* * * Buổi tối, Bạch Lạc Nhân vừa mới ngủ, liền nhận được điện thoại của giảng viên chính trị. "Tiểu Bạch à, ngày mai tiểu đoàn chúng ta tổ chức tiệc chúc mừng, cậu nhất định phải đến nhé!" Bạch Lạc Nhân trầm mặc hồi lâu, mới hỏi, "Ở trong đơn vị hay ở bên ngoài ?" "Ở phòng tiệc tầng năm của trung tâm triển lãm quốc tế*, bữa tiệc đã đặt trước rồi, cậu đừng có tìm lí do từ chối. Người trẻ đều ước gì được ra ngoài giao lưu kết bạn, cậu thì ngược lại, chỉ cần là hoạt động không liên quan đến huấn luyện thì nhất định không tham gia, tôi là nên khen cậu hay nên dạy bảo cậu đây?" ( Phòng tiệc International Exhibition Center, trong khách sạn đó.) "Được rồi, không phải tôi đi là được sao?" Trong giọng nói của Bạch Lạc Nhân lộ ra vài phần bất đắc dĩ. Giảng viên chính trị cười ha ha, "Phó chỉ huy tiểu đoàn như cậu phải giao lưu tình cảm với các tân binh một chút, uy tín là phải tạo dựng, nhưng cũng không nên quá mức thế, nhiều tân binh nhìn thấy cậu cũng không dám ngẩng đầu lên." Bạch Lạc Nhân nheo lông mày, "Có khoa trương như thế không?" "Bây giờ cậu soi gương ngay đi!" Bạch Lạc Nhân thật sự đi đến trước gương soi. Giảng viên chính trị lại dặn dò, " Nhớ phải mặc quân phục, khai mạc bữa tiệc có các lãnh đạo tham dự, còn phải chụp ảnh lưu niệm." "Được rồi, tôi biết rồi." Cúp điện thoại, Bạch Lạc Nhân liền cẩn thận tỉ mỉ ngắm khuôn mặt mình trong gương, trong lòng lẩm bẩm: Gương mặt của mình dọa người đến thế sao? Vì để cho hình tượng bản thân ôn hòa một chút, Bạch Lạc Nhân dự định tắm xong sẽ cạo râu. Vừa bôi kem cạo râu lên, liền nghe thấy tiếng đập cửa. "Ai?" "Thủ trưởng, là tôi" Giọng của Lưu Xung. Bạch Lạc Nhân mở cửa, thấy Lưu Xung mặc chiếc áo bông dày đứng bên ngoài, trên vai đã phủ một lớp sương. "Có việc gì thế?" Bạch Lạc Nhân hỏi. Lưu Xung nhét quần áo vào tay Bạch Lạc Nhân, không nói gì, bất chấp gió lạnh mà rời đi. Bạch Lạc Nhân cúi đầu nhìn xuống, chính là bộ quân phục để ở tiệm giặt là, ngày mai phải mặc, vẫn chưa kịp đi lấy, liền được Lưu Xung đi lấy hộ. Đỡ mất công phiền phức đi ra ngoài, trong lòng Bạch Lạc Nhân có chút ấm áp. ................ Cuộc họp thường niên của công ty Cố Hải cũng tổ chức vào hôm nay, cũng ở phòng tiệc tầng năm của trung tâm triển lãm quốc tế, chỉ cách buổi lễ chúc mừng của tiểu đoàn Bạch Lạc Nhân một bức tường.Hàng năm vào ngày này, là ngày các chị gái lớn tuổi trong công ty hạnh phúc nhất, bọn họ không những được tặng rất nhiều phần thưởng, lại còn được tiếp xúc với tổng giám đốc của họ ở khoảng cách gần, dù cho chỉ là một cái liếc mắt của tổng giám đốc cũng đủ làm bọn họ hưng phấn cả mấy ngày. Vì vậy trước đó một thời gian, các nhân viên nữ đã bận bịu chuẩn bị tiết mục, chọn quần áo, cũng may họp thường niên rất chú trọng phong thái, có khả năng giành được một chút quan tâm của tổng giám đốc. Bởi vì ở phòng tiệc mỹ nhân nhiều như mây, hơn nữa còn trang điểm lộng lẫy, phục vụ nữ đều không dám bước vào, thống nhất đều đổi thành phục vụ nam. Đám con gái trẻ tuổi lâu lắm rồi không được tiếp xúc với nam giới, vừa mới nhìn thấy nhân viên phục vụ liền nhìn ngắm họ không chớp mắt. Cố Hải chỉ ra đọc thông báo tổng kết cuối năm một chút, những việc còn lại đều giao cho Diêm Nhã Tịnh làm chủ, còn cậu sẽ phụ trách nghe và ghi chép lại. Thỉnh thoảng cao hứng, liền vỗ vỗ tay, phần lớn thời gian đều bày ra gương mặt lạnh lùng. Khen thưởng và phát biểu tổng kết xong xuôi, cuối cùng cũng đến thời gian ăn tiệc, tiệc buffet làm cho không khí nhẹ nhàng đi nhiều, rất nhiều mỹ nữ nhân cơ hội này mà lôi kéo dụ dỗ Cố Hải. Tiệc ăn được một nửa, bỗng nhiên có một mỹ nữ chạy vào đại sảnh, đặc biệt hưng phấn nói về phía các chị em mình, "Vừa rồi tôi đi vệ sinh một chút, liền nhìn thấy phòng tiệc bên cạnh đều là các anh quân nhân, hơn nữa còn là phi công không quân, đẹp trai chết mất! !" "Xem cô có tiền đồ chưa kìa!" Có một mỹ nữ khác nhịn không được trêu chọc, "Đã bao lâu rồi cô không gặp được đàn ông hả? Kích động đến mức này hay sao?" "Tôi không hề lừa các cô, thật sự rất đẹp trai, không tin các cô đi đến cửa mà xem, đảm bảo quay về sẽ biểu cảm y như tôi." Mỹ nữ này hết lần này tới lần khác không tin có chuyện như vậy, vênh mặt hất hàm đi ra bên ngoài, chưa đến một phút sau liền như phát điên quay lại. "Trời ạ ! ! ! Tôi nhìn thấy một sĩ quan vô cùng đẹp trai, đứng ở trước cửa, lại còn liếc nhìn tôi một cái, Aaaa. . . Bây giờ tim tôi đang đập vô cùng nhanh, không được, tôi phải đi xem lần nữa." Lời này vừa nói ra, mười mấy vị mỹ nữ khác liền cùng nhau xông ra cửa. Bạch Lạc Nhân ngồi ở hàng cuối cùng, lại cảm thấy sau lưng một luồng gió lạnh, quay đầu lại nhìn thấy cửa chưa đóng lại, thế là đứng dậy đi đóng cửa. Nào đã kịp chạm đến cánh cửa, liền có một tường thành mãnh nữ đói khát nhìn cậu chằm chằm như muốn ăn thịt, nhìn đến mức cậu thấy lạnh cả người, vội vàng đóng cửa lại. (Mãnh nữ La Sát: Kẻ ăn thịt người, cắn người, đói khát muốn ăn.) Thế là mười mấy vị mỹ nữ kia liền mất hứng mà quay về, còn cho cô gái "Bịa đặt" ban nãy một trận tổng sỉ vả. Lãnh đạo ở phòng tiệc bên này hầu như đã về hết, chụp ảnh quay phim cũng đã đi rồi, còn lại một đám đàn ông ăn chay lâu ngày quay qua mấy cô phục vụ phát dâm. Trong phòng đang náo nhiệt, có một tân binh vừa đi ra ngoài tiến vào, hướng về đám đông huýt sáo ba tiếng, đợi đến khi phòng tiệc yên tĩnh lại, vẻ mặt lại thần bí nhìn mọi người."Khụ, khụ. . . . Có biết tôi nhìn thấy gì không?" Tất cả đều hướng ánh mắt mong chờ nhìn cậu ta. Người này đột nhiên vỗ bàn một cái, cười ha hả ba tiếng, "Phòng tiệc bên cạnh có một công ty tổ chức họp thường niên, mẹ nó, tất cả đều là mỹ nữ a!, tôi nhìn đến nỗi mắt cũng hoa rồi! Thật muốn giết tên đứng đầu đó, quả là phung phí của trời, một người chiếm lĩnh biết bao mỹ nữ như vậy, có để cho đám độc thân chúng ta sống nữa không?" Vừa dứt lời, cả phòng tiệc đều xôn xao. "Đi ra ngoài nhìn một chút đi, qua lúc này sẽ không còn tiện nghi thế này nữa đâu!" "Nhất định phải tóm hai người vào đây, để cho anh em chúng ta ngắm thoải mái một trận! " "Hai người thì làm sao chia nhau được? Ít nhất phải hai mươi người!" Ồn ào gần năm phút, giảng viên chính trị cuối cùng cũng lên tiếng. "Tất cả ngồi xuống cho tôi, đàng hoàng ăn đi" Từng gương mặt đang hưng phấn liền bị đánh vỡ ra từng mảnh, tiếng thở dài liên tục không ngừng. Giảng viên chính trị hắng giọng, "Cử một người sang bên đó mời thử xem, xem bọn họ có hứng thú cùng chúng ta làm một bữa tiệc quan hệ hữu nghị không?" Lời này vừa nói ra, cả phòng tiệc vừa nhạt nhẽo lại náo nhiệt ầm ầm vùng lên. "Ha ha ha....... Không hổ là giảng viên chính trị của chúng ta, suy nghĩ luôn chu đáo hơn chúng ta! !" Giảng viên chính trị liền cười khó hiểu, đều là đàn ông cả, ai có thể không hiểu đây! Mọi người thương lượng một chút, nhất trí quyết định để Bạch Lạc Nhân đại diện đi, hoàn toàn xứng đáng không quân đẹp trai nhất, đoán chừng đi qua cửa đứng một chút, đám mỹ nữ kia sẽ ngoan ngoãn tự mình đi theo. Không khí đang vui vẻ như vậy, Bạch Lạc Nhân cũng không nỡ tiêu diệt mọi hưng phấn của mọi người, liền bất chấp mà đi ra ngoài. Hai cánh cửa phòng tiệc bên cạnh mở ra, Bạch Lạc Nhân đang định nhấc chân đi vào, đột nhiên thoáng nhìn thấy Diêm Nhã Tịnh, cô ta đang cầm míc, đứng trên sân khấu không biết đang nói cái gì. Bạch Lạc Nhân nhìn về phía trung tâm hội trường, liền nhìn thấy Cố Hải, người này đang bị đám mỹ nữ vây quanh, làm người khác nhịn không được liên tưởng đến tài phiệt đời thứ hai đang thưởng thức bữa tiệc sắc tình. Bạch Lạc Nhân cúi đầu liền nhìn thấy quân hàm của mình, lòng liền căng thẳng, vội vàng lẩn tránh ánh mắt của các mỹ nữ. Ở phòng tiệc bên này, toàn bộ anh em đều đang ngẩng đầu trông ngóng. Bạch Lạc Nhân hắng giọng một cái, mang theo vẻ mặt áy náy "Người ta không đồng ý." Nghe được tin dữ như thế, một đám đàn ông khỏe mạnh ôm đầu khóc rống. Phòng tiệc bên này, mỹ nữ vừa bị cả đám tổng sỉ vả lại lên tiếng, "Vừa rồi hình như tôi lại nhìn thấy anh sĩ quan đẹp trai đó." "Cô thôi đi được không? Đừng có lừa gạt chúng tôi nữa, có bản lĩnh thì kéo ra đây cho tôi nhìn một cái!" Cô gái bị xem thường gần như phát điên, liền đi một mạch đến trước mặt Cố Hải. "Cố tổng giám đốc, có thể cho phép tôi đi sang phòng tiệc bên kia mời một người, hai bên làm một bữa tiệc quan hệ hữu nghị không?" Lần này Cố Hải biểu hiện rất rộng lượng "Tôi không có ý kiến." Bạch Lạc Nhân vừa ngồi xuống, còn chưa ấm mông, liền nghe thấy tiếng mọi người kinh hô ồn ào, vừa ngẩng đầu lên, mãnh nữ đói khát vừa thấy ở cửa tiến vào. "Mỹ nữ, cô vào nhầm rồi phải không?" Có người đã vội vàng mở miệng bắt chuyện. Vị mỹ nữ rất có khí chất tiến đến trước mặt Bạch Lạc Nhân. "Thủ trưởng, có thể mời binh lính của anh cùng chị em chúng tôi tham gia bữa tiệc quan hệ hữu nghị không?" Bạch Lạc Nhân, "......" Kết quả không biết thế nào, cả đám đàn ông ăn chay nhiều ngày tất cả đều tung tăng tung tẩy chạy tới, cùng gặp gỡ các chị em kiêng thịt lâu ngày, liền có một buổi gặp gỡ vô cùng xúc động, gần như không cần vận động bầu không khí, tất cả đã hòa làm một khối. Những mỹ nữ này đã chuẩn bị xong tiết mục, lúc này sẽ thi nhau lên sân khấu biểu diễn, biểu diễn xong còn hướng về phía các anh trai sĩ quan bên này khiêu khích. Các anh đẹp trai bên này tuy nhiều, nhưng lại không am hiểu mấy trò vui chơi giải trí, không biết ai lớn tiếng nói một câu, "Để phó chỉ huy tiểu đoàn của chúng ta lên biểu diễn, phó chỉ huy tiểu đoàn hát cực hay, phải cho các cô ấy biết tay!" Lời này vừa nói ra, tất cả các anh chàng đẹp trai trong phòng đều tìm kiếm vị thủ trưởng trong truyền thuyết kia, kết quả là không tìm thấy. Bạch Lạc Nhân đã ngồi trên bồn cầu gần một tiếng đồng hồ, ngồi ở đó trong lòng vô cùng buồn bực, liền quyết định trực tiếp chuồn, trở về sẽ giải thích với giảng viên chính trị sau. Vừa từ phòng vệ sinh đi ra, đến bồn rửa tay. Bên cạnh cũng có một người đang rửa tay, Bạch Lạc Nhân không hề chú ý, kết quả vừa ngẩng đầu nhìn vào gương, cả người đều cứng đờ. .............