Thương Hải Hồ Điệp
Chương 10
“Hai người quen biết?” Lời này đương nhiên là Thích Thiếu Thương hỏi Cố Tích Triều. Thiên hạ không thiếu những kẻ thích mặc đồ trắng, chỉ dựa vào một câu “mặc bạch y” của Cố Tích Triều chưa đủ khiến hắn tin nàng kia là Long Tập Phong.
“Không quen.” Lập tức phủ nhận, Cố Tích Triều nhưng vẫn không rời mắt khỏi Long Tập Phong. Gió nổi lên, thanh sam hoàng thường lớp lớp tung bay, như sóng biếc dập dờn, như ánh trăng bàng bạc, tóc đen tản mác, nhẹ phất bên cổ, ôn nhu tựa tình nhân. Cố Tích Triều hơi ngước cằm, ý cười nhàn nhạt, mang theo một chút khiêu khích, một chút ngạo nghễ. Nắng ấm dịu dàng vuốt ve đôi má, phủ một mảnh hồng quang lên sắc mặt nguyên bản tái nhợt của y. Mày rậm mà thanh tú, trong mắt là hồ thu se lạnh. Y chỉ đứng yên ở đó, lại tự có một loại ý thái phong lưu của vân tụ hà phi.
Long Tập Phong nhìn đến thần hồn đều bay theo tà áo xanh nọ, dường như thấy được cái bóng của ai đó, trong lòng không khỏi thầm khen một tiếng: “Quả là một nam tử tuấn mỹ phong tư thoát tục!”
Bên kia có một người hai hàng mày đã nhíu ra nếp nhăn sâu như đao khảm — Thích Thiếu Thương quái thanh quái khí truy hỏi: “Nếu không quen, ngươi làm sao khẳng định nàng ta là Long Tập Phong? Lẽ nào chỉ dựa vào một thân bạch y đó?”
Đảo mắt liếc sang Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều chậm rãi nói: “Bạch y cũng chia theo đẳng cấp, cũng như người phân thành tam lạm cửu lưu. Bạch y của Đại đương gia cũng là bạch y, nhưng may từ vải thô, thuộc hàng hạ phẩm. Lấy lụa do tơ tằm hoang dệt ra thì xếp vào trung phẩm, còn thượng phẩm là tơ Tô lụa Hàng tiến cống hoàng gia. Mà bạch y của Long cô nương lại dùng chất liệu tơ tuyết tằm phối với chỉ bạc chế thành. Đại đương gia biết tuyết tằm không? Đó là loài tằm chỉ có ở vùng Thiên Sơn, ăn dâu mây sinh trưởng, chỉ sống trong hai mươi bảy ngày, hơn một trăm con tằm cùng nhả tơ cũng chỉ được vài lạng. Y phục chế từ tơ tuyết tằm mềm mại mà bền bỉ, độ dai cao đến mức binh khí tầm thường cũng khó bề cắt rách, hiệu quả hơn cả áo giáp tơ vàng. Loại vật liệu này cho dù là đương kim thánh thượng cũng chưa hẳn đã gặp qua.”
Thừa biết Cố Tích Triều trí nhớ tốt học thức rộng, nhưng không ngờ một bộ bạch y thôi cũng đủ cho y giảng giải ra bài ra bản, Thích Thiếu Thương quả thật được mở mang tầm nhìn.
Long Tập Phong chỉ im lặng lắng nghe, tiếu ý treo bên khóe miệng, tràn đầy kiêu căng.
“Ngươi có để ý vỏ kiếm của Long cô nương không?” Cố Tích Triều bỗng nhiên lại hỏi. Từ lúc ở trà liêu Thích Thiếu Thương đã ghé mắt tới vỏ kiếm của nàng. Nói chính xác là vỏ kiếm hoa mỹ đó đã đoạt luôn mục quang của hắn, lúc này Cố Tích Triều nhắc đến, ánh mắt Thích Thiếu Thương liền một lần nữa rơi trên thanh kiếm bên hông Long Tập Phong.
Vỏ kiếm làm từ da kình ngư dài hai thước một tấc, khá rộng, bề mặt khảm một chuỗi mười hai viên đá quý đỏ lục lam vàng đủ màu nhưng độ lớn đồng đều, dưới ánh dương quang càng rực rỡ chói lóa, vô cùng bắt mắt. Mà nổi bật nhất phải nói tới viên đá ngay chính giữa, sáng bóng nhẵn nhụi, xanh biếc lóng lánh. Thích Thiếu Thương ước đoán chỗ bảo thạch này hết thảy giá trị liên thành, nhưng nhìn không ra còn có gì đặc biệt.
Cố Tích Triều tựa hồ cũng không có ý định nghe hắn kết luận, chỉ tự do hỏi tiếp: “Đại đương gia biết viên màu lục ở giữa đó tên gì không?”
——— Lại nữa rồi! Cho dù muốn thể hiện ngươi tinh thông kim cổ cũng không cần lấy ta làm đá kê chân chứ? Thích Thiếu Thương trong lòng bất mãn càu nhàu một câu, ngoài miệng vẫn rất lễ độ đáp: “.... Chắc là lục tùng thạch?”
Biết rõ Thích Thiếu Thương không có hứng thú với kỳ trân dị bảo, Cố Tích Triều còn ưu ái hỏi hắn, chính vì muốn “chiêm ngưỡng” bộ dạng lúng túng của Thích đại đương gia.
Cười thầm trong bụng, Cố Tích Triều nói: “Không phải. Đó là thụ ngọc, có tên Thanh Phách, chính là tuyệt thế trân bảo sau khi Thượng Cổ Du Hòe chết rồi mang thai ngàn năm mới tạo thành.”
Một câu vừa nói ra miệng, cả Long Tập Phong lẫn Thích Thiếu Thương đều chấn kinh. Thích Thiếu Thương tuy không mấy quan tâm các loại trân bảo, nhưng cũng nghe qua cái tên Thanh Phách. Tương truyền vật này hội tụ tinh hoa của thiên địa nhật nguyệt, ai có được sẽ trường sinh bất lão, đi đêm mang theo sẽ khiến ma quỷ tránh xa, người tập võ dùng nó luyện công, có thể giúp nội lực tiến triển thần tốc. Thích Thiếu Thương vẫn luôn đinh ninh đây chỉ là lời đồn nhảm, không ngờ vật này lại có thật trên đời.
Long Tập Phong cũng chấn kinh, chấn kinh trước nhãn lực của Cố Tích Triều. Thanh Phách tuy danh dương thiên hạ nhưng do ngoại hình tầm thường nên ít người có thể nhận biết, nàng từng đem tới tiệm đồ cổ ‘Bác Cổ Trai’ nổi tiếng nhất kinh sư nhờ lão bản Thạch Đồng Thú giám định, ông ta cũng chỉ nói là thanh bảo thạch hiếm thấy, còn chân chính nhận biết được nó, ngoại trừ Huyền Thạch đại sư của Hộ Quốc Tự và người kia, Cố Tích Triều là kỳ nhân thứ ba. Liếc sơ qua liền nhận ra, ngoại trừ có con mắt tinh đời, còn phải có trí có dũng, dũng ở dám tin tưởng chính mình, trí ở kiến thức học vấn. Một viên Thanh Phách khiến Long Tập Phong không khỏi thay một cái nhìn khác về Cố Tích Triều.
“Vậy nó chứng minh cho điều gì?” Thích Thiếu Thương hiển nhiên vẫn chưa lý giải được.
Cố Tích Triều quả thật có hơi bùi ngùi trước phản ứng của Thích Thiếu Thương, đành phải bất đắc dĩ giải thích: “Ngoại trừ ‘bán bích giang sơn’ Kim Lăng Long gia, còn ai có bản lĩnh thu gom những trân phẩm mà ngay cả hoàng đế lão tử cũng chưa thấy qua? Ngoại trừ tiểu thư của Kim Lăng Long gia, còn ai dám đeo đống bảo bối này rêu rao khắp nơi mà chẳng buồn để ý? Huống hồ ngươi còn tận mắt thấy tiễn pháp độc môn của Long cô nương, lẽ nào những điểm này vẫn chưa đủ chứng minh thân thế của nàng?”
Giản giản đơn đơn vài câu, vừa tán thán Long gia phú khả địch quốc, lại trào phúng thói huênh hoang của tiểu thư nhà giàu, cuối cùng còn không quên móc nhiếc sự thật Thích Thiếu Thương vừa gặp mặt đã bại trong tay một tiểu nha đầu.
“Nếu như vậy còn không thể chứng minh chúng ta là bạn không phải địch, thế thì cái này có được không?” Long Tập Phong tiếp lời, từ bên hông lấy ra một tấm thiết bài đưa tới trước mắt Thích Thiếu Thương.
Đúc từ sắt, không chạm hoa, không trang trí, chỉ cột một sợi dây nhung đen vàng đan xen trên đầu, mà bề mặt thiết bài cũng chỉ thô sơ khắc hai chữ ‘Kim Lan’, nét chữ mộc mạc ngay thẳng, ắt không phải xuất từ tay danh gia. Tấm thiết bài bình thường này ở giữa hai ngón tay như bạch ngọc của Long Tập Phong càng có vẻ cũ kỹ rẻ mạt, nhưng chính tấm thiết bài có rớt ven đường cũng không ai nhặt này, lại khiến Thích Thiếu Thương thoáng động dung. Cố Tích Triều đứng kế bên hắn thậm chí nhìn thấy mí mắt hắn giật mạnh hai cái.
‘Lập minh thệ kim lan, giải nguy nan thiên hạ’. Tấm thiết bài này là tín vật liên lạc đặc biệt giữa Kim Phong Tế Vũ Lâu và Thần Hầu phủ. Hai chữ ‘Kim Lan’ trên đó do chính tay Thiết Thủ dùng chỉ lực khắc lên, đây là thủ nghệ độc nhất vô nhị mà thợ lành nghề khắp thiên hạ đều không thể mô phỏng ra.
Hoàn toàn ngoài dự liệu! Bạch y thiếu niên tuấn mỹ vô song khí khái bất phàm này đột nhiên biến thành nữ tử đã đủ một cú bất ngờ với Thích Thiếu Thương! Càng không nghĩ tới nàng vừa xoay người lại biến tiếp thành minh hữu mà thiết thủ nói! Thích Thiếu Thương một trận kinh nghi bất định.
“Long cô nương nếu đã là trợ thủ mà Thiết bộ đầu phái tới, tại sao phải giấu đầu giấu đuôi, lén lút ám toán Thích mỗ?” Mặc kệ nàng ta là ai, hại hắn bị thao túng tâm trí thiếu chút nữa đả thương Cố Tích Triều, chuyện này Thích Thiếu Thương không thể không chất vấn.
Nhướn mày nhìn Thích Thiếu Thương, Long Tập Phong cười giảo hoạt như hồ ly: “Ta chẳng qua chỉ là nhất thời hiếu kỳ, muốn thử xem ‘Cửu Hiện Thần Long’ đến tột cùng có bản lĩnh gì đặc biệt hơn người mà thôi, kết quả.....”
Kế quả nàng còn chưa nói xong, đã thấy Cố Tích Triều sắc mặt thảm biến, kêu một tiếng đau đớn, ngã quỵ về phía trước.
“..... Ối!” Tiếng kinh hô của nàng vừa vang lên, Thích Thiếu Thương đã nhanh hơn một bước tiếp được thân thể đang ngã xuống của người nọ.
Mới vừa rồi còn đi đứng bình thường, lúc này đã mồ hôi lạnh đầm đìa, đôi môi cũng tái lộ màu tím quỷ dị, Cố Tích Triều nắm lấy cổ áo của Thích Thiếu Thương muốn mở miệng nói gì đó, thân thể lại vì cơn đau thình lình ập tới mà kịch liệt run rẩy.
“Cố Tích Triều!” Ôm chặt thân thể người nọ, Thích Thiếu Thương vội thăm dò mạch tượng của y. Như có như không, khi chìm khi nổi, hỗn loạn cực kỳ, khiến Thích Thiếu Thương cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh.
———— Độc tính tái phát?! Còn tưởng rằng mình hao hết phân nửa công lực đã trừ sạch dư độc cho người này, còn tưởng rằng mình đã bảo vệ được tính mạng của người này, nào ngờ mình, đã đánh giá thấp kịch độc Đường Môn!
Ngón tay điểm các huyệt Thiên Đột, Thần Cơ, Cự Khuyết, Thần Tàng, Thích Thiếu Thương định vận nội lực tiếp tục khử độc cho Cố Tích Triều, bên tai lại vang lên thanh âm của Long Tập Phong: “Ngươi muốn hại chết hắn sao? Phụ Cốt độc của Đường Môn không thể dùng ngoại lực trừ khử, nội lực của ngươi chỉ tạm thời áp chế độc tính, đợi độc tính tái phát lần thứ hai, hắn sẽ thống khổ hơn cả bây giờ. Huống hồ, với nội tức của hắn hiện tại, căn bản không chịu nổi nội lực ngươi xung kích.” Long Tập Phong tuôn liền một tràng kiềm hãm động tác của Thích Thiếu Thương.
Không phải không hiểu những gì Long Tập Phong nói, Thích Thiếu Thương chỉ là không dám tin Cố Tích Triều sẽ bỏ mạng tại đây.
Hắn là đại hiệp, không phải y sư, càng không phải thần tiên, hắn có thể dùng kinh nghiệm giang hồ của mình trị thương cho người, nhưng chung quy không thể cải tử hồi sinh.
“Đây là Giải độc đan của Ôn gia, nếu Thích đại hiệp tin ta, cứ cho Cố Tích Triều ăn nó.” Một bàn tay ngọc nõn nà giơ một viên thuốc màu nâu tới trước mắt Thích Thiếu Thương.
Trong khi Thích Thiếu Thương còn đang do dự, Cố Tích Triều đã nhanh tay tiếp nhận, bỏ vào miệng.
“Ta vốn là một kẻ đáng chết, còn có gì phải đắn đo?” Đau đớn do kịch độc gặm nhấm khiến mi tâm y tử sắc quá nặng, cũng khiến ánh mắt y càng thêm ảm đạm, mồ hôi đã thấm ướt tóc mai, y ngước nhìn người ôm mình, khóe môi nhưng vẫn giữ một tia tiếu ý tự giễu làm nhói lòng Thích Thiếu Thương.
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
270 chương
116 chương
12 chương