Thượng Ẩn - Phần 3
Chương 5 : TÔI SỢ MẤT CẬU ẤY
Diêm Nhã Tĩnh vầng trán xinh đẹp lấm tấm vài giọt mồ hôi tiến lại gần nói với Cố Hải: "Mọi việc xem như cũng ổn rồi, chỉ còn sắp xếp lại nhân lực bên các xưởng khác cho làm tăng ca coi như là đã giải quyết được khủng hoảng. Có thể chúng ta phải ở lại đây thêm 2 ngày nữa."
Cố Hải đang làm công việc thị sát, thỉnh thoảng cũng vào phụ giúp các công nhân một tay, vừa nghe Diêm Nhã Tĩnh nói rằng có thể phải ở lại thêm 2 ngày động tác liền ngưng trệ một chút rồi tiếp tục công việc.
Đối với Diêm Nhã Tĩnh, Cố Hải là một tượng đài khó ai có thể đánh sập nỗi. Thân thể cường tráng, khí chất đĩnh đạc. Trải qua nhiều chuyện lại càng khoác lên mình thêm vẻ hào sảng, khí phách.
Nhìn Cố Hải hì hục phụ giúp các công nhân đầy trượng nghĩa mà Diêm Nhã Tĩnh không giấu nỗi ngưỡng mộ. Dù biết vị chủ tịch này đã nhất mực chung tình với Bạch Lạc Nhân nhưng dù sao Cố Hải vẫn là hình tượng đàn ông tiêu chuẩn trong lòng cô ấy mà không ai có thể thay đế được. Kể cả Đông Triệt.
Đến đây, phải nói về Đông Triệt một chút.
Đông Triệt từ hôm đám cưới của Bạch Lạc Nhân và Cố Hải đã trở về làm cho công ty của Cố Dương. Trong buổi tiệc rượu đêm đó, Cố Dương đưa ra dự án cần Đông Triệt cộng tác giúp sức. Nên tạm thời Đông Triệt sẽ sang Thẩm Quyến vài tháng để hoàn tất dự án cùng Cố Dương.
Mối quan hệ với Diêm Nhã Tĩnh cũng tiến triển bình ổn. Mỗi ngày họ nhắn tin hỏi thăm, quan tâm chăm sóc lẫn nhau. Đông Triệt dường như rất có ý với cô gái này nhưng về phía Diêm Nhã Tĩnh lại có chút vấn đề. Diêm Nhã Tĩnh không biết cô ấy có yêu Đông Triệt hay không? Chỉ là cảm thấy ở bên cạnh hắn thì đôi khi bực tức kinh khủng, đôi khi lại bình yên đến dường nào. Cảm xúc chảy tới đâu thì Diêm Nhã Tĩnh đi theo đến đây, thật sự chưa nhìn ra bến bờ.
Trở lại hiện tại, Cố Hải đã ngưng tay, đứng quan sát hồi lâu liếc thấy cũng đã 5 giờ chiều, quay lại vốn định gọi Diêm nhã Tĩnh đi ăn cơm thì bất ngờ bắt gặp ánh mắt cô ấy đang chăm chú nhìn mình. Thấy Cố Hải quay lại, Diêm Nhã Chợt hoàn hồn, miệng lắp bắp: "Có việc gì đấy?"
"Đi ăn cơm thôi." - Cố Hải bước đi trước.
Trên đường đi, Cố Hải đưa tay vào túi quần lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Lạc Nhân.
Điện thoại không liên lạc được.
Cố Hải thở dài một tiếng. Trong lòng nóng rang lên. Bạch Lạc Nhân tại sao lại khoá máy? Cậu ấy giận hắn sao? Cậu ấy đang làm gì? Có ăn uống đầy đủ không? Có phải chỉ nấu mì ăn qua bữa thôi không? Tại sao lại không cho hắn liên lạc? Tại sao lại mất tích?
Diêm Nhã Tĩnh thấy biểu hiện khó khăn trên mặt Cố Hải, đoán biết hắn đã xảy ra chuyện gì đó với Bạch Lạc Nhân. Từ khi lên máy bay đến đây, chính xác là không một lần nào Diêm Nhã Tĩnh thấy Cố Hải thoải mái, nét mặt cứ khó chịu, âu lo, dù phân xưởng đã coi như tạm ổn định nhưng dường như Cố Hải vẫn còn một nỗi lo toan gì khác lớn hơn nhiều.
Bạo gan hỏi thử: "Anh sao vậy? Phân xưởng không phải đã tạm ổn rồi sao?"
Cố Hải đơn thuần là không hề nghe Diêm Nhã Tĩnh nói gì, trong đầu đang bận lặp đi lặp lại mớ câu hỏi về Bạch Lạc Nhân. Đột nhiên bước chân dừng hẳn, khiến Diêm Nhã Tĩnh ở phía sau bổ nhào tới đụng vào tấm lưng cường tráng của hắn.
Cố Hải quay lại đề nghị: "Tôi trở về được không? Một mình cô lo liệu giúp tôi. Tôi có việc gấp."
Diêm Nhã Tĩnh lập tức bác bỏ: "Không được. Chuyện này quá sức của tôi, có nhiều vấn đề tôi không thể tự mình quyết định. Anh phải ở đây theo sát cục diện, nếu có sự cố bất ngờ còn lập tức đưa ra chỉ thị. Nếu tôi làm bừa, công ty tán gia bại sản, tôi lấy gì đền cho anh?"
Cố Hải đưa mắt suy nghĩ vài giây xong lại cứng đầu: "Công ty có tán gia bại sản, tôi cũng không trách cô."
Diêm Nhã Tĩnh thất kinh hồn vía. Thật ra Bạch Lạc Nhân đã cho Cố Hải uống thuốc gì, để giờ hắn thành ra như vậy?
Diêm Nhã Tĩnh chịu đựng không nổi thốt ra: "Này Cố chủ tịch, Bạch Lạc Nhân đã xảy ra chuyện gì to tát đến mức như vậy? Mâu thuẫn không thể đợi anh về rồi giải quyết sao? Nếu như công ty sụp đỗ, thì sau này anh lấy cái gì để lo cho cuộc sống hai người? Gầy dựng lại hả? Đến bao giờ? Trong khoảng thời gian đó anh để Bạch Lạc Nhân chịu khổ sao? Nếu như anh cảm thấy lý do khiến anh trở về lần này trọng đại cấp bách đến nỗi đáng để gánh chịu mớ hậu quả trên thì anh cứ đi đi. Tôi sẽ gánh vác."
Cố Hải bình tĩnh lại. Hắn nghĩ thấy lời Diêm Nhã Tĩnh nói không phải là không có lý, chuyện hắn cần làm bây giờ là nhanh chóng hoàn thành công việc, chứ không phải cứ lo lắng, bồn chồn kéo dài thời gian. Nghĩ rồi liền bước nhanh đến nhà hàng dùng cơm.
Trong lúc ăn cơm, Diêm Nhã Tĩnh gặn hỏi Cố Hải: "Thật ra anh và anh ta có việc gì?"
"Tôi thất hứa." - Cố Hải đáp ngắn gọn.
"Cụ thể thế nào? Để tôi xem vì lý do gì mà anh cứ đứng ngồi không yên từ khi đến đây. Lại còn đòi quay về giữa chừng."
Cổ Hải dừng đũa. Ánh mắt nhìn vô định vào bàn ăn. Diêm Nhã Tĩnh có chút hốt hoảng trong lòng, không biết đã nói gì đắc tội Cố Hải hay không?
"Tôi hứa đưa cậu ấy đi hưởng tuần trăng mật. Nhưng phân xưởng lại cháy...." - Cố Hải từng lời thốt ra không chút sức lực.
Trong lòng Diêm Nhã Tĩnh tựa như có một quả cầu pha lê vừa bị đập vỡ tan tành: Chỉ thế thôi đó hả? Chỉ như vậy mà hắn đứng ngồi không yên từ hôm qua đến giờ? Người đàn ông này tại sao đa phần trông đều đỉnh đạt như thế, khí khái như thế, mà cứ vấn đề liên quan đến Bạch Lạc Nhân hắn liền trở nên hồ đồ.
"Sao? Cô thấy tôi rất trẻ con đúng không?" - Cố Hải mở miệng trước.
Diêm Nhã Tĩnh cười lạnh: "Anh cũng biết là mình trẻ con à?"
Cố Hải trải tâm sự: "Tôi không phải là không biết lý lẽ. Những điều cô hiểu được thì tôi đương nhiên cũng hiểu được. Lý do mà có thể khiến tôi trở nên hồ đồ chỉ có một: chính là Tôi Sợ Mất Cậu Ấy."
"Không phải hai người đã kết hôn rồi sao?" - Diêm Nhã Tĩnh thắc mắc.
"Kết hôn thì đã sao? Tôi không nghĩ việc kết hôn có thể ràng buộc được người khác. Ba mẹ cậu ấy cũng ly hôn. Ba mẹ tôi càng không tốt đẹp. Tất cả đều bắt nguồn từ Kết Hôn." - Cố Hải dường như đã chôn giấu suy nghĩ này rất lâu.
"Chẳng lẽ anh cứ mãi lo sợ? Bạch Lạc Nhân không cho anh một chút khẳng định nào sao?"
Cố Hải thở dài: "Cậu ta có. Nhưng tôi không tin."
"Anh không tin Bạch Lạc Nhân?" - Diêm Nhã Tĩnh có chút bất ngờ.
"Tôi không tin bản thân mình..... có thể giữ được cậu ấy."
Giọng nói ngưng trệ, biểu tình chua xót.
Hồi lâu mới có thể nói tiếp, đem vẻ mặt bi thương bày ra trước Diêm Nhã Tĩnh:
"Nên khi có bất kì sai sót nào, tôi đều muốn gấp rút sửa chữa nó. Không để cho cậu ấy có thời gian suy nghĩ lại, không để cho cậu ấy nhen nhóm ý định sẽ rời xa tôi. Một phút cũng không được chậm trễ."
Cố Hải quả thật đã hết thuốc chữa. Diêm Nhã Tĩnh thở dài một cái, tiếp tục ăn, chẳng biết phải hỏi gì nữa.
Chuông điện thoại trong túi Cố Hải vang lên.
Là Bạch Lạc Nhân.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
77 chương
142 chương
11 chương