Thượng Thần Đến Rồi Quyển 1 FULL
Chương 10
Mộ Cửu đạt thành tích cao thứ năm, được thông báo hôm sau đến Binh Bộ nhận tin, sau đó đến Thiên Tướng Doanh ứng mão.
Nói đến Binh Bộ, hóa ra cơ chế trên Thiên Đình cũng gần giống Hoàng Thành dưới nhân gian, ví dụ như Hộ Bộ quản việc đèn nhang, Lại Bộ quản việc điều nhiệm tiên quan, mà Binh Bộ thì lại quản việc trị an tội phạm gì đó.
Tuy cũng có chút khác biệt nhưng đại khái đều giống nhau, chí ít có ba cái tên bộ này giống.
Mộ Cửu thi xong trở về tiên quán đi ngủ, đến chạng vạng mới ngồi dậy.
Nàng viết thư báo tin vui cho Lưu Dương và các sư huynh, bảo Mộ Tiểu Tinh đi đưa thư.
Gửi thư không mất tiền nhưng cần đăng kí, với thân phận thiên binh của Mộ Cửu, mỗi tháng sẽ được gửi thư hai lần.
Lục Bộ của Thiên Đình đặt tại phía nam Lăng Tiêu điện, vào thời hiện đại trong kiếp trước của nàng chính là phòng công sự.
Khi Mộ Cửu và sư phụ đi đến nhân gian, có một lần đã bay ngang qua, thấy Hoàng Thành cũng gần giống như trên này.
Thật ra Thiên Đình và nhân gian chẳng nơi nào kém nơi nào.
Nghĩ như vậy cũng không phải không thể lý giải, ngoại trừ các vị thần Hồng Hoang, tất cả những vị thần tiên trên này gần như đều là người phi thăng mà lên, nếu Thiên Đình không được kiến thiết giống nhân gian thì nên được kiến thiết giống cái gì?
Mộ Cửu lòng đầy nhiệt huyết đi đến Binh Bộ, vào từ cửa phía đông, đi đến Binh Tịch Ty (nơi cung cấp binh tịch).
Tiên quan quản lý Binh Tịch Ty là một lão đầu râu ngắn, có vẻ như bị lão thị, cầm lý lịch của nàng nhìn một hồi, lại mở to mắt trừng nàng từ trên xuống dưới ngắm vài lần, nói rằng: " Làm thiên binh không hề thoải mái như khi các ngươi sống trên núi.
Nữ tán tu ngay cả môn phái cũng không có như ngươi đến làm thiên binh lại càng không nhiều."
" Tiểu nhân biết." Mộ Cửu nhếch miệng cười, " Tiểu nhân muốn đến đây rèn luyện."
Lão đầu nhìn nhìn, đứng dậy lấy một tấm thẻ trúc từ cái hòm chất trong góc tường đưa cho nàng, trên thẻ trúc khắc chữ: Thiên binh Tuần Sát Ty Xích Anh Vệ.
Mộ Cửu vội vàng cảm ơn lão tiên quan, hùng hục chạy thẳng đến đại doanh thiên binh phủ Xích Anh Vệ.
Thiên Tướng giữ cửa hằng ngày đều im lặng, hôm nay lại tốt bụng chỉ cho nàng, lối vào Xích Anh Vệ là cổng lớn bên trái.
Mộ Cửu tới sớm, người đến vẫn chưa nhiều, mà những người tích cực có mặt ở đây lúc này đều là những tán tu không có môn phái.
Các tán tu đó nhìn thấy Mộ Cửu đều có chút sững sờ, sắc mặt cũng nghiêm trọng hơn so với hôm qua nhiều, bọn họ không nghĩ tới việc hạt đậu mầm nhìn như tiểu nha đầu là nàng lại có thể trúng tuyển.
Nếu nàng có chỗ dựa lớn thì không nói, nhưng nàng còn là một tiểu tán tu không có môn phái.
Trong khi mấy người đó hai mặt nhìn nhau, Mộ Cửu đã như không có chuyện gì lướt qua họ, cất bước về đội tuần sát.
" Vụ án mất trộm ở Bồng Lai tháng trước vẫn chưa giải quyết xong? Thành Nguyên Tinh Quân lại sai người tới hỏi chuyện! Một vụ án mất trộm cỏn con mà điều tra một tháng vẫn chưa xong, các ngươi muốn khiến lão tử cuối năm bị đám lão gia kia đánh xuống đài đúng không? Lão tử nói cho các ngươi, nếu chưa hoàn thành trong vòng mười ngày, lão tử sẽ cho các ngươi cút hết!"
Mới bước vào trong đã nghe thấy tiếng quát tháo, chân trái Mộ Cửu đang duỗi ra chợt run lên, nhanh chóng lùi lại.
Trong phòng có bảy, tám người đang đứng.
Người đứng trên vị trí cao nhất là một hán tử cao to như núi, đang chống tay trên hông đi tới đi lui, mũi còn đang thở hổn hển, mặc dù không có ý tứ đánh người nhưng ánh mắt của hắn khiến những người kia sợ hãi đến mức thẳng tắp nhìn chằm chằm xuống đất, thậm chí không dám thở mạnh.
Rất hiển nhiên, hán tử kia chính là Đô Đốc nơi này.
Hắn có vóc người tráng kiện như một hình tam giác ngược, mặt mũi tuy không xấu nhưng cũng đủ để đông chết người, khiến hắn dù ở nơi này không tính là quá cao lớn nhưng lại tuyệt đối nắm giữ quyền khống chế.
Mộ Cửu không khỏi ngửa người ra ngoài nhìn lại bảng tên ngoài cửa.
Phòng công sự của Đô Đốc Tuần Sát Ty Xích Anh Vệ, không sai.
Nàng vạn lần không nghĩ tới, Đô Đốc của mình lại là một nhân vật táo bạo như thế!
" Đang làm gì?!"
Nàng còn chưa nghĩ ra mình nên làm gì, một tiếng gào thét lập tức truyền tới.
Mộ Cửu vội vã đứng thẳng, nuốt nước miếng giơ bài tử lên cao: " Xin lỗi, ta là..."
" Câm miệng!"
Còn chưa nói được vài chữ đã bị rống to khiến nàng lập tức nuốt vế sau trở về.
Hán tử kia lao thẳng về phía nàng: " Không có mắt à, không thấy lão tử đang bề bộn sao?! Còn chưa cút!"
Thân thể to lớn của hắn mang theo một cỗ âm phong ập tới, suýt nữa đánh bay nàng ra ngoài!
Trong lòng Mộ Cửu chửi hắn mười ngàn lần!
Không phải ngươi con mẹ nó hỏi ta đang làm gì sao?!
Đám người đứng một bên kia vào lúc này không có chút nào sợ hãi, hai tay đút trong áo nghiêng mắt nín cười, nhìn nàng như một con khỉ đang bị đùa bỡn!
Quên đi, hảo hán không chấp thiệt thòi trước mắt.
Mộ Cửu nhẫn nhịn, thu lại bài tử rồi nói: " Vậy tiểu nhân xin lui."
" Chậm đã!"
Người còn chưa bước ra khỏi cửa, nàng đã bị túm lên giữa không trung.
" Định lực không tệ! Không bị chưởng phong của ta đánh ngất." Hán tử xách nàng bằng cách nàng vẫn hay dùng để xách thỏ tinh rồi nhìn tới nhìn lui, nhìn lâu đến mức nàng nghĩ mình sắp mọc ra ba đầu sáu tay đến nơi mới ghét bỏ ném nàng xuống đất, một cước bay vút đến bên bộ kỷ trà đặt cạnh cửa sổ, đưa khuỷu tay lên gối đầu, nói: " Nói, đang làm gì?"
Mộ Cửu ngàn lần không biết nói gì.
Cái tên này không phải đang đến tuổi tiền mãn kinh đấy chứ?
Nàng mím môi không nói, chiếc bàn bên cạnh bỗng bay lên.
Tên bệnh thần kinh kia tức giận: " Ngươi điếc à?"
" Ta tới ứng mão." Mộ Cửu lập tức nói, răng hàm ê ẩm, lôi bài tử ra một lần nữa.
" Quách Mộ Cửu?" Hán tử liếc nàng một chút, cầm bài tử lên lật qua lật lại rồi ném qua cho nàng, " Nơi này của lão tử không nhận nữ tu."
" Là Binh Bộ phái ta tới." Ngữ khí của Mộ Cửu mềm mỏng hơn một chút, " Hơn nữa, kết quả thi của ta xếp thứ năm, biết bắt yêu, cũng biết vài bộ kiếm pháp, binh khí cũng biết sơ sơ một chút.
Ta tuy là nữ tử nhưng cũng có chỗ tốt, nha môn luôn có mâu thuẫn phải xử lý, ta có thể phát huy sở trường của nữ nhi."
Tuy nàng cảm thấy lợi dụng thủ đoạn này sẽ vận rủi tám đời nhưng không thể không làm, nếu hán tử bệnh thần kinh thật sự không nhận nàng, Binh Bộ sẽ không vì thế mà điều nàng đến nơi khác, bất cứ lúc nào có thể đá nàng về nhà.
" Sở trường?" Hán tử cười lạnh, " Đi xung quanh bát quái chuyện nhà sao?"
Tiếng cười lập tức vang lên.
Mộ Cửu khẽ cắn răng, không nhịn được lớn tiếng nói: " Nếu không tin, ngươi có thể thử so tài với ta!"
Hán tử kia lại cười lạnh: " Ngươi muốn lão tử đi luận võ với một nữ tử?"
Mô Cửu nghẹn họng.
Nàng đột nhiên cảm thấy, không phải mình đã đắc tội với lão đầu ở Binh Bộ kia rồi chứ, nếu không tại sao lại ném nàng đến nơi quỷ quái này! Bây giờ nàng nên giữ lại chút tự tôn cuối cùng rồi quay đầu mà đi, hay nên tranh thủ tranh cãi thêm một chút?
Lúc này, bệnh thần kinh bỗng nhiên buông chén kỷ trà, sau khi đi tới bàn xử án liền lôi ra một cuộn giấy màu vàng từ đống công văn lộn xộn, xoạt xoạt viết vài chữ ném cho nàng: " Nếu ngươi nói ngươi có bản lĩnh, vậy từ ngày mai hãy đến làm người hầu ở Bắc Thiên Môn.
Việc này mà cũng không đảm đương nổi, đừng trách lão tử ném ngươi trả lại cho Binh Bộ!"
Cuộn giấy này là ủy dụ, ký tên Lưu Tuấn.
Nàng chưa từng nghe nói đến cái tên họ Lưu này.
Nhưng nhìn đạo đức của hắn, tất nhiên không thể là kẻ tu tiên đắc đạo, chắc là sau khi chết hương đốt ngập nhà mới được phi thăng!
Có điều, đây không phải trọng điểm! Trọng điểm là, tại sao cái ủy dụ này lại viết nàng phải đi Bắc Thiên Môn làm người quét sân??!
Nàng gấp cuộn giấy lại: " Xin hỏi đại nhân, không phải Binh Bộ phái tiểu nhân đến đây làm thiên binh tuần sát sao?"
Tại sao lại cho nàng đi đến Bắc Thiên Môn quét đường?!
Hơn nữa theo nàng được biết, Tuần Sát Ty trong kiếp trước của nàng chính là sự kết hợp giữ cục cảnh sát và cục trị an, lẽ nào quốc khố Thiên Đình quá eo hẹp, vì thế mới phải kết hợp tuần sát và dọn dẹp?!
Lưu Tuấn chống hai tay lên bàn, lạnh lùng phun nước miếng: " Lão tử có quyền điều động ngươi! Nếu như ngươi không muốn làm, trở về Binh Bộ đi!"
Mộ Cửu: ".
.
.
.
.
."
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
127 chương
48 chương
24 chương
10 chương
13 chương
43 chương
53 chương
10 chương