Thương Hành Thiên Hạ
Chương 67 : Võng
Chiết phiến mở ra “Ba” một tiếng, Hà Vấn Kinh lộ ra một cái tươi cười đầy tự tin: “Thỉnh hắn tiến vào.” Xem đi, người hắn đợi quả nhiên đã đến đây.
Tần Đồng theo người dẫn đường đi qua hành lang khúc chiết hướng đến một đình viện tràn ngập tiếng chim hót cùng hương hoa, nhìn thấy trước mắt rường cột chạm trổ, nghĩ đến nhà mình tuy không nhỏ hơn là bao nhưng cảnh trí lại thua xa rất nhiều, hơn nữa lại còn có vẻ tiêu điều, âm thầm quyết định về sau nhất định phải dành thời gian đem cái địa phương kia tu chỉnh lại cho thật đàng hoàng. Giờ khắc này, hắn thật ra đã quên cái gọi là “Tần gia đại trạch” vốn không phải là của hắn.
Đi qua một đoạn không ngắn nữa cuối cùng cũng tới được phòng khách, Hà Vấn Kinh đã đứng sau cửa phòng, nhìn thấy hắn liền bước lên vài bước tiếp đón, cười nói: “Tần công tử đột nhiên đến thăm, khiến tại hạ trở tay không kịp, tệ thất đơn sơ, chê cười chê cười.”
Tần Đồng giật giật khóe miệng, nghĩ thầm, nhà này mà còn kêu đơn sơ, vậy nhà ta không phải là nơi dành cho người ở rồi. Tay chắp lại vái chào, ngoài miệng vẫn khách khí: “Sao lại như vậy, một đường đến đây thật muôn hình vạn trạng, thật sự là mở rộng tầm mắt.” Trong lời nói còn cảm thấy dối chịu không nổi, khi nói chuyện đã tiến vào phòng khách.
Mới vừa vào, Tần Đồng nháy mắt mấy cái, khóe miệng lại càng ẩn ẩn co rút. Bất quá chỉ là một cái phòng khách nho nhỏ, mà đã là mãn thất cẩm tú (gấm vóc đầy phòng), gấm châu sa rèm che bình ngọc, đều là những thứ đẹp đẽ quý giá mà lại không hề tầm thường.
Tuy rằng Tần Đồng đã hơn một năm từ lúc đến đây chưa từng thấy qua mặt thượng lưu của xã hội, nhưng trong quá khứ vẫn đã từng tiếp xúc, trong lòng chỉ một chút rung động nho nhỏ qua đi liền khôi phục lại bình thường, ngồi vào còn không quên khen tặng vài câu: “Hà huynh nơi này thật tinh xảo, khiến kẻ khác thật thích thú.”
Hà Vấn Kinh cười ha ha: “Chỉ là nhỏ thôi, không đáng giá bao nhiêu.” Sau đó gọi hạ nhân dâng trà mới, tỏ ý nói: “Không kịp chuẩn bị trà tốt nhất, trước hết hãy dùng Ngưng Lộ này vậy.”
Tần Đồng cảm tạ xong liền tùy ý nhấp khẩu, lập tức cảm giác miệng tràn ngập hương thơm ngọt lịm vô cùng, cho dù hắn đối với trà dốt đặc cán mai thì cũng nhìn ra này không phải thứ tầm thường, mà Hà Vấn Kinh còn nói “tạm chấp nhận”, không khỏi khiến hắn có chút sinh nghi.
Hắn làm mọi việc đều qua loa cẩu thả, được chăng hay chớ, nhưng không có nghĩa hắn chính là ngốc tử. Phòng khách này bố trí cùng với trà uống cũng không bình thường, nếu như Hà Vấn Kinh đúng như lời nói ngày thường đều như thế này thì chứng minh người này là kẻ xa hoa phung phí còn hơn cả hắn, nhưng cái tên quần áo lụa là như vậy sao lại có thể được như lời Tiễn bá nói? Hắn là cái ví dụ tốt nhất, sự thật thắng hùng biện.
Mà nếu là trước đã đoán được hắn sẽ đến nên cố tình bố trí tốt, kia không thể không khiến hắn khả nghi, đối với người chỉ thấy mặt qua có hai lần mà phải cân nhắc bố trí như vậy, như thế nào lại không có mục đích? Lời Lục Gia Diễm nói nhất định là có đạo lý, đương nhiên, hắn chết cũng không tin miệng kia lại nhổ ra một nửa ý tứ nào khác.
Tần Đồng nương theo việc uống trà thay đổi tâm tư thật nhanh, chỉ ứng phó nói: “Quả là trà tốt, so với lần trước thật là tốt hơn nhiều lắm.” Đôi mắt hạ xuống không phát giác bên cạnh vẫn có một ánh mắt đang chăm chú đánh giá hắn.
Hà Vấn Kinh bất động thanh sắc bưng bát trà, nhìn ngắm Tần Đồng hơi nghiêng đầu qua một bên, cổ hơi lộ ra nơi cổ áo, là màu lúa mạch nhợt nhạt, làn da tinh tế khô mát, ước chừng là do mới phơi dưới ánh mặt trời, còn mang theo một màu hồng nhạt. Cơ thịt phập phồng họa lên những đường cong xinh đẹp sạch sẽ, đôi mắt đang hạ xuống có thể nhìn rõ hai hàng lông mi dài nhỏ, không bằng nữ tử dài rậm uốn cong như cánh bướm, chỉ mang theo một chút độ cung như ánh trăng khuyết. Khóe môi cong lên mang theo huyết sắc khỏe mạnh, tạo nên vẻ xinh đẹp, dây cột tóc nhẹ nhàng phiêu hạ trên vai tạo ra vài phần phong mạo mê ly, trầm tĩnh khiến cho không khí có một chút bất hòa, xa cách, không bằng ngày ấy chứng kiến thấy sinh khí bừng bừng.
Nghĩ đến ngày ấy hắn trong tình huống bị mọi người vây quanh xem như thế mà còn có thể hô lên những lời đó, ánh mắt Hà Vấn Kinh không khỏi có chút thú vị nheo nheo lại, so ra thì, hắn càng thích bộ dáng tràn ngập sinh khí kia hơn.
Cho nên Hà Vấn Kinh nhẹ nhàng đặt lại bát trà, mang theo một bộ dáng có chút đăm chiêu nói: “Ta xem Tần công tử mấy ngày gần đây khí sắc tốt lắm, mặt thường mang nét cười, thứ lỗi cho ta đoán thẳng ngươi có phải hay không đã có người trong lòng lưỡng tình tương duyệt?”
Động tác uống trà của Tần Đồng đột nhiên dừng lại, sau đó không chút khách khí “phốc” một ngụm toàn bộ phun ra, còn có chút sặc khiến yết hầu ho khan liên tục, thật vất vả mới có thể ngừng, trên mặt đã muốn nổi lên một mạt đỏ thật rõ ràng, ánh mắt trừng to, nói chuyện cũng không lưu loát: “Ngươi, ngươi ngươi ngươi, nói bậy bạ gì đó?”
Mẹ nó, ánh mắt người thời này như thế nào mà lớn vậy? Không đúng, không phải ánh mắt, phải nói là đầu óc, rõ ràng thoạt nhìn cũng là người bình thường, như thế nào khi nói lại so với một người càng không thể tưởng tượng!
Hà Vấn Kinh tỏ vẻ kinh ngạc: “Chẳng lẽ không đúng sao? Nhưng ta xem Tần công tử rạng rỡ không phải là giả nha, phong tình như thế chính là không lừa được người a.” Ân, quả nhiên vẫn là bộ dáng này đáng yêu nhiều lắm.
Tần Đồng không ngoài sở liệu lại bị sặc, rạng rỡ? Hắn gần đây buổi tối đều ngủ không ngon giấc, hai mắt gấu mèo còn có thể xem là rạng rỡ?! Còn nữa, phong tình? Đây là cái từ gì vậy, đối với gương mặt không hiểu nguyên do của Hà Vấn Kinh, hắn có cảm giác rất muốn đem bát trà đập vào đầu tên kia cho rồi.
Hít sâu cố gắng ngăn chặn ý tưởng của mình, Tần Đồng cố gắng lắc đầu: “Không thể nào, Hà công tử cũng không nên đoán.”
Hà Vấn Kinh nhìn hắn hai mắt đang bốc hỏa, biết đã đạp đến ranh giới cuối cùng, chuyển biến tốt thì hãy tiếp thu, chắp tay cười nói: “Đó chỉ là lỗ mãng đoán mò, cũng không nên trách móc.” Thời gian còn nhiều, hắn cũng không muốn hiện tại đã hoàn toàn đắc tội với người này. Hơn nữa theo phản xạ của hắn xem ra, tựa hồ có thể nhúng tay vào không ít a.
Nói xong không đợi Tần Đồng đáp lại đã nói ngay: “Ngươi ta đã sớm nhận thức, cứ luôn xưng hô công tử đến công tử đi như vậy cũng có phần quá khách khí, không bằng huynh đệ phù hợp hơn. Tại hạ hai mươi ba xuân thu, không biết Tần huynh thế nào?”
Hai mươi ba? Tần Đồng có chút giật mình, xem ra cổ nhân còn trẻ đã rất thành công, Tiễn bá đã từng nói qua hắn ba năm trước đây kế thừa gia nghiệp, kia lúc đó là hai mươi tuổi, hơn nữa bọn họ có thói quen lấy tuổi ta, thực tế đúng là mười chín. Nói như vậy, theo tuổi ta mình đã hai mươi bảy, nghĩ thêm chút nữa, đã nghĩ đến ngay Lục Gia Diễm, tên kia vô luận thế nào cũng chỉ cùng lắm là hai mươi hai, này quả thực là không có thiên lý.
Tần Đồng không khỏi nghiến răng nghiến lợi, kháo, nguyên lại hắn còn không có thực sự nghĩ tới vấn đề này, hiện tại ngẫm lại, hắn cư nhiên bị một tên tiểu tử ép tới mức không trở được mình, thật là một nỗi sỉ nhục nhất trên trời đất này.
Hà Vấn Kinh không đoán được mình bất quá chỉ có một vấn đề bình thường cư nhiên lại có thể mang tới một chuỗi phản ứng liên tiếp như vậy, nhìn Tần Đồng âm tình bất định thần sắc biến hóa chỉ cảm thấy thú vị, cũng không đi nhiễu hắn, còn ở một bên nhàn nhã thưởng thức.
Thẳng đến khi Tần Đồng còn không có ý tứ hoàn hồn, lúc này mới ho nhẹ một tiếng nhắc nhở nói: “Tần công tử?”
Tần Đồng bị thanh âm của hắn kinh động, nâng lên đôi mắt đang chất chứa nhiều tình tự không kịp che giấu, dường như cũng ý thức được điểm này, vội vàng đem ánh mắt chuyển đến một bên, có chút xin lỗi nói: “Thật có lỗi, vừa mới thất thần.”
“Kia… đề nghị khi nãy của tại hạ Tần công tử có ý kiến gì không?”
Tần Đồng cười cười: “Đương nhiên là hảo, bất quá ta thật ra lớn hơn ba tuổi, thật khiến Hà công tử chê cười.”
Hà Vấn Kinh từ trên xuống dưới đem Tần Đồng đánh giá vài lần, có chút kinh ngạc: “Không nghĩ tới Tần huynh cư nhiên đã hai mươi sáu, thật sự khiến Hà Vấn Kinh giật mình.” Hắn mới gặp nhiều lắm cũng chỉ nghĩ là hai mươi mà thôi.
Tần Đồng rất muốn thở dài, lại nhịn xuống: “Không sao.” Nghĩ nghĩ lại nói: “Ta về sau trực tiếp gọi tính danh của ngươi, ngươi cũng không tất yếu phải xưng hô công tử hay huynh đệ, nghe dù sao cũng cảm thấy không được tự nhiên, chi bằng ngươi cũng trực tiếp gọi ta là tốt rồi.” Nói đi nói lại, dù sao hắn vẫn không có thói quen xưng hô cực kỳ nghi thức này của thời cổ đại, dù sao ở hiện đại, quen thuộc một chút đã gọi thẳng tên, cũng không có sao cả.
Hắn là nghĩ như vậy, Hà Vấn Kinh lại không cho rằng như vậy, nếu có thể gọi thẳng tên họ vậy chứng tỏ hắn đối với mình đã triệt hạ phòng bị, vì thế liền nói: “Vậy Hà Vấn Kinh gọi ngươi là Tần Đồng.”
Nói đến đây, Tần Đồng mới nhớ tới chính sự: “Nói ra thì ta đến đây, là vì lễ vật ngươi đã đưa cho tiểu muội, cái kia rất quý, ta như thế nào lại không biết xấu hổ mà nhận?”
Hà Vấn Kinh cười nói: “Ngươi và ta đã xưng hô bằng vai phải lứa, kia tự nhiên chính là bằng hữu, muội muội của ngươi đương nhiên của là tiểu muội của ta, đương nhiên, cũng không nên khách khí như vậy.”
Nói vừa xong, Tần Đồng tự nhiên mừng rỡ không dây dưa nhiều ở vấn đề này nữa, vì thế lại nói chuyện phiếm vài câu liền cáo từ rời đi. Hà Vấn Kinh tiễn hắn rời đi, lại theo thói quen mở chiết phiến ra: “Quả nhiên là một người thú vị.”
Hắn mặc dù từ ba năm trước sau khi phụ thân qua đời mới kế thừa gia nghiệp, lại sớm tung hoàng ở thương trường nhiều năm, gặp qua nhiều người như quá giang chi tức (cá diếc qua sông), tuy là mọi người tính cách không giống nhau, nhưng cũng có một điểm giống, kia đó là ngụy trang. Trừ bỏ hài đồng còn trẻ hồn nhiên, cùng hắn giao tiếp bất luận là bình dân hay thương hộ, tất cả cả trai lẫn gái, mỗi người đều đeo mặt nạ che giấu bản thân, càng miễn bàn đến quan gia hay dòng dõi Nho học, bọn họ chỉ biết ngụy trang càng thêm hoàn mỹ mọi mặt.
Tuy rằng Tần Đồng cũng có thời điểm che giấu, nhưng che giấu của hắn lại chính là cảm xúc và bản tính, trong ánh mắt hắn có thể nhìn ra không sót một chút gì, chân thật tự nhiên. Kỳ thật tình tự hắn che giấu cũng không tính là thành công, như cũ vẫn có thể khiến mình chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấu, nhưng đúng là bởi vì loại che giấu nhỏ nhặt này, ngược lại lại khiến cho hắn càng thêm vẻ đáng yêu. Loại người khó có được này, đại khái cũng có thể được xem là trân quý.
Hà Vấn Kinh lấy chiết phiếu gõ nhẹ vào bàn tay, tự cười nói: “Hai mươi sáu sao?” Quả thực khó tin, người như vậy, nên nói như thế nào đây? Có lẽ chỉ có thể xưng là trẻ sơ sinh là thích hợp nhất, hắn đột nhiên bắt đầu có chút ghen tị, ghen tị người nam nhân, có thể có được một nam nhân trân bảo như vậy, sao có thể khiến hắn không ghen tị? Bởi vì hắn, Hà Vấn Kinh, đã quyết định đồ tốt nhất trên đời này hết thảy đều phải thu vào!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hà Vấn Kinh lộ ra tia hưng phấn, ở trên môi hiện ra nụ cười không hề nho nhã lễ độ, mà so với đêm đó còn mang theo tà khí càng sâu cũng với kích thích sắp đoạt lấy. Nếu lấy Tần Đồng làm mục tiêu cùng cái nam nhân kia tranh đoạt, sợ sẽ là một chuyện thú vị, tuy chỉ thoáng nhìn, hắn cũng không có nhìn lầm, người nọ cũng không phải là vật trong ao. Thương trường hỗn loạn lâu cũng không có gì mới mẻ, ở chiến trường này tìm cảm giác mới, xem ra cũng không tồi.
Hơn nữa, đối với Tần Đồng, hắn thật sự rất muốn có được trong tay!
Lúc này Tần Đồng ngồi trên mã xa, đột nhiên rùng mình một cái, trong lòng cũng có cảm giác sợ hãi, theo bản năng nhìn khắp mọi nơi lại không khỏi cười chính mình có chút nghi thần nghi quỷ, trời đương lên cao chiếu sáng rực rỡ thế này, mình lại phát thần kinh cái gì?
Ở trước ngồi đánh xe Giang Kỳ lại mang theo một mạt mỉm cười quỷ dị, hắn vừa rồi bất kể cái gì đều nghe được thật chính xác, họ Hà kia đang bàn tính cái gì đều không tránh được ánh mắt hắn, sau khi trở về thêm một chút mắm muối vào nữa, hắn đã có thể đoán được một vở kịch mà mình có thể nhìn thấy.
Sauk hi về nhà Tần Đồng đi tìm Chu tẩu, Giang Kỷ thì sau khi dừng xe hảo sắc mặt liền cứng lại, lập tức quay về ốc. Vừa đẩy cửa ra chỉ nhìn thấy Lục Gia Diễm đang ở trong phòng, nhún nhún vai: “Xem ra con chuột trước đã tìm đến đây.” Nói xong đi đến giường mình, tìm một tư thế thư thư phục phục mà nằm xuống, hỏi: “Ngươi tính như thế nào?”
Lục Gia Diễm ánh mắt rất trầm tĩnh, thản nhiên nói: “Trước nhìn xem con chuột động ở địa phương nào đã.”
Gianhg Kỷ gật gật đầu, sau đó miễn cưỡng trở mình: “Bất quá ta còn có vấn đề, bọn họ thế nào ngửi được nơi này?”
“Hôm nay nương ra ngoài mua đồ ăn, khi trở về đã bị nhằm vào.”
Giang Kỳ gõ gõ miếng ván: “Xem ra cố nhân vẫn là không ít a.”
Lục Gia Diễm đứng lên hướng ra ngoài cửa đi: “Ta chỉ là nhắc nhở ngươi một tiếng, đừng có đả thảo kinh xà là được.”
Giang Kỳ bĩu môi: “Đại gia ta khi nào thì làm hỏng chuyện.”
Nhìn thấy Lục Gia Diễm phải đi, hắn lại nói tiếp: “Đúng rồi, còn có một chuyện phải nói với ngươi, ngươi có một đối thủ, ân… có lẽ xưng là tình địch thì đúng hơn…”
Truyện khác cùng thể loại
191 chương
20 chương
467 chương
16 chương
52 chương
29 chương