Lôi Tuyền có chút không thể tin, sững sờ nhìn người mà anh vốn tin cậy, “Hà thúc...” Khuôn mặt Hà thúc lộ vẻ hổ thẹn: “Tiểu Lôi, Hà thúc thực xin lỗi ngươi. Chính là mấy ngày hôm trước Đỗ lão đại nói, ai dám thu lưu ngươi không báo cáo thì cả nhà đều bị giết. Ta đã từng này tuổi rồi, lại phải nuôi vợ nuôi con, muốn tiếp tục sống trên địa bàn của Đỗ lão đại, ta không dám gánh vác cái mạo hiểm này...” Lôi Tuyền cười khổ gật gật đầu: “Xem ra, là ta chạy tới khiến Hà thúc thêm phiền toái.” Hắn quay đầu hướng La Đan cười cười, “Bằng hữu của ngươi thật lợi hại, hắc bạch hai đạo phát truy nã, so với cảnh sát quản được còn rộng hơn...” Vừa nói, anh vừa bóp nhẹ lấy bàn tay hắn.   La Đan hiểu ý, cơ hồ đồng thời cùng Lôi Tuyền vớ lấy bất cứ thứ gì có trong tầm tay, quăng đập về phía thủ hạ của Đỗ lão đại. Không gian trong tiệm nhỏ hẹp, quần ẩu không có lợi, mà một chọi một, đám tiểu lâu la kia đâu phải là đối thủ của La Đan và Lôi Tuyền? Bất quá hơn 10" sau, hai người đã giải quyết hết bảy tám người, còn lại vài người thấy tình thế không ổn, xoay người chạy mất, trong tiệm chỉ còn lại một mình Hà thúc. Lôi Tuyền quay đầu nhìn về phía người này, Hà thúc sợ hãi lui một bước. Lôi Tuyền có chút trầm trọng cười cười: “Hà thúc đừng sợ, cẩn thận ngẫm lại, là ta đã không nghĩ đến tình cảnh của ngươi. Ta đi, không bao giờ quay lại đây nữa.” “Tiểu Lôi --” Hà thúc ngại ngùng thấp giọng nói,“Tiền của ngươi --” Lôi Tuyền cười cười: “Dù sao cũng đập hư ngươi không ít đồ, xem như bồi thường a.” Anh kéo La Đan đi ra khỏi tiểu điếm của Hà thúc. Không khí trong lành nhưng lạnh lẽo ùa vào trong phổi, Lôi Tuyền hít sâu, nhất thời cũng không biết đi đường nào. “Hắn còn ở đây, đừng làm cho hắn chạy!” Tiếng la hét từ một đầu con đường truyền đến, Lôi Tuyền quay đầu xem xét, lần này khí thế hùng hậu, ước chừng phải bốn năm mươi người. “Ai đánh gãy chân của hắn, ta lại thêm gấp đôi tiền thưởng!” Người lớn tiếng là Đỗ đại lão bản, kẻ đang muốn mượn cơ hội báo thù cho đường đệ*. Lôi Tuyền thấp mắng một câu, cùng La Đan chạy về phía đầu đường bên kia, vừa chạy vừa nói: “Lúc này là ta liên lụy ngươi, ngươi cân nhắc kỹ chưa?” (* Cái gã từng bị Lôi Lôi cầm đao rượt theo mấy ngã tư chém cho tơi bời trong lời kể của A Vĩ ý!) Con đường bên kia có một góc quẹo, hai người chạy đến mới biết ở bên này cũng có khoảng hai ba mươi người. Cho dù họ có đánh hạ được hai ba mươi người này thì nhóm người bên kia cũng đã đuổi tới. Giữa lúc hai người đang tiến thoái lưỡng nan, kẻ cầm đầu nhóm người này nhìn thấy bọn họ, khẽ giật mình, đột nhiên giơ tay ra hiệu cho thuộc hạ, rõ ràng nhượng xuất một lối đi. Lôi Tuyền khó hiểu ngừng cước bộ, nhìn xem hắn. Hắn nhếch miệng cười: “Hôm nay bỏ qua ngươi, chúng ta huề nhau, lần sau lại đánh qua.” Bên cạnh một tay thủ hạ có chút lo lắng: “Báo ca, buông tha bọn họ, Đỗ lão đại bên kia chúng ta phải nói năng thế nào?” Vị Báo ca này trừng mắt: “Giúp hắn là cho hắn cái nhân tình, không giúp cũng là số của hắn. Hắn có thể làm gì ta được?” Quay đầu lại, hắn nói với Lôi Tuyền: “Còn không mau đi?” Không hiểu ra sao, Lôi Tuyền đành phải nói câu đa tạ, cùng La Đan lao ra khỏi con đường này, đi vào trên đường lớn. Đón xe taxi, ngồi lên rồi anh quay đầu lại nhìn thoáng qua, mới phát hiện thân ảnh người nọ nhìn quen mắt, nghĩ nghĩ, giật mình A một tiếng, “Thì ra là hắn.” “Hắn là ai?” La Đan ghen, đưa mặt ngăn trở ánh mắt Lôi Tuyền. Lôi Tuyền cười cười: “Tâm địa người này thật khó nắm bắt. Hắn là đại ca của băng đua xe lần trước cùng chúng ta đánh nhau trên đường cái.” La Đan hồi tưởng lại cũng kinh ngạc A một tiếng, ngây người sau nửa ngày mới thở dài: “Không nghĩ tới loại người này cũng biết ân oán rõ ràng.” Lôi Tuyền vỗ vỗ vai hắn: “Chớ nhụt chí, ai cũng có lúc nhìn lầm người, ta cũng không nghĩ tới Hà thúc lại bán đứng ta nên hôm nay mới chật vật như vậy.” Tính ra họ đã chạy đến khu vực an toàn, hai người xuống xe, ngồi ở ven đường thương lượng bước tiếp theo nên làm cái gì. Kế hoạch cải trang giả dạng đã không thành công, bọn họ cứ như vậy bại lộ giữa ban ngày ban mặt, đích thật là hắc bạch hai đạo đều có nguy hiểm. Lôi Tuyền nói: “Ta xem ra hay là chúng ta trước hết rời khỏi Đông thành, nơi này là phạm vi thế lực của Đỗ lão đại, như thế nào cũng không an toàn như tại địa bàn của Lisa tỷ. Có điều, Đỗ lão đại hôm nay tự thân xuất mã, việc này xem như nháo đại, nhất định sẽ rơi vào tai hai gã sát thủ, bọn họ hẳn là cũng đoán chúng ta phải về Tây thành.” La Đan nghĩ nghĩ nói: “Hư là thật, thật là hư. Bọn họ có thể đoán được chúng ta cũng lo lắng đến điểm này mà lựa chọn ở lại Đông thành hay không?” Lôi Tuyền cười nói: “Cho nên hay là chúng ta trở lại Tây thành thì an toàn hơn?” La Đan cũng cười nói: “Đoán sai chỉ có thể trách vận khí bất hảo.” Hạ quyết tâm, hai người ngồi xe trở lại Tây thành, lại ở bên đường mua mới y phục từ trong ra ngoài, sắc trời đã tối, tìm một khách sạn nhỏ ở lại, chuyện thứ nhất chính là thay hết thảy quần áo cũ. Tắm rửa xong đi ra, Lôi Tuyền cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa đống quần áo cũ, vẫn không tìm được bất luận thiết bị theo dõi nào.   “Đừng tìm nữa, nếu thật là có thiết bị theo dõi, hiện tại bọn họ đã đứng ở trước mặt chúng ta đi? Huống chi chúng ta chỉ cùng người trẻ tuổi kia có tiếp xúc, ta không tin cái tên tiểu tử bổn thủ bổn cước kia có bản lĩnh ở trong tình huống lúc đó mà gài thiết bị theo dõi lên người chúng ta.” La Đan tắm rửa xong, đi ra, thấy Lôi Tuyền còn chưa từ bỏ ý định tìm bèn ôm lấy bờ vai trần của anh, tỉnh táo nhắc nhở. Lôi Tuyền nhụt chí bỏ qua quần áo, ngồi ở bên giường buồn bực: “Ta chính là không rõ, bọn họ sao có thể nhanh như vậy tìm được đến bãi đỗ xe? Rốt cuộc là vấn đề ở đâu?” La Đan siết chặt hai tay, dúi đầu vào trong cổ anh: “Nghĩ mãi mà không rõ cũng không làm thế nào hơn được, đi ngủ sớm một chút a, ngày mai còn không biết phải làm sao.” Lôi Tuyền bất đắc dĩ gật đầu, cùng hắn nằm xuống, vừa mới chuẩn bị tắt TV, kênh tin tức đã đưa một câu lập tức làm cho hai người buồn ngủ đều bay biến. “Doanh nghiệp trẻ tuổi của thành phố ta, La Đan, chống lại lệnh bắt, lẩn trốn án khiến bạn gái người này từ Pháp trở về biết việc này, bởi vì quá bị đả kích mà cắt cổ tay tự sát. Ngay lúc đó cô gái đã được đưa đến bệnh viện tốt nhất của thành phố để cứu chữa, cho đến lúc này vẫn chưa vượt qua kỳ nguy hiểm...” Lôi Tuyền cảm giác được thân thể của người đang ôm chính mình trong nháy mắt lạnh buốt. Anh vội vã quay người sang đem hắn ghì vào trong ngực, thấp giọng nhắc nhở: “Đây nhất định là quỷ kế của Bành Phi, đừng nhụt chí.” La Đan hơn nữa ngày mới bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ lại lắc đầu: “Không thể nào, hắn sao có thể lấy sinh mệnh của muội muội mình ra bày mưu tính kế? Nhất định là Linh Linh thật sự xảy ra chuyện!” Trầm mặc sau nửa ngày, hắn đột nhiên nói: “Ta muốn đi bệnh viện nhìn xem.” Lôi Tuyền mắng: “Con mẹ nó ngươi điên rồi! Mặc kệ việc này là thật hay giả đều là một cái bẫy! Nếu như là giả, đó là Bành Phi đang chờ bắt ngươi, nếu như là thật, đó là cảnh sát đang chờ bắt ngươi!” La Đan khẽ cắn môi: “Linh Linh là một cô bé thiện lương, ta phụ bạc cô ấy như vậy, cô ấy vẫn chịu tha thứ cho ta, còn chúc phúc ta. Bành Phi dụng thủ đoạn khiến ta lưu lạc đến bước này, cô ấy vốn là một chút cũng không biết. Ta sợ cô ấy thật sự bởi vì biết rõ mọi chuyện mà chịu không nổi làm chuyện ngốc nghếch. Sự tình là bởi vì ta mà ra, ta không đến thăm cô ấy, lương tâm bất an.” “Ngươi thanh tỉnh chút được không? Nếu như cố ấy vì biết những chuyện này mà tự sát, vậy ngươi chạy tới thăm, bị bắt, cô ấy cho dù lần trước đó không chết được, lần này cũng sẽ bị ngươi hại chết!” La Đan ngẩng đầu nhìn qua Lôi Tuyền: “Tuyền, nếu như là ngươi, nghe được Tiểu Văn của ngươi vì ngươi tự sát, nằm ở trong bệnh viện, tính mạng đe dọa, không biết thật giả, ngươi có thể đi thăm cô ấy hay không?” Lôi Tuyền khẽ giật mình, nói không nên lời. La Đan ôm sát anh, nhẹ nhàng thở dài trên vai anh: “Chúng ta là nam nhân, có một số việc biết rõ là ngớ ngẩn, cũng nhất định phải làm.” Trầm lặng sau nửa ngày, Lôi Tuyền vỗ vỗ lưng hắn: “Ngày mai ta cùng ngươi đi.” “Không cần, đây là chuyện riêng của ta, ta tự giải quyết sẽ tốt hơn.” La Đan kiên quyết phản đối. Lôi Tuyền nâng cằm hắn lên, nắm chặt, cùng hắn mặt đối mặt: “Ngươi thật sự cho rằng ta còn có thể đơn giản buông tay khỏi ngươi?” Trong mắt anh tỏa ra một loại ánh sáng rực mà La Đan tựa hồ rất quen thuộc, lại tựa hồ chưa bao giờ thấy. Trong nháy mắt thất thần, hắn cảm giác thân thể bị đốt cháy bởi một nụ hôn nóng bỏng, làm cho con tim cũng bị phỏng đến. Đêm hôm đó, bọn họ làm yêu không biết mệt mỏi, phảng phất ngày mai là ngày tận thế.   ...... Trời rốt cuộc cũng sáng. Lôi Tuyền đem hết khả năng cùng dụng cụ có trong tay, thay đổi tướng mạo của hai người, nhưng mà cuối cùng cũng chỉ có thể miễn cưỡng giấu diếm được người xa lạ, nếu như đụng phải người quen thuộc như Bành Phi, khẳng định sống không qua. Lên kế hoạch tỉ mỉ, hai người đi bộ vào bệnh viện. La Đan hóa trang thành tiểu phóng viên, quấn quít lấy một tiểu hộ sĩ nói chuyện phiếm, hỏi vòng vèo tình huống của Linh Linh, còn Lôi Tuyền lặng lẽ lẻn vào phòng nghỉ của nhân viên, lấy trộm một bộ đồ của bác sĩ. Hai người gặp nhau tại cầu thang ở tầng hai mươi, trao đổi một chút tin tức. Bành Linh Linh đích xác bởi vì cắt cổ tay tự sát mà được đưa tới cứu chữa, đêm hôm qua đã tỉnh lại. May mắn là, sự kiện lần này tuy bị báo chí nháo đại, nhưng phía cảnh sát cũng không coi trọng, tối hôm qua sau khi người bệnh thanh tỉnh họ chỉ làm một cuộc phỏng vấn điều tra đơn giản rồi rời đi. Ca ca của người bệnh cũng chỉ có mặt trong ngày nhập viện, sau khi thanh toán phí tổn trị liệu vẫn chưa từng quay lại, cũng không cho người trông nom đặc biệt. Sự việc Linh Linh cắt cổ tay từ đầu đến cuối đều lộ ra điểm bất bình thường. Hai người phân tích, việc bên cảnh sát không làm lớn chuyện, có thể là có liên quan đến “người quen” làm quan to kia của Lisa tỷ, mà bên này Bành Phi không đến chăm sóc muội muội, lại làm cho người ta đoán không ra dụng ý. Hắn gần đây khá là yêu thương muội muội, không thể nào phát sinh chuyện lớn như vậy lại đến nhìn thoáng cái cũng không. Nhân viên chịu trách nhiệm chữa bệnh và chăm sóc bệnh nhân mỗi hai giờ lại vào phòng theo dõi tình trạng bệnh nhân một lần, hai người chờ lần thứ hai kiểm tra của hôm nay trôi qua, La Đan khoác y phục của bác sĩ, Lôi Tuyền giả trang làm người bệnh, cả hai cùng đi về phòng của Linh Linh. Cũng may đây là bệnh viện lớn nhất thành phố, nhân viên và người bệnh đông không đếm xuể, tuy đụng phải không ít “Đồng sự”, nhưng không ai vì sự lạ mặt của La Đan để tâm. Rốt cục đi vào trước phòng bệnh của Linh Linh, La Đan hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào, Lôi Tuyền ngồi ở ghế dài ngoài hành lang, hỗ trợ canh chừng. Buổi sáng ánh mặt trời chói chang, xuyên qua kính cửa sổ, đem hết thảy màu trắng tinh nhuộm thành màu hoàng kim, Linh Linh nằm trên giường bệnh, mặt tái nhợt, nhờ tóc đen làm nổi bật mà khuôn mặt cô nhìn như một đóa bách hợp xinh đẹp. La Đan lo lắng đến gần giường bệnh, nơi đây nằm một người con gái đã từng gần gũi với hắn hơn bất cứ ai. Theo thói quen, hắn nhẹ nhàng vuốt tóc cô, lại nhìn trên thấy cổ tay băng trắng muốt lấm tấm dấu máu đỏ sậm, chưa phát giác ra tay mình run lên, đụng phải vầng trán cao cào của Linh Linh. Linh Linh ngủ rất thiển, sự đụng chạm nhẹ nhàng liền khiến cô tỉnh giấc. Mở mắt ra, cô như không thể tin được mà nhìn qua La Đan nửa ngày, sau đó lại nhắm mắt, khẽ cắn môi dưới. Đây là động tác chỉ có khi cô tự cho là mình đang nằm mộng chưa tỉnh, khóe môi La Đan tự động cong lên một chút, ôn nhu nói: “Là thật, không phải ảo giác, anh tới thăm em.” Linh Linh chấn kinh mở mắt ra, lại lần nữa nhìn về phía La Đan, ánh mắt xẹt qua ngàn vạn loại tưởng niệm, cuối cùng lại biến thành kinh hoảng, cô thấp giọng dồn dập nói: “Đan, anh đi mau, trong này rất nguy hiểm!” Nỗi cảm động tự trong lòng nổi lên, La Đan dùng thanh âm thật bình tĩnh an ủi cô: “Yên tâm, nếu anh có thể tới, cũng có thể bình yên rời đi. Để cho anh ở lại cùng em trong chốc lát.” Linh Linh nhắm mắt lại, cắn môi dưới, muốn thuyết phục rằng mình vẫn  đang ở trong mộng, có thể quang minh chính đại cùng La Đan một chỗ, không cần lo lắng an nguy của hắn, nước mắt lại không cách nào khống chế được mà tuôn xuống, chọc tan ảo tưởng lừa mình gạt người ấy. La Đan đưa tay lau đi giọt nước mắt tràn ra trên mặt cô, ôn nhu nói: “Đừng khóc, đừng lo lắng cho anh, hết thảy đều tốt.” Hắn càng nói lại càng khiến nước mắt cô gái như đứt dây mà lã chã rơi xuống. Chờ tâm tình của Linh Linh bình phục lại, La Đan mới hỏi: “Tại sao phải làm chuyện ngốc nghếch như vậy? Tại sao phải thương tổn chính mình?” Hắn nghĩ tới không dưới mười loại đáp án, lại ngoài ý muốn nghe thấy Linh Linh nghẹn ngào nói: “Đan, em thực có lỗi!” “Linh Linh, em đang ở đây nói cái gì? Dù có một vạn lý do, cũng chỉ có anh thực có lỗi với em.” Một câu lại khiến Linh Linh rơi thật nhiều nước mắt, cô cắn môi rơi nửa ngày lệ, đột nhiên ngẩng đầu: “Đan, em thực có lỗi với anh, anh của em thực có lỗi với anh! Em cảm thấy không có mặt mũi nào gặp lại anh nữa, mới nghĩ đến tự sát.” Quả nhiên là vì nguyên nhân này! La Đan thở dài, khẽ vuốt mái tóc của cô: “Nha đầu ngốc, tuy ca ca của em trả thù anh có chút quá phận, nhưng dù sao cũng là anh có lỗi với em trước, nhưng những chuyện này cũng chỉ là chuyện giữa đàn ông bọn anh, vô luận thế nào cũng đều không liên can đến em. Đáp ứng anh đi, cho dù từ nay về sau phát sinh chuyện gì, cũng không được lại tự tổn thương bản thân mình nữa.” Thần sắc Linh Linh vô cùng kích động, khuôn mặt cô càng thêm tái nhợt: “Anh không biết, em vốn cũng không biết, sự tình căn bản không phải là như vậy! Anh của em, anh ấy... Anh ấy là ma quỷ!” Nhìn thấy La Đan kinh ngạc lại khó hiểu, Linh Linh khẽ cắn môi, mở miệng nói: “Em không thể chết đi, đại khái là lão thiên gia không cho phép em nhu nhược trốn tránh. Đã như vậy, em sẽ nói cho anh biết chân tướng.” Cô bình phục một chút tâm tình của mình, dường như cảm giác mình không cách nào đối mặt với La Đan, quay đầu nhìn qua cửa sổ, khung cảnh tràn ngập ánh sáng mặt trời, nói khẽ: “Sự tình từ lúc vừa mới bắt đầu, chính là một cái bẫy. Em chưa bao giờ biết, ca ca khuyên em từ Pháp trở về, đưa anh đi đón em, giới thiệu chúng ta nhận thức, kết giao, thẳng đến khi chúng ta đính hôn, hết thảy đều là cái bẫy mà anh ấy xếp đặt tỉ mỉ.” “Em cho là anh ấy đưa hạnh phúc đến cho em, trên thực tế, anh ấy lại đã mở cửa địa ngục đưa anh vào. Anh ấy một mực chờ, chờ chúng ta kết hôn, chờ em có được quyền thừa kế hợp pháp, sau đó tiễn anh rời đi thế giới này, hảo hảo mà thu hoạch thành quả anh ấy dày công thiết kế.” “Những năm này anh ấy ở bên cạnh anh đào sẵn vô số bẫy rập, làm vô số chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt lấy thiên hạ của anh, anh ấy sợ anh không đủ yêu em, không ngừng chỉ đạo em phải làm như thế nào mới có thể trói chặt lòng anh, lại sợ em quá mức yêu anh, không ngừng giật dây anh ra bên ngoài phong lưu khoái hoạt.” “Anh ấy cơ hồ chuẩn bị xong hết thảy, lại tính sai hai chuyện. Chuyện thứ nhất là không nghĩ tới anh lại đột nhiên yêu người khác, quyết tuyệt chấm dứt hết thảy giữa chúng ta, làm kế hoạch của anh ấy chết từ trong trứng nước. Cho nên anh ấy phát động trả thù, muốn bức anh trở lại bên cạnh em. Ngày đó anh rời đi, triệt để đoạn tuyệt hy vọng này của anh ấy, ca ca lại xuất ra phương án thứ hai, thuê người giết anh, cùng lúc giả tạo di thư. Chuyện thứ hai mà anh ấy không nghĩ tới, chính là ở vào lúc cần em - một đứa em gái vẫn một mực bị lừa gạt - phối hợp thì, em lại không vì ‘ kế hoạch vĩ đại’ ấy mà vui mừng khôn xiết, ngược lại muốn giúp một ngoại nhân là anh.” “Anh ấy nhốt em lại, để cho em thay đổi ý định. Em không biết làm thế nào để có thể đối mặt với anh, em không biết làm thế nào mới có thể ngăn cản sự điên cuồng của ca ca, em chỉ có thể chấm dứt chính mình, hủy diệt một quân cờ trọng yếu nhất trong tay anh ấy, có lẽ như vậy, anh ấy sẽ buông tha cho.” “Thế nhưng lão thiên gia không cho phép em chết, em chỉ có thể đứng ra nói cho anh biết, đưa tất cả những dối trá lừa gạt vô sỉ này ra ánh sáng, anh muốn thế nào khinh bỉ em, khinh bỉ ca ca, em cũng không có gì để nói.” Nói một hơi rất nhiều, mắt vẫn nhìn về phía ánh mặt trời chói chang, Linh Linh mới nói hết, lại choáng váng nhắm mắt lại, vô lực thở dốc. Trên đường trốn chạy, La Đan từng thiết tưởng đến vô số nguyên nhân, lại không hề nghĩ rằng tình cảm bằng hữu bao lâu nay, ngay từ lúc bắt đầu đã là lừa gạt. Cú sốc đột nhiên xuất hiện làm hắn ngây người nửa ngày mới trở lại hiện thực. “Linh Linh, em không sao chứ?” Hắn đỡ lấy cô gái không chịu đối mặt với hắn, “Sao em có thể phán cho mình cái tội vốn không thuộc về em?” Hắn khẽ vuốt làn da càng thêm tái nhợt của cô, “Vô luận người khác làm cái gì, trong lòng anh, em vĩnh viễn là cô gái thiện lương xinh đẹp nhất! Mọi chuyện diễn ra giữa anh và ca ca em đều không thuộc trách nhiệm của em, từ nay về sau, em chỉ sống cho chính mình, biết không?” Linh Linh nở một nụ cười khổ sở: “Em thực sự rất hạnh phúc vì anh đã không trách em... Nhưng em không có cách nào ngăn cản ca ca. Em lo lắng anh không thể thoát khỏi bẫy rập này, cũng lo lắng ca ca đùa với lửa có ngày chết cháy... Thế nhưng em không thể làm được bất cứ chuyện gì. Đan, ôm em một chút, sau khi xuất viện em sẽ đi Pháp, vĩnh viễn không trở lại. Từ nay về sau, em sẽ chỉ vì chính mình mà sống.” La Đan cúi người cho Linh Linh một cái ôm ôn nhu, rồi nhẹ nhàng tách khỏi đóa hoa bách hợp từ nay sẽ vĩnh viễn rời khỏi sinh mệnh của hắn.