Thượng Cổ
Chương 54 : Biến Mất
Rừng đào trải dài mười dặm, hoa nở ngợp trời, dòng suối trong xanh từ bìa rừng róc rách chảy tới, và cả….
âm thanh gió thoảng qua những trang sách trên tay người kia nữa, khoảng trời đất này như bị tách biệt khỏi vạn vật bên ngoài.
“Chíp chíp” mấy tiếng, Bích Ba rón rén kéo áo Hậu Trì.
Nàng sực tỉnh, vỗ về nhẹ an ủi nó rồi bước lại gần người đang nhắm mắt minh tưởng cách đó không xa.
Dù là Thanh Mục hay Bạch Quyết, nàng cũng phải làm rõ ngọn nguồn mới được.
Cùng lúc ấy, trong hậu điện phía trên cự thạch, Cảnh Chiêu thẫn thờ nhìn Tố Nga đang cúi đầu, nàng vô thức nắm chặt bàn tay cầm cây trâm cài tóc, lẩm bẩm: “Tố Nga, ngươi nói gì cơ?”
Tố Nga vẫn cúi đầu, giọng đầy thấp thỏm: “Công chúa, vị tiên quân đó hết sức vô lễ, nô tì đoán, e rằng Hậu Trì …Hậu Trì tiên quân đã trở về.” Tố Nga rón rén ngẩng đầu lên, thấy công chúa nhà mình lộ vẻ mặt khó coi nên lại vội vàng cúi xuống.
Khí chất cử chỉ lời nói của người ấy giống hệt như Hậu Trì thượng thần trong lời đồn, tuy không dám tin rằng Hậu Trì sẽ đột ngột quay về, nhưng đối với công chúa thì đây là chuyện vô cùng lớn.
Thấy Cảnh Chiêu vẫn còn hoảng hốt, Tố Nga nhẹ giọng nhắc nhở: “Công chúa, Hậu Trì tiên quân đã đi về phía rừng đào.”
Hai chữ “rừng đào” như sét đánh bên tai khiến Cảnh Chiêu choàng tỉnh, nàng đứng dậy, cảm thấy mình phản ứng hơi thái quá, bèn quay xua tay với Tố Nga: “Tố Nga, chuyện này không được truyền ra ngoài, cũng đừng nói cho mẫu hậu.” Dứt lời nàng vội vã chạy ra khỏi điện.
Nhìn Cảnh Chiêu biến mất bên ngoài, Tố Nga cắn môi lấy trong tay áo ra một con hạc giấy thì thầm mấy tiếng, nhả ra một luồng tiên khí lên trên, hạc giấy lảo đảo bay về phía Thiên Cung.
Giữa rừng đào, Hậu Trì bước từng bước chân cực khẽ.
Đến khi còn cách bóng người áo trắng vài bước, nàng thậm chí nín thở không dám hó hé gì.
Dường như đã phát hiện ra sự khác lạ, người nọ chau mày nhưng mắt vẫn không hề mở: “Để đồ lại, lui xuống đi.”
Đợi mãi không thấy động tĩnh gì, tiếng bước chân vẫn chẳng hề dừng lại, cuối cùng hắn cũng thấy điều bất ổn, hai mắt mở ra, hàng mi khẽ rung do ngược chiều ánh sáng, đôi mắt đen thẫm in dấu cảnh tượng đằng xa.
Nữ tử khoác trường bào đỏ thẫm đứng lặng nhìn hắn, thần sắc trầm tư lạnh nhạt nhưng vẫn lộ sự ôn nhu.
Bạch Quyết nhìn nàng, vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, ánh mắt xoẹt qua chút lưu quang, ấn ký vàng kim trên trán hắn bỗng thêm phần thâm trầm, nhưng chỉ thoáng chốc đã lại quay trở về như cũ.
Hậu Trì ngẩn người, dù nàng vẫn luôn tự nhủ Thanh Mục không thể nào biến mất, nhưng giây phút trông thấy Bạch Quyết mở mắt ra, nàng lại vô cùng bồi hồi.
Thanh Mục chưa bao giờ nhìn nàng như vậy – xa cách và lãnh đạm, không hề có một chút ấm áp nào.
Người trước mặt trong từng cử chỉ đều mang vẻ ung dung ưu nhã vượt xa người thường, nhưng … đó không phải là Thanh Mục.
Người ngồi đó dường như không định lên tiếng trước, Hậu Trì bước tới, chậm rãi mở lời: “Chàng là ai…?”
Bạch Quyết buông cuốn sách trên tay, vung nhẹ biến ra hai chén trà trên bàn đá, nhàn nhạt nói: “Hậu Trì, đã lâu không gặp, hàn xá thô sơ, mời dùng tạm.”
Thần sắc Hậu Trì trở nên ảm đạm, nhìn tiên khí toả ra trên chén trà, nàng ngồi xuống, ánh mắt không rõ ý vị: “Ta cứ tưởng chân thần sẽ nói không quen ta.”
“Tuy năm xưa ta ngủ say trong cơ thể Thanh Mục, nhưng có những chuyện ta vẫn biết rõ.
Nói không quen thì hơi quá.” Bạch Quyết hờ hững xua tay, giọng hắn không hề mảy may gợn sóng, như thể đối với hắn mà nói Hậu Trì chỉ là người không hề có chút liên quan nào.
Hậu Trì đã sớm biết… nếu hắn chấp nhận hôn sự này là để báo đáp ân tình Cảnh Chiêu, thì không có lý nào hắn lại không nhận ra nàng.
Nhưng … nàng thà rằng hắn giả vờ không quen biết, để nàng tự dối lòng rằng người trước mặt vẫn là Thanh Mục, rằng hắn chẳng qua có nỗi khổ riêng mà thôi.
Nhưng nay hắn lại thản nhiên đối mặt, không hề lấn cấn chút nào, ánh mắt hắn nhìn nàng ngoại trừ lãnh đạm ra thì chẳng có một chút xíu cảm xúc nào khác.
“Bạch Quyết chân thần, Thanh Mục đang ở đâu?” Hậu Trì không muốn nhiều lời, nàng lạnh giọng hỏi.
Dù Thanh Mục chỉ là thế thân trước khi hắn thức tỉnh, nhưng dựa vào đâu mà hắn dám đoạt đi sự tồn tại của chàng.
Đối với nàng, Bạch Quyết không bằng một sợi tóc của Thanh Mục.
“Ta đã thức tỉnh, sứ mệnh của hắn cũng hoàn thành, đương nhiên phải tiêu tan thôi.” Bạch Quyết nâng chén trà khẽ nhấp môi, hơi nước bốc lên che mờ thần sắc trên gương mặt.
“Ý ngài là gì?” Hậu Trì chấn động, hai mắt mở lớn, bàn tay cầm chén trà nắm chặt, sát khí lặng lẽ toả khắp thân.
“Một thân xác chỉ có thể chứa một hồn phách.
Ta thức tỉnh, hắn tan biến, đạo lý hiển nhiên.” Giọng nói lãnh đạm dường như chẳng có chút cảm xúc, Bạch Quyết hoàn toàn phớt lờ sự phẫn nộ của Hậu Trì, hắn nhếch mép nở nụ cười bí hiểm: “Hậu Trì, thân xác này vốn do ta luyện hoá ra, năm xưa ta ngủ say trong lòng Bắc Hải, thân xác này đã tự sinh ra ý thức, nhờ đó mà có cái tên Thanh Mục.
Nay ta chẳng qua chỉ thu hồi lại thứ thuộc về mình, có gì không đúng sao?”
Vẻ mặt Hậu Trì ảm đạm nhưng vẫn cố chấp nhìn hắn: “Dù linh hồn tan biến nhưng cũng phải có đường ra đi, nếu Thanh Mục không có thân xác, linh hồn chàng cũng sẽ không dễ dàng tan biến khỏi Tam Giới.
Ngài nhất định biết chàng đang ở đâu.”
Bạch Quyết không trả lời, chỉ ngước nhìn nàng hồi lâu, chợt nói: “Hậu Trì, nghe nói năm xưa cô có ước hẹn trăm năm với Thanh Mục…”
Hậu Trì khựng lại, gật đầu.
“Nhưng cô lại vì đánh thức Bách Huyền mà cả gan đụng tới chí bảo tam giới, vì thế mới phải tự tước bỏ thần vị dưới Kình Thiên Trụ, lưu đày trăm năm…” Bạch Quyết ngừng lại, lãnh đạm nhìn Hậu Trì.
“Bạch Quyết chân thần, ngài rốt cuộc định nói gì?”
Bạch Quyết cúi đầu, khoé miệng nhếch cao, giọng nói lạnh lẽo đầy châm chọc: “Năm xưa, là cô đã đưa ra lựa chọn, hà tất trăm năm sau còn quay lại diễn trò giả tạo làm gì.
Thanh Mục và Bách Huyền, chẳng phải cô đã chọn từ trăm năm trước hay sao?”
Giọng hắn trầm thấp như vọng đến từ cõi địa ngục Cửu U, Hậu Trì chết lặng, rõ ràng người trước mắt là Thanh Mục, nhưng nay lại đang lạnh lẽo nhìn nàng, rồi thốt ra những lời tàn nhẫn đến mức độ này.
Huyết dịch toàn thân nàng như ngưng đọng, hơi lạnh thấm vào tận sâu trong xương tuỷ.
Trăm năm lưu đày dù cô tịch nhưng nàng chưa bao giờ cảm thấy quá khó khăn, chỉ bởi nàng tin tưởng Thanh Mục sẽ đợi nàng trở lại.
“Năm xưa là lỗi của ta, nhưng ta không thể trơ mắt nhìn…” Hậu Trì nắm chặt tay, cụp mắt khẽ thốt lên.
“Sai thì chính là sai, Hậu Trì, Thanh Mục đã tan biến rồi, nếu cô muốn tìm lại hắn cũng không phải là không có cách.”
Giọng Bạch Quyết lãnh đạm vang lên, Hậu Trì mừng rỡ, vội vàng nói: “Cách gì?”
“Cô đã bỏ ra trăm năm để cứu Bách Huyền, sao bây giờ lại không nhớ nữa!”
“Ý ngài là…” Hậu Trì mở to mắt, thần sắc đầy ngạc nhiên, Bạch Quyết định nói tới…
“Chỉ cần ta chết đi, rồi đem thân xác ta luyện hoá trăm năm trong Trấn Hồn Tháp, biết đâu … hắn sẽ được cứu.”
Hậu Trì sững sờ nhìn hắn không thốt được câu nào? Đây là cách gì vậy chứ?
“Đương nhiên, trong Tam Giới vẫn chưa có ai giết được ta, vì thế cách này cũng bất khả thi thôi.” Bạch Quyết cúi đầu, nhún vai cười bí hiểm.
Lưu quang xẹt qua đáy mắt hắn, không ngờ lại pha lẫn vài phần bỡn cợt.
Biết mình bị gạt, ánh mắt Hậu Trì trở nên giận dữ, nhưng chẳng hiểu sao nàng lại thấy dáng vẻ vừa rồi của Bạch Quyết lại hao hao giống Thanh Mục đến mấy phần, điều này khiến nàng rất ngạc nhiên.
Bạch Quyết cũng nhận thấy điều bất ổn, hắn nheo mắt lặng im nâng chén, giữa hai lông mày hiện lên một tia nghiêm nghị
Bầu không khí bạt kiếm giương cung biến mất, khó khăn lắm mới yên tĩnh lại.
Bích Ba trên vai Hậu Trì kêu lên mấy tiếng, trông mong giơ quả trứng ra trước mặt nàng: “Hậu Trì tiên quân, nó đói rồi.” Bích Ba khiển trách nhìn nàng, bộ dạng xót xa dữ lắm, hệt như thể Hậu Trì là một bà mẹ kế vô trách nhiệm.
Hậu Trì ngượng ngùng day trán, đang định nhận quả trứng từ tay Bích Ba, nào ngờ quả trứng bỗng tự mình bay về phía Bạch Quyết, rơi xuống trước mặt hắn sau đó nằm yên bất động.
Cảnh Chiêu chạy tới rừng đào vừa khéo bắt gặp cảnh này, thân hình nàng cứng ngắc, thần sắc phức tạp.
Vẻ lạnh lùng xa cách trong mắt Bạch Quyết dịu đi chút xíu, hắn đưa tay đỡ lấy quả trứng.
Hậu Trì cứng đờ nhìn một người một trứng, bàn tay đưa ra nửa chừng ngượng ngùng thả xuống, chán nản nói: “Tính nó hơi nghịch ngợm…” Vừa mở miệng đã thấy vẻ mặt Bạch Quyết trở nên quái dị, nàng không nói tiếp nữa.
Cảnh Chiêu dừng chân, thần sắc ảm đạm.
Nàng nhìn chăm chăm vào hai người cách đó không xa, hai bàn tay siết chặt.
Bạch Quyết không nói gì, chỉ lặng nhìn quả trứng trên tay.
Hắn di chuyển qua lại giống như đang tìm một vị trí thoải mái hơn, ánh mắt lộ chút kinh ngạc nhưng rồi lại nhanh chóng ẩn đi.
Nhận ra sự xuất hiện của Cảnh Chiêu, Bạch Quyết ngước nhìn về phía nàng, ánh mắt bỗng dịu dàng khiến Cảnh Chiêu không khỏi ngẩn ngơ, kích động đến mức đỏ hồng hai mắt.
Nhìn cảnh ấy, Hậu Trì cảm thấy nhức mắt vô cùng, sắc mặt nàng trầm xuống.
Sao hắn lại dám dùng bộ dạng Thanh Mục để liếc mắt đưa tình với Cảnh Chiêu chứ!
Mỉm cười dỗ dành Cảnh Chiêu, Bạch Quyết đưa quả trứng lại cho Hậu Trì, nói: “Nó là do tinh hồn của cô và Thanh Mục hoá thành, về lý mà nói ta nên chiếu cố, nhưng….
Ta sắp đại hôn, khó lòng chu đáo được, chắc Hậu Trì tiên quân đủ linh lực để…”
Bạch Quyết chưa dứt lời, Hậu Trì đã đứng phắt dậy.
Cơn giận bùng bùng lên khắp người nàng lạnh ngắt, ánh mắt dữ dội: “Khỏi cần Bạch Quyết chân thần hao tâm tổn trí.” Nàng lấy lại quả trứng từ tay Bạch Quyết, quay lưng bỏ ra ngoài.
Đi được vài bước, Hậu Trì khẽ liếc sang Cảnh Chiêu, sau đó bỗng quay lại nhìn Bạch Quyết, đôi mắt đen thẳm lấp lánh hào quang: “Bạch Quyết, ngài không cần phải căng thẳng như đối địch vậy, chân thần thì sao chứ, trong mắt ta cũng không bằng một phần vạn Thanh Mục.”
Dứt lời, nàng quả quyết quay đi bay về phía chân trời, biến mất khỏi rừng đào.
Bạch Quyết chậm rãi buông quyển sách trên tay xuống, thần sắc vẫn lãnh đạm lạnh lùng.
Hắn ngoái đầu vẫy tay gọi Cảnh Chiêu, cười nói: “Sao lại có thời gian đến đây? Đồ đạc mẫu hậu nàng đem tới đã thu xếp xong cả rồi à?”
Sắc mặt Cảnh Chiêu thoáng chút ngạc nhiên, tiến lại gần hắn: “Thiếp nghe Tố Nga nói hoàng huynh lại vừa đem tới mấy thứ, đều là kỳ vật từ thượng cổ, nên muốn mời chàng qua xem thử.”
Bạch Quyết mỉm cười, có vẻ rất hài lòng trước sự thẹn thùng của vị hôn thê, hắn dịu giọng: “Không sao.
Nàng về trước đi, ta còn cuốn sách chưa đọc xong, đợi lát nữa sẽ tới.”
Cảnh Chiêu khẽ “Ừm” một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu ra khỏi khu rừng.
Đi được vài bước, nàng ngoái đầu nhìn lại.
Ánh mắt hắn vẫn vương vấn ôn nhu, chăm chú cuốn cổ thư khi nãy.
Hắn ôn nhuận và cao quý, khác hẳn vẻ lạnh nhạt khắt khe khi đối mặt với Hậu Trì.
Nàng mới chỉ ở bên Bạch Quyết một tháng ngắn ngủi, nhưng nàng biết đây thực sự là vị chân thần thượng cổ chứ không phải Thanh Mục mà nàng hằng thương nhớ.
Chàng mãi luôn cao cao tại thượng như vầng minh nguyệt cúi nhìn xuống thế gian, khiến người đời ngưỡng vọng.
Nhưng chàng lại thật lòng che chở nàng, vì thế có mà hề gì, nàng được ở bên cạnh đã quá tốt rồi.
Khoé môi Cảnh Chiêu nở nụ cười mãn nguyện, vừa toan bước đi thì chợt cảm thấy một cơn đau lạnh buốt, nàng xoè tay, máu tươi chảy dài xuống đất, đỏ thẫm nhức nhối.
Vừa rồi nàng đã quá lo lắng nên vội vã chạy từ hậu điện ra đây, cây trâm trên tay từ đầu tới cuối chưa hề buông lỏng.
Ban nãy trông thấy Hậu Trì, nàng hoảng hốt đến mức đã tự cứa rách tay mình.
Nàng dừng chân, sững người, lòng nguội ngắt.
Một người rõ ràng ôn nhu như thế, vậy mà sao lại hoàn toàn không thấy vết thương lộ liễu của nàng?
Có lẽ… là chàng không phát hiện ra thôi.
Cảnh Chiêu cố nén nỗi bất an, chậm rãi bước ra ngoài.
Bên ngoài Thanh Trì Cung, Hậu Trì thẫn thờ nhìn Phượng Nhiễm bước lên nghênh đón.
Bàn tay ôm quả trứng bỗng run rẩy, tựa như mọi sức lực và khí thế hồi nãy bỗng nhiên tan biến hết.
Nàng tựa đầu vào vai Phượng Nhiễm, cất giọng thật khẽ… thật khẽ.
“Phượng Nhiễm, chàng nói với ta rằng … đã lâu không gặp.”
“Phượng Nhiễm, chàng nói rằng chính ta đã từ bỏ Thanh Mục.”
“Phượng Nhiễm, chàng nói chàng sẽ thành hôn cùng Cảnh Chiêu.”
“Phượng Nhiễm, người đó thực sự không phải là Thanh Mục, Thanh Mục chàng đã… biến mất rồi.”.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
71 chương
10 chương
49 chương
66 chương
31 chương
78 chương