Thượng Thần Đến Rồi Quyển 1 FULL
Chương 173
Nàng hồi tưởng lại biểu hiện của Vương Hậu, không biết có bao nhiêu lạnh lùng, cũng nhìn ra được nàng không có bao nhiêu quyến luyến với Ngao Sâm.
Nhưng một nữ nhân bị phu quân phản bội, bị phu quân không hề giấu diếm mà thản nhiên nɠɵạı ŧìиɦ làm mất hết mặt mũi, có thể hi vọng nàng đối xử với hắn như thế nào đây?
Nàng lại nhìn vào mắt Lục Áp, muốn từ trên mặt hắn đọc ra suy nghĩ của hắn đối với chuyện này, nhưng toàn bộ quá trình, vẻ mặt của hắn không hề thay đổi, lông mày nhíu lại, không biết đang nghĩ gì.
Điều này khiến nàng cũng nhíu mày, nói như vậy, Ngao Sâm vẫn luôn nắm chắc trong lòng tâm tư của Vân gia.
Mưu đồ của Vân gia quả thật chính là Băng Phách Âm Dương Khóa của Long Cung, như vậy hoàn toàn có thể giải thích việc Vân Khiển sẽ hạ thấp thân phận, hầu hạ một người từ dáng vẻ đến tuổi tác không hề nổi bật như Ngao Sâm.
Nhưng Trần Bình là nhi tử của Ngao Sâm, cũng là nhi tử của nàng ta, sau khi hắn chết, nàng ta rốt cục có đau lòng chút nào hay không?
Nếu không có, việc này không hợp lí cỡ nào.
Coi như Ngao Khương cho rằng họ không xứng đáng với chức cha mẹ, nhưng xem cách Vân Khiển vì gia tộc mà hi sinh bản thân, nàng ta hẳn sẽ không phải là người mà ngay cả nhi tử của mình cũng không để ý đến.
Nhưng nếu vậy, nàng ta tại sao lại lựa chọn bỏ qua cốt nhục của mình đây? Nếu nàng ta là mẫu thân, cho dù nhi tử của nàng ta đã chết thì cũng nên thay hắn an bài hậu sự, vì đó chính là cục thịt rơi xuống từ trong người nàng ta a! Huống chi Băng Phách Khóa vốn là nàng ta tranh thủ được về.
Đương nhiên, cũng có khả năng họ không buông tay là vì có ý định khác, sau khi chiếm được hai kiện khóa sẽ dùng Âm Khóa để hộ linh cho Trần Bình.
Thế nhưng, nàng vẫn cảm thấy chuyện này có chút không đơn giản, cụ thể là khi Vân gia đối với Vân Tha coi trọng quá mức...
Nghĩ tới đó, nàng liền hỏi: " Vân Tha rốt cục là người thế nào?"
Ánh mắt Ngao Sâm động đậy, bình tĩnh rơi xuống người nàng: " Ngươi cũng chú ý tới hắn?"
Mộ Cửu nhún vai: " Toàn bộ sự việc mà Vân gia cố tình bày ra chính là vì công chúa nhà họ lầm đường lạc lối mà không thể làm được gì, thế nhưng đương nhiên không thể che giấu toàn bộ được chuyện họ không tiếc giá nào muốn bảo vệ hắn.
Dù sao Hỏa Phượng tộc cũng là Thần tộc, nếu không phải vì thân phận của hắn quá trọng yếu thì họ cũng không thể để Vân Khiển đi làm tiểu tâm, chịu mọi lời gièm pha như thế được."
Nàng tuy rằng hơi ngốc, nhưng nàng cũng không quá hồ đồ.
Hành vi của mỗi người đều có động cơ, Vân gia khác thường như vậy, trong đó không thể không có điểm quỷ dị.
Ngao Sâm gật gù, nói: " Nói một cách chính xác, Vân Tha không phải là ca ca của Vân Khiển, mà chính là thúc thúc của họ."
" Thúc thúc?" Mộ Cửu lại một lần nữa sốc nặng!
Nàng không nghe lầm đúng không? Ca ca biến thành thúc thúc, lẽ nào chuyện này còn kèm theo một scandal màu hồng phấn không muốn bị người ta biết?!
Ngao Sâm liếc nhìn đám hoàng tử công chúa đang sững sờ, nói: " Hỏa Phượng tộc trước kia vốn vô cùng thịnh vượng, hai trăm ngàn năm trước, Ngọc Lĩnh sơn cơ hồ đều là Hỏa Phượng sinh sống, vô cùng đông đúc, địa vị trong Thần tộc cũng cực cao, có thể nói là đứng đầu toàn bộ Phượng tộc.
Thế nhưng một ngày, họ đột nhiên phải đối mặt với một kiếp nạn lớn, vương của họ khi ấy, người có linh khí tinh khiết nhất từ trước tới giờ của Hỏa Phượng tộc, Tử Nguyệt, đã lựa chọn dùng lửa đốt tim, bảo vệ tộc nhân.
Sau đó, tuy rằng thành công, nhưng bởi nguyên linh của Hỏa Phượng tộc chính là được truyền thừa cho từng đời vương, Tử Nguyệt lại vì liều mình lấy nghĩa mà tiêu hao hết tất cả nguyên linh, nên nguyên khí của Hỏa Phượng tộc liền đại thương.
Mà năm vạn năm trước, đệ đệ của Tử Nguyệt là Trường Thiên rốt cục cũng tìm được nguyên thần của Tử Nguyệt, hiến tế toàn bộ tu vi, hóa nguyên thần của Tử Nguyệt thành hồn phách, đầu thai vào hài tử trong bụng thê tử hắn.
Hài tử này, chính là Vân Tha."
Nói tới đây, hắn nhìn Mộ Cửu: " Vân Tha chính là Tử Nguyệt gánh vác chín phần linh lực của Hỏa Phượng tộc, nhưng mặc dù hắn đã trọng sinh nhưng linh căn chung quy vẫn bị hao tổn.
Nếu hắn không thể trở lại bình thường, Hỏa Phượng tộc vĩnh viễn không thể quay lại được thời kì huy hoàng trước khi, hơn nữa rất có khả năng một số năm sau sẽ biến mất trong thiên địa.
Huống chi, phu thê Trường Thiên tuổi thọ càng ngày càng lớn, cuối cùng ra đi, thân thể của hắn liền từ từ trở nên suy yếu."
Mộ Cửu không nói nên lời.
Trước kia nàng đã mơ hồ đoán được rằng thân phận của Vân Tha có chút đặc thù, nhưng lại không nghĩ rằng sự tồn tại của hắn đối với Vân gia lại có ý nghĩa lớn như vậy.
Điều này đủ để giải thích tại sao họ lại dốc hết sức lực muốn có được Băng Phách Dương Khóa như vậy, cũng có thể giải thích biểu hiện khó hiểu của Vân Khiển khi Trần Bình bị nàng gϊếŧ.
" Đã như vậy, ngươi đối với Vân Khiển là thật, tại sao không đơn giản đem Băng Phách Dương Khóa cho họ dùng?" Mộ Cửu hỏi.
Nếu Vân gia có được Băng Phách Dương Khóa, chuyện về sau căn bản sẽ không phát sinh, chí ít sẽ không phát sinh đến mức phức tạp như vậy.
Nếu Vân Khiển biết Trần Bình bị đưa đến Bắc Di, nói không chừng sẽ không nỡ mà đón hắn về Ngọc Lĩnh.
Như vậy Trần Bình sẽ không bị nàng gϊếŧ chết...!Được rồi, nói như vậy thật giống như nàng đang trốn tránh trách nhiệm, nhưng nàng thật sự rất khó lí giải được suy nghĩ của Ngao Sâm.
Hắn sợ Vân Khiển sau khi có được Băng Phách Khóa sẽ rời bỏ hắn sao?
" Đó là bởi, Băng Phách Dương Khóa đối với ta mà nói cũng rất quan trọng!"
Vẻ mặt Ngao Sâm có chút kì lạ, ánh mắt trừng Mộ Cửu lộ ra hàn quang, dường như đang trách nàng nhiều chuyện, lại giống như muốn thanh minh điều gì.
" Băng Phách Dương Khóa đối với ta cũng quan trọng như thế, điều ta không tiếp nhận được là, Vân Khiển lại lừa dối ta như vậy! Nàng một mặt triền miên cùng ta, mặt khác lại phái người giả mạo Ngao Nguyệt để lấy trộm nó!"
Mộ Cửu sờ mũi, cũng không nói gì.
Dù sao thì đồ cũng là của hắn, hắn có cho hay không, muốn cho thế nào, nàng đúng là không có quyền xen vào.
Chỉ là hắn đã sớm biết họ vì cái gì mà tới.
Nếu họ có thể dùng mỹ nhân kế, đương nhiên cũng có thể dùng kế điệu hổ ly sơn.
" Ngươi xác định Băng Phách Khóa chôn dưới Tử Mẫu Đơn là do Vân gia muốn lấy?"
Lúc này, Lục Áp đã lâu không có phản ứng đột nhiên lên tiếng.
" Đương nhiên là họ!" Trong mắt Ngao Sâm như phun ra lửa, " Đêm hôm trước, nàng còn muốn cùng ta đến Tây Xương Cung ngắm hoa! Nàng ở bên ta đã lâu, cũng từng sống trong Long Cung, dù ta có muốn giấu thì trong thời gian lâu như vậy, họ tất nhiên có thể đoán ra là Tây Xương Cung có vấn đề.
Cổ Điêu ra tay trùng hợp như thế, không phải do họ thì là ai?"
Lục Áp như có điều suy nghĩ gật đầu, lại nói: " Thế nhưng, trong chiếc hộp chôn dưới gốc Tử Mẫu Đơn kia, không có Băng Phách Dương khóa."
Ngữ khí của hắn tuy đều đều nhưng lại vô cùng bình tĩnh, không như đang nói đùa.
Hắn lấy ra chiếc hộp: " Ta tận mắt nhìn thấy quá trình lấy hộp của Cổ Điêu, trong này quả thực không có món đồ gì cả."
Không sai, Cổ Điêu sau khi mở hộp ngạc nhiên như vậy cũng là bởi trong hộp trống không!
Một sân người lần thứ hai hóa đá, phản ứng của Ngao Sâm đương nhiên là lớn nhất: " Làm sao có thể không có? Ngàn năm trước, sau khi ta điều tra ra mục đích của Vân gia liền tự tay phong ấn nó ở đây, trừ ta ra thì không có ai biết! Nếu trong hộp này không có, chẳng lẽ là do ngươi đã lấy đi?!"
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
127 chương
48 chương
24 chương
10 chương
13 chương
43 chương
53 chương
10 chương