Thương Hành Thiên Hạ

Chương 51 : Thiện hậu vấn đề (thượng)

Lục Gia Diễm chính là đang ngẩn người, nhìn nhìn đôi tay của chính mình, đôi tay kia rõ ràng hữu lực thon dài, cùng dĩ vãng không có gì bất đồng, nhưng suy nghĩ của hắn hiện tại lại hỗn loạn chưa từng có. Hắn không thể nào ngờ sự tình lại tiến triển thành như thế này, cũng vô pháp tin tưởng chính mình đã không thể khống chế được, hốt hoảng cảm thấy tất cả đều giống như đang nằm mơ. Nhưng trên tay hắn vẫn còn lưu lại xúc cảm ấm áp khi vuốt ve trên da thịt bóng loáng kia cùng cảm giác động tình như muốn thiêu đốt một sinh mệnh, nơi chóp mũi hắn còn có thể nghe được khí tức *** mỹ lan tỏa trong không khí, mà người đang nằm bên cạnh hắn ngủ thật nặng nề, chân thật đến mức hắn không thể xem nhẹ, nhắc nhở hắn hết thảy mọi thứ vừa mới phát sinh đều không phải là mộng. Người bên cạnh hắn ngủ rất say, chăn nửa khoát lên trên người, hô hấp dù nhẹ nhưng trong bóng đêm lại trở nên thật rõ ràng, hắn chỉ cần thoáng động một chút là có thể chạm được da thịt đã khắc sâu trong trí nhớ, bóng loáng mà co dãn, mang theo nhiệt độ cơ thể khiến cho người ta cảm thấy thoải mái. Lục Gia Diễm đột nhiên chấn động, đem cánh tay đang không tự giác xoa đầu vai Tần Đồng của mình ly khai, trên ngón tay còn có một chút màu trắng mịn không thể nói nên lời, giống như yêu dịch vẫn còn lây dính nhè nhẹ trên da thịt hắn. Lục Gia Diễm cảm thấy tim mình dường như đập càng nhanh, cả kinh cố gắng bắt buộc chính mình bình tĩnh lại, sau lại ngửi được mùi máu tươi phảng phất trong không khí như có như không. Huyết khí khi nãy còn khiến cho hắn điên cuồng hiện tại lại làm cho hắn khôi phục lại bình tĩnh, nghiêng đầu nhìn Tần Đồng, kéo chăn lại cẩn thận bọc kỹ cơ thể quang lõa của hắn, Lục Gia Diễm choàng áo rời khỏi giường. Tần Đồng thật vất vả mới có thể mở mắt ra, thái dương từng trận co rút đau đớn cùng với toàn thân như bị nứt ra vừa nặng nề vừa đau đớn khiến hắn ngay cả trở mình cũng thật khó khăn. Đại não trì độn còn chưa kịp vận hành, cửa đang đóng chặt đã bị đẩy ra, tiểu đào ôm Tiểu Cáp chạy vài bước tới bên cạnh giường liền ngồi xổm xuống: “Đại ca người rốt cuộc tỉnh rồi.” Tần Đồng muốn đáp lại, mở miệng liền phát hiện yết hầu đau như thiêu như đốt, chỉ đành hàm hồ ứng một tiếng, sau đó chợt nghe tiểu đào nói: “Lục ca ca nói ngươi uống rượu nhiều nên say rượu, nên uống chén trà tỉnh rượu này.” Lúc nói chuyện đã nhanh chóng đưa một ly trà nóng hầm hập qua. Ba chữ “Lục Gia Diễm” liền như vậy nhảy thẳng vào trong óc Tần Đồng, chuyện hoang đường tối hôm qua lập tức tái diễn ở trong đầu, từng cảnh từng cảnh chen chúc nhau hiện ra khiến đầu óc vừa mới vận hành của hắn càng trở nên đau hơn, ôm đầu rên rỉ ngay cả chén trà tỉnh rượu tiểu đào đưa qua cũng không thèm liếc mắt lấy một cái. Tiểu đào vội đem Tiểu Cáp cùng trà để lại trên bàn rồi đưa tay đỡ hắn ngồi dậy: “Đại ca ngươi có khỏe không” Tần Đồng tầm mắt theo phản xạ ở trong phòng nhiễu quá một vòng liền rút về phía cánh tay mình đang chui ở trong chăn, không nghĩ rằng động tác có chút lớn, phía dưới lập tức truyền đến đau đớn làm cho thắt lưng mềm nhũn thiếu chút nữa ngã lại trên giường, tiểu đào vội vàng giữ chặt hắn: “Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?” Chỗ nào không thoải mái? Hắn toàn thân cao thấp chỗ nào cũng không thoải mái! Chính là không thể nói được, buồn bực tới cực điểm. Lục Gia Diễm không ở trong phòng, vừa mới động qua một chút liền phát hiện trên người là một bộ trung y sạch sẽ, ngay cả khăn trải giường cũng đã được đổi qua, trên người tuy đau nhưng lại rất khô mát, phía sau đau đớn đã lui mang theo cảm giác mát lạnh, thực hiển nhiên đã muốn thượng được. Nghĩ đến tất cả những việc này là do ai làm, trên mặt Tần Đồng lần lượt chuyển qua các màu xanh trắng hồng đến cuối cùng là đen thui, tiểu đào càng thêm lo lắng, cầm lấy chén trà trên bàn đưa qua một lần nữa: “Đại ca, ngươi nhanh uống trà đi, lạnh sẽ không có hiệu quả tốt.” Ánh mắt bỗng nhiên dừng lại nơi mặt Tần Đồng, nói: “Di, đại ca, miệng ngươi làm sao vậy?” Chén chè trong trẻo thơm mát, nhắc nhở Tần Đồng cổ họng hiện tại còn đang bốc hỏa, tiếp nhận chén nước cũng không quản có nóng hay không, ngưỡng cổ uống hết một ngụm, nghe tiểu đào nói theo bản năng sờ sờ môi, môi rất khô, có thể cảm nhận được cả da sần sùi, một chút chè dính trên đó, còn có mùi máu tươi nhàn nhạt. Tần Đồng sắc mặt càng thêm trầm, sau đó khàn giọng nói: “Uống rượu nhiều nên bị rạn nứt, giúp ta lấy chút nước đến đi, khát nước.” Tiểu đào vừa nghe đã tin, mặc dù có chút kỳ quái tại sao miệng vết thương lại toàn là đường ngang, nhưng nàng đối với việc này không hề có khái niệm, tự nhiên cũng sẽ không nghĩ nhiều, lập tức xách ấm nước lại, đổ ra bát đưa Tần Đồng: “Buổi sáng vừa mới nấu, còn có chút nóng.” Điều này Tần Đồng cũng không còn tâm tư mà quản, cầm bát thổi thổi liền một ngụm uống cạn, ba bát liền mới dừng lại hấp khí, tiểu đào nhìn thấy mặt hắn khôi phục chút huyết sắc mới hỏi: “Đại ca, nương buổi sang đã đem cháo nấu xong hết, ta bưng một bát tới cho ngươi ăn?” Tần Đồng không có khí lực mà lắc đầu, nói: “Ta không ăn uống, muốn nghỉ ngơi, ngủ một chút sẽ khỏe.” Một lần nữa nằm lại trên giường nhắm mắt lại. Tiểu đào giúp hắn xếp chăn hảo: “Ta đây để nước ở đầu giường, ngươi nếu đói bụng cứ kêu.” Nói xong cũng không tiếp tục làm phiền hắn, ôm lấy Tiểu Cáp đang gâu gâu trên bàn nhanh chóng bước ra ngoài mà đóng cửa lại. Tiểu đào vừa đi, Tần Đồng liền mở mắt, hắn làm sao mà còn ngủ được, trừng mắt nhìn đỉnh giường một hồi lâu mới phun ra một chữ: “Kháo!” Rượu quả nhiên là thứ hại người, hơn nữa vừa uống rượu là đã gặp chuyện không may. Lần trước uống rượu khiến hắn xuyên qua, lần này uống rượu cư nhiên khiến hắn thất thân, hơn nữa cái tai tinh kia tự nhiên vỗ mông biến mất không thấy đâu, nằm trên giường hắn không biết là nên mắng chửi trời hay chửi đất hay là nên mắng chửi người, trừ bỏ “kháo” thật sự không còn từ thứ hai. Thân thể đau đớn làm hắn không còn đủ dũng khí để xoay người nữa, chỉ đành để tứ chi vốn đã tê liệt bất động trừng mắt nhìn đỉnh giường, một lúc sau ánh mắt vốn khô khốc lại muốn rơi lệ, không muốn làm cho nước mắt rơi xuống, chỉ đành nhắm lại thật chặt, cố gắng làm cho chính mình cái gì cũng không nghĩ tới. Nhắm mắt lại, mệt mỏi không biết từ lúc nào chui ra xâm chiếm đại não hắn, không bao lâu liền mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, không có nghe thấy một thanh âm mở cửa rất nhỏ. Lục Gia Diễm cước bộ rất nhẹ, gần như không phát ra thanh âm, mặt hắn đứng trước giường so với trước kia càng trở nên lạnh hơn, cứng rắn hơn, nhưng trong ánh mắt lại có một chút gì đó ngay cả chính hắn cũng không biết, cứ như vậy mà chằm chằm nhìn Tần Đồng. Đêm qua sau khi hắn làm xong mọi chuyện liền bước đi, bởi vì không có ngủ được, từ đầu đến cuối cũng không có đốt đèn cho nên tới bây giờ hắn mới nhìn rõ được bộ dáng Tần Đồng. Người đang ngủ sắc mặt có chút tái nhợt, nơi hàng lông mi đang nhắm lại hiện ra vẻ nhợt nhạt ảm đạm, thiếu vắng tinh thần rạng rỡ trước kia mà lộ ra một chút mệt mỏi, đôi môi không đủ huyết sắc, mang theo một chút nước mà có màu hồng nhạt, mặt trên còn hiện ra một vòng dấu răng đã đông máu, sợi tóc tán loạn phô ra trên gối, khiến cho hắn không khỏi nghĩ tới cảm giác mềm mại lạnh lẽo khi nắm trong tay. Người trên giường tựa hồ không ngủ được an ổn, cau mày trở mình cọ một hồi lâu lông mày mới giãn ra mà an tĩnh lại. Hắn tựa hồ luôn thích trở mình về phía bên phải, tay phải rõ ràng đang bị trật khớp chưa tốt lên còn luôn bị đè nặng. Lục Gia Diễm nhanh chóng mà quen thuộc đem cánh tay phải của Tần Đồng lôi ra đặt đàng hoàng vào trong chăn, sau đó lại giống như bị sấm đánh trúng mà vội vàng thu về. Kỳ lạ, hắn khi nào thì dưỡng thành thói quen này? Hay là phải nói tay mình tự nhiên hoạt động? Lục Gia Diễm thu hồi tay, trực tiếp xoay người ra ngoài, hắn cảm thấy được hiện tại hắn cần phải uống mấy chén. Tần Đồng ngủ thẳng đến sau ngọ mới tỉnh lại, phát hiện mí mắt rốt cuộc cũng không còn nặng nề, trên người cũng không quá đau đớn nữa, nhịn không được thử lay thắt lưng, trên lưng lại truyền đến một cảm giác đau đớn cùng vô lực làm cho hắn rủa thầm một tiếng, tâm tình vừa mới khôi phục được một chút đã lập tức hạ xuống. Lại nằm ở trên giường đến khi đầu ẩn ẩn đau làm cho hắn có chút chịu không nổi, bụng rỗng tuếch đã hướng hắn phát ra kháng nghị, mới kéo người chuẩn bị đứng lên mặc quần áo. Đang ngồi ở trước giường chậm chạp xoay người mang hài vào, tiểu đào lại chạy vào: “Đại ca ngươi nghỉ ngơi tốt chưa?” Tần Đồng chịu đựng đau đớn mang giày vào đứng lên, quay về phía tiểu đào nói: “Xem như được rồi.” Phải mà có thể ngủ một giấc mọi chuyện đều trở nên tốt đẹp thì thật là hạnh phúc biết mấy. Tiểu đào vẻ mặt thật cao hứng, nhảy đến trước mặt Tần Đồng nói: “Đại ca, người trong thôn gửi thư, nói loại cây cỏ ngươi mang về theo phương pháp của ngươi đều sống thật khỏe mạnh, Mạnh tỷ tỷ đã chuẩn bị hàng cũng không sai biệt lắm, này chắc đã muốn lên đường.” Tần Đồng ngây người nửa ngày mới phản ứng lại: “Nga, là cận châu thảo kia đi.” Hắn thật ra đã đem mấy loại cây cỏ kia quăng đi đâu mất. Tiểu đào liên tục gật đầu: “A, đúng, chính là cái tên này.” “Ngươi nói các nàng đang trên đường? Như thế nào lại sớm như thế?” Tiểu đào nháy mắt mấy cái: “Sao lại sớm? Ngươi chẳng phải phân phó đầu xuân chuẩn bị tốt, hiện tại không phải đầu xuân hay sao?” Tần Đồng thật có chút lo lắng: “Ta chỉ nói chuẩn bị tốt chờ tuyết tan, này trên núi tuyết đọng còn chưa chịu tan, không có thuận tiện.” Tuyết dày lạnh buốt, sơn đạo lại gập ghềnh, ngộ nhỡ có chuyện gì thì biết làm sao bây giờ. Nghe xong lời Tần Đồng tiểu đào liền cười: “Nương lúc xem thư cũng lắp bắp kinh hãi, nhưng bọn họ nóng vội, xuống núi xong mới phát thư đi, cũng không thể làm cho bọn họ lại trở về trên núi.” Tần Đồng nghe được thật xúc động, thôn nhân chất phác như vậy hắn có thể gặp thật sự là phúc khí lớn nhất. Tiểu đào không biết lòng hắn nghĩ gì, tự nói: “Trong thư nói hoa trên núi năm nay thật xinh đẹp, làm ra son phấn hương khí cùng màu sắc đều rất tốt. Bộ dáng trong thôn cũng thay đổi không ít, tính ra đợi thêm một thời gian nữa, hoa trong vườn kia cùng với hoa xuân trên núi cùng nhau đua nở, nhất định sẽ đẹp hơn.” Trong lời nói toát ra một chút hoài niệm, Tần Đồng đau xót mà xoa xoa sợi tóc tiểu đào, tiểu nha đầu vẫn là có chút nhớ nhung nhà, một đường dầm mưa dãi nắng lại luôn chiếu cố chính mình, nghĩ cũng thật sự đã nếm qua không ít khổ. Nghĩ như vậy, thanh âm cũng trở nên nhẹ nhàng: “Chờ đầu xuân mọi chuyện trong kinh xong xuôi, chúng ta trở về xem, ngươi nhất định sẽ thích, sau này chúng ta lại đi du sơn ngoạn thủy đi.” Tiểu đào trên mặt một mạt đỏ ửng, vui vẻ nói: “Thật sự?” “Đó là đương nhiên, lừa ngươi là cẩu nhỏ.” Tiểu đào cũng không vui, đem tay Tần Đồng vẫn ở trên đầu nàng xuống: “Ta đã lớn, đại ca ngươi đừng dùng ngữ khí hài tử nói chuyện với ta.” Tần Đồng cười to: “Hảo hảo hảo, tiểu đào trưởng thành.” Trên mặt tiểu đào hiện lên vẻ buồn bực, dậm chân nói: “Ta nói thật, nương nói đầu tháng bảy ta liền tròn mười sáu tuổi, cấp cho ta một điều chúc mừng. Về sau ta chính là đại cô nương, không phải là tiểu nha đầu.” Cô nương mười sáu tuổi trong mắt Tần Đồng vẫn là một tiểu nha đầu, nhìn thấy bộ dáng sinh khí của nàng, Tần Đồng nhịn cười không giễu cợt nàng nữa, chỉ nói: “Này ta nhưng mới biết được sinh nhật của ngươi, làm đại ca đương nhiên không thể bỏ qua được, nói đi, muốn lễ vật gì?” Thần sắc ảo não của tiểu đào sớm đã không biết chạy đi đâu, mắt long lanh: “Muốn cái gì cũng được?” Tần Đồng thận trọng nói: “Đương nhiên nếu đại ca ngươi lấy được.” Tiểu đào hoan hô một tiếng ánh mắt xoay tròn, tiếp theo uể oải nói: “Ta nghĩ không ra.” Kia bộ dáng làm cho Tần Đồng bật cười: “Còn sớm, cứ chậm rãi nghĩ, trước giúp ta bưng bát cháo lại đây, ta đói bụng.”