Thương Hành Thiên Hạ

Chương 46 : Quan vu nhất cá ý ngoại (thượng)

Có cẩu làm bạn khiến cuộc sống trở nên nhộn nhịp không ít, hai cái tiểu tử kia trong một thời gian ngắn đã dễ dàng chiếm được cảm tình của hầu hết mọi người, đương nhiên vẫn là có một ngoại lệ – Lục Gia Diễm. Đây cũng là phát hiện lớn nhất cho tới bây giờ và cũng là lạc thú lớn nhất của Tần Đồng, nguyên bản thế giới này thực sự tồn tại sát thủ sợ chó nhỏ a, nhìn hắn mỗi lần cứng ngắc cùng chú chó nhỏ uy thức ăn, nhìn hắn lạnh như băng mỗi khi bị chú chó nhỏ kêu đến hăng say, Tần Đồng thực sự rất muốn cười sảng khoái một trận. Xem ra tên kia cũng không lạnh như vẻ ngoài a, thậm chí nhìn bộ dáng chân tay luống cuống khi hắn đối mặt với chú chó Tần Đồng rất muốn đánh giá một câu – đáng yêu, làm cho hắn nhớ tới tuổi thật sự của Lục Gia Diễm, rõ ràng cũng chỉ còn là một đứa con nít, cho dù hắn không lớn hơn đối phương bao nhiêu tuổi. Tần Đồng dưới ánh mắt sùng bái của tiểu đào đem hai tiểu tử kia huấn luyện rất khá, cai sữa không lâu liền học những khẩu lệnh đơn giản như “Ngồi xuống”, “Bắt tay”, lại sau hai tháng học cách tự mình đi nhà xí tại một cái chậu gỗ nhỏ cạnh cửa. Mà nhóm chó nhỏ đều đem mọi thứ trở thành quen thuộc. Ngày lễ mừng năm mới cũng đang đến gần. Trên đường cái càng bắt gặp nhiều gian hàng bán tranh tết, viết câu đối xuân, bán hàng tết, còn có càng ngày càng nhiều màu đỏ, khiến cho không khí kinh thành càng trở nên nhộn nhịp. Chu tẩu cùng Tiễn bá cũng bận việc đặt mua hàng tết, mà đối với cái người gì cũng không hiểu là Tần Đồng bị Tiễn bá lấy cớ tịnh dưỡng bắt hắn ở nhà chờ đợi. Cổ tay hắn đã không còn sưng nữa, nhưng Lục Gia Diễm lại làm ra hai cái thanh nẹp băng lại chắn chắc, không cho hắn lộn xộn. Cũng không biết là thật hay giả, không lẽ trật khớp với gãy xương không khác nhau mấy? Bất quá không cần hắn hỗ trợ hắn cũng thật vui vẻ tự tại, tay phải hiện tại hoàn toàn không thể động, chăm sóc chó cùng mọi thứ chỉ cần nói là tự nhiên có người làm, hắn mỗi ngày không chơi đùa với chó thì ăn cùng ngủ, nếu có thêm mỹ nữ làm bạn nữa, đây quả thực là ở thiên đường. Mà điều này cũng khiến hắn thực buồn bực, bấm đốt ngón tay tính, đến nơi này cũng đã hơn mười tháng, cư nhiên một mỹ nữ cũng chưa được phao, thật sự là phá hư quá khứ huy hoàng hào hùng của hắn! Tục ngữ nói, no ấm thường khiến người ta đòi hỏi. Tần Đồng hiện đã được thấm thía vô cùng, buổi sáng cùng chó và tiểu đào làm bạn hắn nhiều lắm cũng chỉ thấy buồn buồn một chút, đến khi tối nhìn cái thân thể của “bạn giường”, hắn bắt đầu than ngắn thở dài ngày càng nghiêm trọng, mà đối với hai chữ thành thân đánh chết hắn cũng không muốn xếp vào phạm vi lo lắng, nhưng cứ như vậy thì “nhị đệ” của mình phải làm sao bây giờ? Tần Đồng còn chưa nghĩ ra giải pháp, năm mới cũng đã tới rồi. Bởi vì hắn hiện tại còn phải “giữ đạo hiếu”, cho nên trong nhà cũng không làm gì náo nhiệt lắm. Đêm ba mươi thượng linh đường kính hương, hắn quỳ xuống nghe Tiễn bá bắt đầu gạt lệ, đem những lời nói cũ rích lặp lại y chang một lần, sao đó bắt đầu khóc lóc kể lể nhân tình lạnh nhạt, biết được chuyện trong nhà thì nhưng bằng hữu của lão gia đều tránh xa, toàn bộ xem như không biết đến. Sau đó người hầu nha hoàn trong nhà cũng lén bỏ đi, người đi còn chưa tính, còn muốn trộm theo mọi thứ trong phủ mà đi. Cuối cùng là khóc thảm thương, quỳ trước linh vị nói mình thật là vô dụng, làm cho phủ này hoang vắng thành bộ dáng như bây giờ, thực xin lỗi trời đất, thực xin lỗi lão gia phu nhân Đại công tử. Tần Đồng ở bên cạnh quỳ đến hai chân muốn run lên, nhịn không được trong lòng lại mắng chửi tên đầu sỏ đã nghĩ ra chủ đích này, khiến cho mình qua năm mới cũng không được an ổn. Thật vất vả đợi cho Tiễn bá yên tĩnh, Tần Đồng hai chân máu đã không thể lưu thông miễn cưỡng đứng lên, tê dại đau đớn làm cho hắn chịu không được nhe răng, đi đường có chút lung lay. Sau đó là ăn cơm tất niên, không có ti vi truyền phát tin tết âm lịch cùng các bữa tiệc tối, không khí nhà ăn giữa lúc pháo hoa rộn ràng càng thêm trầm mặc. Nguyên nhân là giữa một bàn đồ ăn phong phú hương thơm hấp dẫn, Tần Đồng lại không có hứng thú ăn uống, máy móc chậm rãi đưa đồ ăn vào miệng nhưng lại chẳng cảm nhận được hương vị gì, cuối cùng là người thứ nhất buông đũa: “Ta ăn no.” Cứ như thế này hắn khẳng định sẽ bị rối loạn tiêu hóa a. Xong bữa cơm đoàn viên là đón giao thừa, mọi người như trước trầm mặc, ngồi quanh lò than giữa đại sảnh ngẫu nhiên nói chuyện với nhau vài câu, làm cho Tần Đồng cơ hồ muốn nhảy ra mà kêu to: con mẹ nó lão ba lão mẹ đại ca ta đều rất hảo, bản thân bất quá chỉ là bị xuyên qua. Thật vất vả mới đến giờ tý, lại thả pháo tượng trưng cho chào năm cũ đón năm mới, treo câu đối cùng tranh tết, Tần Đồng ánh mắt mở không ra nổi rất nhanh ngã vào phòng liền ngủ. Năm này, cái gì cũng không có, làm cho hắn cảm giác mệt mỏi vô cùng. Sau vài ngày dù không nặng nề như thời điểm giao thừa nhưng cũng kém náo nhiệt so với bên ngoài, không có bằng hữu thân thích đến chúc tết, bọn họ cũng không ra chúc tết người khác, vài người liền chơi đùa với hai chú chó mãi đến sơ năm. Sơ năm phải ăn bánh chẻo[1], Chu tẩu hôm nay sáng sớm đã bắt đầu trộn nhân bánh, kêu tiểu đào gọi mọi người xuống phòng bếp, tính mọi người cùng nhau làm bánh. Tiểu đào cao hứng ôm hai chú chó mang theo ba người còn lại đến phòng bếp: “Nương, nhân đã tốt rồi sao?” Lập tức quay đầu nói với bọn họ: “Đều đã chuẩn bị tốt, mau tới làm bánh chẻo, nương đã chuẩn bị thiệt là nhiều.” Bởi vì Tần Đồng được xem là nửa “tàn phế”, nhiệm vụ chính được giao là trông chừng mấy con chó nhỏ. Hai nam nhân còn lại theo lời Chu tẩu làm da cùng nhân bánh, điều này nói tiếp cũng thật không khó, chỉ là vấn đề kỹ thuật mà thôi. Người ngày thường cầm binh khí hai tay mà giờ đây cầm trượng làm bánh chẻo nhìn vào có vẻ thật ngốc, thật vất vả mới cho ra được một loại bánh chẻo vặn vẹo không thành hình khiến tiểu đào không thể nhịn được cười lăn lộn. Tiếng cười sảng khoái của tiểu đào cùng tiếng kêu của hai tiểu tử tràn đầy tinh lực rốt cuộc cũng làm cho không khí khôi phục lại bình thường, Tần Đồng ngồi xổm trên mặt đất nghĩ nghĩ, nắm một ít bột mì liền hướng mũi nhóm tiểu tử kia chà một chút, thuận tiện đem ít bột còn lại chấm lên cái mũi tiểu đào. Ba cái mũi trắng như tuyết cùng sáu đôi mắt to tròn đều trừng hắn, làm cho hắn nhịn không được cười to. Rất nhanh khi hắn ngẩng đầu lên chuyện xấu đã mở rộng phạm vi, phòng bếp nhất thời bụi bay mù mịt, cuối cùng Chu tẩu trừng mắt đem toàn bộ người cùng cẩu ra khỏi phòng bếp mới có thể chấm dứt hỗn loạn. Bánh chẻo nóng hầm hập mỹ vị phi thường, mọi người hứng thú đem một tô bánh chẻo chén hết sạch, không khí cũng theo bánh chẻo này mà trở nên tốt hơn rất nhiều, mà hai tiểu tử kia đã cùng Tần Đồng và tiểu đào học xong chiêu mới – lăn lộn. Buổi sáng mười lăm tháng giêng, Tần Đồng rốt cuộc cũng được vui mừng nhìn chữ “Điện” giữa linh đường trong đại sảnh bị hạ xuống, bốn bài vị cùng lư hương đều được chuyển sang từ đường của căn nhà nhỏ bên cạnh. Đập ba cái khá vang vào đầu, Tần Đồng cố gắng kiềm chế xúc động muốn nhảy cẫng lên hoan hô mà giúp tiểu đào mặc quần áo, bắt đầu chờ mong trời mau tối, hắn thật rất muốn nhìn thấy hội đèn ***g trước giờ chỉ được nghe mà chưa bao giờ có dịp tận mắt nhìn thấy. Là một người đã được giáo dục rất tốt về sự thanh lịch tao nhã, Tần Đồng đối với cổ trang cũng có chút hiểu biết cặn kẽ. Chiếc áo màu phấn lục với một viền trắng xung quanh, chiếc váy màu hồng cánh sen mềm mại kết hợp với tua bảy màu quấn quanh lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo dưới bàn tay của hắn càng trở nên xinh đẹp đáng yêu, búi tóc buộc nhẹ cùng với màu phấn lục tinh tế của quần áo làm cho nét tươi cười của tiểu đào thêm vài phần ngây thơ vốn có của một cô gái. Tiểu đào quanh quẩn quanh chiếc gương đồng soi tới soi lui mà luyến tiếc rời khỏi, đối với Tần Đồng càng thêm sùng bái, hơn nữa Tần Đồng còn tháo ra thanh nẹp để giúp nàng trang điểm, tiểu nha đầu liền chớp đôi mắt trong veo như nước lôi kéo tay áo Tần Đồng: “Đại ca ngươi đối với ta thật tốt.” khiến Tần Đồng cười ha hả không ngừng, nhưng cũng mang theo một tia chột dạ. Có trời mới biết hắn hôm nay là bởi vì các cô nương sẽ tụ tập trên phố để xem đăng hoa mới có thể hưng phấn không thôi, tâm tình tốt mà giúp tiểu đào chăm sóc bề ngoài. Đợi cho trời gần chìm vào bóng tối, trên chợ bắt đầu một ngọn lại một ngọn sáng lên cả hội hoa đăng, năm người Tần phủ cũng ra khỏi cửa. Tần Đồng sớm đã chuẩn bị sạch sẽ gọn gàng, tự nhận có thể tương đương với bốn chữ “ngọc thụ lâm phong”, cùng tiểu đào hai mắt cũng đang sáng rỡ chuẩn bị chuyên tâm mà thưởng thức mỹ nữ. Hoa đăng muôn màu muôn vẻ làm cho khu phố đêm càng trở nên rực rỡ huy hoàng, tuy nhiên Tần Đồng căn bản không có chú ý nhìn, chỉ thường thường hòa cùng tiểu đào phát ra những âm thanh tán hưởng, ánh mắt lại một đường nhìn chăm chăm vào dòng người đang tản bộ. Tết Nguyên Tiêu, đối với nhóm khuê nữ ngày thường không được phép xuất môn có thể xem là một cơ hội dạo chơi hiếm có, cũng là đêm mà các cô nương có thể lựa chọn cho mình người bạn đời vừa ý. Lúc này đây, các cô nương ngày trước rụt rè ăn mặc đã tốn không ít công sức trang điểm cho thật xinh đẹp, mỉm cười mang theo ánh mắt tràn đầy tình ý khiêu khích những anh chảng trẻ tuổi, chờ mong có thể gặp được tình yêu của chính mình. Bất quá tình yêu của các nàng cũng đành cự tuyệt Tần Đồng, nhận ra được điều này làm cho Tần Đồng phi thường buồn bực. Trên đời này chuyện thống khổ nhất là cái gì? Ngắm được nhưng sờ không được, chạm cũng không xong, chứ đừng nói gì đến chuyện được ăn. Cô nương xinh đẹp quả thật không ít, bởi vì bề ngoài xuất sắc của Tần Đồng và Lục Gia Diễm mà có không ít nàng ném qua ánh mắt đưa tình đầy ẩn ý, ý cười nơi khóe miệng như muốn câu luôn cả tâm hồn của Tần Đồng. Nhưng mà bên cạnh hắn là một tòa băng sơn đang tỏa ra hàn khí tràn ngập đều khiến cho các nàng phải nhượng bộ lui binh, ánh mắt thất vọng làm cho Tần Đồng chỉ muốn ôm vào trong ngực mà hảo hảo an ủi một phen. Trong lòng lại một lần nữa rủa xả Lục Gia Diễm không ra gì, Tần Đồng vừa mới chuẩn bị bước về phía một cô nương thì đã bị Chu tẩu lạnh lùng gội gáo nước lạnh: “Ngươi xem thấy cô nương nào hảo, ta liền nhờ người giúp ngươi làm mai.” Làm cho hắn sợ tới mức phải cấp tốc rụt chân về. Nghĩ đến mình một thân quý tộc độc thân tiêu sái, nhẹ nhàng năm nào còn chưa được hưởng thụ đủ, bắt hắn thú về một nữ nhân từ nay về sau cùng nhìn nhau cho đến khi lão, hắn làm sao mà có thể chịu được. Con ngươi Tần Đồng luân chuyển đến mức có thể nhìn thấy cả máu ở bên trong, mỹ nữ phong tình nơi này cùng thời hiện đại kia thật sự khác biệt như cực nam và cực bắc, đáng tiếc chính mình lại không có phúc mà tận hưởng. Mới ngày nào cảm tạ ông trời đã ban cho hắn cái ngày này nay lại bắt đầu tràn ngập oán hận với phong kiến lễ giáo, kế hoạch tán gái lâu dài của hắn từ nay thế là trở thành tro bụi. Không tán được mỹ nữ thì hội hoa đăng đối với Tần Đồng cũng không còn hứng thú, nhưng từng trận hương rượu bên kia đường kia lại thu hút được sự chú ý của hắn, nguyên lai là một sạp bán rượu đang bị người vây quanh thật đông đúc, thanh âm ồn ảo vang lên nhộn nhịp. Vì thế Tần Đồng cũng chen vào đám người nói: “Lão bản, cho ta hai vò rượu ngon nếm thử một chút.” Nói xong tung ra một thỏi bạc, mỹ nữ bính không được thì lấy rượu giải sầu đi. Lão bản tiếp nhận bạc cười tủm tỉm trả lời hảo, đưa qua hai vò rượu lớn cho hắn: “Khách quan, đây là “hoa mai tửu” nổi tiếng, chỉ là rượu gia truyền không hề có nơi thứ hai, nếu hảo sang năm nhớ đến ủng hộ.” Đem qua một vò ném cho Lục Gia Diễm, Tần Đồng mang theo vò rượu đến ngắm hội hoa đăng cùng xem qua pháo hoa một chút liền trở về nấu bánh trôi. Lúc nguyên tiêu, Tần Đồng không khách khí bắt đầu uống rượu, Tiễn bá cùng Lục Gia Diễm cũng theo uống mấy chén, còn lại hơn phân nửa đều vào bụng Tần Đồng. Tên rượu tuy rằng không được hay lắm, nhưng vào miệng lại tươi trong, không thiêu đốt yết hầu, Tần Đồng tâm tình buồn bực hết một chén lại tiếp một chén, cuối cùng khi Chu tẩu phát giác không ổn tịch thu lại rượu cùng đồ nhắm thì rượu bên trong đã chẳng còn lại bao nhiêu. Rượu ngấm vào tuy rằng không mạnh, nhưng mà nhiều như thế cũng khiến Tần Đồng có chút bước không vững, Lục Gia Diễm không tình không nguyện khiêng hắn trở về phòng. Đá văng cửa phòng đưa hắn ném tới trên giường, nhóm tiểu tử đang ngủ đang ổn đột nhiên bị động tỉnh làm thức giấc, mơ hồ ngửi ngửi vài cái liền phát hiện ra là người quen kêu ô ô vài tiếng, an tâm tiếp tục giấc ngủ. Lục Gia Diễm không có thắp đèn, đi rửa mặt trở về đã phát hiện Tần Đồng đã ôm lấy gối đầu mà ngủ, chỉ có thể trở mình xem thường mà giúp hắn cởi hài cùng quần áo nhét vào trong ổ chăn, oán giận một câu: “Thật sự là một cái kẻ phiền toái.” Đang ngủ giữa đêm khuya bỗng nhiên bị đánh thức bởi một luồng nhiệt khí phun ở trên mặt, phát hiện cái tên kia lại bám vào người mình, không chỉ như thế, hơi thở cơ hồ dán sát vào cần cổ mình, chỉ chốc lát nghe được hắn nói: “My sweet baby, give me a kiss…” Lập tức mang theo hơi rượu dán lên môi hắn, đầu lưỡi linh hoạt thậm chí khiêu mở khớp hàm của mình. ___________________________________________ [1] Sủi cảo.