*** Cặp mắt đen của Bạch Lạc Nhân tựa hai lưỡi đao lạnh như băng cứa vào tim Cố Hải. "Cậu gọi tôi tới đây, nói nhảm nhiều như vậy, thật ra chỉ vì để nói câu cuối cùng cho tôi nghe đúng không?" Cố Hải ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Bạch Lạc Nhân, "Cậu vẫn hiểu rõ tôi như vậy." "Bởi vì cậu là một củ hành." Cố Hải híp hai mắt lại, "Nói vậy nghĩa là sao?" "Cậu bao bọc bản thân đến trọn vẹn, đầy ắp, khiến cho người khác không nhịn được muốn tìm tòi bí mật sâu trong nội tâm của cậu, nhưng khi người đó chảy cả nước mắt, gỡ ra từng lớp từng lớp mới phát hiện củ hành cơ bản là không có tim." Cố Hải không giận còn cười, "Không có tim dù sao vẫn hơn một trái tim hư thối." Bạch Lạc Nhân hít sâu một hơi, "Tổng giám đốc Cố, tôi mời cậu ăn một bữa nhé!" "Thủ trưởng Bạch, thật ngại quá." Bạch Lạc Nhân vô cùng khách sáo, "Người ngại phải là tôi chứ, các người bỏ ra thành ý lớn như vậy muốn hợp tác với chúng tôi, tôi lại không nể mặt mũi cậu. Bữa cơm này coi như bồi thường cho cậu, hy vọng tổng giám đốc Cố đừng để trong lòng." Được rồi! Những lời này rốt cuộc một gậy đập chết mong muốn hợp tác của Cố Hải! Cố Hải không chỉ mặt không thay đổi, còn rộng rãi tươi cười, đưa tay tự nhiên đặt lên vai Bạch Lạc Nhân. "Một ngày vợ chồng, trăm năm tình nghĩa, chút chuyện nhỏ này tôi sẽ không để ở trong lòng ." Bạch Lạc Nhân cảm giác tay Cố Hải đặt trên vai mình nặng như chì, ép tới mức cậu tìm không được một chút điểm tựa. Đến nhà hàng, nhân viên phục vụ đưa thực đơn lên, Bạch Lạc Nhân trực tiếp đưa tới trước mặt Cố Hải. "Không cần khách sáo, muốn ăn gì cứ kêu." Cố Hải giả vờ giả vịt nói, "Chúng ta cứ gọi vài món ăn gia đình đi!" "Không cần!" Bạch Lạc Nhân rất rộng lượng, "Muốn ăn món gia đình cũng không cần phải tới đây, tài nấu ăn của cậu so với đầu bếp ở đây cũng chẳng kém, vẫn cứ gọi những món bình thường không ăn được đi." "Vậy thật ngại quá." Nói xong lời này, Cố Hải gọi một hơi mười mấy món nổi tiếng, hơn nữa mỗi món đều phải kêu hai phần, gọi xong còn bày ra bộ dáng hối hận không kịp, "Chết rồi, tôi đem chỗ này biến thành quầy điểm tâm rồi, cứ nghĩ hai chúng ta vẫn có sức ăn như trước kia, ăn cái gì cũng phải gọi hai phần. Hay là, tôi lại kêu nhân viên phục vụ hủy đi mấy món trùng nhé?" Bạch Lạc Nhân cười nói không cần, thật ra trong lòng đặc biệt muốn mắng người, Cố Hải, cậu đây tuyệt đối là cố ý!! Sau khi đồ ăn lên đủ, Cố Hải vừa muốn động đũa, đột nhiên lại dừng lại. "Thủ trưởng Bạch, lỡ như tôi ăn xong bữa cơm này, cậu lại đột nhiên thay đổi ý kiến, muốn hợp tác với chúng tôi, cậu không phải thiệt thòi lớn sao?" "Tuyệt đối không có khả năng!" Ánh mắt Bạch Lạc Nhân sâu xa liếc Cố Hải, "Cậu cứ yên tâm ăn đi!" Ăn cơm xong, Bạch Lạc Nhân đi tính tiền. "Quý khách, tổng cộng là 4512 tệ, xin hỏi ngài dùng thẻ hay trả tiền mặt?" Cố Hải ở bên cạnh giả vờ hỏi một câu, "Cậu có đủ tiền không? Nếu không dùng thẻ của tôi đi?" Bạch Lạc Nhân trực tiếp rút thẻ ra, bữa cơm này ăn thật đau lòng. Rời khỏi nhà hàng, Bạch Lạc Nhân dừng chân lại nhìn Cố Hải, "Tôi quay về doanh trại, cậu cũng về sớm một chút đi, đừng để em dâu lo lắng." Trong lòng Cố Hải thấy căng thẳng, "Cậu không mời tôi đến chỗ cậu ngồi một chút sao?" Bạch Lạc Nhân quay đầu lại, ánh mắt Cố Hải ở trong đêm khuya nhìn không rõ. "Chỗ tôi là ký túc xá cho bộ đội, không có gì để xem." Dáng vẻ tươi cười của Cố Hải càng phát ra không rõ ràng, "Tìm cậu nhiều năm như vậy, ít nhất cũng để tôi nhìn thử chỗ cậu ẩn náu đi!" Bạch Lạc Nhân không nói gì, trực tiếp chui vào xe. Cố Hải cả đường theo đuôi Bạch Lạc Nhân đến doanh trại, sau đó lại cùng cậu trở về ký túc xá riêng, một căn phòng rất bình thường, đối với đàn ông thông thường mà nói, căn phòng coi như ngăn nắp sạch sẽ, thế nhưng đối với người thường xuyên ra vào ký túc xá quân đội như Cố Hải mà nói, căn phòng này thật khó coi. "Cậu tốt xấu gì cũng là tiểu đoàn phó, phòng ốc bẩn như vậy, sao không tìm mấy lính hậu cần quét dọn giúp cậu một chút?" Cố Hải nhìn xung quanh, bộ dạng chán ghét. "Tôi không thích người khác đi vào phòng của tôi." Cố Hải mở tủ lạnh nhìn thử, bên trong trống không, chỉ có mấy chai nước, còn có một lọ chao. Cố Hải lấy lọ chao ra, mở nắp, một mùi hôi thối xông vào mũi. "Cậu khi nào thích ăn cái này? Ngay cả đậu phụ thôi cũng ăn!" "Không phải đậu phụ thối, đây là đậu phụ nhự*." [Đậu phụ nhự và đậu phụ thối là 2 loại hoàn toàn khác nhau. Đậu phụ nhự là đậu phụ miếng ngâm với rượu, muối và ớt, sau đó cho vào lọ thủy tinh, mùi vị thơm và có vị cay béo ngậy hay còn gọi là chao. Còn đậu phụ thối thì ngâm đến bốc mùi khăn khẳn, nặng mùi hơn đậu phụ nhự. (Hai cái đều mùi nhưng đậu phụ thối thì nặng hơn.)] Bạch Lạc Nhân nói rồi tự cầm lấy, kết quả suýt chút nữa bị mùi thối hun ngã bổ nhào, lại nhìn vào bên trong đều mốc meo rồi. "Để trong tủ lạnh, quên ăn." Bạch Lạc Nhân trực tiếp ném cả lọ vào trong thùng rác, phẫn nộ nói: "Cậu thật không nên tới." "Ha, tôi nói, thủ trưởng Bạch, quần lót của ngài sao quăng khắp nơi vậy?" Bạch Lạc Nhân xoay người, thấy Cố Hải đang cầm một cái quần lót của cậu lắc lư, mặt lộ vẻ chế nhạo. Bạch Lạc Nhân trầm mặt cướp lại quần lót của mình, bộ dáng phản cảm, "Bớt đụng vào đồ của tôi!" "Còn để ý cái gì chứ? Trước đây quần lót của cậu không phải đều do tôi giặt giúp cậu sao?" Lời này vừa nói ra, trong phòng chốc lát rơi vào im lặng, ánh mắt của hai người vô tình chạm vào nhau rồi cố gắng tách ra, ai cũng không tiếp tục đề tài này. Bạch Lạc Nhân đem quần lót cùng vớ, quần áo dơ gom lại, toàn bộ ném vào trong máy giặt, trong chốc lát, máy giặt chuyển động phát ra âm thanh từ phòng vệ sinh. Ánh mắt Cố Hải hướng đến dưới bàn viết của Bạch Lạc Nhân nhìn thử, một thùng mì ăn liền, đã ăn hết gần nửa thùng. Trên bàn còn có hai gói bánh quy chưa mở, một lon cháo bát bảo... Trong lòng Cố Hải đặc biệt muốn mắng người, Bạch Lạc Nhân, cậu con mẹ nó thích ăn mấy thứ này hả? Cậu con mẹ nó muốn phá hư chăn hả? Cậu không thể đi thêm vài bước xuống tiệm cơm ăn sao? Cậu thì không thể đem chăn ra ngoài phơi một chút sao? Cậu đó tám năm sống thật uổng, vẫn không học được cách tự chăm sóc bản thân, chưa thấy ai vô dụng như cậu!! Lúc Bạch Lạc Nhân trở lại phòng ngủ, phát hiện Cố Hải đang loay hoay với gối của cậu. "Cậu để xuống cho tôi!!" Bất thình lình rống to một tiếng, Cố Hải còn chưa kịp tháo bao gối, đã bị Bạch Lạc Nhân xông tới kéo một cái xuống giường. "Cậu làm gì ghê vậy?" Cố Hải hừ lạnh một tiếng, "Tôi là thấy bao gối này bẩn quá rồi, muốn gỡ ra cho cậu bỏ vào máy giặt, nói cậu mỗi ngày gối lên nó không thấy buồn nôn sao?" Bạch Lạc Nhân từ trong miệng phun ra ba chữ, "Tôi thích vậy!" Cố Hải dạo ở trong phòng một vòng, giả vờ làm ra bộ dạng hời hợt đứng ở trước mặt Bạch Lạc Nhân, sâu xa nói: "Nói thật, thấy cậu trở nên như vầy, trong lòng tôi vô cùng hả hê!" Bạch Lạc Nhân biểu tình lạnh lùng, "Thoải mái rồi thì đi mau đi." "Chưa thoải mái đủ, còn muốn thoải mái hơn chút nữa." Dứt lời lại đi bộ trong phòng. Bạch Lạc Nhân lười để ý cậu ta, tự mình đi vào toilet chà giày. Cố Hải vừa đi tới cửa, chợt nghe thấy tiếng đập cửa, nhìn đồng hồ, chín giờ năm mươi, giờ này mà còn có người đến tìm, sinh hoạt cá nhân của Bạch Lạc Nhân không đơn giản nha! "Thủ..." Thấy Cố Hải, chữ trưởng trong miệng Lưu Xung tự nhiên nuốt trở lại. "Anh không phải là người hôm đó đánh thủ trưởng bọn tôi sao?" Ánh mắt Lưu Xung đột nhiên trở nên dữ tợn. Cố Hải nhếch khóe miệng một cái, "Đúng là tôi!" "Anh! ..." Lưu Xung rống giận, "Anh làm gì thủ trưởng bọn tôi rồi?" "Cậu nghe thử lời này cậu nói ra thật làm thủ trưởng các cậu mất mặt mà, cái gì mà tôi làm gì cậu ta? Sao cậu không hỏi xem, cậu ta làm gì tôi?" Bạch Lạc Nhân nghe được tiếng nói chuyện đi ra, thấy Lưu Xung đứng ở cửa, sửng sốt một hồi, hỏi: "Trễ như vậy đến đây làm gì?" Lưu Xung thấy Bạch Lạc Nhân bình yên vô sự, lúc này mới thả lỏng mà đi tới, trong tay xách theo một túi đồ, đặt lên bàn, hơi cẩn thận nói: "Thủ trưởng, em thấy anh mấy ngày nay không ăn cơm như vậy, cho nên mua một ít sủi cảo về cho anh. Còn nóng hổi đây, anh ăn mấy cái đi." "Hôm nay cậu không phải có nhiệm vụ phải làm sao?" Bạch Lạc Nhân hỏi. Lưu Xung mất tự nhiên giải thích, "Đúng vậy, vừa quay lại, sợ anh vẫn chưa ăn gì, nên..." "Cậu ta ăn rồi." Cố Hải đột nhiên ngắt lời nói, "Cậu đưa cho tôi đi!" Lưu Xung tự nhiên sẽ không đưa thành ý của mình vào tay kẻ thù, vì vậy nắm càng chặt hơn, hoàn toàn không để ý Cố Hải, tiếp tục quay qua Bạch Lạc Nhân nói: "Thủ trưởng, anh cởi giày ra trước đi, em chà giúp anh, anh tới ăn sủi cảo trước, để nguội thì ăn không ngon. Mau ăn đi, sủi cảo vị rau thì là đó*." "Thủ trưởng các cậu không thích ăn sủi cảo vị thì là, cậu ta thích ăn nhân trứng gà với bầu hồ lô." trong giọng nói của Cố Hải đầy ý nhấn mạnh. "Ai nói tôi không thích ăn?" Bạch Lạc Nhân xoa xoa tay đi tới, "Khẩu vị của tôi đã sớm thay đổi rồi." Dứt lời lấy túi trong tay Lưu Xung qua, mở cà mên, dùng đũa gắp lên một cái sủi cảo bỏ vào miệng, vừa nhai vừa cười quay qua Lưu Xung nói: "Thật là thơm." Cố Hải không ngờ, qua tám năm, cậu lại thấy một màn như vậy, vẫn có ý muốn đem cặp lồng ném xuống đất. Thật ra nhiều năm như vậy, cái gì cũng chưa từng thay đổi, chỉ là càng biết giả bộ hơn mà thôi. "Vậy cậu từ từ ăn, tôi đi trước." Trước khi ra cửa còn đầy thâm ý liếc nhìn Lưu Xung. Cố Hải đi một lúc, Lưu Xung liền rời khỏi. Sủi cảo trong miệng Bạch Lạc Nhân tự nhiên ăn không vô nữa, thật ra khẩu vị của cậu cơ bản không thay đổi, cậu không thích ăn sủi cảo nhân thì là, cậu vẫn thích ăn nhân trứng gà với bầu hồ lô, chỉ là không ai làm cho cậu mà thôi. Bao gối vô tình bị Cố Hải chạm qua kia, bên trong nằm im cái áo đồng phục học sinh của Cố Hải. Tám năm trước khi Bạch Lạc Nhân bỏ đi, cái gì cũng không mang đi, chỉ mang đi một cái áo đồng phục đã bạc màu. Mỗi ngày gối dưới đầu, giống như gối lên ngực Cố Hải, như có như không nghe thấy tiếng tim đập sẽ làm cậu ngủ rất ngon. ............ -------------xASAx--------------