Thương Trường Đại Chiến
Chương 460
Thái Chấn Cường mơ hồ hiểu rằng thân phận Lục Thiếu Hoa không hề đơn giản. Nhưng còn như không đơn giản đến cấp độ nào thì anh ta không biết được, duy chỉ một điều có thể chắc chắn rằng, đó chính là việc Lục Thiếu Hoa có qua lại với ông Đặng, việc có quan hệ không tầm thường với Tăng Ái Dân, lại là cháu của Lục Xương, Thái Chấn Cường sao lại không thận trọng trong ứng xử được chứ.
Về phía Lục Thiếu Hoa, hắn biết về Thái Chấn Cường rất ít, chỉ biết anh ta là người của Tăng Ái Dân, cũng có thể xem như là người phía mình, Lục Thiếu Hoa gọi anh ta vào lúc này cũng nhằm vào mục đích muốn cục trưởng cục cảnh sát là anh ta ở đây ra mặt phân tích đúng sai.
- Anh xem cái này được chứ.
Lục Thiếu Hoa lấy từ trong túi áo ra giấy chứng nhận Sĩ quan đưa ra trước mặt Thái Chấn Cường, thản nhiên buông một câu:
- Kính lễ! (động tác đưa tay lên ngang chéo mặt chào trong quân đội)
Thái Chấn Cường sau khi xem xong giấy chứng nhận Sĩ quan, động tác đầu tiên là gấp giấy chứng nhận lại, hướng sang Lục Thiếu Hoa cúi chào theo đúng nghi thức quân đội.
Thái Chấn Cường xuất thân từ quân đội, trước kia vốn là lính dưới quyền của Tăng Kiến Quốc, sau này được điều đến thành phố Thâm Quyến đảm nhiệm vai trò Cục trưởng cục cảnh sát, hiển nhiên hiểu được cấp bậc Thiếu tướng nói lên điều gì, ít nhất ra cấp bậc của Lục Thiếu Hoa cao hơn anh ta rất nhiều lần.
Lục Thiếu Hoa rất hài lòng với biểu hiện của Thái Chấn Cường, gật đầu nói:
- Đem giấy chứng nhận Sĩ quan cho cho ngài Chủ tịch xem qua đi.
Không cần nói nhiều, cũng không cần biết về công hay về tư, Thái Chấn Cường đều sẽ làm theo Lục Thiếu Hoa nói, đem giấy chứng nhận Sĩ quan đưa cho Chủ tịch, đợi ông ta xem xong, liền thu về, trả cho Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa đưa tay nhận lấy giấy chứng nhận Sĩ quan, cho vào túi, nhìn thoáng qua nét mặt vốn đã trắng bệch của Chủ tịch Hà giờ lại thêm vẻ hoảng sợ, hừ một tiếng, sau đó lại quay sang Thái Chấn Cường nói:
- Cục trưởng Thái, anh nói thử xem việc muốn bắt giữ một Thiếu tướng có được xem là phạm pháp không?
- Là hành vi phạm pháp.
Không chút do dự, Thái Chấn Cường trả lời ngay tức khắc.
- Vậy tôi tát ông ta vài tái tai không quá đáng chứ?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
- Không quá đáng.
Thái Chấn Cường trả lời.
Thật nực cười, sao lại quá đáng được cơ chứ, nhìn từ bất kỳ phương diện nào, cấp bậc của Lục Thiếu Hoa cao hơn hẳn Chủ tịch, thêm vào đó là việc Chủ tịch Hà muốn bắt Lục Thiếu Hoa, tát vài tát tai đã là ít, nếu Lục Thiếu Hoa muốn làm lớn chuyện, hoàn toàn có thể ra lệnh cho Thái Chấn Cường bắt Chủ tịch Hà.
Nghe lời Lục Thiếu Hoa nói, Chủ tịch Hà biết ông ta lần này đã đá nhầm phải thép, không những thế mà còn là một miếng thép vừa rắn vừa cứng, nói chi đến ba tát tai của Lục Thiếu Hoa tát ông ta, Lục Thiếu Hoa không kiện đã là may mắn lớn trong nghìn lần may mắn rồi.
Lục Thiếu Hoa có nghĩ đến việc kiện? Có, khẳng định là sẽ kiện, chỉ là không phải kiện bây giờ, mà là đợi mọi việc xong xuôi rồi sẽ kiện. Nhưng bây giờ không phải là thời điểm nói đến những việc này, việc quan trọng nhất trước mắt vẫn là xử lý mọi việc trước, hắn mới có thể đi bước tiếp theo trong kế hoạch của mình.
- Chủ tịch thành phố, thật đúng là chức cao.
Lục Thiếu Hoa nói giọng lạnh lùng, giọng nói càng lúc càng trầm, nói:
- Tôi nói cho ông biết, chỉ cần dựa vào việc lúc nãy ông có ý định đánh tôi, tôi đã có thể bắn ông ngay tại chỗ mà không gặp phải bất kỳ rắc rối nào.
Quả thực là như vậy, nhóm Lý Thượng Khuê lấy giấy chứng nhận Cục cảnh vệ Trung ương ra, vừa rồi khi Chủ tịch Hà muốn ra tay đánh Lục Thiếu Hoa, nhóm Lý Thượng Khuê hoàn toàn có thể ra tay trực tiếp nổ súng bắn chết Chủ tịch Hà, sau đó tạo ra tội danh uy hiếp đến tính mạng của người có quân hàm Thiếu tướng là Lục Thiếu Hoa, như vậy không phải là chẳng có chuyện gì nữa rồi sao.
Nghe vậy, toàn thân Chủ tịch Hà toát hết cả mồ hôi, nếu đúng như Lục Thiếu Hoa nói, cho là trực tiếp bắn chết ông ta, Lục Thiếu Hoa cũng không gặp phải chuyện gì, mở miệng như tính nói chuyện gì, nhưng lại thôi không nói nữa.
Chủ tịch Hà không có gì để nói, như vậy không có nghĩa là Lục Thiếu Hoa cũng như vậy. Ưu thế trước mặt đang nghiêng về Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa cũng thuận thế mà xông lên, hướng sang Chử Lỗi vẫy vẫy tay, Lục Thiếu Hoa mở lời:
- Phóng viên đến từ Hồng Kông tối hôm qua bây giờ đang ở đây, hãy để anh ta chụp vài tấm ảnh.
Chiều ngày hôm qua, khi Lục Thiếu Hoa nói Lý Thượng Khuê đưa mấy người Lục Gia Diệu sang Hồng Kông cũng là lúc sắp xếp đưa hai phóng viên sang Tập đoàn Phượng Hoàng bên này, sự việc hiện tại đi đến bước này cũng là lúc nên để phóng viên xuất hiện.
Đài truyền hình vệ tinh Phượng Hoàng thuộc Tập đoàn Phượng Hoàng Hồng Kông, có sức ảnh hưởng rất lớn ở Châu Á, ý đồ của Lục Thiếu Hoa chính là muốn mượn sức ảnh hưởng của đài truyền hình Phượng Hoàng để phát ra những hình ảnh liên quan đến Tập đoàn Phượng Hoàng, kéo Chủ tịch Hà từ chiếc ghế Chủ tịch cao quý xuống đất.
Nghe nói có phóng viên, Chủ tịch Hà sợ ngây người, muốn ngay lập tức đi khỏi, nhưng nhìn thấy nhóm Lý Thượng Khuê vẫn chĩa thẳng súng vào mình, thì không dám cử động, cũng chỉ có thể sốt ruột mà đứng yên một chỗ, trong đầu thì nghĩ:
- Chết chắc rồi.
Chính xác rồi, xong rồi, ông ta tiêu rồi, cho là thế lực sau lưng ông ta có mạnh đến mức nào đi nữa, chỉ cần phóng viên truyền tin ra bên ngoài, cái ghế Chủ tịch thành phố ông ta đang ngồi chắc chắn bị lung lay, việc bị điều đi khỏi thành phố Thâm Quyến nơi đất quý phong thủy giàu có này là kết cục đã định sẵn, sau này muốn tiến thêm một bước cũng rất khó khăn.
Điều khỏi Thâm Quyến? Tiến thêm một bước khó khăn?
Cách nghĩ của Chủ tịch Hà quá đơn giản rồi, Lục Thiếu Hoa dễ dàng để ông ta qua khó khăn này sao sao, sức ảnh hưởng của Đài truyền hình Phượng Hoàng có thể ảnh hưởng toàn Châu Á, chỉ cần để một dòng tin nói Chủ tịch đương nhiệm của thành phố Thâm Quyến dẫn người đến gây khó dễ cho Tập đoàn Phượng Hoàng, vậy thì con đường làm quan của ông ta xem như là kết thúc rồi. Cho dù có hậu thuẫn hùng mạnh đến đâu cũng vô ích.
Không sai, Lục Thiếu Hoa muốn sự nghiệp của Chủ tịch Hà kết thúc sớm, đó chính là sự báo thù, báo thù ông ta làm chuyện bất lợi phía sau lưng hắn.
Trong nháy mắt, hai phóng viên mặc đồng phục của Đài truyền hình vệ tinh Phượng Hoàng xuất hiện, khi Chủ tịch Hà nhìn thấy họ mặc đồng phục của Đài truyền hình Phượng Hoàng tay cầm micro có in logo của đài truyền hình Phượng Hoàng, Chủ tịch Hà đã biết được sự việc nghiêm trọng hơn ông ta tưởng tượng rất nhiều.
Mặt xám ngắt, Chủ tịch Hà lúc này tuyệt vọng thật sự, không có hành động nào, bởi ông ta biết, có bất cứ hành động nào lúc này cũng đều là phí công.
Nhưng khi hai phóng viên cùa Đài truyền hình Phượng hoàng đến, nhìn sang nhóm Lý Thượng Khuê tay đang cầm súng, tỏ ra sửng sốt, tuy nhiên có một phóng viên quen biết Lục Thiếu Hoa, chính là nữ phóng viên sự việc xe hơi lần trước, nhìn thấy Lục Thiếu Hoa trong số đó, không nói lời nào khẽ gật đầu chào Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa cũng đã gặp phóng viên này, cũng nhớ cô ta, mỉm cười gật đầu, sau đó nói:
- Ông này là Chủ tịch đương nhiệm của thành phố Thâm Quyến, à, anh chị chụp vài tấm ảnh của ông ta đi. Lát nữa tôi sẽ cho người đưa anh chị về Hồng Kông, lập tức cho phát tin tức.
Lục Thiếu Hoa dặn dò, thêm vào đó là ánh mắt hắn lúc này, nữ phóng viên hiểu được hắn muốn gì, đưa máy chụp hình lên, điều chỉnh xong tư thế ảnh, cố ý để nhóm người Lý Thượng Khuê không nằm trong tầm ống kính, chụp vài tấm.
Hình cũng chụp xong rồi, Lục Thiếu Hoa vẫn chưa dừng lại, hắn tiếp:
- Anh chị bây giờ về Hồng Kông, viết một bản tin về việc này. À, tiêu đề là Chủ tịch lấy việc công làm việc tư, xét xử xí nghiệp tư nhân hợp pháp.
Lục Thiếu Hoa là ai, nữ phóng viên kia không biết, nhưng cô ta biết Lục Thiếu Hoa là người của Tập đoàn Phượng Hoàng, hơn nữa chức vị cũng không nhỏ, không dám nói gì, gật đầu nói:
- Được rồi.
- À, còn nữa, phát thêm một bản tin, nói Tập đoàn Phượng Hoàng Thâm Quyến rút vốn ở đại lục, rút toàn bộ vốn.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa không quên bồi thêm một câu:
- Chủ đề của bản tin chỉ cần viết xung quanh hai vấn đề trên là được, còn viết như thế nào thì là chuyện của anh chị, còn nữa, sau khi về đến nơi lập tức phát tin, à, giám đốc Trần của anh chị tôi đã nói chuyện qua rồi.
- Vâng.
- Vâng.
Hai phóng viên gật đầu.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa gật đầu hài lòng, nghiêng đầu nói:
- Lý Thượng Khuê, anh lái trực thăng đưa họ về.
- Được rồi.
Lý Thượng Khuê gật gật đầu, thu súng về, ra hiệu cho hai phóng viên, bước đi hướng về phía trực thăng đậu.
Lý Thượng Khuê cùng phóng viên đi khỏi rồi, Lục Thiếu Hoa lúc này mới ngẩng đầu nhìn Chủ tịch Hà, hạ thấp giọng nói:
- Ngài Chủ tịch, việc hôm nay chưa thể xem là kết thúc, nhưng tôi bây giờ không truy xét ông nữa, ông về đi.
Chưa hết, nói xong, Lục Thiếu Hoa dừng lại một lúc, quay sang Thái Chấn Cường nói:
- Cục trưởng Thái, anh cũng về đi, à, đừng quên giải tán những cảnh sát còn bên ngoài.
Thái Chấn Cường gật đầu, khộng buồn để ý đến Chủ tịch Hà, rời khỏi trước tiên.
Chủ tịch Hà cũng không ở lại, ông ta cũng biết được chuyện gì đang đón chờ mình phía trước, có điều hiện tại tin tức vẫn chưa phát ra, ông ta vẫn còn cơ hội, nói không chừng gọi điện cho cậu mình biết đâu đó có thể ém nhẹm được việc thông tin này được phát ra ngoài, vì thế ông ta cũng vội vàng cùng thư ký đi về.
Chỉ là cách nghĩ của Chủ tịch Hà quá đơn giản, đài truyền hình Phượng Hoàng nằm ở Hồng Kông, Hồng Kông hiện tại vẫn chưa trả về Đại Lục, thêm vào lại chính là đài truyền hình dưới quyền của Lục Thiếu Hoa, sao lại có thể ém nhẹm được cơ chứ.
Sau khi Chủ tịch Hà đi khỏi, Lục Thiếu Hoa vẫn không dừng lại ở đó, giọng nói vừa đủ để Chủ tịch Hà nghe được:
- Chủ tịch Chử, anh tuyên bố ra ngoài, Tập đoàn Phượng Hoàng rút toàn bộ vốn ở đại lục.
Lúc bắt đầu Chử Lỗi vốn đinh ninh là Lục Thiếu Hoa đang diễn kịch, đang đùa giỡn, nhưng đến lúc này việc rút vốn được nhắc đi nhắc lại đến hai lần, Chử Lỗi hiểu rằng việc này Lục Thiếu Hoa không phải đang đùa, mà là thật.
Nhưng Chử Lỗi không vội nói gì, mà đợi Chủ tịch Hà đi xa, anh ta mới xác nhận lại hỏi:
- Rút vốn thật sao?
- Ây!
Lục Thiếu Hoa không trả lời, thở dài, đợi Chủ tịch Hà đi thật xa, mới đăm chiêu nói:
- Tôi đã bao giờ nghĩ đến việc rút toàn bộ vốn đâu, nhưng tên đã lên, cung đã giương, tôi không thể không bắn! Ây! Anh theo đó mà làm đi, chuẩn bị tốt việc rút vốn trước, còn kết quả như thế nào thì đợi ngày mai hãy nói.
Tập đoàn Phượng Hoàng nếu như rút vốn toàn bộ, vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Tập đoàn Phượng Hoàng hiện tại có gần một trăm ngàn công nhân, nếu rút toàn bộ vốn, đồng nghĩa với việc trăm ngàn công nhân này phải đối diện với việc không có việc làm.
Trăm ngàn công nhân không có việc làm, phải chăng đây là một thực tại đáng lo ngại?
Còn nữa, việc rút vốn của Tập đoàn Phượng Hoàng sẽ gây nên những tổn thất về kinh tế đối với Đại lục, đối với kinh tế của thành phố Thâm Quyến càng tổn thất nặng nề hơn.
Lục Thiếu Hoa chính là đang khiêu chiến với lãnh đạo cấp cao, thật vậy, hắn chính là muốn khiêu chiến với lãnh đạo cấp cao, đang phát một tín hiệu đến lãnh đạo cấp cao Quốc gia, việc này nếu không cho hắn một cách xử lý thỏa đáng, thì hắn đúng là rút toàn bộ vốn về.
Đồng thời, Lục Thiếu Hoa cũng muốn nói với mọi người, Tập đoàn Phượng Hoàng của hắn không dễ bị ức hiếp, cũng không dễ bị lừa bịp.
Đương nhiên, trước mắt Lục Thiếu Hoa cũng chỉ là đang làm ra vẻ mà thôi, nếu nhà nước có thể xử lý mọi chuyện theo những gì hắn nói, Lục Thiếu Hoa đương nhiên rất sẳn lòng ở lại.
Nhưng liệu mọi việc có phát triển theo hướng mà Lục Thiếu Hoa nghĩ hay không.
Truyện khác cùng thể loại
517 chương
2180 chương
13 chương
208 chương
629 chương
28 chương
31 chương