.
- Là ta có thiếu sót.
Đó là câu đầu tiên của ông Đặng, là lời nói sau khi đã bình tĩnh trở lại. Đứng ở lập trường của ông Đặng mà nói, việc Lục Thiếu Hoa lấy việc rút vốn về để uy hiếp nhà nước là Lục Thiếu Hoa sai, nhưng nếu đứng ở lập trường của Lục Thiếu Hoa mà nói thì sao đây?
Mở miệng yêu cầu bốn mươi tỷ đô la Mĩ tiền vốn, theo đà phát triển của Tập đoàn Phượng Hoàng, con số này sẽ ngày càng lớn. Thêm vào đó là mở miệng yêu cầu không điều kiện không phải bỏ ra bất kỳ đồng nào. Tiền của Lục Thiếu Hoa tuy rằng rất dễ kiếm, nhưng suy cho cùng cũng là tiền hắn vất vả mới kiếm được, là tiền mồ hôi nước mắt của hắn.
Đặt mình vào trường hợp này, trong phút chốc bị người khác cướp lấy số tiền hơn bốn mươi tỷ đô la Mĩ mà bản thân phải vật lộn vất vả trong mấy năm trời mới có được mà không phải trả bất kỳ đồng nào, ai chịu được đây, ai không tức giận chứ.
Cho dù là tượng đất cũng sẽ nổi nóng, nói gì Lục Thiếu Hoa thích mềm chứ không thích cứng, hắn làm sao có thể nhịn được.
Thêm vào đó, năm đó lãnh đạo cấp cao hứa hẹn Tập đoàn Phượng Hoàng không gặp phải chuyện gì, bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, lãnh đạo cấp cao biết được việc này nhưng không hề ngăn cản, điều này đồng nghĩa với việc đang thử thách lòng kiên nhẫn của Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa sao lại có thể nhẫn nhịn thêm nữa.
- Ông nội! Con người chứ đâu phải cỏ cây, mà có thể vô tình, cháu không phải là cây cỏ, cháu muốn giúp đất nước phát triển nhanh chóng, nhưng có một điều kiện quan trọng, đó chính là phải có một môi trường tốt để cháu phát triển, nhưng bây giờ thì sao? Gặp phải kẻ tham, nếu cháu không làm lớn mọi chuyện lên, lãnh đạo bên trên có quan tâm đến không?
Lục Thiếu Hoa lấy lại được bình tĩnh, khẩu khí cũng không xúc động mạnh như lúc nảy nữa, ngừng một lúc, sau lại nói tiếp:
- Giả sử như không có một môi trường thuận lợi cho cháu phát triển, làm cháu suốt ngày chỉ đi đối phó với những chuyện bực mình không đâu, không bằng việc cháu bớt đi một mối bận tâm, chuyển đến nơi có thể cho cháu môi trường thuận lợi để phát triển.
- Ây!
Ông Đặng không vội vàng lên tiếng, mà chỉ thở một hơi dài, hỏi:
- Vậy cháu dự tính thế nào? Ây, ông nói cháu nghe việc Tập đoàn Phượng Hoàng cháu rút vốn cháu đừng mong nghĩ đến, ngoan ngoãn ở lại Thâm Quyến phát triển đi.
Lục Thiếu Hoa chưa vội trả lời, hắn đang nghĩ, nghĩ đến những hàm ý trong câu nói của ông Đặng.
Hỏi mình tính toán thế nào? Điều này có nghĩa việc ông Đặng gọi điện đến không phải chỉ là ý kiến của mỗi mình ông ta, mà là ý kiến của bên trên.
Sự thật là vậy, trong lúc ông Đặng gọi điện thoại, có một người đang ngồi bên cạnh ông, một người đang đứng trên đỉnh của quyền lực.
Hiểu rõ mấu chốt vấn đề bên trong, Lục Thiếu Hoa cũng không khách khí nữa, nói:
- Tuy cháu không biết được ai đứng phía sau chuyện này , nhưng cháu vẫn nói lại câu nói, người đó không thể tiếp tục ngồi trên vị trí đó, ây, nếu như người đứng phía sau Chủ tịch thành phố Thâm Quyến là người đứng sau mọi chuyện này, thì tất cả theo như lúc đầu đã nói, còn như không phải, ba người bọn họ cũng cần phải xử lý.
Thân phận phía sau của Chủ tịch Hà đã điều tra ra, cha và cậu của ông ta là người cực kỳ có thế lực, Lục Thiếu Hoa chuẩn bị kéo ngã Chủ tịch Hà, cha và cậu ông ta Lục Thiếu Hoa cũng không có ý định bỏ qua, đương nhiên, nếu như họ thật sự là nhân vật đứng sau chỉ đạo, vậy thì đẩy ngã, ngã rồi thì xem như bớt phiền.
Nhưng giả như không phải là nhân vật đứng sau chỉ đạo, Lục Thiếu Hoa đành phải chọn cách diệt cỏ phải diệt tận gốc thôi, người xưa có câu:
- Diệt cỏ không tận gốc, gió xuân thổi đến lại nảy mầm.
Câu nói có vài phần chí lý, Lục Thiếu Hoa biết kéo ngã một người, làm người khác sau này nhớ đến, lúc nào cũng có vàiý đồ không tốt chờ mình.
- ………..
Im lặng, ông Đặng lại im lặng một lúc. Có điều Lục Thiếu Hoa không biết, sự im lặng của ông Đặng không xuất phát từ việc đang suy nghĩ chuyện gì đó, mà là đang bịt ống tai nghe lại, bởi đang bàn bạc với người ngồi bên cạnh ông. Sau một lúc, ông Đặng cũng lên tiếng:
- Tiểu Hoa, việc này không phải là việc nhỏ, còn phải bàn bạc lại rồi mới đưa ra quyết định.
Kéo dài, đành dùng cách kéo dài, đến thời điểm này, ông Đặng cũng dùng cách kéo dài để giải quyết.
Lục Thiếu Hoa chẳng phải kẻ ngốc, sao lại không hiểu được điểm mấu chốt bên trong, giọng kiên quyết nói:
- Ông nội, không phải cháu không nghĩ đến thể diện của ông, nhưng việc này chỉ có thể nhanh chóng giải quyết, chỉ có thời gian một ngày, đến sáng sớm ngày mai nếu vẫn chưa có kết quả, đài truyền hình Phượng Hoàng Hồng Kông sẽ phát ra bản tin càng có trọng lượng hơn, còn nữa, Tập đoàn Phượng Hoàng của cháu cũng vào sáng mai sẽ bắt đầu rút toàn bộ vốn.
Ý của Lục Thiếu Hoa đã nói rất rõ ràng rồi, kéo dài cũng không được, đưa ra một thời gian nhất định, thời gian một ngày, hai mươi bốn giờ đồng hồ, nếu sau hai mươi bốn giờ không giải quyết xong, Lục Thiếu Hoa chọn cách hành động, đó chính là điểm mấu chốt của Lục Thiếu Hoa.
Chưa dừng lại, sau cùng Lục Thiếu Hoa còn nói thêm một câu:
- Ông nội! Có một số sự việc giấy không thể gói được lửa, ông cũng không cần phải lấy một số lý do để giải thích, cháu đã điều tra rồi, tin rằng không lâu sẽ có tin tức thôi.
Mạng tình báo Châu Phi hiện tại đã nhanh chóng vào cuộc, tìm ra chân tướng người đứng sau chỉ đạo việc này chỉ còn là thời gian, thế nên Lục Thiếu Hoa muốn nhắc nhở ông Đặng tránh việc đem hình nhân thế mạng ra bịp hắn.
Ông Đặng lại tiếp tục im lặng, nghe thấy những lời Lục Thiếu Hoa nói, đã biết được con đường phía sau đã bị Lục Thiếu Hoa chặn lại rồi, bao nhiêu năm nay ông đã quá hiểu Lục Thiếu Hoa, ông biết Lục Thiếu Hoa nói được thì sẽ làm được, bất giác không biết xử lý ra sao.
Truyện khác cùng thể loại
517 chương
2180 chương
13 chương
208 chương
629 chương
28 chương
31 chương