Thục Nữ Nghịch Lửa
Chương 6
Tầng cao nhất của
“Tập đoàn Thái Vĩ” tại phòng làm việc riêng cho cán bộ cao cấp. Những người không có nhiệm vụ gì thì cấm tiến vào. Mặc dù ngoài mặt gọi là phòng làm việc nhưng thật ra trong phòng còn có thêm phòng ngủ, phòng tắm, tương tự như nhà ở cấp cao. Chẳng qua là phần lớn mấy cán bộ cao cấp có sở trường riêng, thời gian ở căn phòng này cũng khá ít.
Bởi vì phụ trách an ninh cho “Tập đoàn Thái Vĩ”, Lôi Đình là cán bộ cao cấp duy nhất ở bên trong tòa nhà này. Anh vào đây ở khiến bọn gián điệp buôn bán câm như hến, hoàn toàn không dám qua mặt Lôi Đình một bước. Ở nơi này, đại danh của anh không ai không biết, tất cả mọi người đều hiểu chọc vào anh, chính là tìm đường chết.
Đây là phòng ngủ thuộc về Lôi Đình, có đặc hữu phong cách của anh, đồ dùng đơn giản mà thực dụng, không chút xa hoa bài biện, phong cách trang hoàng nguội lạnh ám chỉ tính cách trầm ổn cũng ám hiệu anh không phải người dễ thỏa hiệp.
Nằm trên giường, Mật Nhi vẫn chìm sâu trong thuốc kích dục, chậm rãi đem tầm mắt đặt lên trên mặt người đàn ông, hai tay của cô vẫn vịn thật chặt vai anh thậm chí đầu ngón tay cấu vào trong da thịt anh. Cô hô nhỏ một tiếng, vội vàng buông tay ra khi nhìn thấy trên da thịt ngăm đen có dấu tay màu đỏ sậm cùng với dấu vết móng tay lưu lại.
“Thật xin lỗi.” Cô hốt hoảng xin lỗi, khi cô nhìn thấy anh duỗi tay ra thì theo trực giác nhắm chặt con ngươi lại.
Phản ứng của cô khiến Lôi Đình nhíu mày, bộ dáng sợ hãi kia giống như sợ anh sẽ ra tay đánh cô. Đó cũng không phải là giả mà là e ngại. Xem ra trong khoảng thời gian này, cô cũng sống không tốt lắm. Mặc dù có vẻ xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành nhưng cuối cùng chỉ là gái điếm, đàn ông say rượu làm sao biết thương hương tiếc ngọc?
Tay Lôi Đình rơi vào trên mặt cô, sờ da thịt mịn như tơ lụa “Đừng nói xin lỗi, đây chỉ là chứng cớ cho sự nhiệt tình của cô, đại biểu cho việc tôi có thể làm cô vui vẻ.” Khó có được nụ cười đầy nam tính, anh nhìn từ trên cao xuống, tầm mắt nhìn Mật Nhi nằm ngửa trên chăn mền. Anh vì vẻ đẹp của cô mà sợ hãi than thở.
Ánh mắt Lôi Đình nóng rực giống như ngọn lửa, đói khát nhìn thân thể cô không buông tha bất kỳ chỗ nào, ánh mắt nóng bỏng lướt qua thân thể mềm mại ấy.
“Đừng. . . . . . đừng nhìn. . . . . .” Cô thấy ánh mắt anh tựa như dã thú mà hốt hoảng, trong nháy mắt, sự e dè của phái nữ chiến thắng xuân dược kia, cô thử che mình lại nhưng bị anh ngăn cản.
“Bây giờ xấu hổ không phải đã quá muộn sao?” Môi của anh theo cổ hôn trả lại đến bên tai cô, hơi thở nóng rực thổi lất phất trong tai.
Mật Nhi cắn chặt môi, cảm giác đau đớn khiến thần trí hỗn độn hơi thanh tỉnh một chút. Cô cảm thấy có cái gì đó không đúng, Nhưng mà lại không biết không đúng chỗ nào? Cùng người mình yêu triền miên, là chuyện cực kì bình thường. . . . . .
Huống chi, cho dù hôm nay cô muốn phản kháng Lôi Đình cũng sẽ không để cô rời đi, anh đã bị cô trêu đùa đến không cách nào tự tiết chế được. Cho dù trời có sập xuống cũng không thể ngăn cản anh đoạt lấy cô gái quán rượu xinh đẹp này.
“Không, không phải vậy, có cái gì đó không đúng, anh để cho em suy nghĩ một chút. . . . . .” Mật Nhi dùng sức cắn môi, thân thể vì dược hiệu mà khát vọng đến run rẩy, cô không cách nào suy nghĩ quá lâu, thứ thuốc kia xơi tái năng lực tự hỏi mà môi của anh, tay của anh đang chạy khắp cơ thể.
“Tôi sẽ cho cô thời gian suy nghĩ, nhưng là, có lẽ đã chuyện khi trời sáng.” Anh nhanh chóng cự tuyệt, trong mắt có chút lãnh khốc.
Lôi Đình cực độ không nhịn được, lầm tưởng cô bây giờ chần chờ khốn hoặc cũng chỉ là xài mưu mô quỷ quái mà thôi. Anh cũng sớm đã bị trêu ghẹo đến vô pháp khắc chế mà cô lại vẫn còn cố làm ra vẻ.
“Đêm này mới bắt đầu, mà cô đã nhận tiền thì hãy cố phục vụ tôi.” Anh vô tình nói, kéo thân thể của cô xuống dùng thân thể cao lớn áp chế phản kháng của cô.
Mật Nhi phát ra tiếng thét nho nhỏ, đôi tay không tự chủ được ôm lấy thân thể của anh. Cô theo bản năng mà muốn anh, người đàn ông ưu tú như vậy cô gái nào có thể không hâm mộ? Mị thuốc khiến đạo đức cô nơi lỏng khiến cô trở nên thiết tha mà không biết xấu hổ nhưng trong góc khuất nội tâm, hoặc giả cô cũng khát vọng anh. . . . . .
“Đừng giả bộ thanh thuần, càng giả bộ tôi càng kính phục cô, đây là việc thường ngày đối với cô như việc ăn cơm hằng ngày nhỉ.” Lôi Đình tàn nhẫn nói. Không biết tại sao, chỉ cần nhớ tới cô nguyện ý vì tiền bạc bán thân thể mình cho đàn ông, trong lòng anh liền cực kì tức giận.
“Chuyện này càng nhanh kết thúc càng tốt.” Anh vội vã nói.
Ả đàn bà này quá mức đáng sợ, anh không thể cho phép cô đến cạnh anh lần nữa.
Mật Nhi không biết anh đang nói những gì chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn anh, bộ dáng kia giống như là thần phục. Cô dùng sự tín nhiệm nhìn anh, dù sao anh từng cứu cô trong hoàn cảnh nguy hiểm nhất, cô toàn tâm tín nhiệm anh ——
“A ——” bị một loại đau đớn xé rách khiến Mật Nhi liên tiếp hít sâu, đôi mắt xinh đẹp bởi vì đau đớn mà tràn đầy nước mắt, cô khốn hoặc lại không hiểu, thở dốc nhìn anh. Không phải anh vẫn đối với cô rất tốt sao? Tại sao bây giờ lại làm cô đau đớn như vậy?
Anh nhìn cô hết sức dịu dàng mà không suy nghĩ tiếp, dục vọng nhẫn nhịn quá lâu vào thời khắc này gào thét phải lấy được thỏa mãn.
Đầu tiên là Mật Nhi giùng giằng nhưng nhỏ bé yếu ớt như cô làm sao có thể tránh thoát sự kiềm chế của anh? Ban đầu đau đớn xé rách biến mất rất nhanh mà mị thuốc trong cơ thể khiến cô phản ứng theo bản năng.
Mật Nhi thử di động thân thể nhưng bị anh đè nên không cách nào dịch chuyển. Cô thất bại khẽ rên, ánh mắt sương mù, môi đỏ mọng hé mở, cô khẩn cầu nhìn anh, không hiểu tại sao anh muốn lựa chọn dừng lại vào thời khắc này?
“Xin anh. . . . . .” giọng nói mềm mại cầu khẩn.
“Xin tôi cái gì?”
“Không!” Mật Nhi phát ra tiếng rên nhỏ như mèo, nước mắt đã trợt xuống. Cô khó chịu giùng giằng, thân thể kịch liệt run rẩy giống như kẻ nghiện đang thiếu thuốc “Em không biết. . . . . . xin anh. . . . . . xin anh. . . . . . em không biết. . . . . .” Cô lắc đầu, bắt đầu khóc thút thít, tóc đen xõa giữa hai thân thể trần truồng.
Lôi Đình cắn răng, nhìn thấy nước mắt của cô thì đột nhiên muốn hung hăng đá mình một cái. Chẳng qua là hành động của nam nữ mà cô lại khóc thút thít khiến anh cảm giác mình là một tên khốn kiếp.
Anh bị cô mê hoặc thật sâu, cho dù có bị ảnh hưởng hoặc khống chế cũng được, giờ khắc này, anh không thể suy nghĩ gì thêm!
“Nhìn tôi, cô chỉ có thể nhìn tôi, không được nhắm mắt lại.” Lôi Đình chuyên chế nói. ơ
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
100 chương
153 chương
39 chương
67 chương