Thục Nữ Dụ Phu

Chương 12 : Dụ phu kế thứ tư

Editor: Gà _ LQĐ Diễn Quận vương giận tím mặt, vội hô lên: "Làm sao ngươi lại không hiểu chuyện như thế? Chẳng lẽ còn ngại chức quan thấp sao?" Chu Lãng bình tĩnh đáp: "Không, ngại vì chức quan quá cao. Ta muốn làm từ bộ khoái lên." Chu Thiêm hơi tức giận, vung tay áo ngồi trên ghế: "Đừng hồ nháo nữa, đây là chức vụ do Cửu vương tự mình ra mặt an bài, nếu theo như ý của Lại Bộ Thượng Thư, ít nhất phải an bài Kim Ngô Vệ lục phẩm, Cửu vương muốn rèn luyện ngươi, mới để ngươi đến phủ Kinh Triệu làm chủ bộ. Nếu chức vụ thấp nữa, chẳng phải làm tối mặt cữu gia và cha ngươi sao? Mau trở về chuẩn bị đi, hôm sau phải đến Lại bộ làm công văn, đến phủ doãn Kinh Triệu trình diện." Chu Thiêm giải quyết dứt khoát, không cho phản bác, con ngươi sâu thẳm của Chu Lãng nhìn chằm chằm phụ thân một lát, cuối cùng không nói gì nữa, xoay người rời đi. Gió lạnh thấu xương, Tịnh Thục nắm thật chặt áo khoác da chồn, lặng lẽ đi sau lưng y, suy đoán tâm trạng của phu quân. Trở lại Lan Hinh uyển, Chu Lãng đi thẳng đến thư phòng, Tịnh Thục đứng ở ngã rẽ do dự một chút, nhưng vẫn không có ý cùng vào, dẫn theo hai nha hoàn trở về phòng ngủ. "Thải Mặc, ngươi đi tìm gã sai vặt của Tam gia hỏi một chút, đến tột cùng tại sao Tam gia mất hứng." Tịnh Thục không hiểu, thật ra thì tuổi chưa đến nhược quán làm đến chủ bộ bát phẩm đã rất tốt, đây cũng chính là ở Kinh thành, Chu gia còn là hoàng thân quốc thích mới có thể như thế. Nếu ở dưới châu huyện nào đó, làm gì có khả năng này, huyện lệnh chẳng qua cũng chỉ quan cửu phẩm tép riu thôi. Thải Mặc giòn giã đáp lời, đi đến cửa viện, lại nghĩ gì đó, đến phòng bếp nhỏ đặt một đĩa bánh vào hộp thức ăn, mới đi đến thư phòng. Gã sai vặt Chử Bình là người làm Chử gia, đi theo Chu Lãng năm năm, là một chàng trai gầy nhỏ mười bảy mười tám tuổi, tính khí trông vô cùng tốt. Chu Lãng đang ngồi, không đọc sách, cũng không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Thừa Ảnh kiếm trên tường đến xuất thần. Bên ngoài Chử Bình nhìn thấy, không biết nói gì cho phải, thấy Thải Mặc vào viện, vội vàng đi ra ngoài đón. "Thải Mặc tỷ tỷ, đây là điểm tâm cho Tam gia sao?" Chử Bình cười hì hì đưa tay đón lấy. "Ôi chao, ai, ôi." Thải Mặc một xoay người tránh thoát: "Đây không phải cho Tam gia, tay nghề của phu nhân nhà chúng ta rất tốt, đương nhiên nếu Tam gia muốn ăn thì phu nhân sẽ tự mình làm. Đây là do ta làm, thấy ngươi hình như khá hứng thú với thức ăn Liễu châu, cố ý mang đến cho ngươi nếm thử một chút, thế nào, còn không mời ta vào nhĩ phòng tránh gió sao?" Chử Bình vừa nghe là cho mình ăn, mặt mày mừng rỡ hớn hở, gật đầu liên tục: "Thải Mặc tỷ tỷ mời đi bên này, tỷ thật sự là một tỷ tỷ tốt biết thương người." Hai tôi tớ không dám quấy rầy chủ tử, vào nhĩ phòng bên cạnh, Chử Bình không thể chờ đợi cầm một khối liễu diệp trạng cao (tên loại bánh) bỏ vào miệng. Hắn không chỉ hứng thú với món ăn ngon của Liễu châu, mà đã sớm tham không chịu nổi. Có một lần trở về đúng dịp nhìn thấy Tam phu nhân và hai nha hoàn mới vừa nấu một nồi cơm, mùi thơm hấp dẫn, tạo hình tinh xảo, màu sắc tươi sáng, đã hận bản thân không có cơ hội nếm thử một miếng. "Ngon quá ngon quá, tỷ tỷ thật tốt!" Chử Bình vui vẻ, hai tai vô ý động đậy, nhìn Thải Mặc thật muốn nhéo một cái. "Sau này Tam gia chúng ta phải làm chủ bộ đại nhân, ngươi đi theo chạy trước chạy sau tất nhiên sẽ khổ cực, phu nhân cố ý dặn dò ta sau này làm thêm một ít thức ăn cho ngươi mang theo, lỡ như không có thời gian ăn cơm, cũng có thể lấp bụng." Thải Mặc nói. "Ừ." Chử Bình điên cuồng gật đầu: "Tấm lòng phu nhân thật tốt, thật sự là phúc tinh của Tam gia nhà chúng ta mà." Thải Mặc thấy hắn không thích bát quái, tuyệt không nói thứ mình muốn nghe, chỉ đành phải nói bóng nói gió: "Mới vừa rồi ở phòng trên thấy sắc mặt Tam gia không tốt lắm, chẳng lẽ thật sự vì ngại chức quan thấp sao?" Chử Bình biết đây là nha hoàn phu nhân nể trọng nhất, cũng không xem Thải Mặc là người ngoài, quét mắt một vòng xung quanh thấp giọng nói: "Không phải đâu, Tam gia nhà chúng ta chăm chỉ học võ nghệ, chính vì muốn có chỗ đứng bằng bản lĩnh của mình, hoàn toàn không muốn để nhà an bài chức quan cho mình đâu." "Thật sự như Tam gia đã nói, ngại chức quan cao?" Thải Mặc nói. "Cũng không hẳn, Thải Mặc tỷ tỷ, tỷ không biết, Tam gia chúng ta trọng nghĩa khí nhất. Vị trí chủ bộ này, là bằng hữu tốt Tống huyện úy của Tam gia vẫn đang chờ đợi, Tam gia giúp hắn phá vụ án lớn này, cũng là vì giúp hắn thăng một cấp quan. Nhưng Cửu vương lại an bài vị trí chủ bộ này cho người, tương đương với việc phá vỡ hi vọng của Tống huyện úy, bắt Tam gia giành đồ của hảo huynh đệ, trong lòng người không đành." Thải Mặc gật đầu, nhìn ra được Chu Lãng là một người trọng tình trọng nghĩa, nhưng không nghĩ đến lại yêu thương huynh đệ như thế. Vì vậy, lại tăng lên một tầng sùng kính đối với chủ tử, trong lòng âm thầm vui vẻ thay tiểu thư, ngay cả một hảo huynh đệ cũng không nhẫn tâm làm tổn thương người ta, tương lai nhất định sẽ không làm ra mấy chuyện nạp thiếp chơi gái linh tinh, khiến tiểu thư thương tâm. Lấy được đáp án mình muốn, Thải Mặc vờ như không có việc gì cùng hắn rỗi rãnh hàn huyên mấy câu, mới trở về bẩm rõ với chủ tử. Tịnh Thục nghe xong vui mừng, hơi bĩu môi, khoát tay để Thải Mặc lui xuống, một mình tựa vào giường Phù Dung, cầm một quyển 《Sử Ký》lên, hữu ý vô ý lật vài tờ. Chu Lãng lửng thững trở về phòng thì bị một tiếng đàn tuyệt vời giữ chặt bước chân. Gió bắc gào thét, cửa sổ đóng chặt, đi đến cửa mới nghe được tiếng động nho nhỏ. Nhưng rồi giống như gió xuân nhẹ nhàng ấm áp thổi vào trái tim, thấm vào ruột gan. Đi vào phòng, chỉ thấy giai nhân này phấn điêu ngọc thế mặc một quần lụa mỏng dài màu đỏ tươi, áo khoác hồng gấm, viền lông trắng được may ở các góc, bên eo đeo một dải lụa màu hồng, ở giữa được khảm một viên Điền ngọc thượng hạng, ở dải lụa bên trái có đeo một ngọc bội Lưu Ly thượng đẳng, mái tóc đen như thổ cẩm dùng một cây trâm ngọc san hô màu tím búi kiểu nguyệt kế, dưới búi tóc cố định bằng một hàng dây Lưu Ly, lộ ra chiếc cổ cong duyên dáng. Phấn mỏng, chỉ tăng thêm màu sắc. Trong trắng lộ hồng, tinh khiết như hoa. Những ngón tay trắng noãn như ngọc bích tựa như đang vuốt ve chiếc cầm, tiếng đàn lượn quanh căn phòng, như Thanh Loan đang nghịch sơn tuyền; trong trẻo không vẩn đục; như cành Dương Liễu tự do bay bay trong gió, nhẹ như vậy đẹp như thế, như trăm con bướm bay vờn trong bụi hoa... Chu Lãng say. Đang nghe được sự tuyệt diệu như thế, tiếng đàn bỗng chốc ngưng bặt. Người nghe không hiểu sẽ nghiện, tâm ngứa khó nhịn, hận không thể bảo nàng đàn tiếp. Tịnh Thục đứng dậy vòng qua cây cầm, chậm rãi đi đến trước mặt Chu Lãng: "Phu quân chê cười rồi." "Không... Nào có chê cười, nàng đàn rất khá, đã lâu rồi ta chưa từng nghe tiếng đàn mỹ diệu như vậy." Mẫu thân Chu Lãng nổi danh là tài nữ, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, từ nhỏ nghe tiếng đàn của mẫu thân mà trưởng thành, mấy năm qua Chu Lãng cũng rất hoài niệm những ngày lúc nhỏ có tiếng đàn làm bạn. "Ngón đàn này của nương tử học với ai, có vẻ không giống đàn pháp ở trong kinh." Chu Lãng cũng hiểu sơ một phần. Tịnh Thục dịu dàng cười nói: "Do biểu ca dạy ta, thật ra thì đây không phải là sáng tạo độc đáo của huynh ấy, mà là đồng môn bằng hữu tốt Du Văn bá khai sáng ra kỹ xảo ngũ chỉ liên châu này. Vốn Du đại ca là người cuồng luyện cầm, muốn tranh vị trí nhạc công đứng đầu của Liễu An châu, ai ngờ sau khi huynh ấy chỉ điểm biểu ca xong, lại bị biểu ca đoạt mất chỗ." Tịnh Thục nghiêng đầu châm trà thờ ơ nói, tựa như đang nói về chuyện lý thú lúc nhỏ, nhưng Chu Lãng nghe vào lòng, hỏi tới: "Vậy có phải từ đó tình nghĩa giữa hắn và biểu ca nàng không còn sót lại chút gì rồi chăng?" Tịnh Thục nâng một chén trà nóng lên đưa đến tay Chu Lãng, nói tiếp: "Sao thế được? Du đại ca là một người có lòng dạ bao dung." Chu Lãng nhận lấy trà, nhưng không uống, lẩm bẩm: "Đây không phải là vấn đề lòng dạ bao dung, mà là... Thứ mình chờ đợi hồi lâu, bị người khác cướp đi, trong lòng sao có thể tiếp nhận được. Biểu ca nàng giao hảo với hắn, sao lại có thể nhẫn tâm giành đồ vật mà hắn yêu mến?" Tịnh Thục khẽ mỉm cười: "Vậy thì phải xem đồ vật mà huynh ấy yêu mến này sẽ là thứ cả đời huynh ấy theo đuổi, hay chỉ nhất thời mưu cầu. Nếu huynh ấy còn chờ đợi một điều lớn lao hơn, đương nhiên sẽ không quan tâm vật này được hay mất. Du đại ca muốn trở thành nhạc công giỏi nhất cả nước, đương nhiên muốn ra khỏi Liễu An châu, nếu biểu ca cố ý nhường cho huynh ấy, chờ huynh ấy và những nhạc công phủ châu khác tỷ thí thì vẫn sẽ thất bại thế thôi. Cho nên, Du đại ca nói, thiên tư của huynh ấy không thông minh bằng biểu ca, còn không bằng đi theo biểu ca từng bước một, như vậy có lẽ có thể đến được độ cao mà một thân một mình không cách nào sánh bằng. Mà biểu ca, tuy đoạt được vị trí nhạc công đứng đầu của Liễu An châu, nhưng có thể mang theo hảo huynh đệ của huynh ấy đi về đế đô, và nhiều người có tài đánh đàn khác, cũng có thể để tài đánh đàn của các huynh đệ đều có chỗ bộc lộ, chẳng lẽ không được sao?" Chu Lãng yên tĩnh ngồi trên ghế, xuất thần nhìn chằm chằm cây thất huyền cầm, suy nghĩ lời nàng. Đúng thế! Tuy tạm thời đoạt mất vị trí của Tống đại ca, nhưng mình sẽ không ngồi ở vị trí này cả đời, không phải Cửu vương đã nói sao, chỉ cần có thể tạo nên thành tích, sẽ cho mình thăng chức, như vậy, không phải Tống đại ca có thể thăng chức theo sao? Nói không chừng có thể thăng nhanh hơn so với dự đoán của hắn. Hắn và La Thanh không có bối cảnh cứng cáp phía sau, còn bản thân có thể dính vào chút ánh sáng Hoàng gia, có thể cho các huynh đệ có một tiền đồ tốt hơn. "Thật tốt quá!" Chu Lãng kích động, quên mất trà nóng trong tay, đứng bật dậy, cả chén trà rơi xuống. Không sai không lệch, nước trà dội vào hạ bộ của y, nhanh chóng nhuộm thành một màu mờ đục trên cẩm bào, tạo nên một hình dáng đặc thù.