Thượng Ẩn - Phần 3
Chương 48 : CHUỖI NGÀY BI ĐÁT CỦA TỔNG TÀI (2)
Màn bi đát thứ 3: Đi gặp đối tác.
Ước muốn từ lâu của Cố Hải là vợ chồng đồng lòng cùng nhau xây dựng Hải Nhân, nên đương nhiên về phương diện tiếp khách hắn nhất định muốn lôi vợ theo cùng, để Bạch Lạc Nhân có thêm cơ hội gặp gỡ những người kinh doanh tài giỏi. Chung quy là hắn muốn lôi vợ đi khoe khắp nơi. Chỉ có vậy.
Nhưng hoàn cảnh hiện tại thì lại bị từ chối một cách thẳng thừng.
Ai đó dùng lý do: "Tôi hiện tại là nhân viên sơ cấp. Cậu làm sao có thể mang nhân viên quèn ngồi cùng bàn uống rượu với ông chủ lớn. Họ sẽ nói rằng cậu không coi trọng họ."
Cố Hải lập tức nổi nóng: "Cái gì nhân viên quèn? Cậu là người của tôi, thế nào gọi là không coi trọng?"
Ai đó lại nói: "Nếu vậy thì 3 tháng sau đi, tôi sẽ đi cùng cậu. Còn không thì bây giờ tôi đi cùng cậu nhưng chỉ đứng bên cạnh chứ không ngồi. Vì tôi hiện chỉ là nhân viên sơ cấp, không thể ngồi ngang hàng với các ông chủ lớn được."
Thương trường cạnh tranh rất khốc liệt, song về mặt lễ nghĩa cũng không kém phần quan trọng. Đối với kẻ thù, đôi khi ta còn phải niềm nở hơn bạn hữu. Nhất cử nhất động đều có thể ảnh hưởng đến cả quá trình.
Ví dụ như Cố Hải để Bạch Lạc Nhân ngồi cạnh nói chuyện với các đối tác thì đối tác sẽ nghĩ Cố Hải không coi trọng bọn họ, đồng thời đó cũng được coi như lời khiêu chiến, sau này khó lòng chiếu cố nhau nữa.
Cố Hải hiểu rõ việc này, nhưng hắn rất muốn mang Bạch Lạc Nhân theo, đi gặp đối tác ở những thành phố khác nhau có khi phải ở qua đêm mới về, bỏ cậu một mình ở nhà thì không yên tâm. Kêu cậu nói dối là làm chức vụ cao chắc chắn cậu không chịu, vậy đành để cậu đứng bên cạnh thôi.
Tại sao phải chịu uỷ khuất như vậy? Tại sao?
Những tưởng lôi được vợ theo cùng đã là đại thành công nhưng đời người không như là mơ, đời tổng tài càng mơ không được trọn vẹn. Cố Hải không ngờ người kia đi gặp đối tác với hắn còn mang theo cả đống tư liệu của phòng kinh doanh, bảo là đi theo hắn như thế làm chễnh mảng công việc của cậu nên phải mang theo làm thêm.
Từ lúc bắt đầu mở công ty đến giờ Cố Hải lần đầu tiên biết phòng kinh doanh của mình nhiều việc đến vậy.
Buổi tối hôm chuẩn bị quần áo để ngày mai lên đường, Bạch Lạc Nhân mang hẳn một chiếc vali. Cố Hải thắc mắc hỏi tại sao cần phải mang nhiều thế, đi một hôm là về cần gì hành lý cồng kềnh như vậy? Người kia vẫn không giải thích lý do, chỉ đại khái cho hắn biết là cậu cần mang theo một vài vật dụng nữa.
Cố Hải cũng mặc kệ. Nào ngờ đó lại là một sai lầm.
Vừa đến khách sạn, Bạch Lạc Nhân mở vali ra thì cả chồng tư liệu phơi bày trước mặt Cố Hải, còn quần áo thì chiếm một góc bé tí nhìn mãi mới thấy.
"Cái gì đây?" - Cố Hải lên giọng hỏi.
"Tôi mang theo để làm việc, đi với cậu thì công việc không ai làm. Tôi còn phải xem các tư liệu quý trước, quý trước nữa, quá nhiều việc cậu không thấy sao?" - Bạch Lạc Nhân vừa nói vừa chỉ chỉ vào đống giấy lộn.
"Tôi quả thật không biết phòng kinh doanh có nhiều việc như vậy. Cậu dẹp hết đi, đi với tôi gặp đối tác thì chỉ cần gặp đối tác là được rồi. Công việc của cậu bây giờ là gặp đối tác." - Cố Tổng mang lý lẽ cùn của tổng tài ra định áp đặt lên vợ mình.
Nhưng làm sao được.
Người nào đó liền phản pháo: "Nhân viên sơ cấp không có nhiệm vụ phải đi gặp đối tác với tổng tài. Tôi đi là vì muốn cậu yên lòng thôi. Cậu còn thích làm khó tôi?"
Sao? Bạch Lạc Nhân đi là vì hắn? Là vì hắn đó. Vậy thì không giận được. Triệt để hết giận.
Nhào qua ôm vợ vuốt vuốt: "Này, tôi muốn. Chúng ta làm một chút đi."
Lại lên cơn động tình, cứ nghe Bạch Lạc Nhân nói điều gì làm hắn vui là lập tức hành động xấu xa tái diễn.
Người kia đương nhiên cự tuyệt: "Tôi còn phải làm việc, bây giờ cậu không cho tôi làm thì tối tôi sẽ thức trắng đêm để làm. Muốn thế nào?"
Thức trắng đêm????
Trong đầu Cố Hải bắt đầu tính toán: vốn định hiện tại ăn vợ một lần, tối lại ăn nguyên đêm thế là viên mãn. Nhưng bây giờ lại nghe thấy ai đó nói như thế. Giữa ăn một lần và ăn nguyên đêm thì không thể bỏ lỡ buổi tối được. Đành cắn rơm cắn cỏ để yên cho Bạch Lạc Nhân làm việc.
Buổi trưa, Cố Hải lôi vợ đi gặp đối tác, hắn và vị tổng tài kia ngồi đối diện nhau, nhân viên Bạch thì đứng bên phải hắn. Diệp Tuấn Thần bề ngoài ôn hòa, luôn thích bình đẳng hợp tác trong kinh doanh, nhưng bên trong là một bụng thâm cơ. Dân kinh doanh ai cũng xảo trá mà.
Song đối với Cố Hải thì y rất tôn trọng, một mặt cũng vì Cố Hải luôn sòng phẳng và hào sảng khi làm ăn nên được lòng rất nhiều đối tác.
Diệp tổng nhìn thấy Bạch Lạc Nhân liền hỏi: "Cậu này là vị nào? Được cùng Cố tổng đến đây chắc thân phận không bình thường, đúng chứ?"
Cố Hải nhìn lên người kia một cái rồi mở miệng: "Cậu ấy là nhân viên phòng kinh doanh. Là người rất có năng lực, sau này rất có thể sẽ ngang tầm với tôi, nên chủ ý mang cậu ta đến đây học hỏi kinh nghiệm phong phú từ Diệp tổng."
"Ra là vậy. Trưởng phòng kinh doanh bên quý công ty quả là tuổi trẻ tài cao, phong độ ngất trời, vừa nhìn đã biết sau này sẽ làm nên việc lớn." - Diệp tổng mở kim khẩu nhận xét.
Ai cũng biết Diệp Tuấn Thần rất am hiểu thuật tướng số, là người có nghiên cứu Kinh Dịch và khoa học phong thuỷ trong nhiều năm, để nói ra những lời trên, ắt hẳn ấn tượng của Bạch Lạc Nhân đối với y là không tồi.
"Tôi chỉ là nhân viên bình thường tại phòng kinh doanh thôi. Cám ơn Diệp tổng đã đánh giá cao." - Bạch Lạc Nhân khiêm tốn đính chính.
Giọng nói cũng rất hay. Trên người phát ra khí chất bất khuất, đúng là không thể nào ở một chức vụ thấp bé đến vậy??? - Diệp tổng cười suy ngẫm, ánh mắt lướt qua một lượt người trước mặt.
Cố Hải thấy vị đối tác này hôm nay có vẻ hơi lạ, cứ nhìn chằm chằm bảo bối của hắn. Ai mà không biết cậu ta ưu tú, nhưng có cần nhìn đến thế không? Đáng ghét.
"Diệp tổng à, không biết chúng ta đã nói đến việc tăng giá của bên tôi chưa?" - Cố Hải bỗng dưng đổi chủ đề.
"Tăng giá? Tôi chưa từng nghe qua." - trên gương mặt Diệp Tuấn Thần có chút bất ngờ.
Cố Hải biểu tình vỡ oà, lắc đầu: "Ôi vậy là quá thiếu sót rồi. Bởi vì nguyên liệu hiện nay rất hiếm nên buộc chúng tôi phải tăng giá nhẹ phân khúc đó, như vầy....."
Buổi trò chuyện cứ như thế kéo dài đến 2 tiếng sau. Bạch Lạc Nhân có phần hơi mỏi chân rồi. Bắt cậu lăn lộn sa trường chắc chắn không sao nhưng đứng yên một chổ 2 tiếng thì thần tiên cũng cảm thấy có chút khó chịu chứ.
Vừa may buổi gặp gỡ kết thúc tốt đẹp, bọn họ đứng dậy bắt tay tạm biệt. Trước khi đi, Diệp Tuấn Thần còn hứa hẹn lần sau gặp lại nhớ mang theo vị tiểu mỹ nam bên cạnh Cố Hải để bọn họ có thể nói chuyện nhiều hơn.
Khi bóng lưng kia khuất dần, nụ cười trên gương mặt tổng tài cũng nguội mất. Kéo người bên cạnh đặt xuống ghế: "Ngồi đi. Chân cậu mỏi rồi đúng không?"
Bạch Lạc Nhân sau khi yên vị thì mang những điều cậu không hiểu nãy giờ ra hỏi, hỏi một lúc thì hỏi đến chuyện: "Sao cậu lại tăng giá trong khi công ty vẫn giữ được mức giá nguyên liệu cũ mà?"
Nghe đến điểm này khoé môi Cố Tổng nhếch lên một đoạn xa: "Dám có ý dòm ngó đến cậu, tăng một chút tiền thì đáng là gì. Bảo bối của tôi để yên cho hắn nhìn chắc?"
"Cố Hải, cậu là con nít hả? Nhỡ mất cả đối tác thì làm sao?" - Bạch Lạc Nhân đanh mặt nhắc nhở.
"Đối tác có trăm ngàn loại. Còn cậu thì chỉ có một." - rất dứt khoát.
Bạch Lạc Nhân không biết phải nói gì với hắn nữa. Ngồi yên dưỡng chân. Đột nhiên một lúc dường như suy nghĩ ra điều gì, lập tức nói: "Nếu đã như vậy thì lần sau đi gặp đối tác tôi không theo nữa là được. Tôi thấy mình đi theo chỉ khiến cậu bị chi phối nhiều hơn thôi. Có gì cậu về đến nhà nói lại cho tôi nghe cũng không khác gì."
Gì đây? Cố Hải lại sập bẫy à? Nhưng Bạch Lạc Nhân nói cũng đúng, để cậu đi theo thì nửa đầu của hắn lo bàn công việc, nửa còn lại đặt ở trên mông người bên cạnh rồi còn gì. Hận không thể liên tục đưa mắt nhìn qua cặp mông căng tròn đó, càng hận hơn là vừa tầm tay như vậy vẫn không được sờ.
Quá bi đát.
"Thôi được rồi lần sau để cậu ở nhà. Nhưng phải nghe điện thoại của tôi thường xuyên, có biết chưa?" - Cố Thỏa Hiệp.
Ăn uống no nê, hai người lôi nhau về phòng, Bạch Lạc Nhân lại cắm cúi làm việc, bỏ Cố Hải một mình với chiếc remote TV bất hạnh, vì hứng chịu những cú bấm như trời giáng của hắn mà giờ sắp hỏng đến nơi rồi.
"Này cậu xong chưa vậy?" - hắn sốt ruột phát điên rồi.
Ai đó vẫn cứ là làm việc: "Chưa đâu. Tôi không làm cả đêm nhưng chắc cũng phải đến 2,3 giờ sáng. Cậu ngủ trước đi."
"Cái gì?" - Cố Bốc Hoả.
Không đợi, không đợi được nữa. Dứt khoát nhào tới ôm Bạch Lạc Nhân từ phía sau, hung hăng xoay cổ cậu lại hôn ngấu nghiến, như đang ép cậu phải lên cơn động tình cùng hắn.
Người nào đó vẫn rất bình tĩnh, nhẹ nhàng phối hợp, điều hoà lại nhịp độ hối hả của nam nhân đang phát rồ kia. Lúc môi hôn say sưa còn chưa đủ nồng đượm, cậu đã vội buông môi người ra với lời nhắn:
"Vậy được rồi, để yên cho tôi làm việc đi."
Cái gì gọi là được rồi? Hôn môi đấy hả? Còn chưa sờ đến ti mà bảo là được rồi? Từ khi nào nhu cầu sinh lý của Bạch Lạc Nhân lại nhẹ nhàng đến vậy!!!!!
"Nhân tử, cậu nói thẳng đi. Cậu chán ghét tôi phải không?" - Cố Đầu Lừa bắt đầu cảm thấy như mình bị chính vợ bảo bối ghét bỏ, đáng thương biết là bao nhiêu.
Lời nói đường đột, nhưng dường như là xuất phát từ đáy lòng, Bạch Lạc Nhân hiểu chắc chắn tên này lại suy nghĩ lệch đi đâu rồi, bèn dừng công việc xoay lại xoa đầu hắn nói:
"Tôi là vì làm việc, cố gắng học hỏi nhanh một chút sẽ đến gần cậu nhanh hơn. Đừng rộn nữa, để yên cho tôi làm đi."
"Vậy cậu ngồi làm ở đây thì tôi cũng ngủ ở đây" - nói rồi đi ôm hết chăn drap gối xuống chổ Bạch Lạc Nhân trải ra - "Rồi cậu cứ làm đi, tôi ngủ cạnh cậu thì mới được."
Thật hết cách. Lúc trước có gần nhau lắm đâu, công tác thì cũng đi xa vài ngày nhưng mà đâu thấy hắn nổi điên như vậy? Bây giờ là vì quá gần nhưng mãi không ăn được nên ức chế thành ra phải quấn lấy cậu mọi lúc mọi nơi ư?
Bạch Lạc Nhân đành để hắn nằm đó, chăm chăm nhìn cậu làm việc một hồi thì chìm vào giấc ngủ. Trông thấy tình cảnh này có một chút không nỡ, tổng tài giường lớn không chịu nằm phải lê lết dưới sàn, chân cũng không duỗi thẳng ra được thì thật đáng thương. Cậu bèn dọn dẹp tài liệu rồi rúc vào chăn ôm hắn cùng ngủ một giấc ngon lành đến sáng.
Màn bi đát tiếp theo: Ngày nghỉ.
"Bạch - Lạc - Nhân - Tên - Bội - Bạc - Cậu - Ra - Đây - Cho - Tôi" - tiếng ai đó hừng hực lửa giận gầm lên từ ngoài sân vườn.
Tên bội bạc không hiểu, bước vội ra nhìn nam nhân tổng tài đang mặc duy nhất chiếc quần short, phần trên thì loã thể đứng giữa sân vườn phơi quần áo: "Cậu ầm ĩ cái gì?"
"Trên áo cậu tại sao có dấu đỏ? Có phải là son môi không? Còn quần thì bị đứt khuy rồi, làm sao có thể, tôi mua quần áo toàn loại tốt, không thể chưa đầy nửa năm đã đứt khuy. Cậu chính xác đã làm gì trong phòng kinh doanh đầy phụ nữa ấy? Nói mau." - liệt kê mọi bằng chứng hiện trường, tay còn chỉ chỉ vào cụ thể những địa điểm khả nghi.
Bạch Lạc Nhân thở dài một cái, bước đến cầm cái áo ném lên mặt tên kia: "Nhìn đi, nhìn cho kĩ đi. Đây là vết mực bút lông đỏ. Có phải cậu lâu rồi không tiếp xúc với phụ nhữ nên chẳng phân biệt đâu là son môi đâu là vết mực đúng không?"
Tổng tài kéo chiếc áo xuống, xăm soi một hồi trông cũng khá giống. Bây giờ không thể bắt chẹt vụ áo được thì chuyển qua vụ quần:
"Vậy tại sao quần cậu đứt khuy??? Vết đứt còn là bị giật rất mạnh mới bung ra nhiều chỉ như vậy, đừng tưởng tôi không nhìn ra."
"Đại Hải. Tôi không biết cậu còn có khả năng trinh thám đấy. Cậu nói không sai, nó là bị giật mạnh mới đứt." - mạnh dạn thừa nhận.
"Cậu còn dám ngẩng mặt nói với tôi như thế đó hả? Là người nào? Nói mau, tôi lập tức sa thải cô ta."
"Vậy cậu cần tìm xe vận chuyển rồi, chính là cạnh của chiếc bàn chổ ra vào phòng kinh doanh, nó bị nhô ra bên ngoài làm tôi vướng phải. Ngày mai lập tức dọn nó ngay đi, lần nào tôi ra vào cũng đụng trúng. Các cô gái mảnh mai còn lách qua được. Tôi...."
Chính là Tiểu Nhân Tử cường tráng gây khó khăn cho cha nó.
Nhưng mà Cố Tổng dường như vẫn chưa tin: "Thật không? Tôi cảm thấy không an tâm chút nào khi cậu ở trong phòng toàn phụ nữ như thế."
"Não cậu bị quỉ ăn mất rồi à. Không phải phòng làm việc nào cũng camera giám sát sao? Cậu muốn xem tôi có phải bị cạnh bàn làm đứt khuy quần hay không thì tự đi xem tư liệu đi. Ngu ngốc."
Bạch Lạc Nhân lười đôi co với hắn nên nhanh chóng nói ra trọng điểm rồi bước vào nhà.
Cố Hải hiểu lầm à? Ừ thì không có gì nghiêm trọng, hiểu lầm thôi mà. Đi vào xin lỗi vợ.
Vào đến nhà thì thấy Bạch Lạc Nhân đang ngồi đọc tạp chí xe đua, hôm nay là ngày nghỉ, hiếm hoi vợ hắn không vùi đầu vào công việc, tranh thủ nhào vào kiếm ăn.
"Bảo bối...." - Cố Làm Nũng, ôm ấp quấn quít, sờ mó đủ kiểu.
Bạch Lạc Nhân vẫn chú ý vào tạp chí: "Không phải vừa rống lên tôi là kẻ bội bạc sao? Vào đây là gì?"
"Vì tôi nhìn thấy thì khó tránh nghĩ lung tung. Cậu biết tôi rất quan tậm cậu mà bảo bối." - điệu bộ xin lỗi đáng ghét không chịu được.
Bạch Lạc Nhân xuy xuy đẩy hắn ra: "Để yên."
"Không để yên được nữa."
Màn này chắc không bi đát lắm. Ngoại trừ việc giận dỗi không xong còn phải bỏ hết mặt mũi vào làm nũng thì xem như cũng gỡ gạt được bữa ăn ngon lành.
Chúc mừng Tổng Tài.
Buổi tối, trong phòng, Bạch Lạc Nhân đang chuẩn bị tài liệu để ngày mai đi làm thì phát hiện Cố Hải ra ban công nói chuyện điện thoại với ai đấy rất lâu sau mới xong.
Vừa trở vào thì thông báo tin tức: "Sắp đến tiệc mừng của con ông chủ Trương rồi, cậu sắp xếp công việc nghỉ phép vài ngày đi với tôi."
"Ừ. Tôi biết rồi."
Bạch Lạc Nhân nghe danh ông chủ Trương đã lâu, đối tác từ thuở Hải Nhân vừa thành lập, bây giờ đám cưới con gái ông ấy, ít nhiều gì cậu cũng phải đi.
Lần này thì không phải Tổng Tài và Nhân Viên Bạch.
Mà là dùng thân phận Bạch Lạc Nhân sóng đôi cùng Cố Hải.
[Hết chương 47]
P/s: Quá dài cho một chương.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
68 chương
19 chương
24 chương
11 chương
12 chương
41 chương
38 chương