Thương Ly

Chương 24 : Chương 22.2

Bà đã rất sợ, sợ Mỹ Ly đến nói rằng mình và Tĩnh Hiên là trong sạch, vẫn đòi được gả cho Vĩnh Hách. Bà tin lời Mỹ Ly nhưng cũng lâm vào thế khó xử. Ứng Như khóc lóc nức nở trước mặt bà, bà cũng là mẹ, bà hiểu nỗi kỳ vọng tha thiết dành cho con trai, bà cũng hiểu tâm tình sẵn sàng hy sinh tính mệnh bảo vệ con cái của người mẹ, bà không thể phản đối Ứng Như. Vĩnh Hách thì kiên quyết đòi cưới Mỹ Ly, thái độ ấy cũng khiến người từng trải qua bao cảnh bạc tình bạc nghĩa nơi nội cung như bà cảm động. Nhưng bà không nỡ lòng nào đáp ứng lời cầu xin của gã, bà biết cưới Mỹ Ly gã phải mất những gì. Vậy là Tĩnh Hiên lâm vào thế phải cưới Mỹ Ly, nhưng thật không ngờ, tên nhóc lạnh lùng bá đạo ấy lại thẳng thắng nói với bà rằng mình rất yêu thích Mỹ Ly, lấy Mỹ Ly rồi sẽ chăm sóc cho nàng cả đời. Y nói được ra miệng như vậy cũng không phải dễ dàng gì. Xem ra, bất cứ chọn hướng giải quyết nào cũng là vô tình, là tàn nhẫn. Bởi hai lựa chọn đó đều khiến Mỹ Ly tổn thương. Nào ngờ nàng lại quyết định sống cả đời cô độc tịch mịch, một mình chịu đựng mọi thống khổ. Hiếu Trang thực sự đau lòng không nỡ. Mỹ Ly từ nhỏ đến lớn đã chịu khổ nhiều quá rồi, chẳng lẽ ông trời thấy vậy còn chưa đủ sao? “Mỹ Ly, để ta nghĩ kỹ lại đã.” Bà không nỡ đáp ứng nàng. Thiếu nữ đẹp như hoa như ngọc, chẳng lẽ chỉ vì một câu nói nhẹ bỗng mà mất hơn cả cuộc đời hay sao? Nàng còn quá trẻ, có thực sự hiểu được cuộc đời dằng dặc đến dường nào không? Mỹ Ly mỉm cười, nghĩ ư, còn có biện pháp gì khác sao? “Lão tổ tông, Mỹ Ly không hối hận, cả đời không hối hận.” Điều cần nói đều đã nói xong, Mỹ Ly trở về phòng mình nhẹ nhàng hơn nhiều, chân vẫn loạng choạng nhưng còn khó khăn như khi nãy nữa. Tiểu cung nữ đứng hầu trước cửa, thấy nàng và Hồng Linh quay về thi cau mày hất đầu chỉ vào phòng. Mỹ Ly cười nhạt, Tĩnh Hiên ở trong chứ gì, nàng không hề bất ngờ. Khác với vẻ lãnh đạm của nàng, Hồng Linh vô cùng căng thẳng, lúc đỡ nàng vào phòng, thậm chí còn dùng dằng ở ngưỡng cửa hồi lâu. Trong phòng, ánh nến không quá sáng rõ, Tĩnh Hiên ngồi trên ghế, mặt lạnh như tiền. Mỹ Ly không ngước mắt nhìn y, âm thầm chống đối bằng cách nhún mình chào theo đúng lễ nghi xong thì ra lệnh cho Hồng Linh đỡ mình nằm xuống giường. Vất vả lâu như vậy, nàng đã kiệt sức rồi. Bị nàng phớt lờ, Tĩnh Hiên không nổi giận mà chỉ cười lạnh, lãnh đạm hỏi: “Muốn xuất gia sao?” Hỏi như thể châm chọc, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh. Tin tức linh thông thật! Mỹ Ly chẳng lấy làm lạ khi y biết được quyết định của mình nhanh thế. “Vâng.” Nàng quay lưng lại với y, vâng dạ cho phải phép. “Tốt lắm! Coi như biết tu thân tích đức.” Y giễu cợt. Nàng nhắm chặt mắt ôm lấy chăn, không thèm để ý đến y. “Ta đã bẩm với hoàng thượng, xin người điều Đồ Cáp đến làm tiên phong dưới quyền của ta, lão tuy hơn lớn tuổi, nhưng dày dặn kinh nghiệm.” Y cười ha hả, đắc thắng nhìn sống lưng cứng đờ của nàng. “Ừ, nàng cứ dưỡng bệnh cho khỏe đi, chọn được am đường nào thì ta sẽ tiễn nàng đến tận nơi.” Mỹ Ly siết chặt chăn, chắc y chỉ đe dọa nàng thôi phải không? Nói xong, Tĩnh Hiên cũng không dùng dằng, đủng đỉnh bỏ đi. Hồng Linh đưa tay đập đập ngực, sững sờ nhìn theo bóng y, thật không ngờ Khánh vương gia lại bình tĩnh chấp nhận chuyện này như vậy. Cô cứ tưởng khi biết được quyết định của cách cách, vương gia sẽ nổi giận đùng đùng chứ. Lúc cách cách ngã bệnh y còn hết sức chu đáo tận tâm, không ngờ lãnh đạm nhanh như vậy. Cách cách lựa chọn xuất gia chứ không lấy y, kể cũng là quyết định rất hợp lý. “Rót cho ta chén trà nóng đi!” Mỹ Ly run run ra lệnh, tâm trạng đột nhiên hoảng hốt. Thái độ của Tĩnh Hiên khiến nàng rất bất ngờ, bĩnh tĩnh mà xem chừng còn đáng sợ hơn lúc nổi giận nữa. Dường như y đã dự tính hết mọi khả năng, giăng sẵn thiên la địa võng giữ chặt lấy nàng. Mỹ Ly uống chưa đến nửa chén trà, bên ngoài đã vang lên tiếng chân gấp rút hoảng loạn, gót hài gỗ giẫm lên gạch xanh phát ra tiếng cộp cộp khiến nàng hồi hộp bất an. “Cách cách, Ứng Như phúc tấn...” Tiểu cung nữ đã xông vào, sắc mặt xanh lè, mắt đỏ ngầu. Thấy vẻ mặt oán hận của bà, Mỹ Ly vội xuống gường, không ngờ Ứng Như phúc tấn lại quỳ phịch xuống trước mặt nàng, dập đầu cồm cộp xuống nền gạch. “Choang!” Chung trà Hồng Linh chưa kịp tiếp lấy đã rơi xuống đất vỡ tan. Ứng Như phúc tấn vẻ mặt lạnh lùng mà nước mắt lưng tròng, Mỹ Ly há hốc miệng nhìn, khiếp sợ đến mức quên rằng phải đến đỡ bà đứng dậy. “Cách cách, cách cách!” Ứng Như phúc tấn gọi nàng luôn miêng, vừa như nguyền rủa vừa như cầu xin, “Xin ngươi buông tha cho nhà chúng tôi! Xin người khai ân!” Hồng Linh khẽ đẩy Mỹ Ly đang sững sờ, nàng mới nhớ ra phải đỡ Ứng Như phúc tấn đứng dậy, nàng vốn chân tay yếu ớt, thêm vào Ứng Như phúc tấn quyết tâm quỳ bằng được, nàng không kéo lên nổi, lại không dám nhận lạy của phúc tấn, cũng đành cũng quỳ xuống trước mặt bà. “Phúc tấn...” Nàng cố nhịn cảm giác đau đớn khi bị Ứng Như phúc tấn bấu vào cánh tay, muốn nói quyết tâm rời khỏi Vĩnh Hách nhưng không sao mở lời được. “Cách cách, tôi biết là bề trên lại cầu xin người thế này, thì thật đáng xấu hổ, nhưng cũng bởi vì người...” Bà nhấn giọng vào lối xưng hô kính trọng này, giọng điệu nặng nề khiến Mỹ Ly run rẩy bẩy. “Cả nhà chúng tôi thấp thỏm không được ngày nào yên tâm, phu quân tôi lớn tuổi đến vậy vẫn phải ra trận lập công, con trai tôi thì bị giam trong thiên lao. Cách cách, ngày trước cả nhà chúng tôi vâng lời lão tổ tông, dẫu không làm ơn thì cũng chưa mắc nợ gì người! Con trai tôi, vì người mà...” Giọng bà chợt ré lên chói tai. “Nghĩ tình nó từng hết lòng yêu thương người, xin đừng hại nó, đừng hại gia đình chúng tôi nữa!” Mỹ Ly bùn rủn ngồi bệt xuống đất. Hèn gì Tĩnh Hiên bình thản như vậy, lạnh nhạt chắc chắn như vậy. Y không cần ép nàng, không cần nói nhiều với nàng, cũng đủ để ép nàng vào đường cùng. Nàng nhắm mắt lại, ngẩng đầu cười khổ, lệ nóng dào dạt tuôn rơi. Nàng khóc không ra tiếng, gã đàn ông mà nàng từng khao khát cả trái tim...Thật không ngờ, cuối cùng đã có được y, nàng phải tuyệt vọng đau đớn đến nhường này. “Phúc tấn, Mỹ Ly biết phải làm thế nào rồi.” Nàng không mở mắt ra, đột nhiên mất hết hứng thú với mọi sự trên đời. Nàng mơ hồ cảm thấy mình được mấy người đỡ lên giường, không biết Ứng Như phúc tấn còn nói thêm điều gì, khi nào rời đi, đêm đã khuya chưa, hay khi nào trời mới sáng. Khi nàng mở mắt ra lần nữa, ánh mặt trời tưng bừng từ bên ngoài chiếu vào cửa sổ, rõ ràng là một ngày nắng đẹp, nhưng chỉ khiến nàng nhức mắt. Ngồi trước gương đồng, nàng nhìn chằm chằm vào bộ dạng tiều tụy như ma quỷ của mình, “Hồng Linh, trang điểm lại cho ra.” Hồng Linh nãy giờ đứng bên quan sát, phát sởn gai ốc vì thanh âm ấy, vội vàng tới đỡ lấy nàng, “Cách cách, người ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn!” “Nhanh lên đi, ta còn có chuyện phải ra ngoài.” Mỹ Ly cười nhạt thúc giục, thấy rất hài hước trước thái độ hoảng hốt của cô ta. Mái tóc của nàng bới lên dễ dàng, lại không cần đeo quá nhiều trang sức, thoáng cái đã trang điểm xong. “Lấy chiếc áo màu lam nhạt lại đây, hôm nay ta muốn mặc.” Nàng lơ đãng ra lệnh. Hồng Linh gật đầu, rảo bước đi lấy. Cuối cùng cũng thoát được đám a hoàn, Mỹ Ly bước ra khỏi phòng, dưới ánh mặt trời, hoa cỏ đặc biệt rực rỡ, nàng liếc mắt ngắm cảnh muôn hoa khoe sắc. Gian phòng đựng đồ lặt vặt đang để ngỏ cửa, nàng bước vào, dễ dàng tìm được lọ thuốc chuột đặt trong ngăn tủ. Loại này không hẳn là cực độc, nhưng chỉ cần ăn nhiều một chút, muốn giải thoát không phải là khó. Quay trở lại phòng, nàng hài lòng ngắm bóng mình trong gương một lúc, Hồng Linh mới quay vào với bộ y phục. Nàng biết nàng chết đi cũng chẳng có ý nghĩa gì, thậm chí chẳng đủ tư cách cảnh cáo y, nhưng nàng quá oán hận. Nàng hận Tĩnh Hiên, lại càng hận vận mệnh! Lúc nàng muốn gả cho y, dẫu cầu xin thế nào y cũng không đồng ý, nàng đành buộc mình quên lãng y. Mỹ Ly mỉm cười với bóng mình trong gương. Nàng đã gắng sức chịu đựng nỗi khổ phải quên y, cũng chịu được những năm tháng khốn đốn trong lãnh cung. Ngay lúc nàng thầm cảm thấy may mắn vì đã quên được y và có được Vĩnh Hách, thì y lao vào giành đoạt! Nàng lại phải vật vã chịu đựng nỗi đau khi y muốn có nàng. Nàng không thể chống cự được gã đàn ông ngang ngược quen thói khống chế vận mệnh của người khác, trở tay là gió lật tay là mưa ấy, nàng vốn chỉ là một cô gái nhỏ bé bị dằn vặt bị ép buộc. Đến né tránh cũng né tránh không được! Nàng không muốn tìm cái chết, bao lần đau khổ tưởng chừng muốn chết nàng cũng nhẫn nhịn vượt qua, nhưng lần này, ngoại trừ dùng cái chết để phản kháng y, nàng chẳng còn cách nào khác cả. Đột nhiên nàng phì cười, nhận ra bao khổ nạn cũng chưa hề bào mòn tính ngang ngạnh của mình. Thật ra nếu không yêu y nữa, gả cho y cũng không có gì là không tốt. Y giàu có quyền thế, về với y ăn sung mặc sướng. Nhưng không! Nàng đã phát hiện vì thái độ thích thì gọi ghét thì đuổi ấy rồi, bằng bất cứ giá nào cũng phải trả hắn mới được. Đó mới đúng là Mỹ Ly cách cách chứ! Nàng nhìn cái bóng trong gương, mỉm cười với bản thân, như thể gặp lại người bạn cũ. Để cho thuận tiện, Tĩnh Hiên cũng không về biệt viện của mình mà nghỉ lại ở một gian nhà phụ trong góc khuất của hành cung. Không giống những cung điện khác, nơi này có rất nhiều binh sĩ hộ vệ canh gác. Thái giám vào báo tin một hồi lâu mới quay ra, không ngờ lại nói với nàng là vương gia chưa dậy. Mỹ Ly nhếch mép cười, y đang đáp lễ thái độ coi thường của nàng đây! Y tập võ từ nhỏ, không thể dậy trễ được. Y muốn nàng đợi thì nàng đành đợi thôi. Đứng suốt nửa canh giờ, chân Mỹ Ly đã tê rần, sắp mất hết cảm giác, mới được người dẫn vào trong. Tĩnh Hiên đang ung dung khoác áo choàng thùng thình ngồi trên ghế thái sư uống trà, thấy sắc mặt nhợt nhạt và đôi môi khô nẻ của nàng, còn giả vờ quan tâm gọi cung nữ dâng trà. Mỹ Ly không thi lễ, không tránh ánh mắt y, mà nhìn thẳng vào mặt y. Trước ánh mắt lạnh như băng của nàng, vẻ cười cợt của y đổi sang điên tiết. “Tìm ta làm gì? Đã chọn được nơi tốt để quy y rồi sao?” Y hừ mũi, dằn chén trà xuống bàn. “Ngài muốn tôi thế nào thì tôi làm thế ấy.” Nàng không đổi sắc mặt. “Ta muốn nàng thế nào?” Y nheo mắt nhìn nàng, cười ruồi giả vờ không hiểu. “Thả Vĩnh Hách ra, đừng làm khó a mã của nàng nữa, tôi sẽ vâng phục ngài.” Nàng dằn từng tiếng, chợt muốn phá lên cười ranh quái, vâng phục y? Đừng hòng! “À...” Y kéo dài giọng, “Thật sao?” “Đúng vậy!” Nàng vui sướng đánh lừa, không ngờ lại thấy khoan khoái vì có thể dùng cái chết của mình để trả thù y. “Tốt lắm, vậy giờ nàng theo ta đi gặp lão tổ tông, chính miệng nói ra quyết định của mình.” Tĩnh Hiên đứng dậy, ra lệnh cho cung nữ thay quan phục, “À, đúng rồi.” Như thể nhớ ra một chuyện vặt vãnh, y vừa mặc áo vừa lơ đãng nói với nàng. “Vĩnh Hách bị giam vào đại lao vì âm mưu ám sát ta. Nếu nàng chết, niệm tình nghĩa giữa hai chúng ta, ta sẽ để hắn đồng hành với nàng, nhân thể cho hai người làm đôi uyên ương dưới suối vàng.” Không khí bỗng bị rút hết khỏi lồng ngực, Mỹ Ly sững sờ hồi lâu rồi choáng váng lắc đầu, tựa hồ đang muốn thuyết phục bản thân: “Không đâu...ngài không cần phải hành động hồ đồ thế đâu!” Sao y có thể vì nàng mà lấy mạng của Vĩnh Hách chứ?! Tĩnh Hiên cho cung nữ lui ra, tự mình cài khuy áo, vui vẻ nhìn sắc mặt thất vọng của nàng, “Sao lại không? Chỉ cần ta muốn là được. Ám sát vương gia cũng tính là trọng tội, có chết cũng đáng. Nhưng mà... ta có thể nói đây chẳng qua là hiểu lầm, không cần truy cứu, ta nghĩ rất nhiều người khác cũng vui lòng thuận nước đẩy thuyền, không cản trở gì.” “Nói bậy!” Cú phản kích hóa ra lại vô tác dụng với y, Mỹ Ly thấy đầu nóng lên, vẻ bình tĩnh giả tạo lập tức tan tành, “A mã của Vĩnh Hách cũng là bậc đại quan, lại là người được hoàng thượng coi trọng, ngươi làm sao dễ dàng giết chàng được!” Nàng mất tự chủ giật lùi hai bước, kinh hoàng nhìn y. Tĩnh Hiên ăn vận chỉnh tề, tủm tỉm bước tới âu yếm siết lấy chiếc cằm thon run rẩy của nàng, nhưng giọng thì giá băng tàn khốc, “Nàng nghĩ vì sao Đồ Cáp lớn tuổi như vậy lại nhiệt huyết sôi trào muốn lãnh binh ra trận? Hôm đó ta tìm ông ta...” Y ác ý dừng một lúc, ngắm vẻ mặt tái nhợt hồi hộp đến không thở nổi của nàng, “Cho ông ta xem mấy thứ, nàng biết mà, quan lớn nơi biên cương vốn là chức vụ béo bở, béo bở ở đâu đây? Ta có thể giúp ông ta giải thích cho hoàng thượng hiểu.” Mỹ Ly thở hổn hển, hèn gì Vĩnh Hách lại tức giận muốn ám sát y, y nắm được yếu điểm của Đồ Cáp, thâm hiểm khống chế bọn họ. “Mỹ Ly trách ta sao?” Y mỉm cười hỏi, dịu dàng một cách quỷ dị. Nàng chằm chằm nhìn y, không nói được tiếng nào, cũng không thể tỏ thái độ. “Nàng không nên trách ta, nàng cần phải trách gã đàn ông ấy. Nếu gã mạnh hơn ta, có thể nhốt ta vào thiên lao, muốn ta sống là ta sống, muốn ta chết là ta chết, thì nàng đâu cần dùng ánh mắt thế này nhìn ta?” Ánh mắt của nàng khiến y cực kì tức giận, vì trong ánh mắt của nàng chỉ toàn là oán hận, toàn là từ chối. Y làm nhiều như vậy, đúng, y thừa nhận thủ đoạn của mình chẳng cao thượng gì, nhưng y chỉ muốn có được nàng thôi! Chỉ vì muốn giữ nàng bên người! Chuyện trước đây, nàng đã quá đau lòng rồi, y nói gì nàng cũng không tin, giờ y chỉ biết giữ lại nàng trước đã, vậy mới có cơ hội đối xử tốt với nàng. “Đời này nếu không có ta thì tốt rồi.” Mỹ Ly bị động ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng, không có nàng thì tốt biết bao nhiêu, mọi người chẳng phải đau lòng khổ sở nữa. Tĩnh Hiên nhìn nàng hồi lâu, nhưng nàng không để ý đến ánh mắt của y. Y buông tay, đứng thẳng người, hờ hững nhìn nàng. Mỹ Ly chưa chịu thôi, rút bao thuốc chuột ra. Nàng không tin sau khi nàng chết y sẽ đuổi tận giết tuyệt Vĩnh Hách, chẳng qua y muốn nói cho hả giận, nàng chết rồi, y cũng chẳng còn hứng thú gì nữa đâu. Tĩnh Hiên cố nhịn để không giằng lấy gói độc dược trong tay nàng. Y không muốn nàng biết suy nghĩ chân thật của y, nếu nàng hiểu được giá trị của mình trong lòng y, y sẽ là kẻ thất bại. “Nàng biết ta trước giờ không nói hai lời.” Tĩnh Hiên thầm siết chặt nắm tay, sợ nàng thật sự nghĩ quẩn đổ thuốc độc vào miệng, “Nàng chết đi, chết đi càng vui.” Y tuyệt vọng nguyền rủa. Tay đã giơ lên, nhưng không đủ can đảm ngang ngạnh lần cuối, Mỹ Ly không dám đánh cược, vì tiền cược chính là Vĩnh Hách. Thấy nàng ngẩn ngơ ngừng lại, Tĩnh Hiên vung tay đánh rơi gói giấy, dùng sức quá mạnh, nàng lại quá yếu, bị y làm loạng choạng ngã quỵ, chân tay nhủn ra không đứng dậy được. Y không đỡ nàng, mặt lạnh như tiền. Đã không còn nguy hiểm, y mặc kệ nàng khóc lóc, nàng thực lòng quan tâm Vĩnh Hách vậy sao? “Ta xem rồi, năm ngày sau là ngày tốt.” Y lạnh lùng tuyên bố, giọng đều đều. Năm ngày... Nàng không muốn nhìn y, chỉ đành nhắm chặt hai mắt. Lúc nàng cảm thấy mình đã hết sức chống cự, bắt buộc phải khuất phục y, khuất phục vận mệnh, thì cũng là lúc nàng mất đi sợi dây liên hệ cuối cùng với cô bé Mỹ Ly non dại nhưng tràn đầy dũng khí và sinh lực. Nàng chìm trong nhẫn nhục, đắm trong tuyệt vọng. Cô bé Mỹ Ly trong quá khứ đã chết hẳn, chỉ còn lại mỗi mình nàng, một thiếu nữ bất lực trước vận mệnh. Nỗi bi thương của nàng khiến Tĩnh Hiên căm giận. Nàng thoáng gật đầu, “Được.” Càng nhanh càng tốt, nếu kết cục chắc chắn là như thế, nàng hy vọng Vĩnh Hách bớt khổ đến đâu hay đến đấy. “Nhưng ngươi nhất định phải bỏ qua cho Vĩnh Hách và a mã của chàng.” Tĩnh Hiên nghiến răng hậm hực. Nàng không đồng ý, y hận. Nàng đồng y, y càng hận! Tất cả cũng chỉ vì gã đàn ông đó! Từ thuở mười hai nàng đã quấn quýt lấy y, vì sao lại không bằng mấy tháng ngắn ngủi bên Vĩnh Hách cơ chứ? Y quá oán hận, chỉ còn cách dùng những lời khắc bạc để giảm cơn phẫn nộ. “Toàn nhà ở Thừa Đức, ta cho người dọn dẹp sạch sẽ rồi, lấy nàng cũng chẳng cần quá phiền phức, năm ngày chuẩn bị là đủ.” Nàng vẫn không mở mắt, đôi môi tái nhợt chỉ thốt ra một tiếng lạnh nhạt: “Được.” “Đi thôi!” Y hung hãn kéo nàng đứng dậy, “Tự mình đi nói với lão tổ tông đi!”