" Ở đây không có công đạo! Ngươi muốn đi tìm ai thì tìm!" Vương Hậu kéo tay Ngao Khương quay lưng muốn đi. Vân Khiển lại muốn động thủ. Long Vương nhanh chóng kéo nàng ta lại: " Đừng kích động!" Sau đó cắn răng nhìn về mẹ con Vương Hậu, mặt lạnh lùng: " Bất kể nói thế nào, Ngao Khương bắt người là không đúng, nó nhất định phải theo Vân Tích về Ngọc Lĩnh sơn!" Vương Hậu xoay người muốn nói, Ngao Sâm lại cướp lời: " Mặc kệ hôm nay nó bắt ai, chuyện nó làm phải tự mình gánh chịu! Bằng không, sau này phụ thân truy cứu, ta cũng không bảo vệ được nó!" Vương Hậu kiên trì nửa ngày, có lẽ là không nhịn được lời cuối cùng của Ngao Sâm, yên lặng hạ tay xuống. Nhưng sau khi buông tay, nàng lại nhìn về phía Mộ Cửu: " Đi cũng được, nhưng phải đi cùng nha đầu này!" Tất cả đều ngẩn người, bởi trong lúc nhất thời không hiểu rõ dụng ý của nàng. Quy Thừa Tướng nhìn Mộ Cửu, trong mắt có linh quang lóe qua, nàng là hộ tướng của Ngao Khương, nói thế cũng đúng, nhưng quan trọng hơn, nàng là thiên quan Thiên Đình, đứng ở quan hệ trung lập giữa hai bên, có thân phận này đảm bảo, còn đi cùng Ngao Khương, Ngao Sâm và Vân gia vô luận thế nào cũng không dám làm hại đến tính mạng hắn. Dù sao coi như Vân gia không biết lợi hại thì Ngao Sâm cũng biết, nếu Mộ Cửu cáo trạng lên Thiên Đình, vậy tội danh mưu hại long tử họ chịu không nổi! Sau đó truyền tới Đông Hải, Ngao Nghiễm cũng không ta cho hắn! Nếu họ muốn hại Mộ Cửu, xác suất lại càng thấp! Ngao Sâm khi trước đã chính miệng đáp ứng với Ngọc Đế và Vương Mẫu là sẽ không lấy việc công trả thù riêng. Vương Hậu có thể nghĩ đến đây, đủ để chứng minh nàng không phải kẻ ngốc. Nhưng nàng chỉ suy nghĩ đến chuyện bảo vệ nhi tử, không nghĩ tới chuyện Mộ Cửu sẽ không đồng ý! Vân Khiển và Ngao Sâm đã sớm chăm chăm báo thù cho Trần Bình, coi như nàng không mất đi tính mạng, nhưng nếu rơi vào tay đôi tiện nhân này, chẳng lẽ nàng sẽ có quả ngon để ăn sao? Nàng mới không đi! Nàng vội vàng nói: " Bẩm Vương Hậu, tiểu nhân chỉ phụ trách việc trong Long Cung, không phụ trách chuyện bên ngoài. Kính xin nương nương thu hồi mệnh lệnh." "Ngươi phải đi!" Nàng vừa nói xong, Ngao Sâm và Vân Khiển liền trăm miệng một lời nhìn về phía nàng, sau khi nói xong còn mang theo ánh mắt vui mừng mà nhìn nhau, tựa như là vì Mộ Cửu mà hai người một lần nữa thể hiện sự hiểu nhau nên kích động...!Nhưng nói lời này, ngoại trừ hai người họ ra thì còn có cả Ngao Khương! Mộ Cửu muốn hộc máu, tiểu tử này vừa nãy đối đãi với nàng hẳn hoi, tại sao vào thời khắc mấu chốt lại một mực xích nàng lại?! " Ta..." " Cứ quyết định như vậy đi!" Ngao Sâm chắp tay, không biết vì có cùng ý kiến với Vân Khiển hay vì sự tình cuối cùng cũng có thể chấm dứt mà lần thứ hai trở nên hăng hái, " Sáng mai trời vừa sáng liền đến Ngọc Lĩnh, Quách Mộ Cửu đồng hành cùng Ngao Khương! Quách Mộ Cửu, nếu ngươi dám giở trò, ta sẽ lên Thiên Đình cáo trạng ngươi tội phản nghịch!" Cáo trạng cáo trạng, cáo trạng cái nãi nãi nhà ngươi! Mộ Cửu vươn tay cầm một khối đá lớn ném hắn. " Quách Mộ Cửu! Ngươi muốn tạo phản à?!" Long Vương nhảy dựng lên muốn đuổi theo nàng, lại bị Vương Hậu và Ngao Khương chặn lại. Lục Áp ngồi ở Tây Xương Cung đến khi hết cả bụi mới quay về. Tuy Ngao Sâm để Mộ Cửu theo Ngao Khương đến Ngọc Lĩnh có hơi ngoài dự liệu của hắn, nhưng nghĩ kĩ thì, Vân Khiển kiểu gì cũng sẽ không thiếu cơ hội nhắm vào nàng, lần này mặc dù đi Ngọc Lĩnh nhưng cũng có Ngao Khương đồng hành, chuyện xấu hẳn sẽ không tới. Hắn lấy mai rùa đổ quẻ hai lần, không tính ra bất kì cảnh tượng kì dị nào khi Mộ Cửu đi lần này nên trái tim cũng hạ xuống. Mộ Cửu ở Đông Lăng Cung cực kì tức giận, nhưng nàng không đi không được. Một là vì họ không định tội nàng, chỉ bảo nàng đi theo, đây chính là sai khiến hợp lí khiến nàng không từ chối được. Hai là, Vương Hậu sau đó còn nhân cơ hội nhét cho nàng một mẩu giấy, trong đó viết hai câu, xin nhờ nàng lần này đi chiếu cố Ngao Khương...!Rất hiển nhiên,Vương Hậu thấy nàng gϊếŧ Trần Bình, bây giờ thấy bản thân bị đôi tiện nhân Ngao Sâm và Vân Khiển làm nhục nên ghi hận, biến kẻ thù của kẻ thù thành bằng hữu, bất kể nói thế nào, nàng cũng không thể từ chối. Sau chuyện đó, Ngao Khương đi tới cung Vương Hậu, Ngao Sâm tạm thời tha cho Mộ Cửu, ra lệnh sáng sớm hôm sau đến gặp hắn rồi cùng đi đến Ngọc Lĩnh sơn. Ngao Khương trước khi đi liếc nàng một cái, trong ánh mắt có chút áy náy...!nhất định là nàng nhìn nhầm rồi! Cái tên đó mà biết áy náy, chắc chắn còn đang vui mừng vì sắp chết còn có thể kéo nàng chịu tội thay ấy chứ! Vân Tích cũng có nơi ở khác, Ngao Sâm liền mời người đến chăm sóc vết thương cho hắn. Mộ Cửu từ đầu đến cuối đều cảm thấy việc hắn bao che cho nàng khi trước có chút khó hiểu. Ngao Khương bao che cho nàng còn dễ nói, chí ít nàng đã sớm thỏa thuận với hắn trước, hơn nữa nàng đã tặng hắn một viên thuốc trị thương sau khi hắn đánh nhau với Vân Tích, hắn bao che cho nàng chính là để bồi thường lại. Nhưng Vân Tích hắn, đây là có ý gì? Nàng vừa quay lại doanh trại vừa suy nghĩ, Lục Áp vừa tắm xong, tóc miễn cưỡng buộc sau lưng, ngồi bên cửa sổ, đẹp như một bức họa. Mộ Cửu không kìm lòng được mà đi tới, ngồi cạnh giường thở dài, kể chuyện cho hắn rồi than thở: " Ta cảm giác thật giống như đang đi vào đầm lầy, Ngao Sâm và Vân Khiển không phải thứ gì tốt, còn không biết những người Vân gia khác đạo đức thế nào." Lục Áp quạt cho nàng, ngắm nhìn khuôn mặt phiền muộn của nàng mà nói: " Đến Ngọc Lĩnh có lẽ cũng không phải chuyện xấu, chuyện Ngao Khương bắt Vân Tích, nàng vừa vặn có thể nghiên cứu qua. Còn chuyện của Vân Khiển và Ngao Sâm, quan hệ này của họ ta không có gì để nói. Trong ấn tượng của ta, Vân gia chưa từng làm chuyện gì xằng bậy, bây giờ Vân Khiển như vậy, Vân gia lại tùy ý để nàng ta làm bừa, không thể không nói là thật khiến người ta buồn bực." " Trời muốn mưa, nữ tử muốn lập ra đình, có lẽ người Vân gia cũng không xen nhiều vào chuyện của nàng ta như vậy? Tộc nhân Hỏa Phượng tộc không nhiều, chẳng lẽ còn có thể gϊếŧ nàng ta đi sao?" Mộ Cửu không phản đối, " Lại có, có thể bề trên của họ là một lão nhân gia kiến thức thiết hụt, vừa vặn không biết được chuyện này." Lục Áp ngẫm nghĩ một lúc, thả quạt xuống, cầm một sợi dây đỏ trên bàn lên thắt lên tay nàng: " Lần này ta sẽ không đi cùng nàng, ta phải ở lại vì có chuyện quan trọng. Pháp thuật của nàng đã có nhiều tiến bộ, có thể tự mình xử lí một số chuyện, làm vậy sẽ có thể rút ngắn thời gian phi thăng của nàng. Sợi dây đỏ trên tay sẽ giúp ta tìm được nàng bất cứ lúc nào, nhưng nàng không thể làm mất, làm mất rồi, ta sẽ không tìm được nàng." Mộ Cửu thấy hắn buộc sợi dây đỏ đó rất chặt, nói cũng nghiêm túc, vì thế nên không dám tùy ý, liền gật đầu. Vừa nhìn sang tay áo của hắn, cổ tay lộ ra bên ngoài tay áo dĩ nhiên cũng có một sợi dây đỏ, cực kì chói mắt trên tầng áo tơ trắng. Nàng nhìn lại sợi dây tương tự trên tay mình, trong lòng như có một con ếch nhảy loạn, dây đỏ này là một đôi, hắn làm như vậy cuối cùng là có ý gì. " Nhiều lắm cũng chỉ đi một hai ngày, không quan trọng lắm đâu." Nàng không chịu nổi, vội vã cười để che giấu, nhưng ngụy trang dù tốt đến mấy cũng không che được khuôn mặt đỏ bừng. Nàng không thể làm gì khác, đành bò sang một bên, cầm lấy một cái khăn leo lên giường: " Tóc ngươi vẫn ướt, ta giúp ngươi lau tóc nhé."