Dật Ninh
Chương 1
Hoa đăng mới lên, trong thành thị bầu trời hiện lên sắc hồng.
Vẫn là giữa mùa hè, từ trong xe đi ra, hơi nóng mãnh liệt như thuỷ triều đánh tới làm cho người trong phút chốc có cảm giác oi bức đến không thở nổi, chỉ đi vài bước cũng có thể toát ra một tầng mồ hôi.
“Mẹ nó! Như thế nào lại nóng như vậy!” Chu Diên thô lỗ mắng to một câu.
Lúc này trên lối đi bộ người đi đường vẫn bận rộn như lúc thường, bước chân vội vàng, gương mặt mệt mỏi; những chiếc xe trên đường lao vun vút giống như tiết tấu vội vàng của cuộc sống, một thế giới đầy lợi ích, tiền tài dục vọng xu nịnh, bợ đỡ.
Ánh đèn không ngừng thay đổi đủ loại màu sắc đến loá cả mắt, nghe được tiếng thằng nhỏ hát tình ca vọng ra y như bị tâm thần, Chu Diên thầm nghĩ muốn mắng một câu “Con mẹ nó! Đói khát đến nỗi nào mà mới hát được rối loạn thế này!”
Mặc dù muốn mắng, nhưng nhìn chung quanh liếc mắt một cái, hắn cũng không có mắng đi ra, chính là cảm thấy được càng nóng càng oi bức .
Hắn vốn định đem xe đến bãi đỗ xe ngầm, sau đó trực tiếp đến khu giải trí, nhưng hôm nay hắn lại đem xe đỗ bên đường cái đối diện khu giải trí, đại tỷ hắn bắt hắn mua giúp một quyển sách, nói là đối diện khu giải trí có một nhà sách hai tầng, không biết đại tỷ hắn làm sao lại biết nhà sách này, dù sao vài năm nay, hắn cũng thỉnh thoảng đến đây cũng không có chú ý qua bên nhà sách, mặt khác hắn lại rất quen thuộc với các quán bar gần đó.
Lại mắng một tiếng, Chu Diên mới đi vào nhà sách.
Bên trong nhà sách cùng với bên ngoài giống như hai thế giới khác nhau, sạch sẽ im lặng và rất mát mẻ.
Chu Diên đứng ở bên cạnh điều hoà đứng vài phút mới chợt nhớ đến hắn vào đây là để mua sách. Đại tỷ cũng thật là, tuỳ tiện tìm một người đến mua giúp là được đâu cần phải bắt hắn đến.
Nhìn giá sách trên cao, hắn thấy quyển sách được in bằng chữ đúc chì tạo cho người ta cảm giác sang trọng, Chu Diên tự nhận thấy bản thân là lưu manh nhìn đến… những quyển sách này đúng là vật để thưởng thức, hiện tại dù không có chán ghét như trước kia nhưng hắn vẫn là cảm thấy không thoải mái.
Đi đến trước bàn phục vụ sinh, hắn hỏi xem quyển sách hắn cần đang ở nơi nào, vị nữ thủ thư tra xét một chút liền nói ở lầu 2 dẫy E tầng sách thứ 3, bởi vì nơi này thiếu nhân viên nên hắn đành phải chính mình đi lên lầu hai để lấy.
Chu Diên trả lời sao cũng được rồi lên lầu.
……….
Trên giá sách mọi thứ được sắp xếp rất chuyên nghiệp, Dật Ninh quay người với tay đem quyển sách “tồn tại hay không tồn tại” mà cậu đã đọc xong, kiễng chân đem sách cất lên tầng cao nhất.
Nhà sách này gần nơi cậu trọ nhất trong toàn bộ nhà sách của thành phố, hơn nữa không khí cũng rất tốt, lầu hai yên tĩnh, sạch sẽ và ít người, gần như mỗi ngày cứ ăn xong cơm chiều cậu đều mất khoảng hơn hai mươi phút để đi đến nhà sách này, sau đó ở đây đọc sách khoảng hơn hai tiếng tầm đến gần mười giờ khi nhà sách chuẩn bị đóng cửa cậu mới rời đi. Cậu bình thường vẫn ở lầu hai đọc sách tuy đọc nhiều nhưng ít khi mua, chủ yếu là ở đây sách được làm giá đến mấy phần, ở trên mạng mua dù sao cũng rẻ hơn, cũng không ít lần cậu nghĩ muốn có vài quyển sách nhưng trước tiên cậu xem qua ở đây trước rồi sau đó lại đặt mua trên mạng. Có đôi khi, cậu cảm thấy có chút xấu hổ ngại ngùng thì mới bỏ tiền ra mua một quyển.
Dù sao cuộc sống trong thành phố, sinh hoạt phí cũng không rẻ, cậu luôn phải tiết kiệm cho dù đối với thứ mình thích nhất là sách cậu cũng luôn đắn đo suy nghĩ mãi quyết định xem mua hay không mua.
Dật Ninh hhông có thói quen cùng người khác giao lưu, cũng không quen bị người khác nhìn chằm chằm, cậu luôn thích đội mũ lưỡi trai cúi sát mặt, cho nên cho dù nhân viên ở đây bởi vì cậu hay xem chùa sách mà đối với cậu không thoải mái lắm cậu cũng không hay biết, chỉ cảm thấy lúc đọc sách tinh thần thoải mái hơn.
Cậu cũng cao trên 1m75 nhưng bất đắc dĩ ngăn sách ở đây thực sự rất cao, nhất là ngăn trên cùng, cô nhân viên phải dùng đến thang mới có thể lấy được sách, mỗi lần cậu muốn xem sách ở tầng trên cùng cậu muốn lấy hay muốn đặt lại rất vất vả.
Hôm nay lại có sách mới về, ngăn trên lèn đầy sách, Dật Ninh kiễng mũi chân đến mức thấy đau cả tay, cũng rất mỏi thế nhưng vẫn chưa cất được sách vào
Hơn nữa, cậu thật sự không muốn đi tìm nhân viên để mượn cây thang,vì dù cậu ở trong này xem sách gần hai tháng nhưng cậu chưa một lần nói chuyện cùng nhân viên ở đây.
Người khác nếu không cất được tự nhiên sẽ tuỳ tiện để vào chỗ khác nhưng Dật Ninh có cái tật xấu chính là đồ vật nào cũng phải cất về đúng chỗ, bằng không sẽ như căn bệnh cố hữu, khiến cậu lo lắng đứng ngồi không yên.
Dật Ninh đang thấy khó khăn, một con bàn tay to đã đem quyển sách trong tay cậu cầm lấy sau đó, thực nhẹ nhàng liền cất lên tầng cao nhất.
Dật Ninh có chút kinh ngạc, giương mắt nhìn người đang giúp cậu, bởi vì bị vành mũ che khuất và người này cũng rất cao cho nên cậu chỉ thấy được cái cằm cương nghị cùng hầu kết đang khẽ chuyển động, người này mặc áo sơ mi trắng, thuộc loại chất liệu tốt, khuyu áo mang theo màu ngân sắc sáng bóng của vỏ sò, hai nút trên được cởi ra, lộ ra cái cổ khiêu gợi cùng một chút xương quai xanh. ….
Trên người hắn còn truyền đến hương vị nước hoa tự nhiên, mới đầu mang theo mùi quất thơm ngát sau đó biến thành hương vị trầm trầm của cây mộc hương.
Chu Diên căn bản không để ý việc ‘nhấc tay chi lao’, chỉ hy vọng người này nhanh tránh ra một chút để hắn còn tìm đến tầng sách thứ ba.
“Mời cậu tránh một chút được không, tôi đang tìm quyển sách!” Bởi vì hoàn cảnh hiện tại nên Chu Diên dùng khẩu khí thực văn minh lễ phép ,ôn hòa khách khí để nói chuyện.
Dật Ninh phát giác chính mình mới vừa rồi cư nhiên nhìn hắn đến mê mẩn , nghe hắn nói một câu lại khiến lòng khuẩn trương, căng thẳng, cuống quít lui ra phía sau, giải thích nói, “Thực xin lỗi!”
Nhà sách rất tiết kiệm không gian, đường đi chỉ rộng khoảng một thước, ở giữa là để đặt bàn trưng bày sách, Dật Ninh không có chú ý lui ra phía sau khoảng 50cm, chỉ thấy sắp sửa ngã đến trên bàn sách may mắn Chu Diên coi như phản ứng thực nhanh chóng liền kéo cậu lại.
Dật Ninh sợ đến giật thót người sau khi đứng vững còn chưa kịp điều chỉnh hô hấp, cuống quýt hướng tới người cứu cậu nói lời cảm tạ “Cám ơn anh !”
Một câu”Thực xin lỗi” của Dật Ninh, Chu Diên chỉ cảm thấy thanh âm của người này thật ôn nhu, tao nhã êm tai, không rõ giọng nam hay giọng nữ, âm lượng rất nhỏ, mang theo từ tính, nhưng lại có chút trong trẻo, mang hơi hướng giọng nữ ôn hoà cùng tinh tế, nói một câu nói giống như là đọc thơ ca. Hắn tưởng là một mỹ nữ, thế nên tò mò quay đầu lại nhìn cậu, lúc này lại đúng lúc Dật Ninh ngã sấp xuống liền giữ lại.
Dật Ninh tuy không ngã nhưng mũ của cậu bị bung ra, tuy trên lầu hai ít người nhưng tiếng la hoảng hốt của cậu lại khiến tất cả mọi người đều nhìn qua đây, nhìn thấy mũ của cậu rơi trên bàn trưng bày sách, gương mặt trắng nõn lộ ra khiến cho tất cả mọi người đều nhìn dõi theo cậu.
Chu Diên cũng không nghĩ tới có người lại xinh đẹp như vậy, không giống người thật mà thực sự giống như một mỹ thiếu niên trong tranh, tóc có chút dài nhưng đen và mềm mại, khuôn mặt trái xoan, một đôi mắt to đen trong suốt, nhãn cầu bên trong thật lớn, thần sắc lúc nhìn người khác giống như mang theo chút ướt át thỉnh cầu, làn da thực trắng trẻo, tuy chỉ nhìn trong chốc lát và hắn không có nhìn kỹ từng chi tiết nhưng chỉ liếc mắt một cái cũng có thể xác định khuôn mặt xinh đẹp này thực sự làm cho người ta say lòng.
Chu Diên nhã nhặn lễ phép đáp lại một câu “Không cần cảm tạ” , không nghĩ tới người này sau khi cảm ơn hắn liền vội vàng đội lại mũ, nhanh chóng chạy xuống lầu giống như sợ mọi người sau khi thấy mặt cậu ta liền ăn cậu ta vậy.
Chu Diên sau nhiều năm trà trộn giữa các khóm hoa, gặp qua không ít mỹ nữ mỹ nam kể cả gay, vì vậy chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra người này tuy bộ dạng tinh xảo xinh đẹp nhưng không phải nữ nhân mà là nam nhân, sau đó trong đầu hắn nổi lên một từ- ẻo lả!
Khi người khác còn đang cảm thấy thất vọng vì mỹ nữ xinh đẹp đi mất, thì Chu Diên đã thực bình tĩnh tìm được sách mình cần, sau đó hướng lầu đi xuống.
Hắn đối với nam nhân ẻo lả đó một chút hứng thú cũng không có, dù có xinh đẹp hơn nữa thì hắn cũng không thích.
Chu Diên đặc biệt coi trọng kết quả cùng lợi ích, những gì có lợi cho hắn, hắn mới để tâm vì vậy ngay từ đầu đã bài trừ nam nhân xinh đẹp nhưng nói chuyện ẻo lả này cho nên về sau cũng không có suy nghĩ gì.
Dật Ninh hoang mang rối loạn vội vội chạy xuống lầu, đem vành nón kéo xuống càng thấp ra khỏi nhà sách. Không khí ngoài nhà sách oi bức kinh người, người đi đường không ít, chờ đến khi hoà lẫn trong dòng người, cậu mới nhẹ nhàng thở ra.
Vậy là còn chưa tới chín giờ cậu đã quay về nhà rồi. Vốn kế hoạch hôm nay là còn muốn xem một quyển sách nữa, nhưng cũng không còn cách nào . Đi ở trên đường, không khí phồn hoa nhộn nhịp xung quanh đối với cậu dường như không ảnh hưởng gì, đem vành nón kéo thấp một chút ngăn trở tầm mắt của chính mình nhìn về phía người khác cũng như để người ta không nhìn được mình, không cần lo lắng ánh mắt mọi người, không cần tự ti, không cần chán ghét.
Tuy rằng cố gắng tự thôi miên chính mình hãy quên đi, nhưng cậu vẫn không thể quên được thương tổn lần trước, cậu không muốn ra ngoài vào ban ngày, không muốn bất luận kẻ nào thấy mình, cũng không muốn tiếp xúc người khác.
Giống như mỗi người nhìn đến cậu đều có thể thông qua thân thể cậu nhìn đến nỗi vũ nhục của cậu ngày ấy, nhìn thấy sự dơ bẩn, sau đó phỉ nhổ cười nhạo.
Dật Ninh nguyện ý đem chính mình nhốt lại, nhốt mình trong một thế giới riêng không cần ai khác chỉ có chính mình.
Như vậy, vĩnh viễn về sau không ai biết đến chuyện năm đó của cậu nữa, cũng không có người biết chuyện về sau này của cậu.
Truyện khác cùng thể loại
232 chương
48 chương
126 chương
5 chương
37 chương
18 chương