Lúc trở về, Phương Đăng không cách nào tìm thấy tấm vé lên phà, không biết có phải lúc leo tường đã đánh rơi không. Lục Nhất thay cô đi mua vé, vì là ngày cuối tuần, rất nhiều người lên đảo, trước cửa phòng vé người xếp thành hàng dài. Phương Đăng thấy một cô gái trẻ, ăn mặc theo kiểu du khách điển hình, cũng đứng trong hàng ngũ xếp hàng, gần đến phiên cô, cửa sổ của phòng vé chợt đóng lại. Thì ra ở phía cô, nhân viên bán vé lại đang giờ giao ca. Cô gái mặt mày bực bội, cũng không thể bộc phát, đành phải chuyển sang một hàng khác, lại còn phải đứng ở chỗ cuối hàng. Phương Đăng cảm thấy con người sống ở đời thật ra cũng không khác biệt gì lắm, chọn sai một người, hay đi nhầm một con đường, cũng chẳng khác nào người sắp sai hàng ngũ trước cửa sổ phòng vé qua phà, chờ chờ đợi đợi, trăm cay nghìn đắng, rốt cuộc gần đến phiên mình, nhưng người phía trước đã nhanh tay mua tấm vé cuối cùng, nhìn như chỉ giơ tay là có, nhưng chuyển sang hàng ngũ khác thì quá trễ rồi, rất có thể chuyến phà cuối đã đi xa, cuối cùng bến phà trống rỗng chỉ còn trơ trọi một mình cô độc. Cô cố gắng thuyết phục bản thân lần nữa, Phó Thất kết hôn lúc này là đúng đắn, cũng như rất nhiều quyết định từ trước đến giờ của anh. Ngày này đối với hai người mà nói căn bản không cách nào tránh khỏi, không phải cô đã sớm nghĩ thông suốt rồi sao? Cô đã hy sinh nhiều thứ, không phải là mong đợi trong hai người có ít nhất một người được đền đáp hay sao? Nhưng ngay giây phút vừa rồi, khi cô ngồi ở đầu tường, chính mắt nhìn thấy anh và cô gái kia sánh vai đứng trong vườn, vẻ mặt nhu hòa của anh nhìn về phía đối phương, cô mới phát hiện mình không hề vô tư như trước đây vẫn nghĩ. Anh sẽ hạnh phúc sao? Cái hạnh phúc mà cô đã dùng hết tất cả mọi thứ của bản thân để đánh đổi, thì ra lại chẳng có chút gì liên hệ đến cô, tiếng vang vô vọng từ trái tim trống rỗng, bàn tay chính mình rứt trái tim ra nhuốm đầy máu tươi đau buốt. Sau khi rời bến phà, Phương Đăng cùng Lục Nhất đi ăn tối. Lục Nhất rất cẩn trọng, thử dò xét xem mình có làm gì để cho cô cảm thấy không vui, Phương Đăng không phủ nhận nhưng yên lặng, anh ta cũng không nhắc lại nữa. Sau khi ăn xong, Phương Đăng nói họ có thể đi làm vài chén, Lục Nhất hơi e ngại, anh nói mình tửu lượng kém, sợ một ly đã gục tại chỗ, đến lúc đó không ai làm bạn cùng cô. Phương Đăng chê anh quá đa cảm, bàn qua bàn lại, quyết định quay về nhà anh từ từ uống tiếp. Nhà Lục Nhất thật ra chỉ có một bình rượu, loại rượu Hoa điêu của vùng Thiệu Hưng, đặt trong nhà bếp để dành nấu thức ăn. Phương Đăng cũng không ngại, cô quay về nhà một chuyến, sau đó trở lại với một khay rượu Tây trên tay đặt trước mặt Lục Nhất. Lục Nhất trợn tròn mắt nhìn, từ rượu vang đến whisky rồi đến Mao Đài…Thậm chí cả loại Nhị Oa Đầu cũng có. Lúc đầu họ quyết định tùy ý, nhưng Phương Đăng rót cả hai ly rượu mạnh cùng lúc, đang định quay sang cụng ly với Lục Nhất thì thấy hai má anh đã đỏ hồng, đầu gục xuống vì không chịu nổi sức rượu nặng nề. “Tôi uống nhiều rồi.” – Lục Nhất khổ sở nói. Phương Đăng liếc nhìn ly cao cổ trước mặt anh ta, bị kích động nên mắng liền một câu. “Chết tiệt! Không phải anh uống hết một phần ba ly vang sao, còn bảo là mình bị dị ứng cồn nữa chứ!” Gương mặt Lục Nhất lúc này đã đỏ hồng, không phân biệt được là do ngượng hay là do ảnh hưởng từ cồn. Anh ta liên tục khoát tay: “Tôi không biết khả năng uống của mình thế nào, không biết lúc say rồi có nói nhăng nói cuội hay không”. Phương Đăng liếc nhìn anh ta cười nói: “Vậy chúng ta sẽ nói nhăng nói cuội. Anh nghe nè, chúng ta chơi trò chơi đi, gọi là trò nói dối mạo hiểm” Lục Nhất bưng một ly rượu trên tay, mơ hồ nói: “Tôi chỉ nghe qua lời nói thật mạo hiểm mà thôi” “Nói thật thì quá đáng sợ, nói dối mới đúng, nói gì cũng được. Nếu ai không tin lời đối phương thì bị phạt một ly, muốn uống rượu gì cũng được, dù sao anh cũng bị xơi tái mà. Bắt đầu, tôi nói trước. Tôi nói tôi là đàn ông, anh có tin không?” Lục Nhất nhăn nhó khổ não: “Cô chơi trò này đúng là không có đạo lý, nếu chúng ta đều bịa chuyện để nói, không phải đang cố tình tìm cớ uống rượu sao?” “Thông minh!” Phương Đăng vỗ tay bày tỏ sự đồng ý – “Mục đích của trò chơi này là uống rượu, để cho đàn bà tỉnh táo, đàn ông thì hôn mê. Đừng lằng nhằng, anh có tin lời tôi vừa nói không? Không tin thì uống nhanh đi” Lục Nhất thấy khó khăn lắm Phương Đăng mới cao hứng như vậy, không muốn làm cô mất vui, do dự một lát, cười nói: “Được rồi, tôi dĩ nhiên không tin” Anh ta cau mày, cầm lấy phân nữa ly rượu vang đỏ trước mặt mình uống một hơi cạn sạch, sau khi uống xong lộ rõ vẻ phức tạp trên mặt. Phương Đăng rất hài lòng, tán thưởng: “Lúc này mới thật sự vui nè, đến lượt anh!” Đối với cậu bé thật thà, nói dối ngược lại là chuyện không phải dễ: “Lục Nhất suy tư một lát rồi nói: “Tôi… Ăn nhậu đánh bài chơi gái đều có thể” Phương Đăng cười lớn, rót đầy một ly whisky ình, Lục Nhất muốn ngăn cô lại, dùng rượu vang của mình để đổi. “Uống ly này được rồi” – Tay của anh bị Phương Đăng đẩy mạnh ra không chút lưu tình, chỉ đành nói một câu: “Uống một chút là được, không cần phải cạn đâu” Phương Đăng như không cần nghe, ngửa cổ lên trời nốc một hơi cạn sạch. “Tiếp”. Cô nói – “Tôi có một tuổi thơ hạnh phúc” Lục Nhất suy nghĩ một lát, rồi uống thêm một ly. “Tôi không buồn vì tai nạn của ba tôi” “Tôi không quen biết ba anh” “Tôi không sợ tai nạn giao thông” “Tên của tôi là Phó Kính Như” “Đến giờ tôi chưa từng viết thư cho cô” …. Rượu trước mặt Phương Đăng đã hao đi rất nhanh, Lục Nhất cũng phóng lao phải theo lao, chai rượu đỏ trên tay cũng vơi một nửa, mặt anh ta bắt đầu từ từ giãn ra, chân mày nhíu lại vì uống quá nhiều. Có câu nói thật hay, rận nhiều không nhột, nợ nhiều không buồn, rượu nhiều… cũng không say, dù ngay cả lời nói anh ta cũng nói không rõ lắm. Phương Đăng thì càng uống càng tỉnh táo, cô bình tĩnh tiếp tục trò chơi. “Hôm nay tôi rất vui” “Không phải, cô nói dối, cô không vui, tôi uống!” – Lúc này Lục Nhất cũng hào sảng không ít. Phương Đăng giơ một ngón tay cái lên: “Đúng là nam tử hán!” Cô nói xong, cúi đầu định rót rượu, lại nghe Lục Nhất nói một câu: “Đến lượt tôi. Tôi là đàn ông….” Phương Đăng vừa nghe câu nói này, biết anh ta đã không mấy tỉnh táo, cười chế giễu: “Xem anh nói kìa, tôi nên uống hay không nên đây?” “Không phải, cô chờ một chút.” Lục Nhất loạng choạng cản tay rót rượu của cô lại: “Câu vừa rồi không tính…” “Anh định ăn gian sao..” “Ai nói, tôi chỉ chưa nói xong thôi” – Cách phát âm của anh ta có hơi chật vật, nhưng Phương Đăng vẫn có thể nghe rõ ràng như cũ – “Tôi là đàn ông, nên tôi phải nói rõ ràng… Phương Đăng, tôi rất thích cô!” Phương Đăng đang đưa tay ra lấy chai Nhị Oa Đầu, khi anh buông mấy lời này, tay cô cứng đờ, từ từ ngồi bệt xuống trở lại. Cô có thể cảm giác được, Lục Nhất cũng không chớp mắt, nhìn cô chờ đợi, trong đôi mắt say rượu kia có tia lửa đỏ, dường như đó là sự can đảm sau khi say. Cô cầm ly rượu lên môi, chỉ nhấp một miếng lại bỏ xuống. Có khi do chất cồn trong rượu đốt cháy nên Phương Đăng thấy cổ họng có chút rát đau, cô nhất định cũng đã say rồi. “Thật ra tôi vẫn luôn lợi dụng anh” – Phương Đăng nói giọng khàn khàn. Lục Nhất liền cầm rượu lên uống, bị Phương Đăng ngăn lại, động tác của cô quá nhanh, ly rượu trong nháy mắt lật qua, chất lỏng màu đỏ đổ ập xuống sàn nhà bằng gỗ, nhìn vô cùng đáng sợ. “Anh nên tin mấy lời này của tôi! Tôi tiếp cận anh chỉ vì muốn lấy thứ mà tôi cần từ anh…” Lục Nhất sững người, ngỡ ngàng nhìn cô một lúc, rồi cười: “Cô lại gạt tôi, giả bộ ngày càng giống, không phải cô muốn tôi uống sao, uống là được chứ gì”. Anh nốc cạn phần rượu vang đỏ còn lại trong chai. Phương Đăng định nói gì đó, nhìn anh khăng khăng như vậy, gật đầu một cái, tự mình uống thêm một ly. Lục Nhất uống khá nhiều, muốn nôn ra mấy lần, cả người mềm quặt dựa vào ghế salon, mặc cho Phương Đăng lay mạnh cũng không đứng dậy. “Để… để tôi nhắm mắt một lúc… Tôi say rồi, Phương Đăng” – anh ta nói như mê sảng. Phương Đăng ngẩn người ngồi bên cạnh anh ta, một lúc lâu, mới thấp giọng nói một câu: “… Tôi.. cũng…say…” Minh Tử cùng Phó Kính Thù nói lời từ biệt trước cổng Phó gia Hoa viên. Minh Tử cố ý không cần Phó Kính Thù tiễn mình, cô nói thích hòn đảo này, muốn một mình ở lại trên đảo vài ngày, cũng từ chối ý tốt của Phó Kính Thù muốn để cấp dưới thay cô sắp xếp. Lấy tư cách một người nước ngoài đi khắp nơi quan sát một chút, cảm giác có lẽ cũng sẽ khác biệt. Buổi tối Phó Kính Thù còn có việc, cũng không miễn cưỡng, trước khi chia tay cả hai còn hẹn sẽ giữ liên lạc để hai bên gia trưởng yên tâm. Minh Tử một mình tìm một biệt thự cổ được cải tạo thành phòng trọ để ở, ngày ngày từ từ thưởng thức những kiến trúc tinh tế mà cô hứng thú, rỗi rảnh ngồi uống café, tận hưởng làn gió biển ướt át. Một tuần trôi qua, cuộc sống cũng có nhiều điều thi vị. Buổi chiều một ngày trước khi rời đảo, Minh Tử từ Thục Chính công quán nổi tiếng trở về, đến siêu thị mua nước, lúc vừa đi ra nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Lúc đó trước mặt cô có một đoàn khách du lịch cầm cờ đi qua, biển người đông đúc đó cản ngay trước mặt cô. Minh Tử chụm hai tay lên miệng, cố gắng gào lên át cả tiếng loa của hướng dẫn viên du lịch: “Nè… A Chiếu… A Chiếu… Tô Quang Chiếu….” Người kia từ tiệm bánh cạnh con đường mòn đi ra, không hề quay đầu nhìn lại. Minh Tử gọi mấy tiếng, có chút giận dữ, do dự không biết có nên đuổi theo cậu ta không, nhưng người kia dường như nghe tiếng gọi, ngơ ngác quay đầu nhìn lại, chỉ thấy được một đoàn khách du lịch già nua mặc áo đỏ. Minh Tử sợ đụng phải tốp người già kia, không dám mạo hiểm, chỉ biết khó khăn lách từng người đi xuyên theo khe hở bước tới, không quên nhìn theo hướng A Chiếu vẫy tay: “A Chiếu, đây nè…” Nhất định cậu ta đã nhìn thấy cô, vẻ mặt ngơ ngác mau chóng thay thế bằng sự ngạc nhiên ngoài ý muốn. “Ah.. cô không phải là cái người “tên giả” đó sao?” A Chiếu nhận ra đối tượng “xinh đẹp” cách đây không lâu vừa chạm trán. Minh Tử vượt qua đoàn du khách, chạy đến bên cậu ta, vẻ mặt hết sức vui vẻ nhưng lại làm bộ như bình tĩnh, cải chính: “Cái gì tên giả, tôi nói rồi, tên tôi là Minh Tử, Minh Tử của chữ “Quyết Minh Tử” đó” A Chiếu giống như càng nghe càng mơ hồ: “Quyết Minh Tử lại là cái quái gì?” “Quyết Minh  Tử là loại cỏ dùng để làm gối kê đầu, có tác dụng làm khỏe người, sáng mắt” – Minh Tử đang vui, không ngại bị phiền hà, giải thích luôn. A Chiếu chợt làm ra vẻ hiểu biết: “Vậy cô cứ nói thẳng, Quyết Minh Tử chính là cái thứ tốt để người ta “ngủ” đại đi” Minh Tử đang định gật đầu, nhưng chợt phát giác ra trong lời nói của cậu ta ngầm ý không hay, giả vờ nổi giận đánh một cú vào ngực cậu ta: “Tên lưu manh này, đồ ăn mày, dám lợi dụng tôi hả?” A Chiếu cười lộ hàm răng trắng, né sang một bên: “Aigoo, cô xuống tay ác thật! Đừng làm rộn, sao cô lại chạy tới đây một mình?” “Anh còn dám nói, trước đây ai mở miệng nói là bằng lòng đưa tôi đi chơi Qua Âm Châu? Tôi còn khờ khạo chờ anh cả ngày, nghĩ là anh sẽ thật sự gọi điện cho tôi” – Minh Tử nhớ lại chuyện trước kia, muốn tìm cậu ta tính sổ. “Tôi thật muốn gọi điện cho cô, không gạt cô. Nhưng ai ngờ hôm sau đại ca tôi có việc gấp cần làm, tôi thật sự không còn cách nào khác.” “Chuyện của đại ca anh là chuyện gấp, vậy chuyện của tôi thì không quan trọng chứ gì? Khó trách người ta đều nói huynh đệ như tay chân, nữ nhân như trang phục” “Cô coi cô là “nữ nhân” của tôi sao? Nói thì mới nói, cô viết bằng son môi không đọc được, không cẩn thận quẹt một cái là bay sạch, cái này không trách được tôi” – A Chiếu nhìn Minh Tử có vẻ muốn đùa: “Còn nữa, cô chỉ đợi tôi một ngày, đâu phải đợi cả đời. Cùng lắm thì tôi đền cho cô một ngày khác. Đừng giận, Quyết Minh Tử!” “Nếu anh không gọi tên tôi tử tế, tôi cũng sẽ lấy tên anh ra đùa đấy. A Chiếu, A Chiếu, anh có phải là “Chiếu” trong “Hồi quang phản chiếu” không?” – Minh Tử nhìn mặt cậu ta có vẻ bực mình, trong lòng thấy khá thoải mái – “Tôi nói chỉ chờ anh một ngày, vì sau đó ba tôi gọi tôi về Đài Bắc” “Vậy là được rồi, hai chúng ta đều không có lỗi, lần trước gặp là không đúng lúc thôi. Không phải bây giờ lại đụng mặt sao, cái này chứng minh người có duyên thì có giải cách nào cũng không thoát” Minh Tử thích câu nói này, thật ra cô cũng không phải là tức giận, vì vậy nhanh chóng nở nụ cười, tò mò hỏi: “Không phải anh không sống trên đảo nữa sao, hôm nay ở đây làm gì?” A Chiếu chỉ vào phía sau tiệm bánh: “Trong đó có một cô nhi viện, tôi lớn lên ở chỗ đó. Hôm nay ghé qua cho bọn nhóc một ít đồ” Minh Tử nghe vậy, có vẻ thay đổi cái nhìn, trong mắt có vài phần khen ngợi. “Không ngờ nhìn anh giống kẻ ăn mày, ngược lại rất có tấm lòng” A Chiếu thật ra muốn nói thẳng, cậu ta chỉ thay anh Thất đến gửi tài trợ cho cô nhi viện theo lẽ thường mấy chục năm qua của Phó gia, ngày nay chuyện này do Phó Kính Thù tiếp quản. Nhưng cậu ta nghĩ lại, Minh Tử không quen biết anh Thất, chuyện của anh Thất cũng là chuyện của cậu ta, cần gì nghiêm túc gạt bỏ sự thừa nhận của cô gái xinh đẹp này với mình. Vì vậy cậu ta cũng thuận theo kiểu thích hư vinh của đàn ông, quơ tay lên, làm ra vẻ chuyện nhỏ: “Đâu có gì, dù sao tôi cũng từ đó đi ra, trở lại thăm một chút có là gì. Nhưng còn cô, sao lại một mình lên đảo?” Minh Tử mặt ủ mày chau nói: “Tôi nói là đi xem mắt, anh có tin không?” A Chiếu dĩ nhiên không tin, “Gì chứ, thời buổi này còn xem mắt? Cô xinh đẹp như vậy còn phải đi xem mắt hay sao?” “Anh đang khen tôi hả?” Minh Tử tươi cười, “Đáng tiếc người nhà tôi không nghĩ vậy, họ muốn tôi tìm một người đàn ông xứng đáng để kết hôn” “Gia đình cô từ thời cổ đại sống lại chắc, hay là nhà cô vốn thuộc danh gia thế phiệt, có của ăn của để không đếm xuể, muốn cô tìm người môn đăng hộ đối kết hôn?” – A Chiếu nheo mắt nhìn trang phục và đôi giày trên người Minh Tử, cố ý nói đùa. Minh Tử cười mỉm: “Coi như anh đoán đúng, anh sẽ không bắt cóc tôi chứ?” A Chiếu nói một cách khoa trương: “Tôi sợ người nhà cô không thèm chuộc cô, cô cứ bám theo tôi thì biết làm sao? Nếu nói đi xem mắt thì anh chàng kia đâu? Đối phương không chịu cô hả?” “Cái gì!!!” Minh Tử trừng mắt – “Tôi còn chưa thấy anh ta vừa ý đấy!” “Sao vậy, có phải hắn ta vừa già vừa xấu, chân cà thọt, có năm đứa con nhỏ, trên người lại có mùi hôi không?” Minh Tử bật cười: “Cũng không phải, thật ra anh ta rất tốt. Chính là vì quá tốt, không có một chút khuyết điểm nào, giống như… giống như một người không có thật. Nếu sống chung với một người như vậy, tôi thật sự không bao giờ thấy thoải mái với chính mình, nếu không lỡ lộ ra tật xấu của bản thân, sẽ rất là mệt mỏi” “Chứ không phải cô bị coi thường hả” – A Chiếu tránh cú đá của Minh Tử, cười nhẹ nói: “Tốt quá cô không thích, vậy kiểu như tôi có được không, có máu có thịt, không cần ngụy trang” “Anh nằm mơ đi” “Phải rồi, một mình em gái nhỏ như cô chạy tới đây xem mắt, chẳng lẽ đối phương là người trên đảo? Nói thử xem tôi có quen không?” Minh Tử biết A Chiếu từ nhỏ sống ở đây, cô không muốn nói ra đối phương chính là chủ nhân của Phó gia Hoa viên, như vậy có khi cậu ta không tin, hoặc là sinh ra tò mò với gia thế của cô,  thật chẳng thú vị gì. Cô đảo mắt một vòng, chuyển đề tài: “Anh làm sao vậy? Không phải nói sẽ đền một ngày cho tôi sao, muốn gạt tôi chứ gì? Nói đi, anh đền bù thế nào?” A Chiếu suy nghĩ tối nay có lẽ anh Thất không cần đến mình, liền sảng khoái nói luôn: “Nếu cô đã đến Qua Âm Châu, theo tôi lăn lộn một bữa đi” Minh Tử đang chán nản không có gì làm, nghe cậu ta nói vậy thì vô cùng hớn hở. A Chiếu đưa Minh Tử đến một quán lẩu trên đảo, trước tiên phải lấp đầy bao tử rồi mới tính chuyện về sau. Quán lẩu nằm trong phố thức ăn bên cạnh con hẻm nhỏ, cửa tiệm không lớn, bày biện cũng không mấy bắt mắt, đa số là khách quen cùng với dân cư trên đảo đến ủng hộ, vừa bước vào là thấy khí nóng bao trùm, khách ăn chen chúc ngồi đầy mười mấy bàn vuông, bên ngoài còn có cả khách đang chờ đến phiên mình. “Tôi thích ăn lẩu nhất”. – Minh Tử không chê quán nhỏ, mừng rỡ nhảy cẫng lên, “Nhưng đông người quá, chờ đến khi nào” A Chiếu chen lên rỉ vào tai một người đàn ông trung niên, hướng về phía Minh Tử đang chờ nháy mắt vài cái, người đàn ông ngầm hiểu ý, cười lớn vỗ vai A Chiếu, gọi người phục vụ kê thêm bàn nhỏ trong góc cho họ, vừa vặn ngồi được hai người. Minh Tử theo A Chiếu ngồi xuống, phục vụ bê lẩu đến. Minh Tử hít một hơi dài. “Thơm quá, tôi ở trên đảo một tuần sao không hề biết chỗ này?” Cô nhìn thấy A Chiếu giương mặt đắc ý, không nhịn được liền tấn công: “Anh chỉ có khả năng này thôi hả?” A Chiếu hất cằm, cười nói: “Cô chờ xem đi” Nói xong cậu ta nhanh nhảu phóng một cái vào phía sau nhà bếp, một lúc lâu vẫn chưa trở ra. Đang lúc Minh Tử còn nghi ngờ cậu ta chuồn ra cửa sau chạy trốn, đang lúc sợ mình bị gạt lần nữa, A Chiếu trong tay không biết cầm thứ gì quay lại, đứng bên cạnh chiếc bàn nhỏ, xoa xoa vật mày trắng trong tay, Minh Tử lúc này mới nhìn kỹ đó là một vắt mì. Cô còn chưa kịp hỏi, A Chiếu đã mở tay ra. Hai bàn tay chụm lại, đem vắt mì kéo ra một sợi dài, sau đó xoay người lại, đẩy vắt mì giống như diễn viên Kinh Kịch đang ra bộ, suýt nữa thì xẹt qua đỉnh đầu Minh Tử. Minh Tử hoảng hồn kêu lên, rụt đầu lại, chẳng lo ăn uống gì, trố mắt nhìn A Chiếu đang biểu diễn trò kéo mì. Chỉ thấy cậu ta giơ tay lên, xoay người một phát, giống như đang nhảy một vũ điệu kỳ dị, sợi mì trong tay cậu ta rất ngoan ngoãn, như con rắn bay tới bay lui, co giãn bất thường, trông vô cùng mạo hiểm, lại có thừa điêu luyện. Mấy thực khách đang ăn lẩu bên cạnh cũng nhao nhao dừng đũa lại nghiêng đầu xem, thỉnh thoảng có người còn khen ngợi. Minh Tử đã từng xem qua trò này trên tivi, nhưng vẫn là lần đầu chính mắt nhìn thấy, hơn nữa còn quen với người đang biểu diễn trò này, hưng phấn liên tục vỗ tay khen tặng. A Chiếu cũng vô cùng đắc ý, động tác ngày càng nhanh nhẹn hơn, sợi mì trong tay bay tới bay lui càng lúc càng xa. Vừa ý cậu ta chuẩn bị thu tay lại để tận hưởng tràng pháo tay khen ngợi của Minh Tử, sợi mì bị kéo bay thật ra tới bàn một người đàn ông béo ú ngồi ngay vách, cùng với động tác thu tay của cậu ta, sợi mì mang theo trở lại một đống đen ngòm, nhìn kỹ thì phát hiện mớ tóc đen trên đầu của ông béo ú chỉ còn lại “sân bay” bóng nhẵng. A Chiếu hai tay nâng lấy sợi mì, dây dưa với cái đầu tóc giả, dường như cũng bị tình huống bất ngờ kia làm sửng sốt. Cũng hết sức bất ngờ như cậu ta còn có người đàn ông béo ú nọ. Chung quanh lặng đi mấy giây, Minh Tử không nhịn cười được bật lên một tràng, ngay lập tức bốn phía nổi lên tràng cười long trời lở đất. Tay béo ú sờ đầu, sau phút ngạc nhiên là cơn tam bành nổi dậy, hắn ta xông lên phía trước muốn gây với A Chiếu. A Chiếu biết mình có lỗi, khom lưng chịu tội, còn xin bồi thường, cung kính muốn đem đầu tóc giả trả về cho tay béo ú, không ngờ đầu tóc giả kia quấn với mớ mì sợi, béo ú đội mớ vừa tóc vừa mì này vào càng trông thêm tức cười không chịu nổi. Mấy người xung quanh cười càng lớn, tay béo ú vừa quê vừa giận, gỡ mớ tóc giả lộn mì sợi xuống thật nhanh, giơ quả đấm nhằm phía A Chiếu mà nện tới. A Chiếu vội vàng né tránh, trong lúc dịch chuyển lại đụng ngã chiếc bàn bên cạnh, nước lẩu đổ tràn, khách khứa la om sòm sợ hãi. Càng nhìn càng thấy tình huống khó lòng khống chế, A Chiếu nhào lên đẩy tay béo ú một phát, kéo Minh Tử còn đang cười ngây cười ngất đứng lên, nhắm hướng nhà bếp chạy thoát thân. Hai người xuyên qua cửa sau nhà bếp chạy vào hẻm nhỏ, A Chiếu đối với chỗ này quen thuộc, quẹo đông quẹo tây chạy thục mạng, sau khi dám chắc không ai đuổi theo, cậu ta dừng lại dựa vào bức tường trong hẻm nhỏ vừa thở vừa cười. “Anh thật xấu xa đó, ăn mày, nếu tôi là tay béo ý đó cũng không thể không đánh chết anh”. Minh Tử vừa đấm ngực, vừa cười lớn. “Thật tiếc tôi còn chưa ăn miếng lẩu nào” “Còn muốn ăn, đồ trong tiệm đập phá tơi bời, ông chủ không giết tôi mới lạ” – A Chiếu bất đắc dĩ nói: “Đánh chết tôi cũng không ngờ hắn ta mang tóc giả, thật xui xẻo! Không sao, lần tới tôi sẽ biểu diễn màn đặc sắc hơn để cô thưởng lãm!” “Sao anh biết trò này?” “Gì chứ, tôi trước kia có gì chưa từng làm qua” – A Chiếu dửng dưng nói. Ánh tà dương rọi xuống căn hẻm nhỏ, chiếu vào gương mặt trẻ trung của cậu ta, mồ hôi từng giọt sáng lên lóng lánh. Cậu ta lấy tay chùi mặt, nhưng để lại trên má một vết lọ nồi, trông vừa ngây thơ vừa vô tội. Cậu ta là một gã bụi đời, trong lòng Minh Tử nghĩ, có thể một gã bụi đời dường như với tất cả mọi chuyện đều hết sức dửng dưng và nụ cười phảng phất đã để lại một “kíp nổ” trong trái tim cô. Cô mỉm cười dùng ngón tay quét vết bẩn trên mặt cậu ta, cậu ta ngoan ngoãn đứng yên, hàng mi xòe ra. Minh Tử có cảm giác như ngòi nổ trong trái tim mình bắt đầu được châm hơi lửa ngóng, cảm giác lan tràn, động đậy, nối thẳng đến tận đáy lòng. Minh Tử nhón chân lên, kê sát hơn. Cô nghĩ, bản thân không thể kềm chế được. “Anh có muốn thử một chút mùi vị bị nổ tung không?” Minh Tử níu cổ áo A Chiếu thì thầm. Ánh mắt của A Chiếu lại hướng ra đầu hẻm. Phó Chí Thời đi cùng một người phụ nữ, bên cạnh là hai vợ chồng chừng độ sáu mươi đang bước qua hẻm. Kế bên chỗ này là nơi ở của cha mẹ Phó Chí Thời. Đa số người trên đảo có thói quen không dễ dàng rời bỏ nơi này, mấy năm trước, họ xây căn biệt thự nhỏ ở chỗ nhà cũ, cũng xem là khu vực đang phát triển một hai của đảo này. Phó Chí Thời là đối thủ số một lúc này của A Chiếu, nhưng A Chiếu không thể không thừa nhận, anh ta là một đứa con có hiếu. Nghe nói mỗi tuần, Phó Chí Thời đều lên đảo trò chuyện với song thân, mưa gió cũng không thay đổi, vợ anh ta cũng nhờ vào hết lòng hầu hạ hai ông bà, trước là để trưởng bối vui lòng hơn nữa còn no ấm tấm thân, nhờ vậy mới được coi là con dâu chính thức của nhà họ Phó. Phó Chí Thời đưa tay đỡ mẹ mình, ánh mắt tựa hồ lướt qua bọn họ, người bên cạnh mở miệng nói gì đó, anh ta lại hướng mắt về phía khác. “A Chiếu, anh làm sao vậy? Có nghe tôi nói gì không? – Minh Tử xẵng giọng. “Cái gì? Ai bị nổ tung?” – A Chiếu hoàn hồn, lúc này mới cảm nhận được bầu không khí diễm tuyệt bên cạnh mình. “Anh không muốn hả?” Môi cô gái trẻ hé mở ra, ánh mắt long lanh như nước. A Chiếu dường như nhìn thấy Phó Chí Thời một lần nữa lơ đãng nhìn lại. Tên khốn đó có cha mẹ ở cạnh, không dám hành động khinh suất, nhưng nếu để ý đến hắn ta thì để lỡ cô gái bên cạnh mình, sợ rằng sẽ tức đến trào máu chết. Trong lòng A Chiếu có chút thoải mái, giai nhân kề bên, cũng thật sự khiến người ta khó lòng kềm chế. Cậu ta cúi đầu, hôn mạnh lên môi Minh Tử, nói mơ hồ: “Nổ tung đi… cứ nổ…”