Thục thiên mộng hoa lục

Chương 93 : Công thành bí thuật

“Đều là nhờ tấm bùa của Từ đạo trưởng, ta thấy cương thi xuất hiện, liền dựa theo Ngũ Hành phương vị mà dán lên cánh cửa, mới bảo vệ nổi mấy người, toàn bộ đều ở chỗ này, chúng ta có thể trốn thoát đều dựa vào thân thể khỏe mạnh, còn những hương thân khác…” Từ Trường Khanh tâm trạng rầu rĩ, thầm nghĩ, nếu ta ly khai chậm vài ngày, bọn họ cũng sẽ không… “Đậu Phụ Trắng, không liên quan đến huynh, là phúc không phải là họa, là họa không thể tránh khỏi, toàn bộ những thứ này đều đã được định trước.” Cảnh Thiên chuyển qua Lương Thụ Nguyên, “Lương đại ca, các ngươi sau này có dự tính gì không?” “Như Tiểu Nguyên vừa nói, Cửu Tuyền Thôn đều biến thành cương thi hết rồi, chúng ta chục người còn lại cũng không có nhà, muốn báo thù cũng không có cửa, chỉ có thể đến đây đầu quân. Cũng may họ đều xuất thân từ hộ săn bắn, cho nên không đến nỗi e sợ hành quân chiến tranh.” “Tốt, Lương đại ca, không bằng các người ở lại chỗ này, chúng ta có việc đi tìm Tần Vương trước, sau đó sẽ cùng các người ôn chuyện sau.” “Cảnh huynh đệ, Từ đạo trưởng ——” Cảnh Thiên chặng lời Lương Thụ Nguyên, đè thấp giọng, “Lương đại ca, Đậu Phụ Trắng bây giờ là Lý Tĩnh, Lý tướng quân, ngươi nghìn vạn lần không thể gọi sai. Về phần nguyên nhân, ta sẽ giải thích với ngươi sau, cáo từ.” Hai người vội vã đến soái trướng Tần Vương, vừa đi vào đã phát hiện trong trướng đầy người. Bên trái doanh trướng là võ tướng Khâu Hành Cung, Lý Thế Hặc, Trình Giảo Kim, Tần Thúc Bảo, Địch Trưởng Tôn, Tần Vũ Thông, Úy Trì Cung, bên phải là văn nhân mưu sĩ. Tần Vương đã từng giới thiệu qua, Từ Trường Khanh nhận ra họ gồm có Ngu Thế Nam, Diêu Sĩ Liêm, Lý Huyền Đạo, Thái Duẫn Cung, Tiết Nguyên Kính, Nhan Tương Thì. Ân Kiệu, Hầu Quân Tập cũng ở trong số đó. “Lạc Dương vây công đã lâu, nhưng Vương Thế Duẫn vẫn chậm chạp không hàng, Đậu Kiến Đức lại như hổ rình mồi. Hôm nay ta triệu tập chư vị đến đây vì muốn thương nghị kế sách công phá Lạc Dương, phải làm thế nào mới có thể tốc chiến tốc thắng.” Lý Thế Dân nhìn mọi người xung quanh, chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình. Trong trướng nhất thời xôn xao nghị luận. “Tại sao trong đầu Lý lão nhị đột nhiên có ý niệm tốc chiến tốc thắng?” Cảnh Thiên thầm nghĩ, mặc dù ta không hiểu quân pháp mưu lược, nhưng cũng biết, vây hãm Lạc Dương hiện tại là phương pháp tốt nhất, không cần tiêu tốn của bên ta một binh một tốt mà vẫn có thể ép chết Lạc Dương, chỉ cần qua hai tháng, Vương Thế Duẫn dù ngàn vạn lần không cam tâm thì cũng phải mở cửa xin hàng. “Hiện tại Đường quân mạo hiểm xuất kích công thành, thật sự không nắm chắc được phần thắng. Huống chi, một khi Đường Quân phái ra binh lực chủ chốt để công thành, hậu phương tự nhiên trống rỗng, chẳng phải đã gãi đúng chỗ ngứa của Hạ Vương Đậu Kiến Đức sao? Đến lúc đó, Đường Quân hai mặt đều có địch, rơi vào thế cưỡi trên lưng cọp, đây chính là tối kỵ của binh gia, chẳng biết Tần Vương vì cớ gì sốt ruột tranh công, không kiềm chế được mà đòi đánh ngay như thế?” Hầu Quân Tập mặc dù không nói ra lời, nhưng trong lòng lại thầm phản đối cách làm mạo hiểm này. Cảnh Thiên bỗng nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ Lý lão nhị bị âm mưu quỷ kế của lão đại nhà hắn cảnh tỉnh, sợ rằng để lâu sinh biến, nên phải nhất cử công phá Lạc Dương lấy uy. Hừ hừ, mấy chuyện đế vương tranh quyền đoạt vị thật phức tạp khó lường. Chỉ chốc lát, quả nhiên có vài tên đại tướng đứng dậy, phản đối đề nghị của Tần Vương. “Hầu huynh nghĩ như thế nào?” Ân Kiệu thấp giọng hỏi. “Tần Vương hành sự xưa nay tỉ mỉ tường tận, hành động lần này tất có suy tính, chúng ta chỉ cần rửa tai lắng nghe thôi. Ân huynh hà tất sốt ruột?” Hầu Quân Tập thầm nghĩ, tâm tư Tần Vương không rõ, ta há có thể tùy tiện lên tiếng. Nếu lỡ như không trùng với ý kiến của ngài ấy, bị ngài ấy khinh thường, ta vô duyên vô cớ đánh mất cơ hội thi triển tài năng, trăm triệu lần phải cẩn thận mới được. Nhưng mà, niên khinh tuổi trẻ Tần Vương sắc mặt trầm tĩnh, mâu trung sâu thẳm không nhìn ra bất cứ đầu mối nào, ai cũng đoán không ra ý nghĩ thực sự trong lòng hắn. “Tần tướng quân thấy thế nào?” “Không được!” Tần Thúc Bảo còn chưa hồi đáp, Địch Trường Tôn, Tần Võ Thông, Úy Trì Cung đã nhất loạt phản đối. Lý Thế Dân thần sắc bất động, hơi gật đầu, ý bảo an tâm chớ vội, sau đó chuyển hướng Từ Trường Khanh, “Từ đạo trưởng thì sao? Có tán thành đề nghị của Thế Dân không?” Trong soái trướng hiện tại đều là tướng lĩnh cao cấp của Đường quân, đại bộ phận đều biết rõ Lý Tĩnh, cho nên cũng không nhất thiết phải giấu diếm thân phận thật sự của Từ Trường Khanh. Mọi người nhất tề chuyển hướng Từ Trường Khanh. Chỉ vì tất cả đều biết người này không phải là nhân vật quan trọng gì trong quân, vậy mà Lý Thế Dân lại cẩn thận xin ý kiến hắn, làm vậy có phần hơi không hợp trên dưới. Từ Trường Khanh trầm ngâm, y không trực tiếp trả lời vấn đề của Lý Thế Dân, ngược lại hỏi, “Tần Vương vừa thấy lưu dân bên ngoài doanh trại?” “Phải!” Từ Trường Khanh gật đầu, mâu sắc bình đạm nhìn thẳng vào Lý Thế Dân, “Ta tán thành ý kiến của Tần Vương, chiến dịch công thành Lạc Dương không thể trì hoãn nữa.” Lý Thế Dân con mắt nhất thời sáng rực, “Đạo trưởng quả nhiên hiểu rõ ý ta.” Hắn chậm rãi mở địa đồ Lạc Dương, dùng sức vẽ tại thành Lạc Dương một vòng tròn, mâu quang hiện lên một tia ảm đạm, ngữ điệu trầm thấp hiếm thấy, “Gần đây từ trong thành Lạc Dương chạy ra rất nhiều người, nghe nói, thành Lạc Dương gần như trống rỗng, từ lâu đã cạn lương thực, người chết đói khắp nơi, thậm chí còn phát sinh thảm kịch đổi con cái lấy đồ ăn. Xưa kia yên hoa phồn thịnh, mà nay địa ngục nhân gian. Vương Thế Duẫn kiên quyết không hàng, nếu cứ tiếp tục thế này…” Cảnh Thiên không khỏi giật mình, hắn nguyên tưởng rằng Tần Vương mạo hiểm công thành chỉ là vì ra uy, tranh giành địa vị thái tử, ai biết hắn trạch tâm nhân hậu, cư nhiên vì mấy vạn sinh kế trong thành mà cam chịu mạo hiểm. “Tần Vương làm sao biết được hiện trạng bên trong thành?” Tần Thúc Bảo nhịn không được dò hỏi. “Hôm nay thành ngoại thông quan, ta vừa lúc đi ngang qua, thấy hai người hành tung quỷ dị, không giống bách tính bình thường nên tiến lên tra hỏi. Hai người đó thật nhát gan, sợ đến mức khai thật hết. Nguyên lai đó là hai huynh đệ, lão đại tên Vương Đại Thạch, lão nhị tên Vương Tiểu Thạch, họ nguyên là ngư dân tại Động Đình Hồ, Vương Đại Thạch đầu quân làm thủ hạ của Vương Thế Duẫn, Vương Tiểu Thạch năm ngoái cũng đến Lạc Dương, liền sau đó Lạc Dương bị vây, bị kìm chân không thoát ra được. Hiện nay trong thành Lạc Dương bá tính đã cạn lương thực, Trịnh Quân cũng thiếu thốn quân lương thập phần nguy cơ, vì vậy hai huynh đệ họ thương nghị, lén theo mật đạo lặn qua hộ thành hà, dự định trốn thoát quay về Động Đình Hồ. “Nguyên lai tin tức của Tần Vương là từ hai huynh đệ đào tẩu đó.” “Tần Vương đã từng tính đến chuyện chiêu hàng?” Từ Trường Khanh hỏi. “Đương nhiên, không biết đã thử qua bao nhiêu lần.” Khâu Hành Cung cả giận nói, “Mỗi lần quan truyền lệnh cầm thư đi, chưa kịp tới chân thành Lạc Dương đã bị bọn chúng dùng tên bắn tới tấp, phải lui trở về, suýt nữa tổn hại lão tướng quân ta.” Tần Thúc Bảo bổ sung, “Kẻ thủ thành chính là Tả Tam Thông, em vợ của Vương Thế Duẫn, người này tính cách táo bạo, lại rất trung thành tận tâm với Vương Thế Duẫn.” Trình Giảo Kim vỗ đùi, “Thư chiêu hàng không đến được tay Vương Thế Duẫn, thành Lạc Dương lại không thể vây mãi như vậy, không bằng chúng ta cử người ban đêm lẻn vào thành ám sát ——” “Trăm triệu lần không thể!” Trong trướng có mấy người cùng kêu lên ngăn cản. “Vì sao?” Tần Vương thần sắc trấn định, chậm rãi nói, “Binh tướng bi ai, lục quân khăn trắng. Thủ hạ hắn chính là Tả Tam Thông, Quách Thiên, Vạn Trụ Việt, Mã Thạc, Cát Đĩnh, Niếp Quân Uy, đều là những kẻ thiện chiến, trung thành tận tụy. Nếu Vương Thế Duẫn chết đi, bọn chúng càng quyết tâm tử thủ không chịu ra hàng.” “Vậy làm thế nào mới phải? Giết cũng giết không xong, lưu cũng lưu không được?” “Nếu hắn chịu đầu hàng, tránh cho máu chảy can qua, sinh linh đồ thán, ta chắc chắn sẽ bẩm báo phụ hoàng lưu cho hắn một mạng. Đáng tiếc, người này gian ngoan quyết dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, dùng toàn bộ bách tính Lạc Dương làm tấm đệm chống lưng.” “Tần Vương, thành Lạc Dương thành cao hào sâu, kiên cố dị thường, xưa nay dễ thủ khó công. Nếu chúng ta mạnh mẽ công thành, dù có thắng được thì tam quân cũng thương vong thảm trọng…” Tần Thúc Bảo nặng nề nói. Lời vừa nói ra, người trong trướng nhất loạt gật đầu. Cảnh Thiên thấy mọi người nhất phó sầu khổ, bỗng nhiên nghĩ đến hai huynh đệ họ Vương, lập tức nói: “Nếu như minh chiêu không thể thắng, sao không dùng ám chiêu?” “Cảnh đại hiệp có cao kiến gì?” “Cao kiến thì không dám, thế nhưng hai huynh đệ họ Vương đã trốn được ra ngoài, sao chúng ta không biết theo hộ thành hà mà lẻn vào bên trong…” Tần Thúc Bảo lắc đầu, “Cảnh đại hiệp có điều không biết, hộ thành hà này nước sâu mấy trượng, dưới sông chảy xiết, lại có nhiều mạch ngầm tràn lan, mật đạo cũng rất dài, người trong đó căn bản không có cơ hội để thở. Người thường chìm vào trong nước chốc lát, sẽ gặp phải tình trạng hít thở không thông mà chết. Huynh đệ họ Vương từ nhỏ sống nơi sông hồ giỏi về thủy tính, tinh thông kỹ năng bơi, luyện được khả năng nhịn thở dưới nước, mới có thể thoát khỏi thành Lạc Dương. Phương pháp này đâu phải một sớm một chiều mà học được…” “Ha ha, Tần tướng quân có điều không đúng. Phương pháp tà môn nào đó để thở dưới nước thì ta không biết, nhưng người luyện võ công lực đạt đến cảnh giới nhất định, nội lực miên miên bất tức, có khả năng nhịn thở khá lâu. Đậu Phụ Trắng, huynh có thể nhịn thở được bao lâu?” Từ Trường Khanh suy nghĩ một lát, nói: “Thời gian hai nén nhang hẳn không thành vấn đề.” “Chính thế!” Cảnh Thiên vỗ tay cười nói, “Hai ta đều như vậy, chúng ta còn có huynh đệ Phong Hành Đường, chí ít cũng có thể tuyển ra hai ba mươi người, nếu như thiếu còn có thể lấy thêm bên Huyền Giáp Binh. Ha ha… Tục ngữ nói không sai, giữa đêm đen gió lạnh thuận lợi phóng hỏa giết người, chúng ta chờ một buổi tối, càng tối càng tốt, lén theo hộ thành hà đi vào trong, sau đó mở cửa thành, dùng hỏa đồng tiễn làm hiệu lệnh…” “Hỏa đồng tiễn?” “À, là công cụ liên lạc chuyên dụng của đệ tử Thục Sơn, chỉ có một cái duy nhất”, Cảnh Thiên giải thích, “Sau đó nội ứng ngoại hợp, nhất cử đánh thành Lạc Dương. Ha ha, không cần biết Vương Thế Duẫn, Tả Tam Thông hàng hay không hàng, cứ giết đến hoa rơi nước chảy, cái này gọi là đánh úp đó!” Mọi người nghe xong, đều cảm thấy kế này thật tuyệt diệu. Tâm thần vẫn nặng nề của Tần Vương rốt cuộc có điểm thư thái, cười nói, “Một buổi nói chuyện của Cảnh đại hiệp khiến ta như người trong mơ tỉnh ngủ, từ hôm nay trở đi, Phong Hành Đường sẽ do ngươi chưởng quản, nhất loạt nghe hiệu lệnh của ngươi. Phong Hành Đường này có thể phong hành thiên hạ hay không, phải xem thủ đoạn của Cảnh đại hiệp.” “Kế sách này của Cảnh đại hiệp, xác thực có thể đem thương vong hạn chế đến mức thấp nhất.” “Cảnh đại hiệp…” Mọi người tranh nhau tán thưởng. Cảnh Thiên thầm nghĩ, phi, các người vẫn nghĩ Phong Hành Đường vô dụng, thường ngày coi thường mấy nhân vật giang hồ chúng ta. Nếu không phải để các ngươi mở rộng tầm mắt một phen, ta cũng sẽ không đơn giản thay các người bày mưu tính kế. Còn Lý lão nhị, ngươi dưỡng một đám người Phong Hành Đường, chung quy cũng không thể để họ ngồi chơi nha. Ngày hôm nay Cảnh đại hiệp ta nhà rỗi không có việc gì làm, dắt đội ngũ này ra ngoài hoạt động gân cốt, cũng coi như dương oai luôn thể. Hắn tâm trạng đắc ý, len lén nhìn sang Từ Trường Khanh bên cạnh, người nọ thần sắc như trước tĩnh lặng đạm mạc, nhưng đáy mắt phân minh lại hàm chứa một tia tiếu ý nhàn nhạt. Cảnh Thiên nhất thời vui vẻ, hắn rốt cuộc vẫn là tâm tính thiếu niên, nhịn không được làm một cái mặt quỷ. Từ Trường Khanh lập tức giận tái mặt, giả bộ không nhìn thấy. Chúng tướng thương nghị thêm một số chi tiết, đến lúc mọi người ra khỏi soái trướng thì trời đã về đêm. Chú thích: Sông đào ra để bảo vệ thành